Đường băng như trải dài đến vô tận.
Dọc theo đường băng phản xạ thứ ánh sáng rạng rỡ của mặt trời, chiếc máy bay dần hạ độ cao, giảm tốc để chuẩn bị hạ cánh.
Sân bay vốn chỉ như một chấm nhỏ chầm chậm hiện rõ từng chi tiết và tòa nhà kiểm soát không lưu càng lúc càng hiện rõ dần trong tầm mắt.
Một rung chấn nhẹ.
Do rung chấn khi hạ cánh và khi máy bay bất thình lình thắng lại thì cơ thể cậu vốn dĩ đã bị buộc chặt vào dây an toàn giật nhẹ.
“Ồ, có vẻ như chúng ta đã hạ cánh an toàn.”
“Đến giờ rồi kìa.”
Xác định máy bay đã dừng hẳn, Sheltis đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Ok, vậy thì ì ì ì ì, Yumi-sama à, lối này; nhớ phải đi theo tôi nhé, okay?”
“Dạ-dạ!”
Đầu tiên là Ishtar dẫn Yumi ra ngoài.
Sau họ là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, nữ thư ký riêng của ông và hai nhân viên văn thư..
“Đi thôi Sheltis, mục tiêu bảo vệ của anh đi trước rồi kìa.”
“Nhiệm vụ của anh là bảo vệ người ở phía xa nhất kia nên chẳng sao đâu. Càng xa đối tượng anh càng dễ làm việc hơn.”
Đối tượng bảo vệ của cậu là ông già Bộ trưởng bộ ngoại giao, nữ thư ký riêng của ông ta và hai nhân viên văn thư.
Đi phía trước đoàn bốn người đó là Monica, Kagura và Vaiel đi hai bên còn Sheltis đi sau tất cả.
“Ồ, im ắng hơn em tưởng.”
Đi dọc theo đường nối giữa máy bay và sân bay đưa họ đến cổng ra ở tầng hai sân bay.
Quầy thông tin, khu quan sát và tất cả mọi thứ khác đều hoàn toàn không một bóng người. Ngay đến cả nhân viên tạp vụ và các nhân viên phục vụ cũng chẳng thấy đâu.
Đúng như AI thắc mắc, có quá ít người quanh đây.
“Có vẻ như sân bay đã được đặt trước.”
“Thế ra một sân bay không người chính là cách đảm bảo an toàn tốt nhất. Có hơi cô độc tẹo.”
Họ đi xuôi theo ga đến để ra sảnh chính của sân bay. Dù họ có đi xa đến đâu cũng không thấy một bóng người nên họ có một cảm giác rất kỳ lạ.
“Được rồi, được rồiiiii, mọi người dừng lại. Đây là địa điểm hẹn gặp đó...”
Nói xong thì Ishtar mỉm cười bước về phía trước.
“Điểm hẹn gặp?”
“Đúng vậy đó Yumi-sama, có vẻ như người của ban thư ký Bộ chính trị sẽ hướng dẫn chúng ta... Ô, có phải là người kia không? Đúng rồi, đúng rồi, ới ới...!”
Nhìn quanh, Ishtar bất thần đưa tay lên.
Một phụ nữ nhỏ nhắn mặc đồ trắng chầm chậm tiến đến chỗ họ. Đôi mắt cô ta hơi trĩu xuống sau cặp kính đen. Mái tóc xanh nhạt của cô ta cắt ngắn.
“Vô cùng xin lỗi mọi người vì đã để mọi người phải đợi. Tôi là người của Bộ chính trị, bộ phận thứ nhất, ban điều phối – thư ký Yuragi. Mong rằng chúng ta có thể hợp tác tốt với nhau.”
Người phụ nũ cúi đầu thật thấp.
“Đặc biệt đến nữ tư tế, tôi với tư cách đại diện của Bộ chính trị rất cảm kích việc Người đã lặn lội đường xa đến đây từ Thiên kết cung . Như mọi người đã thấy, tôi là người duy nhất đến đón, nhưng mong mọi người thứ lỗi, vì điều đó nhằm đảm bảo an toàn thôi.”
Người của Bộ chính trị nói với giọng xã giao.
“Hê, ra chị là chị Yuragi. Em là Ishtar, mong sẽ hợp tác tốt...”
“Vâng, mong là vậy.”
Yuragi mỉm cười xã giao với Ishtar.
“Vậy thì Yumi-sama à. Đầu tiên tôi sẽ đưa Người đến khách sạn mà Người sẽ ở. Hành lý ký gửi của Người ở sân bay đã được chuyển đến phòng của Yumi-sama ở khách sạn rồi.”
“Thế-thế ạ? Cảm ơn chị rất nhiều.”
“Đó cũng là việc của chúng tôi mà.”
Nữ thư ký mỉm cười hất cặp kính đen trên sống mũi.
“Hôm nay là ngày mà chúng ta phải mừng sự kiện lần đầu tiên một nữ tư tế đặt chân đến vùng đất này... đó là điều mà tôi rất muốn nói, nhưng phía Bộ chính trị chúng tôi thật sự chẳng biết nên làm thế nào trước tình huống này.”
“... Thế ư?”
“Chúng tôi cũng đã nghĩ đến việc tổ chức nghi thúc trọng thể nhưng cũng có khả năng chúng tôi không thể chuẩn bị kịp. Hôm nay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn khách sạn ở tầng cao nhất của sân bay nhưng việc đặt phòng cũng chỉ mới thực hiện hôm qua.”
“Đặt phòng khách sạn á?”
Yumi nuốt khan mà không hề suy nghĩ trước mặt viên thư ký.
“Em... em chưa bao giờ được đối đãi như thế trong Thiên kết cung cả.”
Có quá nhiều người lính trong Thiên kết cung nhưng chúng tôi không nghĩ rằng việc cử đội hộ vệ đến đây là cần thiết. Tên tuổi của Ishtar-sama đã vang xa đến tận Bộ chính trị cơ mà.
“Hehe... Trước mặt thì ca ngợi, còn sau đó thì làm điều gì đó đáng sợ. Phía bên kia đang toan tính gì vậy?”
“Chịu. Tôi ở bộ ngoại giao không thể nào biết được những chuyện như thế.”
Cô ta đánh bay sự nghi ngờ của Ishtar chỉ bằng một nụ cười.
“... Chẳng rõ tại sao khí chất của cô ta không hợp lắm với Bộ chính trị.”
“Không thể đoán được cô ta à?”
“Ừ, thành ra việc cô ta bị nghi ngờ là điều dễ hiểu.”
Hòn đảo không có tên trên bản đồ. Cơ sở nghiên cứu ngầm nằm dưới phòng nghiên cứu bỏ hoang, và thùng nước có con Yuugenshu. Chuyện này có được làm rõ hay không còn tùy vào hội đàm ngày mai nhưng họ cũng không được phép lơ là phòng bị.
“Sheltis”
Monica, vốn đang đứng cạnh vị Bộ trưởng bộ ngoại giao lặng lẽ tiếp cận cậu bằng một giọng đủ nhỏ để tiếng bước chân có thể át đi, và không để ai khác nghe được, nhỏ thì thầm.
“Tớ sẽ nói với cậu một điều này về nữ thư ký kia.”
“Hử?”
“Ban thứ nhất... tức chị ta là gián điệp của Thiên kết cung được cài vào ban điều phối trung tâm của Bộ chính trị. Chị ta được đưa vào bộ phận quan trọng nhất của Bộ chính trị nhằm mục đích thu thập thông tin đó.”
“Ơ... ơ ơ?”
“Suỵt, to quá đó. Đây là thông tin mật, cẩn thận chứ.”
“Tớ hiểu, nhưng... thật ư?”
Thiên kết cung cử gián điệp đến Bộ chính trị. Sheltis cũng đã từng nghe khi vẫn còn là tinh binh nhưng cậu không hề nghĩ chuyện đó có thật.
Thế ra nữ thư ký kia là một trong số đó sao?
Phong cách ăn nói của chị ta vô cùng chuẩn mực, và không một ai nghi ngờ việc chị ta là một thành viên của Bộ chính trị cả.
“Cậu biết từ bao giờ vậy Monica?”
