'Phew..’
Tôi thở dài. Kế bên tôi, chàng trai tên Mayuseong giả vờ tỏ ra khiêm tốn và nói với giọng điệu thân thiện quen thuộc của cậu ta.
“Yu-Seol, sao cậu lại ở đây?”
Tôi cũng đâu muốn ở trong lớp này đâu.
“Cậu không cần phải nghe những thứ này. Chắc phải có lí do đặc biệt, đúng không?"
Không có chuyện đó đâu.
Tôi buộc phải tham gia vì đã có cảnh cáo đối với những học sinh xếp hạng thấp trong Bài kiểm tra phân hạng.
‘Không phải bây giờ…’
[Chương 3: ‘Buổi lễ lựa chọn trượng phép’], diễn ra bất ngờ, rồi kết thúc theo một cách cũng rất đặc biệt. Tôi cũng nhận được nhiều điểm kinh nghiệm nữa.
Tuy nhiên, điều tệ nhất là nó thu hút sự chú ý không cần thiết từ những người xung quanh.
Cuộc sống học đường yên bình của tôi đã đổ vỡ. Thứ khiến tôi còn khó chịu hơn nữa là cây Argento chết tiệt đó, cây đũa phép từng khiến tôi hứng thú, giờ lại hoàn toàn vô dụng. ‘Sao ngươi lại chọn ta cơ chứ?’
Tôi chưa nhìn thấy tình huống nào mà có ai đó ngoài Edna là chủ nhân của cây đũa, nên tôi hoàn toàn không biết mục đích của nó là gì.
“Nào mọi người. Đừng mất trật tự nữa để lớp học bổ túc này được bắt đầu.”
Khi Kyle gõ nhẹ lên bảng đen, một số học sinh thường dân ngẩng đầu lên, còn những quý tộc thì bĩu môi không hài lòng.
Tuy nhiên, chức vụ bây giờ của cậu ta được sự chấp thuận từ các giáo sư, nên không có ai có thể phản đối Kyle.
“Hôm nay, chúng ta sẽ quay lại những vấn đề trong Bài kiểm tra phân hạng. Như mọi người đã biết, trong bài kiểm tra này có 3 câu hỏi nổi tiếng và chúng được gọi với cái tên ‘3 câu hỏi của quỷ’ và tôi đã trả lời được 1 trong số đó.”
Đôi mắt Hong Bi-Yeon lấp lánh trước những lời đó. Đây là lý do duy nhất cô đến lớp học này.
Làm sao một người có thể trả lời 3 câu hỏi đó được?
Không còn ai khác để hỏi, cô đến lớp bổ túc vì ở đó sẽ có có người biết lời giải cho những câu hỏi mà cô cần.
Những học sinh khác cũng khá hứng thú với vấn đề này, mọi người chuyển sự chú ý vào Kyle. Cậu hài lòng rồi đẩy gọng kính lên.
“Vậy thì, tôi sẽ hướng dẫn vấn đề thứ nhất. Câu hỏi này giống như một cái bẫy vậy. Nó được tạo ra để dụ các học sinh trả lời theo hướng sai, nhưng trước tiên…”
Vài học sinh lấy vở ghi ra và bắt đầu ghi chép, và cách tiếp cận của Kyle nghe rất hợp lý.
Tuy nhiên, nó chỉ dừng lại ở mức hợp lý chứ chưa phải là câu trả lời đúng. Mayuseong, biết được điều này, chớp mắt, và nhẹ nhàng gõ vai tôi.
“Cậu nghĩ sao? Cách đó có đúng không?”
Tôi không thể đáp lại rằng câu trả lời đó có đúng hay không vì hiện tôi đang không đeo Kính tri giác. "3 câu hỏi của quỷ ấy? Cậu đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Từ đầu tôi đã không định đến đây để học rồi nên rất khó để theo kịp cuộc trò truyện.
Kết quả là, tôi trả lời một cách hời hợt.
“Tôi cũng không rõ.”
