Trans: Đức Hải
Edit Kamiya
Sau khi tận hưởng thật trọn vẹn ngày nghỉ tại một quán cà phê mèo, tôi mua chút thức ăn cho hai người từ cửa hàng tiện lợi, và ngay lập tức trở về nhà.
Tôi đã cố gắng để thoát khỏi việc quá mải mê chơi với mấy con mèo cho đến khi mặt trời gần như đã tắt nắng. Tuy nhiên, mỗi bước dẫn tôi về nhà trở nên nặng nè đến kì lạ.
Nhưng cô ta thực chất là ai chứ?
Lần đầu chúng tôi gặp mặt, tôi nghĩ đó chỉ là một dự án quái đản của đài truyền hình, vì vậy tôi chẳng tin những lời giải thích từ cô ta. Nhưng cho đến giờ, vẫn chẳng có dấu hiệu nào về việc liên lạc từ đài truyền hình nào cả.
Có lẽ cô ta đang chạy trốn việc gì đó? Cô ta nói và làm tất cả những lời giải thích và hành vi lạ lùng đó bởi vì không muốn nói chuyện hoặc muốn che giấu hoàn cảnh gia đình của mình ……. Nhưng mà, cô ta thực sự muốn giết tôi thật à.
Điều đó có nghĩa là cô ta đơn thuần là một kẻ ảo tưởng hoặc điên luôn rồi ấy chứ. Trong trường hợp đó, cho đến khi sự hiểu lầm với Sunaho được giải quyết, cô ta sẽ sống nhờ tôi. Thoạt nhìn, có vẻ như cô ấy buộc phải sống thế, nhưng tất cả chỉ vì sự an toàn của chính tôi thôi.
Không, cô ta chỉ là một người xa lạ nên có lẽ tốt nhất là chỉ cần báo cáo với cảnh sát thì hơn, nhưng, tôi muốn đó sẽ phương án cuối cùng. Thật phiền phức khi liên quan đến mất anh chàng đó mà.
Khi về đến căn hộ của mình trong một tâm trạng u tối khi nhìn về cái tương lai đầy ảm đạm, tôi hít một hơi thật sâu trước cửa phòng và dỏng tai lên. Rất có khả năng cô ta đã thoát khỏi đống băng keo theo cách nào đó nên không thể để bị bất ngờ tấn công ngay khi mở cửa được.
Không để mất bình tĩnh, tôi khẽ đặt tay lên nắm cửa. Sao điều này lại giống việc mở cái thùng rác mà có thể có một con gián bắn thẳng vào mặt vậy chứ.
Mở cửa trong lỗi lo sợ, điều đầu tiên tôi đập vào mắt ngay lúc đó là một cô gái đang nằm dưới chân tôi đang ngước lên. Trong đôi mắt cô ta hoàn toàn không có chút xúc cảm nào.
「Woaahhh !?」
Như truyện kinh dị ấy, tôi vội bỏ túi đồ từ cửa hàng tiện lợi ra. Chưa bao giờ, tôi lại nghĩ một cô gái bị trói cả chân lẫn tay trong một căn phòng lờ mờ sáng lại kinh dị đến vậy. Nhìn thật kĩ, nhưng đó chỉ là Amaletta, và tôi là người đã trói cô ta.
——— Hơn nữa, tại sao cô lại nằm ngay lối vào?
Dù vẫn còn hơi đau tim sau việc bất ngờ này, nhưng có thể thấy ánh mắt của Amaletta không còn vô hồn nữa khi nhận ra tôi, và đồng thời, mắt cô ta đẫm lệ như đang cố gắng nói điều gì đó rất quan trọng.
Có lẽ nào, cô ta cảm thấy cô đơn khi bị bỏ lại một mình trong phòng, do đó cứ mãi đợi ngoài này để chờ tôi về không?