“Yumi-sama nói với tớ khi cả hai còn ngồi trên máy bay. Thông tin này ngoài các tinh binh và Bộ trưởng Bộ ngoại giao ra thì không một ai biết cả, nên hãy cẩn trọng.”
“... Chị ấy quá giỏi.”
Vào được ủy ban trung ương là một điều cực khó rồi.
Phải rất xuất chúng mới được cử vào ủy ban trung ương và nếu không xuất chúng thì hẳn không thể nào hoàn thành nhiệm vụ gián điệp và chuyển thông tin về cho Thiên kết cung cả.
“Giờ thì Yumi-sama à. Nếu chúng ta đi đến thang máy đằng kia thì chúng ta sẽ sớm đến khách sạn ở tầng cao nhất sân bay.”
Dù biết hay không.
Thì người thư ký dẫn đầu đoàn người vẫn mỉm cười, nụ cười không chút gượng gạo.
***
Khách sạn [Asterhythm].
Khu VIP đã được Bộ chính trị bao trọn gói. Đây là một khách sạn đa chức năng như có phòng tập thể lực nằm trong sảnh đường rộng mênh mông, bể bơi và hẳn nhiên có cả rạp chiếu phim và sân khấu kịch.
Ở hành lang thì Yumi, được Yuragi hướng dẫn vừa mới thoát ra khỏi những lần bắt tay nồng nhiệt cùng với những tiếng kêu thán phục của những giám đốc, bếp trưởng, nhân viên phục vụ và nhân viên lễ tân, nhân viên tạp vụ và cả những nhân viên bán thời gian. Mọi thứ vẫn chưa ngừng lại ở đó khi những nhân viên khác đều đã xếp hàng sẵn ở hành lang kế tiếp.
“... Ôi trời trời.”
Vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì Yumi nhìn quanh đoàn người trước mặt mình.
... Sao nhiều người đón chào mình thế này?
... Nhưng Yuragi vừa mới nói họ chỉ vừa mới kịp đặt khách sạn này thôi mà.
“Tất cả nhân viên khách sạn đều rất chờ đợi chuyến viếng thăm của Yumi-sama. Vì lý do an toàn nên sân bay không có nhân viên phục vụ nào nhưng khách sạn mà không có giám đốc và nhân viên thì không được.”
“À nhỉ, ra thế.”
“Vâng, tôi xin lỗi. Tôi làm Người ngạc nhiên sao?”
Yuragi vẫn mỉm cười như thường lệ.
“Yumi-sama và Ishtar-sama đi lối này, những người khác thì sẽ được vệ sĩ phân công hộ tống họ đi kèm.”
“V-ậy thì Yumi-sama à, ta đi lối này!”
“Ơ... d-dạ.”
Bị Ishtar đẩy đi, Yumi đi theo sau lưng Yuragi vốn đang đi phía trước dẫn đường.
***
Phòng 700, [Asterhythm]
Ngay khoảnh khắc cô mở cửa phòng có khắc tên khách sạn thì một cơn gió nhẹ có mùi chua ngọt của trái chanh lướt qua tóc cô.
“... Lạ thật đấy.”
Ở ngay trung tâm căn phòng vốn đủ lớn để chơi trốn tìm thì Yumi một lần nữa nhìn quanh căn phòng được phân cho cô.
... Dù rằng cô đang đứng trong phòng.
... Nhưng vẫn có một cơn gió nhẹ thổi qua và cô có thể nghe thấy tiếng chim hót xa xa. Cứ như là...
“Tuyệt-vờiiii! Có cảm giác như đang đứng giữa một thảo nguyên rộng lớn vậy!”
Ishtar, mỉm cười ném hành lý sang bên, ánh mắt sáng rỡ.
“Sao sao, chuyện gì đấy Yuragi-chan!?”
“Cơn gió nhẹ này được tạo ra dựa trên hệ thống điều hòa không khí. Tiếng chim hót là thật, và nó đến từ bộ phận thu đặt ở quần đảo trôi dạt . Với lại trần phòng có thể mở ra hay đóng lại, khi mở thì nó trở thành một vòm kính. Tôi tin rằng căn phòng này là tốt nhất để có thể ngắm bầu trời sao.”
Cô thư ký chỉ tay lên trần phòng vốn được gắn đèn chùm sáng lấp lánh.
“Ô! Ra đây chính là lý do nó được xây ở tầng cao nhất trên sân bay?”
“Đúng, đây chính là điểm đắt giá của khách sạn này. Nó hợp với Người chứ, Yumi-sama?”
“... Tuyệt hảo.”
Phòng riêng của Nữ tư tế ở Thiên kết cung cũng được thiết kế rất tiện nghi nhưng sâu tận đáy lòng cô cũng cảm thấy căn phòng này rất tuyệt vời.
... Khi đêm xuống thì bầu trời sẽ rất đẹp.
“Ôi chao, ôi chao Yumi-sama ơi? Gương mặt của Người bỗng dưng cười toe toét thế kia...?”
“Hê?... Đâu-đâu có đâu!”
“Ahaha, chỉ là đùa thôi, đùa thôi mà. Giờ thì Yurago-chan này, đến lúc ta nói chuyện nghiêm túc rồi nhỉ?”
Cầm chắc cây thương được bọc sau lớp vải, Ishtar tiến về phía bức tường.
“... Nói chuyện nghiêm túc?”
“Đúng vậy, tôi nên nói sớm với Người chứ nhỉ. Đầu tiên thì xin phép Yumi-sama cho phép tôi giới thiệu lại thay vì ban nãy.”
Yuragi rút ra một chiếc thẻ màu trắng trên túi áo ngực. Đó là một danh thiếp dùng loại mực mà chỉ hiện màu trong điều kiện ánh sáng đặc biệt.
“Bộ chính trị, ban thứ nhất, ủy ban trung ương, thành viên bộ ngoại giao và cũng là thành viên của ban cơ yếu Thiên kết cung , Yuragi A Sohma. Trong vòng sáu ngày kể từ ngày hôm nay, tôi sẽ hỗ trợ cho nhiệm vụ đặc biệt của Yumi-sama.”
“...”
“Có chuyện gì ạ?”
“Kh-không!... Chỉ là lần đầu tiên em nói chuyện với người trong ban cơ yếu nên có hơi ngạc nhiên thôi.”
Yumi xua xua tay hoảng hốt trong khi Yuragi cúi người thật thấp.
Ban cơ yếu không hề trực thuộc bất kỳ bộ phận nào của Thiên kết cung cả. Cô có nghe nói họ thu thập thông tin ở khắp nơi, kể cả bộ chính trị. Meimel có nói với cô vài lần nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp họ.
“Với tôi mà nói thì nói chuyện với nữ tư tế như Người còn khiến tôi căng thẳng hơn nhiều.”
“... Thế ạ?”
“Vâng, nhưng tôi rất vui mừng. Nếu phải so sánh giữa Yumi-sama và các nữ tư tế khác thì có cảm giác như... Người không ở quá xa mà gần gũi hơn nhiều.”
Yuragi mỉm cười, tay đặt lên môi.
“Vậy thì đến lúc đi vào chính đề thôi...”
“À... đợi-đợi đã! Umm... thì... nói chuyện ở đây.”
Ngồi xuống tràng kỷ trong phòng khách, Yumi nhìn quanh.
Quần đảo trôi dạt do Bộ chính trị quản lý. Với lại khách sạn này liên kết trực tiếp với Bộ chính trị. Với bản thân Yuragi thì nói chuyện về Thiên kết cung ở đây không phải là rất dở sao?
“À thì... xem có thiết bị nghe trộm nào hay không.”
“Sáng nay tôi đã kiểm tra sự hiện diện của thiết bị nghe trộm trong này rồi. Thêm vào đó tôi có mang theo thiết bị phá sóng nên cứ yên tâm... Làm việc này khá mất thời gian nên tôi đến đón đoàn hơi trễ.”
Yuragi đứng giữa căn phòng, hay tay dang rộng.
“Từ giờ cho đến sáu ngày sau thì hãy cứ xem căn phòng này là trung tâm điều phối của Thiên kết cung . Nhớ rằng hội đàm sẽ bắt đầu vào ngày mai cũng như bàn những chuyện cơ mật của tòa tháp thì không nên nói ngoài căn phòng này. Dĩ nhiên, cả những chuyện cơ mật của Bộ chính trị cũng vậy.”
“... Rõ.”
