Đã qua 20 năm nhưng Roan không bao giờ quên được.
Ngoại trừ mình và Pierce, tất cả các tân binh khác đều bị thảm sát.
Không chỉ họ mà ngay cả anh Oliver và ngài trung úy Tane cũng hi sinh.
Chúng ta sẽ bị lũ goblin tập kích gần làng Ale.
Gần đấy có một hẻm núi mà càng ta đi thì đường càng hẹp.
Đó là nơi lũ quái vật khốn kiếp phục sẵn.
Tiểu đoàn Rose đã hành quân một cách thiếu thận trọng, và bị tiêu diệt hoàn toàn.
Mình phải làm gì đây?
Cảnh báo các chỉ huy rằng goblin đang mai phục chúng ta sao?
Họ không chém đầu mình mới lạ.
Không bao giờ họ sẽ nghe lời một tên lính vắt mũi chưa sạch cả.
Không, thậm chí cậu chẳng có cửa để gặp họ nữa.
Mình nên báo cáo cho trung úy Tane biết chăng?
Đó cũng là ý tưởng tồi.
Theo như Roan nhớ, mối quan hệ giữa hai người không hề thân thiện.
Chẳng lẽ mình lại phải chứng kiến mọi người bị tàn sát một lần nữa ư?
Không, cậu không thể.
Cậu không thể phí hoài kiếp này như thế được.
Đột nhiên gương mặt Roan nở nụ cười rạng rỡ.
Ah! Còn cách đó!
Cậu từ từ nhếch mép.
Chàng trai trẻ nhìn Tane với ánh mắt đầy mong mỏi, tựa như đợi chờ điều gì đó.
- À! Còn nữa…
Tane, người đang thu dọn hành trang, chợt nhớ ra điều gì và nói lớn.
- Ai ở đây là người thông thuộc địa hình vùng Ale? Người sống tại đây trong khoảng thời gian dài, hay là người từng nghé qua ấy?
Chính lúc này.
Cậu tiến một bước và giơ tay.
- Thưa tôi biết vùng này rất rõ.
- Ngươi ư?
Tane chau mày.
Tên bị Pete cho ăn đập!
Pete không phải người thích gây rối lung tung.
Vậy thì bản thân tên này có vấn đề.
Rắc rối rồi đây!
Vai trò của trinh sát cực kì quan trọng.
Nếu hắn thiếu trách nhiệm thì cả tiểu đoàn sẽ phải chịu tai bay vạ gió.
- Ngươi có thực hiểu rõ địa hình khu vực Ale không?
- Có! Thưa ngài. Tôi có thể nhắm mắt mà đi từ đây, tức pháo đài Ellin, đến thẳng làng Ale.”
- Hừmm…
Tane đanh mặt và nhìn thẳng mắt Roan.
Chà, dù sao quyết định cuối cùng tùy thuộc vào đội trưởng.
Ông ấy không nghĩ nhiều. Cũng bởi ông không phải dạng người câu nệ tiểu tiết.
- Được! Thế ngươi tên gì?
- Roan, thưa ngài.
- Khoác hành lý lên và theo ta ngay bây giờ.
Tane vừa đi vừa nhìn hạ sĩ Lander.
- Này Lander. Ngay khi chuẩn bị xong, cậu hãy hướng thẳng đến sân tập cùng với đội mình.
- Rõ.
Hạ sĩ Lander cười, như bảo rằng ông không cần quá lo lắng, và gật đầu.
Tane đấm nhẹ ngực Lander rồi rời đi.
Roan lanh lẹ theo bước Tane.
Ngay khi rời doanh trại, Roan chợt nhận ra mùi hương quen thuộc.
Đó là mùi của chiến trường. Không, là mùi của cái chết mới đúng.
Mùi sắt rỉ, khói trại, lũ ngựa, mồ hôi và cả mùi từ binh sĩ.
Tất cả hòa thành một mùi hương đặc biệt.
Thứ hương mà cậu đã phát tởn trong 20 năm qua.
Thứ hương buồn nôn, nhưng, kì lạ thay, lại vô cùng dễ chịu.
Càng quen với mùi này, người ta càng gần với cửa tử.
Roan lắc nhẹ đầu rồi cười cay đắng.
Bất chợt, Tane - người đi trước Roan - hỏi câu cụt lủn.
- Quê ngươi ở đâu?
- Tôi đến từ một thị trấn nhỏ trên núi, bên rìa dãy Grain.
- Dãy Grain sao… Thực là một nơi hiểm trở.
Tane đáp lời trong khi sải bước.
Một tên từ dãy núi Grain lại có thể biết về địa hình vùng Ale?!
Cảm giác như ông đã ăn phải quả lừa vậy.
Dẫu sao thì mình chả phải người chịu trách nhiệm.
Tane cười khẩy và đứng lại trước mặt một người khác.
Một người đàn ông trung niên ngồi chờ trên bàn, đồng thời xem xét một núi giấy tờ.
- Đại úy Dosen.
Tane tiến lại gần và cúi chào.
Dosen - người đã đứng tuổi - là một trong năm vị đại úy ở tiểu đoàn Rose, và giờ ông nhận trách nhiệm do thám khu vực.
Ngài ấy đã chọn được kha khá người rồi nhỉ.
Mắt vị trung úy lướt qua.
Ông ấy nhận ra vài người ở tiểu đội khác.
Quân số đã trên mười người.
- Ồ. Tane đấy hả.
Dosen cười thật tươi và gật đầu chào lại.
Tane bước sang một bên và chỉ về phía Roan.