「Hmmpp ~~! Hmphhhh ~~ !! 」
Mặc dù, nhìn vào cô ta, nó không thể là vì lý do dễ thương như đó được rồi. Vẻ mặt nhuộm trong nỗi tuyệt vọng kia chẳng khác nào cô ta đang thấy tận thế cả. Ngay khi tôi nhẹ bóc lớp băng keo dính trên miệng cô, thì ngay lập tức thốt ra.
「Cởi ra ... làm ơn, hãy tha ra đi mà! Umm, đó là ……. Tôi không thể ‘giữ’ lâu hơn được nữa !! 」
"’Giữ’ gì cơ?"
Hoàn toàn chẳng hiểu cô ta đang nói gì, tôi nghiêng đầu và nhìn. Cô ấy cứ xoay người và đôi chân cô ấy ngọ nguậy liên tục. Cơ thể thì dần trở nên tê liệt vì ở trong một tư thế quá lâu ư? Nhưng nếu thả cô ta ra, có thể lai bị tấn công thì sao.
Trong khi đang tự hỏi phải làm gì, cô ta đỏ mặt và nói,
「Tôi xin anh đó, đây sẽ là lần cuối cùn, hãy thả tôi ra! Nếu không… điều đó… có thể bị ra mất !! ”
——— Ồ, hiểu rồi… Đợi đã, đây không phải là lúc để đùa!
Cuối cùng hiểu ý cô gái này là gì, và cũng lúc đó, tôi rùng mình nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề. Nếu, nếu như vậy sai lầm xảy ra trong phòng của tôi, sau đó tôi cần phải dành nhiều ngày của mình trong cái mùi chẳng mấy dễ chịu dài dài mất.
Nhưng thực sự, tôi vẫn lo cô ta tấn công mình. Tôi không chắc cô ta có thể làm gì nếu không may bất.
「Xin lỗi, tôi sẽ giúp cô ‘đi', vì vậy, chỉ cần kìm nén thêm một chút nữa ha.」
"Gì cơ?"
Sau khi suy nghĩ một cách bình tĩnh, tôi nghĩ tốt nhất là ‘làm hộ’ cô ta. Trong khi vẫn chết lặng, cô ta vẫn cố gắng kiềm chế bản thân lại, tôi dần dần bế cô lên.
「Eh? Nói… anh định làm gì thế? 」
「Cô không nghe những gì tôi nói sao, tôi sẽ đưa cô ‘đi'. Xét cho cùng thì rất phiền nếu cô ‘bậy' luôn trong phòng mất. 」
Ti giải thích trong đi tới phòng tắm, Amaletta, người đã đoán ra chuyện gì sẽ xảy tới, căng mắt ra. Mặt cô ấy ngập trong sự xấu hổ.
「Ehhh- !? Đó là một lời nói dối, phải không? Anh đang đùa thôi phải không?"
"Yên nào. Nó có thể vãi ra đó. 」
Cô ta chắc chắn đã phải giữ nó từ sáng đến giờ rồi ấy chứ, giới hạn của cô ta chắc chắn cũng đến lúc này là cùng. May thay, Amaletta hiện không mặc cái áo choàng trắng lúc mới gặp mặt, thứ mà tôi không quen thuộc, thay vào đó, cô ta đang mặc bộ pajama của Sunaho, nên nó không quá khó cởi và mất quá nhiều thời gian.
「Không-không-không-không! Chỉ cần thái băng ở tay là được rồi! Điều đó là tốt, phải không? Đúng?"
「Tôi xin lỗi, nhưng tôi không tin co được, vì vậy xin từ chối. Cô không cần phải lo lắng. Tôi đã từng chăm sóc em gái mình. Tôi đã cí kinh nghiệm cho việc này rồi. 」
「Đó không phải là vấn đề! Ahhhh- !! Dừng lại! Làm ơn dừng lại! Tôi xin lỗi vì vậy làm ơn đi mà !!! 」
Tôi nhíu mày khi thấy Amaletta đang vật lộn trong lòng mình.
Nhớ lại quá khứ, lúc tôi bị buộc phải chăm sóc em gái bé bỏng của mình, chúng tôi đến phòng tắm.
(Edit: tao đi báo công an :v)