Đối mặt với cái nhìn sắc bén phía sau cặp kính, cô gật mạnh đầu.
“Cảm ơn rất nhiều. Nói thì thế chứ tôi cũng tin rằng chẳng có nhiều dịp để nói mấy chuyện đó nên Yumi-sama chẳng cần phải lo nghĩ quá nhiều làm gì.”
Yuragi đang ngồi trên ghế dịu giọng, mỉm cười.
“... Thế ạ?”
“Có rất nhiều kỳ vọng và mong mỏi được đặt vào hội nghị lần này nhưng phần hội đàm thì sẽ do Bộ trưởng Bộ ngoại giao xử lý. Nhiệm vụ của Yumi-sama không phải là thương lượng mà là nhấn mạnh vai trò của mình với tư cách người bảo vệ toàn lục địa trôi dạt . Chính điều đó sẽ gây áp lực lên Bộ chính trị hơn bất kỳ điều gì khác.”
“Nh-nhấn mạnh...?”
Cô cố gắng lắm mới không bật lùi lại.
“Yumi-sama-?”
Má cô bị ai đó chọc ngón tay vào. Ishtar bước từ phía bức tường đến và ngồi cạnh cô từ lúc nào.
“Yumi-sama à. Người rất dở khi diễn vai “nữ tư tế” nhỉ?”
“... Ơ... à, ừ, đôi chút.”
Cúi nhìn xuống tấm thảm dưới chân mình, cô bình thản đáp trả. Một nữ tư tế mới vào nghề như cô lúc nào cũng phải tập luyện từ sáng đến tối. Thứ hình ảnh lung linh mà cô buộc phải thể hiện thì thôi đừng hỏi nữa.
“Đầu tiên tối hôm nay sẽ có buổi tiệc chào mừng. Người sẽ lần đầu tiên gặp gỡ các quan chức chóp bu của Bộ chính trị đó.”
“... Vắng mặt vì đau dạ dày... chắc là không được nhỉ?”
“Không.”
Một nụ cười từ chối đề nghị của cô.
“Nào-, nào-, Yuragi-chan?
Buổi tiệc chào mừng vẫn còn vài tiếng nữa mới bắt đầu đúng không? Từ giờ đến lúc đó Yumi-sama sẽ làm gì? Kế hoạch là saoooo-?”
“Tham quan.”
Cô thư ký rút ra một cuốn sổ điện tử để đáp trả chất vấn của Ishtar.
“Tôi sẽ đưa mọi người đến trung tâm hòn đảo. Đó là cách tốt nhất để nắm bắt được luật lệ của Bộ chính trị.”
“... Điều tra?”
“Cũng phần nào là thế, nhưng Người có thể xem như đây là một chuyến tham quan cũng tốt. Tôi sẽ dẫn Người đến một loạt các quầy hàng và quầy thực phẩm nên tôi cho rằng chuyến đi sẽ rất thú vị.”
“À... ra thế! Meimel nói đến đó sẽ rất vui.”
“Meimel-sama đã bí mật đến Bộ chính trị vài lần. Những lần ấy chị ấy toàn do tôi lo cả.”
Meimel á?... Mình không hề biết.
Tôi có nghe nói rằng đây là chuyến thăm chính thức đầu tiên của Nữ tư tế đến Bộ chính trị đấy.
“Vậy ta đi chứ?”
“À, đợi một chút đã Yumi-sama!”
Nhìn vào quyển sổ điện tử, Yuragi chỉ về phía túi hành lý.
“Trước đó tôi có thể giúp Người thay y phục không?”
***
Phòng 301, [Lily].
Căn phòng này cách phòng 700 của Nữ tư tế hai dãy hành lang và một sảnh đường rộng. Khác hẳn với phòng [Asterhythm] vốn dành cho khách quý thì những khách trọ bình thường có thể trú ở đây.
“Fufu, có vẻ như cách bố trí của hai phòng 300 và 400 na ná nhau. Do phòng của chúng ta và của ngài Bộ trưởng Bộ ngoại giao có cùng kiểu cấu trúc nên sẽ rất tiện do chúng ta đã biết rõ cấu trúc phòng của những người mà chúng ta sẽ bảo vệ nên có thể xử lý tình huống chớp nhoáng.”
Nhìn về phía tờ quảng cáo khách sạn, Kagura khoanh tay thỏa mãn.
“Ý này của Monica à?”
“Tớ có yêu cầu họ chuyện này. Tớ nói tớ muốn họ ở phòng kế cận với chúng ta nhưng rất hay là điều đó đã được chấp thuận... Sheltis và Vaiel, lại đây.”
Monica trải ra một tấm phác thô về khách sạn trên bàn. Dùng mực đỏ và xanh thì tám căn phòng hoàn toàn có thể phân biệt được bằng màu sắc.
“Đầu tiên là phòng 300 là phòng của Ngài Bộ trưởng Bộ ngoại giao và căn phòng kế cận là phòng 301 của chúng ta. Sau đó là phòng của thư ký riêng, phòng Sheltis, phòng của nhân viên văn thư và sau đó...”
“Tức điều quan trọng là phòng của nhân viên hộ tống và của phái đoàn được sắp xếp xen kẽ nhỉ?”
Vaiel nhìn vào bản phác thô với cái nhìn đầy cau có.
“Nếu có một điều gì đó xảy ra ở phía hộ tống hay phía được hộ tống thì... à, thì cũng chắc là chẳng có gì đâu.”
“Bất cẩn tuyệt đối cấm. Với lại Kagura này. Tớ muốn xác nhận lại lần nữa.”
Monica chầm chậm lôi một thứ ra khỏi túi.
“À, không có thiết bị nghe trộm nào đâu, nên ta cứ thoải mái bàn luận.”
“Rõ.”
Thứ Monica đang cầm trượt khỏi tay.
Cạch – một viên ngọc trong suốt đập xuống bàn. Trông nó như tinh thể nhưng hình dạng của nó cho thấy nó là một vật khác.
“Ra là kính chịu lực. Nếu em phải kể ra một thứ tương tự thì hẳn đó chính là cửa kính của Thiên kết cung cũng được tạo thành từ loại thủy tinh này. Nó rất có giá trị và cũng được dùng để làm các dụng cụ thí nghiệm như thùng nước hay các bình tam giác.”
Thùng nước.
Sheltis nhìn vào gương mặt của Monica theo phản xạ sau khi nghe AI đề cập.
“Monca, thứ này...”
“Đây chính là một mảnh của thùng nước mà chúng ta đã tìm được ở hòn đảo đó, cuối tuần trước thì bộ phận phân tích của Thiên kết cung đã trả lời câu hỏi này.”
Nhóm ba người gồm cậu, Monica và Leon đã đến quần đảo trôi dạt . Đây chính là mảnh vỡ của trận chiến của họ với con Yuugenshu ngày đó.
“Và đây là thứ thu được sau trận đánh giữa Sheltis, Kagura và Maha.”
Monica rút ra một mẫu thủy tinh khác. Đó là một mảnh lấy được từ thùng nước chứa con Yuugenshu mà Maha đã bảo vệ.
Hai mảnh nằm ở giữa bàn, chúng phản chiếu như gương vậy.
“Theo bộ phận phân tích thì thành phần của hai thứ này hoàn toàn như nhau.”
“... Thế à.”
Sheltis cắn môi, thở dài.
Bồn nước chứa con Yuugenshu vốn nghi ngờ là sản phẩm của Bộ chính trị và bồn nước chứa con Yuugenshu mà Maha hoàng kim bảo vệ là như nhau. Trong trường hợp Bộ chính trị là tác giả của những thùng nước này thì rất có khả năng Maha là sát thủ của Bộ chính trị.
“... Chúng ta phải sẵn sàng cho khả năng bị tấn công trên hòn đảo này.”
“Không sao đâu Kagura, vì lần đó cậu đã tìm được bí mật lời chú của Maha rồi mà.”
Sheltis gật nhẹ đầu với cô gái đang đội mũ cảm biến vốn đang nhìn cậu đầy bất an.
“Lần này chúng ta cũng sẽ vượt qua được. Tớ cũng sẽ cố gắng hết sức, được chứ?”
“Ph-phải rồi!... Tớ cũng sẽ hỗ trợ cậu. Vậy thì cậu sẽ hiểu chứ, đúng không. Vaiel, làm bảo vệ đàng hoàng nhé.”
