“Ê, ê, Sheltis, chuẩn bị xong chưaaaaaa?”
Một tiếng nói vô tư vang vọng khắp căn phòng vốn dĩ đã trở nên nhỏ đi bởi một mớ những tài liệu và y phục vứt bừa bãi.
“Chút nữa thôi.”
“Chưa xong saooooooooooooo.”
“Vì thế nên anh mới nói đợi thêm chút nữa đi.”
“Vậy em sẽ đếm đến 10... bắt đầu 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, 0, và xong.”
“Nhanh thế?”
Ngừng ngang việc nhồi nhét hành lý vào túi du lịch, Sheltis bất thần quay người lại.
Cậu có mái tóc màu đỏ trà và ánh mắt dịu dàng. Cậu năm nay mười bảy tuổi, mỗi khi hít thở thì các cơ khá thanh mảnh của cậu tỏ ra khá linh động, nhìn cậu có cảm giác như ở cậu vẫn còn chút ngây thơ còn sót lại.
“Nãy giờ đã đến một giây đâu, đúng không?”
“Em nói em chỉ đếm đến mườiiiiiiii chứ em có nói mười giây đâuuuuu.”
AI trông bé nhỏ khi để trên giường cạnh cái gối. Thứ ánh sáng vàng nhạt phát ra từ tinh thể như muốn báo hiệu “phải biết lo, biết lo đi chứ.”
“... Kiểu xuyên tạc trẻ con ấy là ý gì vậy?”
“Chỉ là em hơi bị rảnh thôi. Sheltis này, chẳng phải từ lúc anh cố gắng nhồi nhét đồ đạc vào túi du lịch thì anh cố tình lờ em đi sao? Ilis giờ cô đơn lắm, muốn khóc luôn.”
“Dào, thế đâu có gọi là phớt lờ chứ.”
Cậu ngoái nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn.
Thời gian hiển thị trên đồng hồ chính xác là chín giờ sáng.
“Ôi chết... đã đến giờ tập trung rồi, thế mà mình vẫn chưa xếp đồ xong là sao?”
“Thấy chưa Sheltis, chuyến bay đến Bộ chính trị sẽ khởi hành lúc chín rưỡi. Chẳng phải người ta bảo anh phải có mặt ở sân bay tầng sáu mươi lăm lúc chín giờ sao?”
“Nếu đã biết thế sao em không ngừng lại giùm điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!?”
“Người đã lập kế hoạch rồi cuối cùng đi trễ là Sheltis chứ ai.”
“... Lỗi tại phụ trách thì có.”
Tối qua cậu đã bị phụ trách Yumelda, người nổi tiếng với phương pháp huấn luyện địa ngục, tóm được. Và sau đó cậu phải trải qua những đợt hành hạ dưới danh nghĩa tập luyện tận sáng hôm sau.
“Do cậu phải đi làm nhiệm vụ ở Bộ Chính trị nên ta sẽ dần cho cậu toàn bộ phần công việc mà cậu phải làm khi đi vắng... hay quá ha?”
“Trông phụ trách rất là hào hứng nhé.”
“... Đó rõ ràng là áp lực. Bà ấy cười toét miệng thế cơ mà.”
Thật sự cậu cảm thấy hoảng sợ khi phụ trách bắt đầu vung cây roi đen “thương hiệu” và cười “Ahahahaha!” giữa đêm hôm khuya khoắt.
“Thế liệu có ổn không? Thế này anh trễ mất.”
“Đấy, tối qua anh đã nói thế mà!”
Cậu bắt đầu nhồi nhét những gì trong tầm tay vào cái túi du lịch. Đó là những máy móc thiết bị sử dụng để bảo vệ các VIP, áo quần để mặc cho chuyến đi và những thứ đơn giản khác như đồ sơ cấp cứu.”
“Ê ê Sheltis? Còn cuốn sách em nói em muốn đọc khi em rảnh thì sao?”
“Anh cũng muốn mang nó theo lắm, nhưng chịu thôi! Anh không dư thời gian để nhét thêm cái đó vào nữa!”
“Ơ... Không không, vậy thì mang thứ khác đi. Ilis nghĩ sẽ rất hay nếu mang theo một bệ phóng tên lửa cỡ lớn và súng máy. Em vẫn rất muốn tạo thành vòi rồng lửa mà.”
“Anh ngờ rằng khi xuống sân bay Bộ chính trị thì thứ đó sẽ bị tịch thu thôi... mà đừng làm phiền anh nữa!”.
Ngay lúc cậu tính khóa mõm AI vốn đang nằm trên giường thì...