Tôi đã đáp lại với âm lượng nhỏ, nhưng căn phòng yên tĩnh đến mức hầu hết các học sinh đều nghe thấy tôi.
“Ai vậy?"
“Đó là Baek Yu-Seol.”
“À… là cậu ta à?”
Một học sinh kỳ lạ trả lời đúng 3 câu hỏi kỳ quái nhưng lại làm sai tất cả những câu hỏi còn lại.
Việc Baek Yu-Seol nói “Tôi cũng không rõ…”
‘Vậy…’
'… Lời giải của Kyle là sai à?’
Có lẽ hàm ý của câu trả lời đó là như thế.
Sự thật là, Baek Yu-Seol đã trả lời đúng cả 3 câu, và dù Kyle được tuyển vào Học viện với điểm số lý thuyết tuyệt đối, không phải cậu ta chỉ trả lời đúng một trong ba câu kia sao?
Rắc!
Kyle làm gãy viên phấn đang cầm. Cậu đã dồn quá nhiều lực vào bàn tay mình.
Tôi nhìn Mayuseong với ánh mắt phức tạp. Dù chính cậu ta là người đẩy tôi vào tình cảnh này, ánh mắt tươi cười của cậu như muốn nói bản thân mình vô tội vậy.
‘Tên khốn này, cậu làm vậy là có chủ đích à?’
Nhân vật Mayuseong trong tiểu thuyết gốc là người như vậy đấy.
Cậu ta cố tình tạo ra mớ hỗn độn này để khiến Kyle không hài lòng.
"Cách giải thích của tôi có gì sai sao? Baek Yu-Seol, cậu có phiền khai sáng giúp mọi người không?”
“Ehhh…”
Tôi biết kết cục sẽ thành ra thế này mà. Tôi nhìn Mayuseong một cách bực bội rồi đeo Kính tri giác lên.
3 câu hỏi của quỷ.
Với độ khó được ví von như thế, nhưng thực ra, đây giống như những câu hỏi vô nghĩa hơn.
Để giải thích câu hỏi một cách đơn giản thì, [ Một vị pháp sư nói, ‘Hỡi đất mẹ, nghe theo tiếng gọi của ta! Khi ta niệm phép này, khối lượng của trái đất tăng gấp đôi’. Vì sao?]
Đáp án rất đơn giản.
Nguyên tố đất tập trung lại tại một chỗ nên khối lượng của trái đất tăng gấp đôi.
… Nghe có vẻ vô lý, nhưng đó là sự thực.
Tuy nhiên, Kyle giải quyết vấn đề theo hướng rất toán học.
Khi phép thuật được thi triển, các nguyên tố nhanh chóng liên kết với nhau dưới chất xúc tác là mana, rồi cái này cái kia..., và kết quả là khối lượng trái đất tăng lên…
Đây là lời giải thích mà cậu ta đưa ra.
Không quan trọng cách thức như nào, miễn kết quả đúng là được.
Cách tiếp cận này sẽ hiệu quả để giải quyết vấn đề ngay lập tức. Nhưng họ sẽ đâm vào ngõ cụt nếu một vấn đề tương tự như thế nảy sinh.
“Tôi không thể đưa ra lời giải nhưng có thể chỉ ra lỗi sai của cậu.”
“… Hả?”
Với Kính tri giác, tôi chỉ ra chính xác những sai lầm của Kyle.
“Vấn đề được minh họa bằng nguyên tố đất, nhưng nếu nó là nước hoặc gió thì sao? Cậu có chắc rằng công thức của mình còn đúng không?”
“Thế thì… Nếu nó xảy ra, tôi sẽ áp dụng công thức khác.”
“Vấn đề là chỗ đó. Tại sao chúng ta phải áp dụng công thức khác nhau cho các vấn đề có bản chất như nhau? Không phải cách suy nghĩ của cậu là cái cần thay đổi thay vì thử hàng loạt các công thức?"