“Hả ả ả ả? Sao lại quay sang tui vậy?”
“Chính phần anh mới đáng lo nhất đó. Ê, đừng có lảng đi chứ, chú ý cái coi!”
“... Ối ối ối! Khỉ thật, mi đừng có bẻ cổ người khác thế chứ!”
Kagura và Vaiel bắt đầu cãi nhau.
Monica thở dài, gương mặt đầy lo lắng.
“... Ôi, chẳng hề căng thẳng chút nào. Dù rằng chúng ta đang họp.”
Nhỏ lấy tay vuốt tóc. Vừa làm thế vừa nhìn quanh suy nghĩ... cuối cùng chính AI lên tiếng trước.
“Rồi rồi. Nhắc mới nhớ, mọi thứ thế nào rồi? Chuyện hàn gắn mối quan hệ giữa chị và Yumi trên máy bay ấy.”
“Ê-ê. Bọn chị đã bao giờ cãi nhau đâu chứ.”
Nhỏ lấy tay đập mạnh xuống bàn như muốn khẳng định.
Dù thế nhưng gương mặt nhỏ đỏ rần đến tận mang tai.
“Dù-dù gì đi nữa... thì bọn này cũng đã quyết định sẽ trở lại như xưa ở những nơi không bị để ý.”
“Vậy sao, vui quá.”
Trước khi đến đây thì cậu đã nói chuyện trước với Yumi. Nói rằng cô nên trân trọng những phút giây ở bên Monica trong nhiệm vụ lần này.
“Nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ và Yumi hiểu rõ điều đó nên chúng tớ sẽ cố kìm lại...”
Ngay lúc nhỏ tính đứng lên khỏi ghế.
Thì cánh cửa vốn dĩ đã khóa bỗng dưng bật mở và một ai đó chạy vào.
“Được rồiiiiii, mọi người tập trung hết ở tiền sảnh, chúng ta sẽ cùng đi tham quan với tất cả mọi người!”
“Nàoooo, Monica-san, nhanh lên! Nếu chậm thì bị bỏ lại phía sau đấy nhé!”
Ishtar đứng trước cửa thuyết phục.
“Yuragi-chan nói sẽ dẫn chúng ta đi. Có những quầy hàng và quầy thực phẩm mà mọi người cứ ăn thoải mái. Nếu được thì cứ lấy tiền từ ngân khố của Thiên kết cung !”
“... Ôi... Nhiệm vụ đầu tiên của nhóm chúng ta... là cứ ăn cho thoải mái à...”
“Đi-đi nào. Tinh binh nói thế rồi còn gì.”
Ngay lúc này thì Sheltis đang phải vỗ về cho nhóm trưởng vốn đang cảm động đến phát khóc.
***
Trung tâm khu vực Bộ chính trị, cổng vòm thắng lợi.
Cũng phải mất nửa tiếng để phương tiện di chuyển có thể đưa họ đến nơi, ở đó có một cổng vòm màu trắng sáng lên trong ánh nắng.
Mới nhìn qua thì cánh cổng này cao khoảng bốn năm mét. Còn chiều rộng thì cũng phải gấp đôi. Dĩ nhiên với kích thước ấy những phương tiện di chuyển cỡ lớn và những chiếc xe trang bị vũ khí hạng nặng có thể lọt qua được.
“Có vẻ như chúng ta đã đến nơi, mọi người vui lòng ra khỏi xe.”
Yuragi bước ra từ ghế hành khách phía trước và chỉ tay về phía cổng lớn.
“Từ cánh cổng này trở đi sẽ là khu vực trung tâm. Nếu so sánh nó với lục địa trôi dạt thì nơi này cũng gần như khu dân cư, và ở ngay chính giữa là văn phòng Bộ chính trị. Quanh khu vực này thì như các bạn đã thấy.”
“... Cánh cổng thật lớn. Nó trắng, và bự như Thiên kết cung vậy.”
Yumi ngước nhìn lên cánh cổng lớn trước mặt và thở dài thán phục.
Có vẻ như để tránh sự hiếu kỳ của đám đông nên lần này cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xanh da trời, bên trong là váy trắng.
“Nó còn được biết đến với cái tên cổng vòm thắng lợi. Vào thời điểm Bộ chính trị dời từ lục địa trôi dạt đến quần đảo trôi dạt thì đây là món quà mà Thiên kết cung gửi tặng như thể hiện tình bằng hữu. Màu trắng tuyền này thì đúng như Yumi-sama đã nói đấy, nó thể hiện hình ảnh của Thiên kết cung .
“Thế á? Xin-xin lỗi... em dở lịch sử lắm.”
“Có sao đâu, vì thế giải thích mới có giá trị chứ.”
Yuragi đưa ra một thứ gì đó trông như tờ quảng cáo du lịch. Khi cậu còn thắc mắc thì cô cuộn tròn tờ rơi lại rồi chỉ về phía còn đường đi ngang qua cổng vòm thắng lợi.
“Tour du lịch quanh thành phố bắt đầu. Hay đó chính là điều mà tôi muốn nói, nhưng ở đây chúng ta chỉ cần đi thẳng con đường này thôi.”
Đây là một đại lộ với mặt đường tuyền một màu đen. Vật liệu sử dụng để lát đường dường như rất đặc biệt và khi họ bước đi thì chẳng thể cảm nhận được độ cứng của nền. Kiểu như đang bước đi trên một tấm đệm vậy.
“Thứ vật liệu này thật kỳ lạ. Yuragi-san à, con đường này được làm bằng vật liệu gì vậy?”
“Nhựa đường được gia cố bằng sợi hóa học. Tôi có nghe nói ban nghiên cứu của Bộ chính trị đã nghiên cứu khá lâu về loại vật liệu này. Nó hấp phụ lực từ bước chân đi và nếu một đứa trẻ có ngã thì chỉ bị trầy xước nhẹ.”
“... Rất thú vị. Tớ thích ý tưởng này rồi đấy.”
Kagura ngồi xổm xuống và bắt đầu chọc vào bề mặt con đường.
“Kagura-san, nhìn xuống đường thì không sao, nhưng cũng phải chú ý đến phía trước chứ.”
Có lẽ thấy hành vi đó quá kỳ cục nên trong một khoảnh khắc hiếm thấy. Yuragi cười toét miệng một cách vô cùng tự nhiên khác hẳn với nụ cười xã giao thường lệ.
“Phía trước?”
“Ừ, cả hai bên đường nữa.”
Đại lộ trải dài về phía xa nên trông nó chẳng khác gì ảnh ảo. Hằng hà sa số các quầy hàng và đồ ăn xếp dãy hai bên đường chính là điểm nhấn của khung cảnh này.
Dĩ nhiên có cả những quầy hàng bán đủ thứ thức ăn và nước uống mà chưa hề thấy có ở lục địa trôi dạt cũng như các cửa hàng hoa, các cửa hiệu thiên văn, quần áp và đồ trang sức, cả mát xa nữa. Mỗi cửa hàng đều được trang trí theo một phong cách rất riêng, mời gọi khách du lịch bước trên con đường chính.
“... Một khung cảnh thật ấn tượng, khó có thể thấy được những đám đông thế này trên lục địa trôi dạt đâu.”
“Phải, sự khác biệt giữa quần đảo trôi dạt và lục địa trôi dạt chính là “mật độ dân số”. À, em nhỏ ơi, có thể cho mấy người bọn chị nước quả hỗn hợp được không? Cả ống hút nữa.”
Quay sang cậu bé bán nước, Yuragi móc ra một đồng xu kim loại.
“Hòn đảo này chỉ bằng một phần tám lục địa trôi dạt mà thôi. Trong một diện tích nhỏ như vậy mà cư dân, thương nhân và khách du lịch đều tập trung hết về đây nên mật độ dân số ở đây cao là lẽ tự nhiên. Ừ, cảm ơn em, em cứ giữ lại tiền thừa để tiêu nhé.
Cô thư ký lấy cốc giấy có nước quả mà chú bé đang cầm.
“Đi nào, Yum-sama và mọi người. Thứ nước táo ngắm trăng và nước chanh xanh biển... do khí hậu khác biệt nên không có thứ nào trong số chúng được trồng ở lục địa trôi dạt cả.”
