Tôi nhìn chiếc đồng hồ đeo tay vào thấy đã quá 8 giờ tối, nên tôi khẩn trương thu dọn đi về. Thời gian tôi học xong rơi vào tầm 6 giờ chiều nên tôi hẳn đã ngủ gần 2 tiếng.
Tôi lấy điện thoại trong cặp ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ gia đình tôi, nên giờ họ hẳn đang rất lo lắng.
Tôi có báo trước là mình sẽ về nhà tầm 6 rưỡi, nhưng vào lúc tôi vừa không có nhà lại vừa không liên lạc được thì không lo mới là lạ.
“Nhà tớ hình như sốt sắng hết cả lên rồi nên tớ về luôn đây, cảm ơn vì hôm nay nghen.”
“Ừm. Gặp cậu sau nhé, Ryoya-kun.”
“Mai gặp nhé.”
Sau khi được Reona và Riona tiễn ra cửa, rồi tôi mau chóng chạy về nhà. Trong khi đang nghĩ mình sẽ viện cớ nào sao thấu tình đạt lý thì điện thoại tôi chợt rung lên.
Tôi nghĩ rằng đó có thể là người nhà mình nên tôi rút điện thoại ra và cái tên hiển thị trên màn hình là Mio Yagami. Về chuyện bắt máy thì tôi có hơi rén thật, nhưng cũng không thể không nghe được, nên tôi đành dồn hết can đảm nhấn nút trả lời.
“.....Há lô?”
“Ah, cuối cùng cũng chịu bắt máy. Onii-chan nè, Onii-chan đang ở đâu đấy?”
Tôi không thấy được mặt con bé, nhưng qua tông giọng, tôi đoán được Mio đang rất tức giận. Ngẫm lại thì hẳn con bé đã rất lo cho tôi.
Sau vụ tôi suýt bị đâm tới chết, gia đình tôi trở nên đặc biệt sát sao tới tôi, nhất là Mio.
“Xin lỗi, lỡ để em lo nhiều rồi, nhưng đang học giữa chừng anh lăn ra ngủ. Anh vừa dậy thôi và đang chạy về này.”
“........Không trả lời điện thoại hay tin nhắn của em. Về nhà chúng mình có nhiều chuyện phải nói lắm đây, nhưng giờ em sẽ tạm tha, nên làm ơn hãy về sớm.”
“Okay.”
Nghe được những lời tôi nói, Mio cúp máy. Qua tông giọng con bé vừa nói, gần như là chắc chắn về nhà tôi sẽ bị ăn mắng, tôi lại bắt đầu thấy hơi suy rồi.
“Sao lúc đấy mình buồn ngủ thế nhỉ……?”
Tôi chẳng biết tại sao mình lại đột nhiên ngủ thiếp đi. Đúng là thời gian nằm viện có làm thể lực của tôi bị hao tổn không ít, nhưng dẫu vậy giây trước tỉnh giây sau ngủ nghe có lạ không cơ chứ?
“.........Lẽ nào Riona và Reona đã làm gì đó với mình?”
Tôi vừa đi vừa nghĩ tới khả năng này, nhưng tôi sớm loại đi vì nó quá mức phi lý.
Mấy chuyện đấy chỉ có thể xảy ra trong anime manga thôi. Ngay từ đầu, họ đánh thuốc tôi cũng chẳng có ích gì, nên nghĩ mãi về nó chỉ tổ phí thời gian.
“Cơ mà, ban nãy chẳng phải Reona và Riona trông khá hấp dẫn phết đấy chứ?”
Reona và Riona có vẻ gì đó khác với thường nhật và bầu không khí xung quanh họ mang lại cảm giác gì đó mê hoặc, mà nói thô ra thì là khá gợi tình. Nhớ lại hình ảnh hai người họ thôi thằng nhỏ của đã nổ động cơ rồi này.
“.........Đủ giúp mình làm chuyện đàn ông tối nay.”
Tôi thấy tội lỗi khi sử dụng Reona và Riona làm tư liệu, nhưng con quỷ dục vọng trong tôi quá mạnh mà.
“Phải chi được hẹn hò với ai trong hai người họ thì tốt biết mấy…..”
Tôi thầm ước một điều ước bất khả thi. Hai bông hoa cao cao tại thượng và thằng đứng lõi trái đất, chắc chắn không bao giờ thuộc về nhau được.
Đúng là giờ họ là bạn tôi, nhưng chỉ là tạm thời, và rõ ràng kết quả chung cuộc họ vẫn sẽ là sự tồn tại ngoài tầm với của tôi.
“Có khi cô ấy đang hẹn hò với người tuyệt hơn mình nhiều…..”
Tưởng tượng cảnh Reona và Riona đi cùng một gã cao ráo, đẹp trai với vẻ hạnh phúc in trên gương mặt khiến tôi cảm cảm thấy trống rỗng khó tả.
Chắc chắn gã kia sẽ cướp đi trinh tiết của Reona và Riona. Không, có khi hai họ đã sẵn mất trinh rồi.
Tôi vô cùng ghen tị với một kẻ thậm chí còn chẳng có mặt mũi. Đồng thời tôi đã về tới nhà, mở cửa ra, đập vào mắt tôi là Mio đang chặn trước lối vào.
“Cuối cùng, Onii-chan cũng chịu về. Em đã chờ lâu lắm rồi.”
“Sao em lại đứng trước lối vào thế này?”
“Đều tại Onii-chan, nếu em không ở đây, Onii-chan sẽ lại chạy đi mất.”
“Không, không, về rồi sao mà anh chạy được nữa?”
Một khi đã trong nhà cùng Mio thì tôi có trốn đi đằng trời. Dẫu cho có lén về nhà, Mio vẫn sẽ luôn tìm được tôi dù là ở đâu.
“Onii-chan trông có vẻ hơi mệt, nên em sẽ cắt bớt buổi thuyết giảng. Anh đi tắm rồi ăn tối đi.”
“Okay.”
Tôi chuẩn bị vào phòng cất cặp. Nhưng ngay khi vừa đi qua Mio, con bé đột nhiên giữ tay tôi lại.
“........Em ngửi thấy mùi lạ trên người Onii-chan.”
“Mùi lạ? À, anh nghĩ là do vừa nãy anh ở nhà chị em Tsurugi.”
Có lẽ cái mùi lạ kia là do tôi đã đánh một giấc ngon lành trên giường Riona. Cơ mà, tôi không nói cụ thể với Mio bởi cá nhân tôi nghĩ nó khá mất thuần phong mỹ tục.
Tôi về phòng và đặt cặp xách xuống sàn, bỏ lại Mio với vẻ mặt như đang nghĩ gì đó. Rồi tôi tới phòng tắm thay đồng phục, nhưng tôi nhận ra một điểm khác lạ nên dừng tay lại.
“Ơ, vị trí lỗ trên thắt lưng hơi sai.”
Thường thì tôi sẽ cài khóa thắt lưng ở lỗ thứ tư tính từ đầu, nhưng giờ nó lại nằm ở lỗ thứ ba. Tôi đã tưởng cơ thể mình có điểm khác lạ sau khi tỉnh dậy, nhưng có vẻ đều chỉ là do đeo thắt lưng sai chỗ.
“Có khi mình vô thức nới lỏng ra khi đi ngủ chăng?”
Tôi kết luận rằng rất có thể tôi đã vô thức nới lỏng thắt lưng ra cho dễ ngủ, và tôi cũng không suy nghĩ gì sâu xa hơn.