“Cậu chỉ gặp may lần này thôi. Thực lòng mà nói thì, cách hiểu của cậu không đúng với ý đồ của người ra đề. Không cần bất cứ công thức hay cổ ngữ nào để giải quyết vấn đề này. Nhưng cậu lại áp đặt lý thuyết của mình vào đây.”
Tôi không biết nhiều về ma pháp. Song, tôi chỉ ra những điểm cốt lõi hiện lên trong Kính tri giác.
“Nếu thay đổi đoạn này, lời giải thành ra vô nghĩa. Cậu định xử lý như nào?”
Không cần giải thích phức tạp. Tôi chỉ cần chứng minh cách làm của Kyle là sai.
“Ah…!”
“Đúng thật…”
Nhóm học sinh thông minh hiểu ý tôi và bắt đầu ghi chép lại. Edna khá bất ngờ, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh. Hơn nữa, cô đang chú ý đến Eisel và Hong Bi-Yeon.
'… Không có phản bác nào cả?’
Thường thì, sẽ có cuộc tranh luận gay gắt giữa mọi người. Tuy nhiên do cả Eisel và Hong Bi-Yeon đều không giải quyết được vấn đề mà tôi vừa chỉ ra, họ đều im lặng.
‘Có ổn không nếu nghĩ rằng nhân vật chính và phản diện không đối đầu trong tình cảnh này là điều tốt?'
‘…Không, hãy suy nghĩ theo hướng tích cực nào.'
Kyle đứng đó như trời trồng, miệng há hốc.
‘Mình sai gì à…….?’
Rồi Kyle, như nhận ra điều gì, liền cúi đầu.
Cậu ta thành thật chấp nhận điều đó.
“Cậu là người đúng..."
“Vậy sao?”
Dù bị chỉ ra sai lầm của bản thân, Kyle, thay vì cảm thấy tức giận, dường như lại hoài nghi về bản thân.
“Có lẽ tôi chỉ gặp may thôi……”
Không lâu sau đó, lớp bổ túc kết thúc, và tôi rời khỏi phòng nhanh hơn bất kỳ ai khác.
Không những tôi không muốn ở trong không gian chật chội và ngột ngạt này thêm giây phút nào nữa, mà việc ngồi cạnh Mayueseong quá là áp lực đi.
“Hẹn gặp lại cậu ngày mai!”
Để lại sau lưng lời chào đầy năng lượng của Mayuseong, tôi bước xuống hành lang.
‘Nếu mình bắt gặp ai đó giống cậu ta nữa thì…’
Tôi không hề biết việc là chủ nhân của Argento lại dẫn đến chuyện như này.
Khi bóng người thưa thớt dần, tôi định quay về ký túc xá thì ở góc hành lang dẫn vào ký túc xá nam, có ai đó đang đứng tựa lưng vào tường.
… Công chúa Hong Bi-Yeon Adolevit.
‘Hả?’
Tôi cố gắng đi ngang qua và giả vờ như không quen biết cô, nhưng cổ đứng chắn trước mặt tôi.
“……. Chuyện gì vậy?"
“Lúc nãy, sao cậu không đưa ra lời giải cho câu hỏi đó?”
Không phải tôi không muốn làm thế, chỉ là tôi không thể làm được. Làm quái gì có ai trên đời giải thích một cách logic cho những câu hỏi viển vông đó? Đúng ra, cái ‘cách giải’ mà tôi đã đề cập đến không thể áp dụng cho những vấn đề khác được.
“Chỉ là tôi không có gì để nói cả……”
“Thế à. Tôi hiểu rồi. Cậu không muốn nói ở nơi như thế, đúng không?”
'Eh.'
Không phải như thế. Tuy nhiên, Hong Bi-Yeon gật gù như thể đã hiểu ra.
“Được rồi. Cậu cần một cái giá chứ gì?”
“Hả? Giá gì cơ?”
“Đúng vậy.”
Cô ấy nói vậy và gõ nhẹ vào trán mình.
“Ra một cái giá hợp lý đi, rồi cho tôi xem trong đầu cậu có gì.”