- Đây là một người lính trong đội tôi, và gã có hiểu biết về khu vực Ale này.
- Thật sao?
Dosen quay sang Roan.
- Lần đầu tiên tôi thấy tên này đấy. Hắn là lính mới đúng không?
- Vâng. Hắn mới tới hôm qua.
- Tên này trông ưu nhìn phết.
Dosen nhếch miệng khi quan sát Roan từ đầu đến chân.
- Nhóc thông thuộc địa hình vùng Ale hử?
- Vâng.
Roan trả lời không chút ngập ngừng.
Trong kiếp trước thì vùng Ale từng xảy ra hai mươi trận chiến mà.
Bởi vậy mọi thứ quanh đây đều thân thuộc trong mắt Roan.
Dosen gật đầu trước câu trả lời.
- Thế giờ ta hỏi cậu một câu đơn giản nhé? Đặc sản vùng Ale là gì??
Câu hỏi không khó.
- Thưa là lúa mạch.
- Tiếp. Ngôi làng lớn nhất vùng Ale là làng nào?
- Là làng Ale. Tiếp đến là làng Riven, làng Moss và làng Ferbus.
Roan trả lời liền tù tì.
Tất cả nơi đấy sẽ là chiến trường trong tương lai.
Cậu mỉm cười
Dosen kinh ngạc gật đầu.
- Không ngờ nhóc cũng biết làng Ferbus. Nhóc quả thông thuộc vùng này nhỉ. Quả là người phù hợp cho vị trí trinh sát đấy.
Roan vẫn chưa hé răng nửa lời về quê quán của mình.
Hẳn giờ điều đó cũng chả còn quan trọng nữa.
Mình sẽ truy lùng bọn goblin núp ở đằng kia và chiếm ưu thế trước bọn chúng.
Cậu nhìn sang người trinh sát ngay cạnh mình.
Chỉ vì mấy tên vô trách nhiệm này mà xiết bao người phải bỏ mạng.
Tất nhiên cậu cũng hiểu vì sao họ lại không phát hiện lũ goblin.
Nơi đây được xem là vùng an toàn và chẳng có con quái nào lảng vảng ở chốn này.
Vậy nên họ mặc định rằng đám quái vật không thể xuất hiện.
Lần này mình sẽ cản đường lũ chúng nó.
Roan cắn môi.
- Cầm lấy. Đừng đánh mất nó đấy.
Tane đưa cậu một ngọn thương.
Roan gật đầu và nắm chặt vũ khí.
*Siết*
Nó thật chắc và nặng.
Thật khó cầm.
Lòng bàn tay cậu quá trơn mềm.
Những vết chai sẹo tích lũy trong 20 năm trên tay cậu mất sạch.
Mình thực sự phải bắt đầu lại từ đầu rồi.
Cậu cười chua chát.
- Vậy tôi xin phép.
Tane chào Dosen bằng kiểu nhà binh và quay về khu huấn luyện.
Roan hít một hơi dài khi nhìn theo bóng Tane dần khuất.
- Đừng sợ nhóc à.
Người lính đang nhìn cậu liền vỗ vai an ủi.
Anh ta có vẻ hiểu nhầm rằng cậu đang sợ.
- Chừng này chẳng là cái thá chi hết. Năm ngoái…
Ông giời đó lòe Roan bằng đủ thứ chiến tích “huy hoàng” của mình trong khoảng thời gian dài.
Mình cũng có câu chuyện về 20 năm chinh chiến quý báu đây.
Khi anh ta bắt đầu nói thì chỉ có nước trời sập mới ngừng.
Ngay lúc đó, Dosen đặt đống tại liệu sang một bên.
- Ta nghĩ hướng dẫn chừng đó là đủ rồi, Mason ạ! Chà. Vì cậu là người hiểu biết nhiều nhất ở đây vậy nên hãy chỉ huy những trinh sát khác đi!
Dosen vừa dứt lời thì vị lắm miệng kia cười toe toét và gật đầu.
- Rõ! Ngài cứ giao cho tôi!
Ông lính cường điệu hóa câu trả lời.
Nom điệu bộ của anh ta chẳng đáng tin tẹo nào.
Nguyên nhân chúng ta bị tập kích là đây.
Roan chán nản.
Nếu tiểu đoàn Rose bị tiêu diệt thì rắc rối lắm.
Tại kiếp trước, đoàn quân Rose tiêu diệt hoàn toàn trong trận phục kích của lũ goblin.
Bởi vậy, người sống sót (bao gồm Roan), bị thuyên chuyển sang đội khác.
Dù có lập được công trạng đi chăng nữa thì mình cũng sẽ bị kẻ khác nẫng tay trên thôi.
Những người lính cũ hiếm khi nào ưa người mới tới cả.
Hồi đấy, cậu bị các người lính trong đội mới xem như không khí.
Và chuyện cướp công là lẽ thường tình.
Do đó, dẫu có diệt được bao nhiêu quái vật chăng nữa, cậu vẫn bị khiển trách vì tội đi lẻ.
Mình không thể sống một đời như vậy nữa.
*Siết*
Cậu dồn hết sức vào bàn tay.
- Giờ chúng ta sẽ đến khu huấn luyện.
Mason hét lớn.
Anh ta dẫn đầu mọi người và bắt đầu đi.
Roan theo sau anh ấy và hít sâu.
Đây là khởi đầu.
Thời khắc khởi đầu của cuộc đời mới.
Trái tim người lính trẻ đập liên hồi
*Vù*
Cơn gió lạnh nổi lên, mang theo mùi trận mạc.