“........Sáng rồi à?”
Tôi thức giấc với tiếng chuông báo thức kêu inh ỏi khắp phòng rồi chầm chầm ra khỏi giường. Tôi đã cảm thấy khá hơn tối qua, nhưng cơ thể vẫn hơi uể oải.
Sau khi thay bộ đồng phục, tôi ngồi vào bàn ăn và vừa chiến con game online vừa thưởng thức bữa sáng bày sẵn trên bàn.
Nhận phần thưởng đăng nhập xong tôi bắt đầu đi farm di vật. Hoạt động thường nhật mỗi sớm của tôi là phải xả nhựa đã hồi lại đầy trong lúc tôi ngủ.
Đây là lý do tôi luôn tới trường vào phút chót, mà có đi sớm đi nữa, tôi cũng làm méo có bạn để nói chuyện giết thời gian, nên đây cũng tính là thói quen tốt.
Nhân tiện, vì bố mẹ tôi và Mio đã rời khỏi nhà sớm để đi làm hoặc đi học, tôi là người duy nhất ở nhà vào khung giờ này.
“Hee, năm nay lại có banner đồ bơi à? Nghĩ lại thì sắp tới tháng Tám rồi.”
Sau khi đi farm một hồi, tôi thấy thông báo của game và nhớ ra sắp tới kỳ nghỉ hè. Tôi dám cá với lũ người hướng ngoại kỳ nghỉ hè là một quãng thời gian vui vẻ, nhưng với thằng cô độc như tôi, kỳ nghỉ hè chẳng khác mấy một tuần nghỉ lễ dài.
Thực ra, kỳ nghỉ hè năm ngoái của tôi về cơ bản chẳng khác gì nghỉ cuối tuần thật, và gần như không lấy nổi một sự kiện mùa hè nào.
Nếu có thì cùng lắm là gia đình bốn người nhà bọn tôi tới thăm nhà bà ngoại ở thành phố Kurashiki để tham gia lễ Obon, và một sự kiện khác nữa là lễ hội hè ở phố nhà bọn tôi vì Mio ép tôi đi cùng.
Tôi cũng muốn được đi biển cùng hội bạn hoặc leo núi cũng được, hay là đi xem pháo hoa với bạn gái tôi, nhưng chừng nào tôi còn là một kẻ cô độc thì nhiệm vụ này độ khó impossible.
“Kỳ nghỉ hè này chắc chẳng khác gì năm ngoái đâu, cùng lắm là làm bài tập hè, xem alime và chơi game gacha.”
Tôi tự thì thầm với bản thân, nhưng trước cả khi kịp nhận ra, tôi thấy đã gần tới giờ phải lên đường.
Tôi vội ăn nốt bữa sáng, vắng mặt thêm một ngày nữa thôi là xác định khỏi phải đi học luôn đó. Khi tôi vừa xách cặp lên thì chuông cửa vang lên,
“Sáng sớm ngày ra ai lại tới đây,.....?”
Bối rối trước vị khách không mời mà tới, tôi nhìn vào màn hình quan sát ở trước cửa. Tôi nghĩ nếu là người lạ thì lờ đi là được, nhưng rồi hiện trên màn hình là hai gương mặt thân thuộc.
“.......Ể, Reona và Riona!?”
Sao họ biết tôi sống ở đâu trong khi tôi không cả nói cho họ biết? Vừa nghĩ tôi vừa mở cửa và cất lời.
“Chào buổi sáng hai người, sao đột nhiên tới đây vậy?”
“Ryoya-kun, chào buổi sáng. Bọn tớ tới đón cậu.”
“Cùng tới trường thôi.”
Reona và Riona thản nhiên nói. Dường như họ tới đây để đón tôi.
“....Này, sao hai cậu biết tớ sống ở đâu? Tớ đâu nhớ mình đã kể lần nào nhỉ?”
“Tớ biết vì tớ tới nhà cậu cùng bố mẹ để cảm ơn gia đình Ryoya-kun.”
“Ừm, khi ấy Ryoya-kun vẫn nhập viện.”
Lý do hợp lý đấy chứ. Rồi cả ba đứa bọn tôi bắt đầu bước tới trường.
“Nhưng nói thật, hai người tới nhà tớ vừa đúng lúc. Nếu tới sớm hơn, tớ đã khiến hai người phải chờ rồi, còn nếu tới muộn thì khi ấy tớ lại đi mất.”
“Tớ nghĩ đó chính là trực giác của con gái đó…”
“.....Ừm, chỉ là tình cờ thôi.”
Nghe được những lời tôi nói, Reona và Riona rơi vào im lặng trong thoáng chốc, nhưng sớm đáp lại như vậy. Tôi cảm thấy họ có chút gì đó ngờ ngợ. Nhưng vì vẫn còn hơi ngái ngủ, nên tôi không quá bận tâm.
“Nhắc mới nhớ, Ryoya-kun, cậu chọn đi thăm quan ở chỗ nào vậy? Tớ nghĩ ngày điền đơn hạn chót là Thứ Sáu tuần này.”
“Ừm, tớ đang tính đi Kyoto.”
Trường tôi đưa ra ba lựa chọn thăm quan là Hokkaido, Okinawa, và Kyoto, trên cương vị là một người yêu sử học, tôi sẽ chọn Kyoto.
Tiện nói luôn, nhà trường lên kế hoạch tham quan ngay sau lễ hội văn hóa vào tháng 9, nên kỳ nghỉ hè có rất nhiều event.
“Hee, ra vậy à? Có nhiều nơi tớ muốn đi lắm, như Fushimi Inari nè hay Arashiyama nữa, nên tớ cũng đang nghĩ chọn Kyoto.”
“Nếu Ryoya-kun đi Kyoto thì tớ cũng muốn đi.”
“Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà, nên cứ từ từ mà nghĩ đã.”
Trong lúc cả ba trò chuyện vui vẻ, thì đã tới cổng trường. Vì quanh đó có rất nhiều học sinh mặc đồng phục trường giống bọn tôi.
Và như hôm qua và cả hôm kia, rất nhiều ánh mắt nhìn về phía tôi, cái mà khiến tôi thấy hơi không thoải mái. Trong số đó có cả những ánh mắt ganh ghét và đố kỵ từ lũ con trai, nên tôi thật sự mong là mình sẽ không bị làm sao.
“.....tớ cần đi vệ sinh, xin lỗi tớ đi trước đây.”
Tôi không chịu được áp lực nữa lên đã tách ra và chuồn đi. Sau khi cất giày vào tủ, tôi trốn trong phòng vệ sinh để giết thời gian cho tới đúng phút cuối cùng trước khi trống vào lớp.