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
“Sheltis, vẫn còn ở đây à?”
“... Monica? À đợi tí, đợi tí. Tớ mở cửa ngay mà!”
Cô gái đứng ngay trước cánh cửa tự động là một cô gái có thân hình mảnh dẻ, mái tóc màu anh đào suôn dài được cột lại thành búi ở sau gáy. Đôi mắt màu xám của nhỏ cho thấy ý chí mạnh mẽ trông rất hợp với gương mặt xinh đẹp của mình.
Monica Esperanto.
Nhor mười tám tuổi, hơn cậu một tuổi và là đội trưởng của đội cậu. Trên vai nhỏ là song đoản côn đen tuyền và cô đang mặc đồng phục.
“... Thật hiếm thấy”.
Câu nói đầu tiên của cô khi đứng ngay trước cửa.
“Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc đồng phục đấy.”
“Ừ ừ. Trong tháp là một chuyện, còn đến đó thì tớ không hề muốn bị nghi ngờ.”
Cậu chỉnh sửa lại cổ áo của bộ đồng phục trắng tuyền vốn không hề có lấy một nếp nhăn. Cậu luôn mặc một chiếc áo khoác đen vốn dĩ là đồng phục cũ như áo khoác ngoài, nhưng không thể ăn mặc như thế mà đến Bộ Chính trị được. Hôm qua cậu đã phải vội vã lôi bộ đồng phục mới vốn nằm sâu trong xó tủ ra để dùng.
“Nó hợp với tớ chứ?”
“... Hỏi khó thế.”
Khóe môi giãn ra một chút, Monica mỉm cười.
“Tớ quá quen với việc thấy cậu trong bộ đồng phục đen nên trong một thoáng tớ cứ ngỡ đó là một người khác đấy.”
“Bộ đồ tớ hay mặc đã xếp vào hành lý rồi. Tớ mặc nó đã quen... Đến mức tớ mang cả nó theo đến tận Bộ chính trị, thật đó.”
Mateki của Yuugenshu tỏa ra một màu tối mạnh mẽ.
Khi mateki của Yuugenshu tiếp xúc với bộ đồng phục trắng thì rất dễ nhận ra. Nói cách khác, nếu cậu bị dính mateki trong bộ đồng phục này thì cậu không thể nào lừa được người khác bằng cách vờ vịt mình không trúng được.
... Sẽ rất tệ nếu mình bị dính mateki mà chẳng bị làm sao cả.
... Khó lắm. Khoảng cách giữa mình và Yumi càng gần bao nhiêu thì mình càng phải mặc bộ đồng phục này bấy nhiêu.
“Đến giờ khởi hành đến Bộ chính trị rồi phải không chị Monica; nhiệm vụ hộ tống lần này là một trọng trách rất lớn đó. Cố hết sức nhé.”
“Thôi đi, dạ dày chị sắp nổ tung ra rồi này.”
Đội trưởng nhăn nhó đáp trả những lời động viên của AI.
“... Cậu thì sao, Sheltis?”
“Mọi người đều như nhau cả thôi; từ ba ngày qua tớ đã rất căng thẳng rồi.”
Nhiệm vụ hộ tống yếu nhân từ lục địa trôi dạt đến Bộ chính trị xa lắc lơ.
Nguồn cơn của vấn đề chính là mật lệnh Nữ hoàng, người ngay từ đầu đã yêu cầu cậu và Leon điều tra quần đảo trôi dạt .
Thứ họ bắt gặp ở hầm ngầm một cơ sở nghiên cứu ở quần đảo trôi dạt vốn dĩ không hề được ghi lại trên bất cứ bản đồ nào là... một con Yuugenshu, vốn là đại họa đối với lục địa trôi dạt, đang được nuôi nấng.
“... Nếu chúng ta để cho hội nghị này trôi qua thì sẽ chẳng có cơ hội thứ hai nào để điều tra vụ Yuugenshu đâu.”
Dù thế nào đi nữa thí nghiệm nuôi dưỡng mối đe dọa với lục địa trôi dạt không thể được tha thứ bằng bất kỳ giá nào. Vif thế nên Thiên kết cung quyết định cử một nữ tư tế, nữ thần hộ mệnh của lục địa trôi dạt đến tham dự hội đàm. Việc họ nghiêm túc đến mức nào về một chuyện như thế này đã quá rõ ràng.
“Những người hộ tống như chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn.”
“Đừng nói thế chứ; trước khi đi tớ phải uống thuốc chống đau dạ dày rồi đây này. Nếu nói tiếp thì có khi tớ nôn mất thôi.”