Xem nào, xem nào... khoảnh khắc Sheltis uống thử một ngụm thì thứ mùi dễ chịu và vị chua tự nhiên cùng với vị ngọt thoang thoảng đâu đây lan truyền trong miệng cậu.
... Ah, ngon tuyệt.
Cảm giác mát lạnh và sảng khoái này là một thứ mà khó có thứ nước giải khát nào có thể so sánh được.
“Vị rất tuyệt, không ngọt quá, mà cũng không quá mãnh liệt.”
“... Hừm, không tệ.”
Kagura và Vaiel vốn đang rất cẩn thận săm soi cũng đã uống một ngụm lớn và có vẻ như cả hai đều rất thích nó nên uống thêm ngụm nữa.
“Nhẹ cả người. Ở đây còn có rất nhiều món ngon nên cứ thoải mái tận hưởng, miễn sao nó không ảnh hưởng đến buổi tiệc tối nay... Điều mà tôi muốn Yumi-sama biết thật ra là nó đó.”
“Nó... đây ư?”
Bàn tay cầm cốc nước của Yumi khựng lại và cô ngỡ ngàng hỏi tiếp.
“Quang cảnh không tệ chút nào, nhỉ?”
Yuragi vốn đang dẫn đầu đoàn dang hai tay ra làm điệu bộ.
Con đường phía trước ngập tràn khách du lịch và các quầy hàng đủ khiến cho bất kỳ ai phải sáng mắt. Khung cảnh này chẳng khác mấy so với lục địa trôi dạt .
“Bộ chính trị có hai bộ mặt. Một bộ mặt là đối thủ chính trị của Thiên kết cung còn phía khác thì như thế này. Phía này rất cởi mở và khuyến khích để duy trì được một thị trấn sầm uất. Cả hai bộ mặt đều là thật, không chút giả mạo.”
“... Thật sự khác hẳn với những gì em hình dung ra.”
Yumi nhìn quanh đường lớn và gật đầu với vẻ mặt thoáng buồn.
“Dĩ nhiên nếu cho rằng Bộ chính trị là “tốt” thì quá võ đoán. Nhưng mặt khác tôi cho rằng việc mọi người biết bộ mặt này của Bộ chính trị đóng vai trò quan trọng.”
“D-dạ. Một trải nghiệm rất đáng học hỏi!”
“Tốt... Mọi người đều đã uống hết cốc nước của mình rồi, đứa trẻ đằng kia hẳn vui lắm.”
Yumi gật đầu nhiều lần, Yuragi ném những chiếc cốc rỗng cầm trên tay về phía sọt rác bên đường.
“Với lại về người hộ tống Yumi-sama.”
“Ishtar-san ư... H-hơ? Nhắc mới nhớ nãy giờ chả nghe chị ấy nói gì.”
Yumi nhìn quanh tìm người vệ sĩ lý ra phải ở kè kè bên cạnh cô.
“A, đằng kia kìa. Yumi à, ở nơi chỗ cậu bé bán nước ấy. Chị ấy đang nói chuyện với cậu bé bán nước kìa.”
Nhìn về hướng mà AI đã chỉ thì có thể thấy được bóng dáng cô gái sử thương đang cầm một đồng xu đưa cho cậu bé mà ban nãy Yuragi đã mua nước quả để nhận về nguyên một chai nước trong veo.
“Dạ, vậy onee-chan này, hai lít nước quả ban nãy ha!”
“Ừ, với nó thì món quà tặng cho I’sa-chan thế là xong nhé. Mua thêm một phần cho Jin nữa là hai chai. Hoàn hảo! A, những bông hoa khô đằng kia cũng thật là đẹp. Đó cũng là món quà lưu niệm dễ thương cho I’sa-chan nữa!”
Kẹp hai chai nước dưới nách, chị ta càng lúc càng dạt ra xa.
“... Có vẻ như chị ấy đang rất biết cách tận hưởng.”
“Ừ, nhưng có cảm giác việc này cũng không vấn đề gì. Yumi-sama hiện đã ngụy trang nên việc Ishtar-sama cứ đi kè kè một bên hộ tống thì chẳng tự nhiên cho lắm nhỉ?”
Nữ tư tế thở dài và Yuragi khoanh tay lại, mỉm cười.
“Hay chúng ta cũng nên đi mua đồ như Ishtar-sama đi.”
“Đúng... đúng vậy.”
Cô nắm chặt tay và quay nhìn senpai của cô, người đã từng là nữ tư tế tập sự.
“Monica-senpai, ta cũng đi thôi, ta không thể thua được!”
“Ơ ơ! Với-với chị á!?”
“Chẳng phải ngày xưa hai chị em mình hay cùng đi shopphing với nhau còn gì?”
“Đ... đúng là thế, nhưng... ừmmm”.
Nhóm trưởng xấu hổ nhìn quanh.
“... Thôi thì chẳng còn cách nào khác. Nếu có thể tính cả chuyện này nằm trong phần hộ tống.”
Gió thổi trên đường phố, mái tóc màu anh đào của nhỏ tung bay. Monica nắm lấy tay hậu bối của mình và bước đi.
“Tuy nhiên đừng có tách ra khỏi chị đấy. Có vẻ như Ishtar-sama cũng đang làm những gì chị ấy muốn nên chị phải bảo vệ em thôi.”
“D-dạ!”
Hai người nắm tay nhau bước đi.
Họ lý ra nên ở gần nhóm, nhưng cũng không nên quá gần, tốt nhất là giữ khoảng cách và nhìn...
“À, ê ê Sheltis, có khi nào anh đang ghen tị không?”
“Không hề.”
“Ơ, nhưng vị trí bên cạnh Yumi đã bị chiếm rồi còn đâu. Phải không? Phải không?”
“Bên cạnh cậu ấy là một cô gái, Monica. Hơn thế nữa cậu ấy là senpai của Yumi, và nhìn tình cảm bền chặt của họ tớ thấy vui lắm.”
“... Chà, thứ thái độ nửa vời ấy rất hợp với tính anh.”
Tiếng thở dài của AI chả khác gì tiếng cười khùng khục cả.
Và ở vị trí hơi xa một chút là gương mặt mệt mỏi của Vaiel.
“Mấy người biết đấy, đi xa đến thế nhọc lắm. Chúng ta còn phải đi xa đến mức nào nữa?”
“Chút nữa thôi. Một ai đó có tầm nhìn tốt sẽ thấy ngay mà.”
Yuragi chỉ về phía đại lộ đang trải dài.
Phía trên đường chân trời mà cái nhìn của cô thư ký hướng tới là một tòa tháp màu đen chìm trong biển mây mù.
“... Đó là.”
“Văn phòng Bộ chính trị đấy. Nơi quan sát tình hình chính trị trên toàn thế giới, nơi có đầy đủ quyền lập pháp và hành pháp, cũng là nơi mà mọi người sẽ đến ngày mai.”
Đôi mắt của Yuragi nheo lại sau cặp kính.
“Tôi tin rằng đây là điều mà mọi người đã biết, nhưng bộ chính trị ngày xưa là một thành viên của lục địa trôi dạt . Cách đây khoảng chừng nửa thế kỷ thì họ yêu cầu quyền lực của họ phải được tôn trọng và cuối cùng là họ tách khỏi lục địa trôi dạt ... Từ đó nơi này đã tồn tại như một nơi chuyên về hành pháp và lập pháp.
“Tuy nhiên do tách ra thì họ cũng đã gây ra sự bất hòa. Chính vì thế khiến mối quan hệ giữa hai bên rơi vào tình trạng hiện thời... Chuyện này đã lâu, thời tôi còn bé.”
Người già nhất đứng trong nhóm ngước nhìn lên. Nhìn thẳng vào cái nhìn ấy, người phụ nữ vốn là thành viên Bộ chính trị mỉm cười.
“Đúng như ngài Bộ trưởng Bộ ngoại giao đã nói. Cuộc hội đàm ngày mai cũng đồng thời là cơ hội để thắt chặt tình thân hữu. Ít nhất đó cũng là điều cá nhân tôi tin tưởng.”
Cá nhân tôi, cô thư ký nhấn mạnh điểm bất tự nhiên đó. Về cơ bản đó là điều không nên nói dù đúng là cô ta nghĩ như vậy, bởi ngay phía trên đó – có những nhân vật không hề muốn vậy hiện đang ở trung tâm Bộ chính trị.
