Bãi huấn luyện rộng lớn.
Những người lính xếp hàng đều tăm tắp.
Giữa đội hình đấy Roan nhìn thấy tiểu đội thứ 13 - đội của Tane và Pierce.
Sự căng thẳng này…
Ngay trước mọi trận chiến, kể cả trận đấy chỉ là cuộc càn quái bình thường, sự căng thẳng luôn len lỏi trong bầu không khí một cách đáng quan ngại.
Roan yêu điều này.
Nó giúp mình cảm nhận rằng bản thân còn sống.
Tuy vậy, có một cá nhân lại phá nát bầu không khí này.
- Chuyện vào năm ngoái ý, khi tao ở tỉnh Loren...
Mason luôn miệng kể những câu chuyện ‘vĩ đại’ của mình.
Dù cho mặt Roan thể hiện rõ sự không quan tâm, nhưng gã vẫn mặc kệ.
- Lúc đấy á, tao anh dũng né được hẳn cây giáo mà con orc ném tới cơ…
Sau đó, một nhóm người đi đến giữa sân tập.
- … Tao sẽ… E hèm.
Rốt cục miệng Mason cũng ngậm lại.
Giờ thì yên bình rồi.
Nụ cười tươi nở trên gương mặt Roan.
Những người đang tiến tới bục phát biểu là ban chỉ huy trung đội kỵ binh kiêm ban chỉ huy tiểu đoàn Rose: ngài Gale và các phụ tá.
Dosen cũng góp mặt ở vị trí đấy.
Họ ngồi xuống; yên lặng và nhanh chóng.
Gale đứng trên bục phát biểu và nhìn xuống những người lính đang đứng thẳng hàng.
- Tiểu đoàn Rose chúng ta sẽ rời pháo đài Ellin’s, rồi hành quân qua làng Ale để đến bình nguyên Pedian.
- Rõ!
Tiếng hô đáp dõng dạc vang lên.
Nụ cười rộ trên miệng Gale.
Với những người lính như thế này, chẳng mấy chốc tiểu đoàn chúng ta sẽ đứng đầu trong Sư đoàn số 7.
Vị chỉ huy trưởng ấy khá tự hào về các chiến binh của tiểu đoàn Rose, đội quân đã theo ngài chinh chiến suốt 5 năm qua.
Tựa như người cha đang dõi theo đứa con của mình.
- Mọi người! Đừng chết đấy!
Dường như đó là lời mà ngài chợt thốt ra.
Ngài trung tá Gale đã kết thúc buổi diễn văn như thế đấy.
Phải rồi. Chỉ huy trưởng luôn yêu thương binh lính như con mình mà.
Ngài ấy đã đánh đổi mạng sống của bản thân trong trận bị mai phục để cứu thêm dù chỉ một mạng người nữa.
Sau trận đó, khi viện binh đến, cái xác chịu nhiều vết thương nhất mà họ tìm được là của ngài Gale
Những chỉ huy như ngài ấy cần được sống thật lâu.
Mắt Roan ánh lên sự quyết tâm.
*Huỳnh! Huỳnh! Huỳnh!*
Gale và các phụ tá hướng đến cánh đồng.
Roan và những trinh sát khác tiến lên trước theo sự chỉ huy của Mason.
*Huỳnh! Huỳnh! Huỳnh!*
Những bước hành quân như sấm rền.
- Lúc nãy tao nói đến khúc nào rồi nhỉ? À. Trận đó tao…
Anh ta lại bắt đầu.
Mason cứ tám chuyện mà quên bẵng nhiệm vụ của trinh sát viên.
Sao lại là mình?
Ở đây vẫn còn rất nhiều trinh sát khác.
Nhưng sao chỉ mình Roan phải chịu trận?
Roan quay đầu lại và hiểu ra.
Những trinh sát khác luôn giữ khoảng cách an toàn với gã đấy.
- Cha nội này lắm tai tiếng phết.
Họ đều biết về tài nói xoen xoét của Mason.
Chỉ mình Roan là lính mới lơ ngơ nên dính chấu.
Không thể nhẫn nhịn hơn nữa, Roan chặn miệng hắn ta lại.
- Nhiệm vụ của chúng ta là kiểm tra khu vực xung quanh để đề phòng lũ quái vật bén mảng phải không?
- Ngay sau đó, tao nắm lấy tay chân nó, hở? Gì? Quái vật?
Mason, người đang liên tục phun mưa, đần mặt ra.
Anh ta đập lưng Roan và lắc đầu.
