Sau khi đẩy tờ giấy kiểm tra về phía Hong Bi-Yeon, tôi hỏi cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.
“Trước tiên, cô có biết đây là những câu hỏi vớ vẩn không?”
“… Vớ vẩn?”
“Uh. Cô không biết sao?”
“Tôi từng nghe về chúng… nhưng không biết chúng là gì.”
'Hả, cô bằng này tuổi rồi mà không biết một câu hỏi vớ vẩn là gì ư? Kiến thức thực tế của cô kiểu gì vậy?'
Nhưng đồng thời, tôi sực nhớ ra rằng cổ là Hong Bi-Yeon mà.
‘Giờ thì mình thật sự tin rồi.’
Lớn lên trong môi trường như thế có thể khiến con người thành ra như vậy.
Quan trọng hơn, tôi nhanh chóng áp đảo Hong Bi-Yeon bởi tôi nghĩ đây là cách tiếp cận tốt.
“Phần nào của con gà có nhiều lông nhất?”
Một câu hỏi vu vơ. Nhưng Hong Bi-Yeon ngồi đó, biểu cảm cô đanh lại trong khi động não một cách nghiêm túc, tin tưởng rằng tôi sẽ không bao giờ hỏi những câu hỏi vô nghĩa.
Cô nhắm mắt lại trong khi gõ nhẹ vào cánh tay, rồi sau khi suy nghĩ một lúc, cô đưa ra câu trả lời.
“Đuôi…?”
“Sai.”
“Vậy thì, phần lưng??”
“Cũng không phải.”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi như thể muốn biết câu trả lời là gì, nên tôi vội vàng đáp.
“Phần bên ngoài.”
“… Tại sao?”
“Tôi đã bảo cô trí tưởng tượng là thứ quan trọng mà.”
Hong Bi-Yeon hơi hé môi và nhìn tôi với vẻ mặt đáng sợ.
“Thật sự chúng là như thế đấy? Cô muốn lời giải cho mấy câu hỏi trong bài kiểm tra đúng không?”
“Đúng.”
“Nhìn đây. Nó được tạo ra từ những công thức và tiểu tiết mà cô không biết. Bản thân cô hiểu rõ điều đó nhất, đúng không?
“Tất nhiên.”
“Nghĩa là cô phải giải quyết vấn đề này chỉ với sự sáng tạo của bản thân.
Nhưng cái đó thì có học thuộc như những kiến thức trong sách được không?”
“… Không.”
“Đúng không?”
Tôi không cho cô cơ hội để phản bản lại. Như một cái đại bác liên thanh, tôi nói những thứ cần phải nói.
“Cô biết không? Giới pháp sư trong quá khứ phát triển ma thuật một cách chậm rãi và từ từ. Nhưng họ đã thêm vào chút sáng tạo trong từng giai đoạn nhỏ. Rồi cứ như thế, đến một lúc nào đó, ‘Kỷ nguyên hiện đại’ xuất hiện.”
“Đúng… đúng là như vậy.”
Tôi đã đọc qua những thông tin đó trong phần hướng dẫn, nhưng chưa từng nghĩ rằng sẽ sử dụng chúng theo cách này.
“Cô biết vì sao không? Việc biết nhiều ma pháp và công thức cũng quan trọng, nhưng thứ quan trọng hơn cả đối với một pháp sư tư duy đột phá.”
“Đột phá?”
“Đúng rồi!”
Hong Bi-Yeon căng tai lên để nghe xem có từ ngữ quen thuộc nào xuất hiện không. Ừ, tôi cũng phần nào đoán được rồi. Những thứ phát ra từ miệng tôi đều liên quan đến nhiệm vụ của nhân vật Hong Bi-Yeon.
“Hãy nhìn nhận thế giới này theo cách khác, vượt ra khỏi thường thức của cô. Lịch sử đã chứng minh rằng ma pháp có thể phát triển vượt bậc chỉ bằng những thay đổi nhỏ nhất. Nhưng tại sao suy nghĩ của cô lại bị giới hạn bởi những gì đôi mắt cô thấy? Liệu việc ghi nhớ một phép và chỉ sử dụng nó theo một cách là điều tốt?”
“… Không.”
Hong Bi-Yeon chăm chú nghe tôi nói.
“Cô có thể biết rõ hơn tôi làm sao để suy nghĩ logic, để phán đoán chính xác, sao để ghi nhớ một cách hợp lý, nhưng cô thiếu đi tính sáng tạo vốn là thứ cực kỳ quan trọng đối với một pháp sư.”
