Chăm sóc nữ thần.
"Không thể ... tôi ... không thể trở thành một cô dâu nữa ... Tôi đến đây để tái sinh anh, nhưng ... Tại sao những thứ này lại xảy ra ... Thay vì anh, giờ tôi muốn được tái sinh.」
Mặc dù đã ‘xử lý' xong, nhưng vì một lý do nào đó, cô ta đang khóc nức nở ở góc phòng. Dù cho tôi đã giúp cô không ‘bậy' ra phòng, cô đang chán nản về điều gì chứ?
Liếc nhìn cô, tôi nhớ mình đã mua chút thức ăn ở cửa hàng tiện lợi. Hình như là tôi vứt nó ở lối vào thì phải, nhưng may thay, tôi mua gyudon và oyakodon, chứ mà là cơm hộp hay thứ đại loại vậy thì chắc mấy thứ bên trong sẽ lộn tùng phèo lên luôn ấy chứ.
Tuy nhiên, tôi không biết điều này sẽ tiếp tục trong bao lâu, trừ khi đá được cô ta càng sớm càng tốt, thì chi phí thức ăn vẫn sẽ tăng vọt, ý tôi là, nó sẽ tăng gấp đôi luôn ấy. Tôi phải giữ mức sống của mình để phù hợp với mức lương của hiện tại, cụ thể hơn, bằng cách chuyển sang bia mạch nha giá cả thấp hơn bia tươi và tự nấu ăn thay vì mua đồ từ cửa hàng tiện lợi.
Ahh ~ thật là một tình huống nghiêm trọng. Nghèo sao thương tôi vậy ... Không giống như cô nàng ảo tưởng kia chỉ cảm thấy xấu hổ về nửa dưới của mình, tôi mới là người mất mát thực sự.
——— Ding ♪
Tôi gục ngã trước những điều đang diễn ra với mình, nhưng nghe thấy âm thanh của lò vi sóng, ý thức ngay lập tức quay lại. Umu, bây giờ, thì cứ no cái bụng trước đã.
Sau khi mang oyakodon và gyudon xuống cái bàn thấp và đặt ống hút lên cốc trà ra, tôi vẫy tay gọi Amaletta đến.
「Đó là bữa tối. Lấy lại tinh thần và đến đây nào. 」
「…… Không cần. Tôi không thèm ăn, hay đúng hơn, xin đừng nói chuyện với tôi, tôi có thể có thai khi nói chuyện với anh mất. 」
(edit: ờ hồi nhỏ tôi cũng nghĩ mình nói chuyện với con gái thì sẽ mang thai thật :D một thời nông nổi :D)
Dù tôi đặc biệt chuẩn bị bữa ăn này cho cô ta, thái độ đó là sao hả ?! Thay vào đó, làm thế nào cô có thể mang thai chỉ từ việc trò chuyện cơ.
「Thôi nào, qua đây đi vì lợi ích của mấy chú giun tròn trong dạ dày của cô. Nào, mùi của món ăn có thơm không? 」
Tôi cứ dùng tay để quạt lên oyakodon để cho Amaletta đang hờn dỗi ngửi thấy mùi hương của nó. Mặc dù đã quay đầu đi chỗ khác, nhưng mùi hương vẫn chạm đến mũi cô nàng. Khi ngửi thấy mùi thơm đang lan tỏa trong căn phòng, bụng cô phát ra âm thanh của sự thèm khát. Nhìn vào đôi má đỏ ửng của cô ấy, tôi hân hoan mỉm cười.
「Fufufu ~ cơ thể của cô quả là trung thực mà ...」
「M-một hành động hèn hạ. Như thế này, anh chỉ đang chà đạp lên toàn bộ phẩm giá của tôi mà thôi …… 」
Ngay cả khi cô ấy xúc phạm tôi, cô ấy vẫn từ từ tiến đến bàn. Tôi đoán, dù cho khó chịu, cô nàng này vẫn chẳng thể chống lại cơn đói.
「Ummm, đây có thể là một câu hỏi khó trả lời, nhưng làm thế nào để tôi có thể ăn trong tình cảnh này? ...... Đừng nói với tôi là anh muốn tôi đặt mặt mình lên bát và ăn nó trực tiếp như thể một con chó chứ?」
Tôi thấy cô ta như đã hoàn toàn từ bỏ vì chẳng còn ý kiến ý cò gì về việc cởi trói cả. Trong mắt cô ta giờ, tôi chẳng khác gì một con quỷ hay ác ma nào nào đó, thật khó chịu mà. Heck, tôi biết làm cho cô ăn như một con chó là quá đơn giản.