“Ừm, Yuragi-san này, liệu có được phép không khi em muốn hỏi một điều rất cơ bản?”
“Ừ, dù chỉ là một khả năng nhưng tôi có cảm giác một ai đó nằm trong ban điều phối nói với tôi rằng cuộc hội đàm này chỉ mang tính hình thức. Thật sự người soạn luật là những nguyên lão... Ba người quản lý cũng là ba nguyên lão già nhất; có thể xem như họ đóng vai trò già làng cũng được.”
Tam đại nguyên lão và nghị viện vốn dĩ từng là thành viên nghị viện ngày xưa và là thành viên của nó.
Đó là những nhân vật chóp bu đứng đầu Bộ chính trị.
“Người phụ trách hội đàm ngày mai là những thành viên nghị viện cũ, nhưng tam đại nguyên lão sẽ có mặt ở buổi tiệc tối nay. Hẳn điều này đã gây sức ép lên Yumi-sama.”
“Fufufu. Thôi dẹp chuyện bữa tối sang bên, chẳng phải việc chúng ta đang tận hưởng ngay thời điểm này là rất tốt sao?”
AI bình thản lên tiếng.
Ở một nơi cách xa nhóm – hai cô gái đang đi giữa những quầy hàng.
“À, Monica-senpai ơi! Em thấy một cửa hiệu bán toàn đồ trang sức hiếm ở phía này nè.”
“Dào, đợi đã Yumi. Chị thích bên này hơn.”
“Nhưng có vẻ như những món đồ bên này là sản phẩm đặc biệt?”
“Còn những loại vải ở đây lại không bán ở đâu khác ngoài nơi này cả...”
Dù hai người chỉ tay về hai phía khác nhau nhưng họ vẫn nắm chặt tay nhau không rời.
Như hai chị em thân thiết vậy.
“... Họ thân nhau quá nhỉ, Monica và nữ tư tế ấy.”
“Cả hai đều trẻ con, trẻ con cả.”
Thay vì đồng cảm thì cả Kagura và Vaiel đều giật bắn.
“Ê Sheltis, em hỏi thật đấy, anh có ghen tị không thế?”
“... Vì thế nên anh mới hỏi sao em lại nghĩ thế?”
Không hề che giấu tiếng thở dài chán nản, Sheltis một lần nữa nhìn hai người họ từ sau lưng.
***
[Asterhythm].
Trở về phòng mình, Yumi loạng choạng ngã xuống tràng kỷ.
“... Mình-mình về phòng được rồi.”
“Tốt lắm, buổi tiệc tối thế nào? Tôi nghe nói toàn bộ đầu bếp khách sạn làm một bữa tiệc hoành tráng với tất cả các món có trong thực đơn không trừa món nào cho hôm nay đó.”
Yuragi nhìn vào một lượng lớn tài liệu đang bày ra trên bàn.
Sau khi kết thúc buổi đi chơi trưa thì bữa tiệc tối cũng đến. Bữa tiệc kéo dài ba tiếng trôi qua và cô cứ bị buộc phải ngồi trong phòng trong suốt quãng thời gian đó.
“... Em căng thẳng đến mức chẳng nếm được món gì đâu. Sẽ thật tuyệt nếu Ishtar-san ăn thay em.”
“Lúc trưa đi dạo Ishtar đã ăn vặt quá nhiều rồi.”
Người được nhắc đến mỉm cười lắc đầu.
Cô cũng có chỗ ngồi trong bữa tiệc tối, nhưng cô chỉ ngồi đó mỉm cười từ đầu đến cuối và không hề đụng tay vào bất kỳ món ăn nào.
“Với lại sẽ rất phiền nếu có thứ gì đó bị trộn vào đồ ăn trong bữa tiệc tối. Dù đầu bếp khách sạn không cố tình nhưng ít nhất tôi cũng phải tính đến khả năng thức ăn bị đầu độc.”
“Ơ ơ ơ? Sao không nói sớm hơn chứ!”
“Yumi-sama là khách nên không thể từ chối thức ăn được mời, đúng chứ? Ishtar chỉ là vai phụ nên việc tôi không ăn là điều bình thường.”
“... À – à.”
Đúng, nhưng nếu được nói điều ấy những hai lần thì không phải khiến người khác nghi ngờ sao?
“Vì thế nên Ishtar mới không ăn. Chị ấy cũng đã tính đến khả năng thử độc, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì nếu chất độc thuộc loại phát tác chậm. Thay vì cả hai cùng ăn rồi cả hai cùng trúng độc thì nếu ít nhất Ishtar vẫn ổn thì chị ấy vẫn có thể săn sóc được cho Yumi-sama. Nghề của chị ấy là nôn chất độc và xử lý người trúng độc mà.”
“... Hiểu.”
“Hiểu rồi nhỉ? Dù tôi nghĩ rằng hết chín phần mười là không có vấn đề gì.”
Cô nói tiếp với giọng không chút thay đổi.
... Ngờ rằng đây chính là lý do mà chị ta ăn vặt rất nhiều khi đi dạo quanh các xe hàng buổi trưa.
Có lẽ chị ấy không muốn ăn trong buổi tiệc tối ngay từ đầu.
“Ishtar-san đúng là một cá nhân kiệt xuất.”
Yuragi gấp cuốn sổ lại và mỉm cười.
“Yumi-sama đã về phòng nên giờ cũng là lúc tôi về lại bên Bộ chính trị. Tôi sẽ đến gặp mọi người lúc chín giờ sáng mai.”
“... Hội đàm bắt đầu lúc mười giờ, đúng không?”
Nắm tay lại khi cảm nhận được những ngón tay mình run rẩy, Yumi thở một hơi thật sâu.
Những thành viên cũ của Nghị viện sẽ tham gia hội đàm với tư cách thành viên chủ chốt của Bộ chính trị. Phía Thiên kết cung là Bộ trưởng Bộ ngoại giao và thư ký riêng của ông. Do nơi này vốn đặc trưng cho bàn luận các vấn đề chính trị nên cô không chắc cô có thể hoàn thành được nhiệm vụ của mình không nữa.
Bộ chính trị sở hữu “hòn đảo không có tên trên bản đồ”. Cơ sở thí nghiệm bí mật và con Yuugenshu được nuôi trong bồn nước mà nhóm của Sheltis đã tìm ra ở đó, đến lúc họ phải chất vấn phía bên kia về mục đích của những chuyện này.
“Sẽ ổn cả thôi Yumi-sama. Vậy thì tôi đi nhé.”
Yuragi nói một cách bình tĩnh và bước đi. Cô nhìn Yuragi thong thả bước ra cửa.
“Yumi-sama à, trông như đêm nay Người sẽ rất khó ngủ nhỉ? Tim người có đập nhanh không?”
Ishtar kéo miếng vải bọc quanh cây trường thương của mình.
“... Meimel cũng có nói thế.”
“Ahaha, nếu là Ishtar-chan thì tôi sẽ ôm nó thật chặt và nói “Sẽ ổn thôi”. Không biết Người có muốn như thế không.”
Ngay phía dưới bóng đèn trần thì mũi thương sáng lóa lên dưới ánh sáng. Ánh kim có màu ngà, một thứ kim loại rất hiếm khi được sử dụng làm vũ khí cho những người lính.
“Ummm... Ishtar-san à.”
“Gì thế ế ế ế ế? Có chuyện gì làm nữ tư tế hứng thú sao...?”
Dù vẫn ngồi trên ghế nhưng cô gái tinh binh vẫn giữ cây thương thẳng đứng. Có một điều gì đó làm cho Yumi bận tâm kể từ hồi gặp cô ta.
“À thì chị rất giống em gái chị nhỉ.”
“I’sa á, ý người là thế saooooo? Ừ, I’sa là người thân duy nhất trong gia đình tôi theo mọi nghĩa.”
“Còn họ hàng thì sao?”
“Không có ai... I’sa và tôi đã cô độc một mình từ rất lâu rồi.”
Một gia đình không có họ hàng thân thích, chỉ hai chị em.
“Xin, xin lỗi...”
“Đó không phải chuyện để cho Yumi-sama phải xin lỗi, được chứ? Xem này, tôi có mang cả hình theo nữa.”