- Nghe này. Lính mới. Bây không cần lo lắng chuyện đó. Đây là nơi an toàn nhất vương quốc, là nơi không con quái nào xâm nhập được.
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả. Mà bây nhát quá đấy. Tính tình chẳng khớp với gương mặt tí nào.
Mason lắc đầu rồi tặc lưỡi ngán ngẩm.
Gã liếc mắt xem thường Roan.
Tuy vậy, Roan khá thích ánh nhìn đấy.
Bởi trong khoảng thời gian vừa rồi, Mason đã tắt đài.
Cùng lúc đó, đoàn quân đã nhìn thấy đỉnh núi xa mờ trước mặt.
Hẻm núi Rose. Không, là hẻm núi Ale.
Đó là hẻm núi nhỏ - nơi những lữ khách cần đi qua để đến được làng Ale.
Tên gốc của hẻm núi là Ale. Nhưng sau vụ tiểu đoàn Rose bị tàn sát, nó dần được biết đến là hẻm Rose, với ý nghĩa lịch sử như vậy.
Sẽ không có ngày họ đổi tên hẻm núi nữa đâu!
Roan nuốt khan trong khi siết chặt cây thương.
*Tiếng bước chân*
Đôi chân người trinh sát đã đứng sát bên hẻm núi.
Đến lúc rồi.
Roan đánh tiếng với Mason.
- Thưa ngài Mason.
- Hở?
- Hẻm núi này trông có vẻ bất thường. Không phải chúng ta nên thám thính quanh đây trước sao?
- Nơi này? Bất thường?
Mason híp mắt nhìn phía hẻm núi.
Sau đó anh ta tặc lưỡi lắc đầu.
- Nhóc quả là tên nhát cáy. Đã nói đây là khu vực chưa hề có quái vật mà!
- Nhưng chưa từng đâu đồng nghĩa với không có thưa ngài?
- Không! Chắc kèo luôn. Nơi đây là một trong những khu an toàn nhất vương quốc Rinse.
Mason tự tin.
Anh ta tự tin đến mức nghĩ rằng không ai rành địa hình vùng Ale hơn mình.
Tao là dân bản xứ mà lị.
Gã quay đầu và hét lớn với những người khác.
- Ê. Anh bạn mới đến của chúng ta nói nên do thám hẻm núi này. Mọi người nghĩ thế nào?
Đa phần các khuôn mặt đều nhăn nhó.
- Gì cơ? Do thám? Nó nói cái *éo gì vậy?
- Mày đúng là tên nhà quê, thằng ma mới mà.
- Không biết gì thì ngậm mồm đê.
Những lời chỉ trích tuôn ra không ngừng.
Dẫu thế, biểu cảm gương mặt Roan không hề thay đổi, vẫn trông vô cùng nghiêm túc.
- Tuy nhiên quân ta sắp băng qua một hẻm núi hiểm trở. Nếu có quái vật tập kích, chúng ta sẽ chuốc lấy thương vong khủng khiếp mất!
- Ha, thật luôn!
Cuối cùng, Mason gào to.
Anh ta chỉ tay vào mặt Roan, cứ như muốn chọc xuyên qua người cậu ấy.
- Đừng có nói linh tinh nữa! Chuyện đó không thể nào xảy ra được!
Nhưng Roan không phải kiểu người sẽ chùn chân.
Bởi cậu biết rõ chuyện sắp xảy ra.
- Người xưa đã dặn rằng “cẩn tắc vô ưu” [note42716] thưa ngài! Giả dụ bọn quái vật đang mai phục sẵn…
- Câm miệng!
Mason đưa tay ra hiệu Roan ngừng lại.
Mặt anh ta đỏ lựng.
*Ực*
Miệng Roan khô khốc.
Nguyên nhân Roan có thể cãi lệnh Mason là vì anh ta không phải cấp trên chính thức của cậu.
Còn với Tane hay Pete, việc này là bất khả thi.
Mason nhìn cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống, rồi trả lời một cách khó chịu.
- Nếu mày thích do thám đến thế thì tự mà đi đi!!
- Tôi được phép ư!
Tội tự ý bỏ đội hình sẽ bị phạt nặng.
Mason gật đầu.
- Cút đi! Mày có làm gì chăng nữa cũng chả ảnh hưởng tới ai đâu!
Anh ta móc méo Roan.
Thế nhưng, mặt Roan lại rạng rỡ hẳn.
- Nếu thế cho tôi xin phép.
Và cậu rời đi ngay tức khắc.
Chạy!