「Đó là ý tưởng không tồi. Hãy yên tâm, ngay cả chỉ một chút, tôi vẫn có kinh nghiệm chăm sóc người khác rồi. Tôi sẽ giúp cô thật chu đáo. 」
(Edit: 113, 911, fbi, cia,... Ai cũng được bắt tên quấy rối này lại -_- )
"Hể?"
Tôi đến bên cạnh Amaletta, dùng chiếc thìa vớt oyakodon lên, và sau đó đưa nó đến gần miệng cô nàng kia.
「Đây, aaaa ~」
「Umm, tôi có thể ăn trực tiếp từ cái bát không?」
Với khuôn mặt trở nên nhợt nhạt, Amaletta quay đầu lại. Tuy nhiên tôi lắc đầu và nói,
「Tôi sẽ không chấp nhận cách ăn kinh dị đó trong nhà mình.」
「Nh- nhục nhã. Sau bao lâu làm Nữ thần luân hồi, ngày mà tôi nhận được sự nhục nhã đến thế …… 」
「Tôi không hiểu những gì cô đang nói, nhưng nếu có thời gian để nói tất cả điều đó, sao cô không mở miệng ra nhỉ. Thức ăn chẳng còn ngon gì khi nguội đi, cô biết mà ha? 」
Ngay cả khi nó chỉ là các món mua tại cửa hàng tiện lợi đi chăng nữa và cũng chẳng có gì ngoài việc dễ dàng chuẩn bị hơn so với tự nấu ăn, thì vẫn nên ăn khi nó còn ấm.
「Đây, aaaa ~」
「……. A-Aaa ~ 」
Bỏ cuộc, Amaletta há miệng ra. Tôi nhẹ nhàng nhét chiếc thìa cơm trắng phủ đầy trứng và thịt mềm và sau khi chắc chắn rằng cô ấy đã ngậm miệng, tôi từ từ kéo chiếc thìa ra.
「Có ngon không?」
Amaletta gật đầu trong khi nhai. Tôi không biết sở thích của cô ta, vì vậy tôi định sẽ nhường gyudon nếu cô không thích oyakodon, nhưng có vẻ như cô ấy ổn với nó.
Tôi vớt ra oyakodon một lần nữa trong khi cô nàng vẫn đang nhai. Khi thổi nguội, tôi lại đưa nó đến miệng cô nàng, và bây giờ, cái miệng kia tự mở ra
mà chẳng có kháng cự gì. Hmu, thật tốt khi cô ngoan ngoãn đó.
Quan sát Amaletta, người đăm đăm vào cái thìa với sự tập trung cao độ, tôi cảm thấy như mình đang chăm sóc một chú chim non thay vào đó, và điều đó khiến tôi khá vui. Amaletta nhận ra nó trở nên xấu hổ và quay đầu lại. Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cho cô như thế này mỗi ngày.
(trans: ông edit thấy vụ này thế nào.
Edit: *chảy dãi* *ực* không thể tha thứ cho cái tên đang hành hạ loli...*mình muốn đút cho nữ thần ăn*
Trans: lolicon -_-||)
Bằng cách này, nó đã trở thành thời gian tôi đang được thư giãn nhờ Amaletta ấy.
“Chào buổi tối …… Ahhhh-!”
Tôi và Amaletta cùng ngoảnh lại lối vào sau khi nghe thấy giọng nói phát ra, Katsuragi Sunaho, người quản lý căn hộ này đang đứng đó. Cô ấy có một chiếc chảo để chia sẻ thức ăn của mình cho tôi.
Ah- Nhắc mới nhớ, tôi quên khóa cửa ……
(Trans: thay mặt các bạn đọc tôi xin chúc main bình an vô sự :’( )
(Edit: R.I.P main nha
ta sẽ thế chỗ mi khi ngươi chuyển sinh )
「Cái-Anh đang làm cái quái gì thế !?」
Quá đỗi kinh ngạc, Sunaho hét toáng lên trong khi nhìn về phía chúng tôi. Người tôi trở nên lạnh toát và mồ hôi cứ chảy ra như suối.
——— Tôi cần phải xử lí tình huống bất ngờ này càng sớm càng tốt !!