Cô lục túi áo ngực và lôi ra một bức hình.
Dù đã bị thời gian bào mòn đi nhiều – nhưng đó rõ ràng là một bức ảnh chụp hai chị em tóc vàng.
Cô chị tầm khoảng mười tuổi, trông có vẻ sáng sủa và vui vẻ còn cô em vào khoảng bốn năm tuổi. So với chị mình thì cô em gái trông yếu đuối và u ám, khiến người ta ấn tượng đây là một cô gái nhút nhát.
“Bức hình này chụp khoảng mười năm trước, và cô gái bé bỏng này là I’sa-chan.”
“... Và lúc nào chị cũng mang nó theo?”
“Dĩ nhiên! Vật bất ly thân của tôi mà.”
Cô nhìn vào tấm ảnh cũ kỹ đó.
“Cơ thể của I’sa-chan ngày xưa rất yếu ớt và dễ bị ốm bất kỳ lúc nào, Người biết không? Hơn thế nữa em ấy rất hay làm nũng và vừa mếu vừa nói ‘không có onee-chan ở đây thì cô đơn lắm!’ mỗi khi Ishtar đi ra ngoài mua thuốc.”
“... Có đôi chút bất ngờ.”
“Tôi tên là I’sa. Rất vinh hạnh được làm quen.”
Ấn tượng của Yumi về người lính chính quy I’sa hoàn toàn ngược lại.
Một người sử shinryoku đã trở thành lính chính quy khi vẫn còn tuổi teen và có một tương lai đầy hứa hẹn. Cư xử rất tốt và hiểu rất rõ nhiệm vụ của một người lính.
“Nhưng chị ấy giờ rất xuất sắc rồi nên chắc với tư cách là onee-chan thì chị cũng thấy đỡ lo hơn rồi nhỉ?”
“Hừm – như thế... à... chẳng biết nữa.”
Một câu trả lời bất ngờ. Cô cứ ngỡ câu trả lời là một sự đồng ý ngay lập tức thì cô gái kia im lặng, ôm cây thương sát vào ngực.
“Chà, thế thôi. Vậy thì một lần nữa cho không khí bớt ảm đạm nào.”
Một lần nữa cô giữ cho cây thương đứng thẳng trong khi vẫn ngồi trên ghế.
Cô cứ ngỡ cô gái tinh binh sẽ làm một điều gì đó nhưng cô ta chỉ giữ cây thương trong tư thế sẵn sàng rồi đăm đăm nhìn vào hư không. Với một Yumi chưa bao giờ học võ thì đó là một hành động khó có thể được xem là tập luyện được.
“Ơ-ừm, thế nghĩa là...”
“Thế này á? Chỉ là tôi đang cố giữ cho mình cảm giác với cây trường thương mà thôi, thấy không. Tôi còn nhờ cả Meimel-sama tạo thêm một lớp kết giới shinryoku nữa nên trọng lượng của cây thương có chút thay đổi.”
Hình ảnh một đường xoắn ốc màu xanh ngọc được khắc vào cán cây thương.
Đó là một phong ấn có thể ngăn ngừa được mateki của Yuugenshu cũng như có thể hủy diệt được lõi tinh thể ở ngay bên trong chúng.
“... Nó có thay đổi nhiều không?”
“Hừ - xem nào, khoảng bốn trăm bảy mươi phần ngàn của một gam nhỉ, có lẽ???”
Trong một thoáng, Yumi hoàn toàn không hiểu ý Ishtar.
... 0,47 gam?
Khối lượng thay đổi thậm chí còn chưa đến nửa gam. Một khối lượng thậm chí còn nhỏ hơn một đám bụi tụ tập lại với nhau.
Thay vì cho rằng đó là sự tăng giảm khối lượng thì nói là sai số chênh lệch nghe hợp lý hơn nhiều... mà không, ngay từ đầu liệu có ai để ý sự thay đổi khối lượng nhỏ đến mức đó hay không?
“Bằng sự tôn kính và lòng tự trọng, tôi đã tạo nên danh tiếng của mình. Đó là con đường mà tôi đã chọn, thưa nữ tư tế.”
Một khoảnh khắc im lặng.
Đôi môi đỏ của cô lầm bầm điều gì đó... hay chỉ là cô cảm thấy thế.
“Hơ? Có chu-yện gì thế, Yumi-sama?”
“Ơ... à, ừm”.
Đặt hai tay lên ngực, cô chớp mắt vài lần rồi Yumi quay sang nhìn Ishtar.
“Chị-chị vừa mới nói gì đó, đúng không? Xin lỗi, nói nhỏ và nhanh thế...”
“Không hề, Ishtar có nói gì đâu...”
H-hơ. Chị ấy không nói gì sao?
Không thể... Mình nghĩ là chị ấy có nói gì đó. Trông như chị ấy đã hóa thân thành người khác chỉ trong khoảnh khắc nhưng... hóa ra đó chỉ la hiểu nhầm thôi sao?
“Mà Yum-sama này, như thế coi được à à à à ?”
“Ơ?”
“Ậy, chẳng phải người đã hứa với Monica-san và Kagura-san là cùng đi tắm với họ sao? Người nói sẽ liên lạc lại với họ sau khi bữa chiêu đãi tối kết thúc mà.”
“Á... á á á á á, quên-quên mấttttttttttttttttttttttttt!!!”
Khách sạn đã được đặt trước tức phòng tắm cũng đã được đặt trước.
Không cần phải bận tâm đến thứ bậc của nữ tư tế hay người lính, họ tính vừa tắm vừa tán dóc, chuyện phụ nữ thôi – lời hứa đó đã bay hẳn khỏi đầu cô do cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi xong bữa tiệc tối.
“Em-em không biết giờ có ổn không nữa. Em không biết giờ mọi người có còn đợi em không...”
“Nếu vẫn còn thời gian mà lo thì liệu mà chạy, chạy lẹ lên.”
“Rõ õ õ õ õ õ õ!”
Cầm đồ thay trên tay, Yumi lao ra khỏi phòng.
“Ôi chao, ôi chao, vội vã chưa kìa.”
Nhìn nữ tư tế lao ra khỏi phòng như viên đạn thì Ishtar nhẹ nhàng mỉm cười.
“... Giờ thì buổi họp sẽ bắt đầu vào ngày mai. Sẽ thật tuyệt nếu mọi thứ yên ổn, mình không dám nói chắc điều gì. Nhưng nếu không...”
Với cây thương màu ngà dựng thẳng đứng, cô lặng lẽ đứng dậy khỏi ghế.
“Có lẽ đây sẽ là một sô tỉ võ đây nhỉ?”
***
Phòng 303, [Aster]
“Này, này, Sheltis, mang theo em đến phòng tắm lớn nhé, được không...? Dù Yumi, Kagura và Monica đều đi cả rồi thì em thấy buồn lắm, em là cô gái duy nhất bị bỏ lại mà.”
“...”
Cậu gấp lại tờ rơi đang đọc dở.
Cậu cúi nhìn AI đang lăn trên bàn.
“Chẳng phải chính Ilis luôn nói rằng chỉ cần chường mặt ra hơi ẩm thì sẽ bị hỏng sao?”
“Không sao mà, em đâu có vào bồn tắm đâu, chỉ là ở phòng xông hơi thôi.”
“Nhưng thật tiếc. Do Monica không có ở đây nên chúng ta đành phải làm nhiệm vụ canh gác.”
Ishtar làm nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài phòng tắm lớn.
Trong suốt thời gian đó thì Vaiel luôn quan sát ở phía trước căn phòng trống [Asterythm] còn cậu thì ở lại khu vực này để bảo vệ cho bốn thành viên Bộ ngoại giao mà họ được giao nhiệm vụ hộ tống.
“À-à, ngay lúc này đây nhóm của Yumi đang rất vui vẻ, ‘tuyệt-tuyệt vời, Monica-senpai à, eo chị giờ còn thon hơn cả ba năm về trước. Em có thể cảm nhận một chút được không? Ng-ngừng lại đi, nhột lắm! Yumi nữa, hơn ngày xưa nhiều... Thấy chưa, chỉ mới tưởng tượng thôi đã thấy vui rồi.”
“... Biết nói thế nào giờ.”