Ấn vào vùng gần bụng. Monica mỉm cười yếu ớt.
“Thôi nào Sheltis, phần cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Ừ-ừ... Tớ đang cố thu xếp cho xong này.”
“Biết ngay mà.”
Monica thở dài, túi hành lý đeo sau lưng nhỏ.
Dù sao đi nữa, căn phòng của cậu hiện đang vô cùng bừa bộn, và cái túi trên giường cậu đã căng phồng hết sức. Rõ ràng nhìn qua ai cũng thấy cậu chưa xong.
“Cũng đã đến giờ tập trung nên tớ đã gọi Kagura và Vaiel đợi sẵn chúng ta trước ở tầng thứ sáu mươi lăm.”
“Kh-không sao đâu. Chỉ thêm năm phút nữa thôi!”
“Nếu chỉ có vậy thì tốt quá... cậu có kịp giờ không đấy?”
Cúi nhìn cái túi của cậu, Monica chầm chậm khom người xuống. Trong lúc cậu chẳng biết nhỏ tính làm gì thì nhỏ bắt đầu xếp đồ trong túi cậu.
“À... xin lỗi, phiền cậu thế này.”
“Sẽ rất dở nếu cậu hoảng lên và quên mang theo cái gì đó. Phải mất vài tiếng mới đến được quần đảo trôi dạt trực thuộc Bộ chính trị nên chúng ta không thể quay lại giữa đường được, cậu biết chứ?”
Vẫn cúi người xuống, Monica ngẩng mặt lên, mỉm cười.
Xếp lại đống hành lý ngổn ngang, túi hành lý của cậu được thu dọn theo một cách rất kinh nghiệm.
“Cậu quen với việc này rồi nhỉ?”
“Vì xếp hành lý là một kỹ năng cần thiết cho các nhóm mà.”
“Chị ấy nói rồi đó Sheltis.”
“...”
Cậu khựng lại mất một lúc.
“... Xin lỗi Monica, ít nhất tớ phải tự xếp đồ cho chính mình, vì đó vốn là kiến thức căn bản mà.”
“Ơ, à à, không! Tớ-tớ không hề nói thế với mục tiêu vậy! Thế-thế này... Tớ trả lời vì tớ được nhờ mà... ừ-ừm...”
“Không sao đâu, chị Monica. Có vẻ như tinh thần hắn ta lên lại rồi, nên cứ mặc hắn.”
“... Sẽ cố hết sức.”
Sheltis một lần nữa dồn toàn lực sắp xếp hành lý.
***
Thiên kết cung , tầng hai trăm tám mươi bảy.
Ở tầng cao hơn hai ngàn mét so với mặt đất này chỉ có bốn căn phòng. Tất cả chúng đều là phòng riêng mà các nữ tư tế, những nữ thần hộ mệnh cho lục địa trôi dạt sử dụng.
Hiện tại ở một trong số bốn căn phòng đó...
“Ôi, chết dở, khéo mình trễ mất, trễ mất... Mình đến trễ mất thôi!?”
Một cô gái trong bộ trang phục trắng tuyền gào lên trong khi đang cầm túi hành lý bằng cả hai tay.
Yumi Ele Soufflenictole – với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh ngọc, dung nhan của cô thể hiện rõ một vẻ xinh đẹp cuốn hút.
Cô là một trong số năm nữ tư tế của thế giới này khi chỉ mới mười bảy tuổi.
“Ứ ứ ứ... chẳng còn thời gian nữa!”
“Thôi nàoooo, Yumi? Đừng có hoảng hốt gào lên thế. Một nữ tư tế phải luôn giữ phong thái điềm tĩnh trong mọi trường hợp, được chưa?”
Trên tay cầm tách trà đang bốc khói, Meimel đứng đó, trông vô cùng trang nhã.
Nữ tư tế đàn chị, người đứng thứ hai trong số năm nữ tư tế sở hữu một thân hình mảnh mai cân đối, mái tóc dài mượt mà và một dung nhan tuyệt sắc trông rất hợp với bộ trang phục mình đang mặc.
“Thật là, hoảng hết cả lên. Nếu em xong việc chuẩn bị hôm qua thì đâu đến nỗi.”
Meimel thở dài.
“... Chính ai đã chen ngang khi em đang chuẩn bị rồi làm loạn mọi thứ lên lúc nửa đêm vậy hả?”