Thật ra thì, những thứ tôi đang nói đều là xạo thôi. Chúng là những dòng chữ yêu thích của Hong Bi-Yeon được trích ra từ mấy cuốn truyện tranh tệ hại mà cô từng đọc.
“Tôi nói mấy thứ khó hiểu, nhưng cô là người thông minh, nên tôi đoán cô hiểu ý của tôi, đúng chứ?”
“Tất nhiên.”
‘Ghê thật. Ngay cả mình cũng chả hiểu bản thân vừa nói cái gì.'
Nhưng, như thể nhận ra điều gì, vẻ mặt cô còn nghiêm túc hơn trước. Cổ bị sao vậy? Tôi càng thấy tội lỗi hơn vì đã nói dối cô gái này.
“Tôi mừng vì cô hiểu. Dù sao thì, thông minh là thứ trời ban cho một cô công chúa mà. Từ bây giờ, tôi sẽ dạy cô cách để tư duy đột phá. Tôi có thể chỉ cho cô cách giải quyết mấy câu hỏi này, nhưng cô sẽ không thể áp dụng chúng khi gặp phải vấn đề tương tự.”
Hong Bi-Yeon gật đầu ngay lập tức.
“Vậy bắt đầu thôi.” Hong Bi-Yeon chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy mong đợi. Tôi nói, “Sẽ ra sao nếu một con ngựa nổi điên?”
Mặt cô cứng lại.
Sau khi giải thích một hồi lâu, một câu hỏi vô nghĩa nữa lại xuất hiện. Hong Bi-Yeon im bặt, nhưng tôi không dừng lại và tiếp tục hỏi.
“Sao hả? Nếu một con ngựa nổi điên?”
“…Tôi không biết.”
" Cho nó một ít thuốc mê.”
Hong Bi-Yeon có vẻ hơi bị kích động, nhưng không giống như trước, cô không phản bác lại tôi. Đúng là một khởi đầu thuận lợi.
Tôi tiếp tục ‘tấn công’ cổ.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi đẩy chiếc giường và lật nó?”
“…Không biết.”
“Chúng ta sẽ có một sân cầu lông.”
“Nếu tôi không muốn buông tay?”[note54141]
“… Không biết.”
“Ra kéo hoặc búa đi.”[note54138]
Hệ điều hành trong não cô như gặp phải sự cố trước những câu hỏi dồn dập của tôi, và cô càng trầm cảm hơn nữa.
Quan sát biểu cảm của cô như một vở hài kịch vậy, tôi có cảm giác như bản thân đã khám phá ra thú tiêu khiển mới.
Không giống như trước, cô không phản đối những gì tôi nói. Có vẻ như mấy thứ xàm xí tôi đang nói cũng có tác dụng.
“Nếu mặt đất bật khóc thì sao? Sẽ thành đất ẩm. Nhổ cây gì thì khiến ta phải hét lên? Ngưu bàng.”
Việc này thú vị thật. Và cũng vui nữa. Tôi nghĩ ra nhiều thứ để hỏi nên vô tình đã vượt quá giới hạn.
“Hải âu bay qua biển thì cái gì bay qua vịnh…?”[note54139]
Đây không phải là một câu hỏi vô nghĩa, nó giống như mấy câu đùa nhạt nhẽo của bố thì đúng hơn.
‘Sai sai ở đâu á.’
Ngay cả khi tôi đưa ra đáp án cũng khó thuyết phục được cô. Có vẻ như Hong Bi-Yeon đã nhận ra mấy thứ vô nghĩa tôi đang nói, nhưng cô sẽ làm gì tiếp?
Rồi.
“… Bánh mì vòng?”[note54140]
Hong Bi-Yeon đã trả lời đúng.
“Hở? Hả?… Đúng rồi.”
Khi tôi thông báo với vẻ mặt ngạc nhiên, trên mặt Hong Bi-Yeon nở một nụ cười nhẹ. Wào, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười cả trong game lẫn ngoài đời đấy.
“Hmm, đúng như mong đợi từ công chúa. Trí tưởng tượng của cô thật phi thường.”
Mặt Hong Bi-Yeon cứng lại trước những lời có cánh của tôi. Nhưng thấy khóe miệng của cô hơi cong lên, có vẻ như cô cũng thấy vui.
“Hỏi tôi nữa đi.”
Cứ như thế, tôi ‘dạy dỗ’ Hong Bi-Yeon đến tận đêm muộn.