Cậu chẳng thể nào hình dung được chuyện con gái là như thế nào, nhất là trong phòng tắm.
“Họ hay nói những chuyện đó lắm sao?”
“Dĩ nhiên, không thể nào nhầm lẫn được. Người sở hữu trước đó của em thường hay nói thế lắm. Chị ta luôn tự tin gào lên rằng chị ta là người có khả năng chiến đấu mạnh nhất trong thế giới loài người và khi chị ta cùng bạn bè đi tắm thì họ toàn trêu đùa nhau như một phần trong cuộc sống thường nhật.”
“... Một người đáng yêu nhỉ.”
Là ai... ngay khi cậu mới nói ra được hai chữ đó thì cậu nghiêng đầu do mới nghĩ đến một khả năng khác.
“Cơ thể trước kia của em á?”
“À, nhắc mới nhớ, em chưa nói anh chuyện này nhỉ. Trước khi gặp anh thì em có hỗ trợ cho một cô gái khác.”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy điều này. AI từng có một chủ nhân khác trước cậu... không, nếu cậu chịu khó động não thì điều đó chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng cậu chưa hề nghe AI nói bao giờ nên điều đó làm cậu hứng thú.
“Người đó rất ghét nói về chính mình với người khác. ‘Đừng nói về em’ là điều mà em luôn được nhắc nhở cách đây khoảng chục năm về trước nên giờ chắc là câu nói đó hết hiệu lực rồi nhỉ?”
“Đó phải chăng là nữ hoàng? Khi anh nhận lấy AI vào thời điểm mà anh trở thành tinh binh thì đó là từ tay nữ hoàng.”
“Không, nữ hoàng là người được người chủ trước của em tin tưởng trao gửi lại. Người chủ trước của em là một người khác, nhưng có quen biết với nữ hoàng. Đó là một câu chuyện dài, anh có muốn nghe lúc này không?”
“... Hừ, vậy lúc khác anh sẽ hỏi.”
Mở lại tờ rơi mà cậu đã gấp lại, cậu cố đọc kỹ từng lời. Cậu cũng rất hứng thú với câu chuyện của AI nhưng trước đó có một số thứ cậu cần phải nhớ hơn.
“Bản đồ khu văn phòng Bộ chính trị á?”
“Ừ, những thứ như lối thoát hiểm khẩn cấp, hầm trú ẩn hay nơi đặt kết giới. Sau đó anh phải nhớ cách bố trí trong phòng hội nghị càng chi tiết càng tốt và ở đó có một tầng hay hai tầng...”
Dĩ nhiên trước đó cậu đã nhồi hết toàn bộ dữ liệu vào AI . Tuy nhiên khi xảy ra tình huống khẩn cấp thì chẳng dư dả thời gian để hỏi người khác nên cậu cần phải biết rõ vị trí của mình để nếu xảy ra chuyện thì có thể phản ứng ngay.
“Nhiệt thành quá nhỉ. Có phải về chuyện mà lúc trưa ta đã nói không?”
Lúc trưa, trên con đường chính.
Trong lúc họ được Yuragi làm hướng dẫn viên du lịch thì cậu luôn có cảm giác bất an không thể xua đi được. Một cái gì đó cứ ám ảnh và tiếp tục quan sát họ - một cái nhìn đăm đăm.
Do cái nhìn đó từ phía xa nên chẳng ai biết cả, nhưng nó chẳng thân thiện gì.
... Đúng như mình nghĩ, có điều gì đó ở đây.
Như một minh chứng, Ishtar không hề tỏ ra lơ là trong vai trò vệ sĩ. Lúc trưa cũng vậy, nhìn chị ta cứ lượn qua lượn lại các quầy hàng thì thực ra chị ta vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Yumi.
“Cứ như lọt vào giữa doanh trại địch ấy nhỉ. Hướng nào cũng có kẻ thù?”
“... Chẳng biết nữa.”
***
Cùng lúc đó.
Chuyển sang quán cafe , nằm ở khu dân cư lục địa trôi dạt .
Trong căn phòng tắm nhỏ ở bên trong cửa tiệm.
“Ắt xì, ắt xì!”
Tiếng một cô gái nhỏ ắt xì thật dễ thương.
“À... nước lạnh rồi sao? Thôi nào Yuuto, rửa sạch dầu gội trên đầu đi rồi vào đây nhanh lên.”
“... Yuto có cảm giác có ai đó đang nói xấu mình.”
Bọt dầu gội đầu vẫn còn vương lại trên mái tóc đen tuyền. Yuto chùi mũi.
Mỉm cười với thái độ rất dễ thương ấy, cô gái có mái tóc màu cam – Eyriey nhún vai trong bồn tắm.
“Hử? À à, em hắt xì vì có ai đó nói xấu em hở? Chuyện này hình như có từ lâu rồi, đúng không. Tại sao lại thế, chẳng biết nữa... dào, sao cũng được. Mà vào đi. Nước sắp lạnh rồi đó.”
Phụt.
Nhỏ nhấc vai lên khỏi bề mặt trắng xóa của bồn tắm và ra dấu bằng tay.
“D-ạ ạ ạ ạ ạ!”
Quay người lại, Yuto đối mặt với bồn tắm và nhảy vào. Bình thường hành động này đủ khiến bất kỳ ai cũng phải trượt chân té ngã nhưng cô bé rất vững ở những vị trí rất kỳ dị như thế.
“Ô hay, em vẫn chưa xả hết dầu gội đâu.”
“Ơ ơ?”
“Chà – thôi thì không sao, kệ nó đi; còn đỡ hơn bị cảm lạnh do nước lạnh đi đó.”
Lấy hai tay múc nước rưới lên đầu Yuto để gội sạch dầu gội đầu.
“... Nghĩ mới nhớ, Sheltis lên đường đến Bộ chính trị rồi nhỉ. Hay quá ha, chị chưa bao giờ đến đó nên chị rất muốn đi.”
“Bộ trính chị ạ?”
“Phải phải. Một ngày nào đó chị sẽ tạo ra một chiếc máy bay và thử đi một chuyến xem. Chị, Yuto, Sheltis và chị tính rủ cả Shasa nữa... à – thật thanh bình làm sao.”
Nhỏ lấy hai tay múc nước và tạt vào mặt mình để giữ cho bản thân tỉnh táo.
... Sheltis mới đến Bộ chính trị thôi nên phải ít hôm nữa mới về.
... Có vẻ như Shasa cũng rất bận bịu với công việc trong tòa tháp.
“Tên em là Shasa Endens Lin Kale.”
Nhỏ vô tình gặp cô bé có cái tên kiểu cũ ấy trong Thiên kết cung . Cô quen biết Yumi và Monica do có Sheltis làm trung gian, nhưng Shasa là người duy nhất mà Eyriey tìm thấy và chủ động làm quen.
“Sẽ thật tuyệt nếu lần tới Yuto có thể gặp bé ấy – Ê Yuto?... Yuto?”
Cái gì nữa đây, không hồi đáp là sao?
Vừa nghĩ, nhỏ vừa cố nhìn vào phía trước và thứ đáp lại nhỏ là âm thanh một ai đó đang say ngủ. Ôm trước ngực nhỏ là hình dáng một cô bé đang ngủ say sưa.
“Aha, chịu thôi. Giờ đêm đã quá khuya rồi mà.”
Nhẹ xoa đầu cô bé, nhỏ ngước mắt nhìn lên trần nhà đầy hơi nước.
... Nghĩ mới thấy.
... Nơi đầu tiên mình gặp Shasa cũng là phòng tắm.
Lúc đó AI nhờ nhỏ bảo trì.
Đó cũng là lúc ở Thiên kết cung xảy ra sự cố Maha “Hoàng kim” quét sạch nguyên một nhóm tân binh. Sau đó nhỏ nghe được hai người Sheltis và Kagura đã giải quyết gọn ghẽ toàn bộ vấn đề.
“Yumi, Kagura và Monica đều ở Bộ Chính trị cả. Nếu mấy người không nhanh về thì tui cũng chẳng biết sẽ làm gì đâu.”
Nhỏ hụp đầu xuống làn nước và thở ra bong bóng.
Nhìn vào đám bong bóng biến mất khi nổi lên. Eyriey nhớ đến gương mặt của những người bạn giờ đang làm nhiệm vụ ở Bộ chính trị và thở dài.