Chân cậu như không chạm đất.
Roan rời hàng ngũ và chạy thẳng đến phía hẻm núi. Gale nhận ra cậu khi đang chỉ huy đội quân tiên phong.
- Cậu lính tự ý bỏ đội đấy là ai? Có vẻ như nhóc kia hướng đến hẻm núi chăng?
Dosen nhìn theo và sa sầm mặt.
- Khả năng đó là người từ đội trinh sát thưa ngài! Tôi sẽ đến đó để kiểm tra.
- Hừm…
Gale gật đầu lo lắng.
Có khi chỉ vì hành động thiếu ý thức của một người thôi mà toàn quân phải gặp nguy hiểm.
Dosen nhìn Gale trong khi nắm chắc dây cương.
*Lộc cộc, lộc cộc.*
Ngựa phi như nước đại.
- Mason!!
Dosen nhìn thấy Mason.
Mason, người luôn trông Roan chạy đến hẻm núi, liền cúi đầu.
- Có tôi, thưa ngài Dosen.
- Thằng khốn đó là ai! Sao hắn dám tự ý rời hàng chứ?
Dosen thét ra lửa.
Mason cười trừ và gãi đầu.
- Tên đó luôn miệng khẳng định có quái vật trốn trong hẻm núi đó. Vậy nên hắn đòi do thám nơi đấy.
- Ở hẻm núi?! Thằng quỷ đó có không biết chỗ ấy là khu vực an toàn ư.
- Hắn biết, thưa ngài. Nhưng hắn cứ nói: “nếu
như…”
Mason lắc đầu nguây nguẩy.
Dosen đưa mắt tìm Roan - người như biến mất - rồi cau có.
- Thứ chết bầm. Dù sao thì hắn cũng bị ngài chỉ huy trưởng phát hiện rồi. Có lẽ hắn lẫn ngươi sẽ nhận hình phạt sớm thôi.
- Nhưng thưa ngài bất công quá! Tại tên đó cứ ngoan cố…
- Im miệng! Nhiệm vụ của ngươi là chỉ huy quân trinh sát! Nhưng nhìn xem, ngươi chẳng thể chỉ huy họ! Ngươi mới là người chịu trách nhiệm chính!
Khi mắng xong, Dosen quay đầu lại.
*Hiiií*
Ông nghe tiếng ngựa hí, ngỡ như nó cũng chế nhạo mình vậy.
Mason dõi theo bóng lưng Dosen xa dần và cau có.
- Chết tiệt. Chuyện gì thế này? Tất cả đều tại thằng ma mới thần kinh đó!
Anh ta nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất rồi nhìn hẻm Ale.
- Nhưng thằng chó đó trốn đâu rồi?
Nếu Roan ở đây thì anh sẽ đá tung đít cậu.
Còn Roan, người chẳng hay biết Mason nghĩ gì, đang lại gần đầu hẻm núi.
*Sột soạt*
Cảm quan được trui rèn trong 20 năm cảnh báo cậu rằng có mối đe dọa.
Nguy hiểm!
Luồng khí rùng rợn bao trùm khu vực.
Roan căng thẳng nuốt nước miếng và nắm chắc cây thương.
Giờ mình chỉ cần diễn sâu thôi!
Cậu không phải tiến sâu hơn để đối mặt hiểm nguy.
Cậu chỉ cần quay lại đúng lúc, như thể cậu đã trinh thám xong dãy núi, và bất chợt phát hiện ra địch.
Báo cáo rằng có goblin trong hẻm núi, xong việc!
Nụ cười hiện trên gương mặt Roan.
Cậu dựa vào thân cây đại thụ.
Bầu trời nay xanh ngắt không mây.
Phải rồi! Thời tiết hôm nay rất đẹp.
Cậu nhớ về kiếp trước.
Ngày mà toàn quân bị phục kích.
Dưới vòm trời sâu thẳm.
Tựa như chuyến du ngoạn…
Cậu vội nuốt lại những lời vừa nói.
*Sột soạt*
Cậu cứng đơ người.
Lỗ chân lông cậu dựng đứng và mồ hôi dần chảy dài trên lưng.
Có thứ gì đó.
Trong rừng không truyền đến bất cứ động tĩnh nào.
Dẫu vậy, Roan vẫn rợn người.
Vào thời khắc ấy, cậu chợt nghe thấy tiếng kêu.
*Chít*
Ngay lập tức Roan đanh mặt.
Goblin!
Chắc chắn là tiếng lũ goblin.
*Chít*
Tiếng động càng gần.