“Vì ì ì ì ì ì ì ì Yumi đáng yêu sắp lên đường đến Bộ chính trị nên phải có tiệc chia tay chứ, chỉ là tiệc chia tay thôi mà. Ôi chao, miếng bánh này mới ngon làm sao.”
“Chị có nghe em nói không thế?”
Ứ - Dù Yumi đang giận dữ lườm Meimel thì cô cũng không hề cử động.
Vẫn đang ngồi trên ghế, cô duỗi cặp chân thon dài và sửa lại tư thế sao cho hai đầu gối của mình chạm vào nhau. Nhìn qua trông cô như một người phụ nữ trưởng thành, nhưng bên trong thì rất tinh quái nên cô là cả một phiền phức.
“Ừmmm, em chắc là sáu ngày năm đêm... hội nghị tiến hành mất bốn ngày nhỉ? Thật buồn là chúng ta sẽ chẳng thể gặp nhau nguyên một tuần... Ôi, thật buồn khi phải nghĩ đến việc chia tay Yumi.”
Nữ tư tế đàn chị lấy khăn tay chấm nước mắt.
“Chị có cần phải ra vẻ buồn thảm đến thế không?”
“Đừng nói với chị rằng... thực phẩm ở Bộ chính trị...”
“Độc? Chị tính nói trong đó có độc à?”
“Thực phẩm ở Bộ chính trị ngon cực nhé... và chỉ mới tưởng tượng ra việc Yumi ăn quá mức để rồi đau bụng rồi vừa khóc vừa nằm trên băng ca cấp cứu thôi đã khiến chị...”
“Đâu ra mấy chuyện này vậy?”
“Ơ? Đó chính là lý do thi thoảng chị ra khỏi tháp mà”
“... Thôi xin đủ.”
... Cứ lờ Meimel đi rồi gói ghém tiếp vậy.
Nhìn đồng hồ thì cũng đã sắp chín giờ. Người lính vệ sĩ của cô theo kế hoạch sẽ đến hộ tống cô lúc chín giờ mười lăm và họ sẽ cùng đi đến sân bay.
Và thế là.
“... Yumi, thế này được chưa?”
Nữ tư tế tóc đen đang làm công việc của mình lặng lẽ quay người lại.
Syun-rei, một cô gái nhỏ bé vẫn còn nét trẻ con trên gương mặt. Hoàn toàn trái ngược với thái độ nghiêm chỉnh và lối ăn nói nghiêm túc thì cô chính là người trẻ nhất trong lịch sử đạt được cương vị nữ tư tế.
“... Tớ xếp đồ xong rồi mà.”
Những bộ quần áo đã được Syun-rei xếp thẳng thớm trên ghế sofa mà Syun-rei đã chỉ. Đồ thay và những đồ mặc trong nhà cũng như áo ngủ đều đủ cả.
“Oa, Syun-rei à, cảm ơn cậu. Cậu đã cứu tớ! Hoàn toàn khác với ai kia cứ làm phiền thôi.”
“Ôi chao, chị xin lỗi nhé. Ngay đến chị cũng có nhiều chuyện khác nhau để nghĩ lắm chứ bộ.”
Meimel rùng mình một cách có chủ ý. Hay chỉ cô nghĩ thế, nhưng sau đó Meimel cúi xuống cầm lấy một túi giấy dưới chân mình.
“Fufufu, Yumi à, nhìn này. Chị cũng đã chuẩn bị sẵn một món quà chia tay rồi.”
Sột soạt. Cô đang lôi một cái gì đó ra khỏi túi.
“Ơ, thế-thế ạ? Không... không nhất thiết phải vậy đâu.”
“Không không, cái này tặng cho Yumi dễ thương mà. Xem này, nó đây!”
Cô lấy ra bộ đồ ngủ một mảnh.
“Nào, mang cái này đi nhé. Thứ này được đặt làm để vừa vặn với em đó!”
“Oaaaa, một màu hồng đẹp tuyệt trần! Vùng ngực gần như hở hang, phía trên đùi một chút thì xem như không có gì, và hơn thế nữa là thứ này hoàn toàn nhìn thấu được, trông rất người lớn nhé!”
Yumi vui vẻ reo lên khi nhìn qua bộ đồ thiếu vải mà chẳng hề suy nghĩ.
“Sao? Một nữ tư tế mặc bộ đồ này chắc chắn trái tim người đối diện phải đập rầm rầm nhỉ!”
“Ừ! Tim đập... ê mà đợi đã, đừng có giỡn chứ ứ ứ ứ ứ ứ ứ !”
Cô cầm túi hành lý dồn hết sức ném về phía nữ tư tế đàn chị.
“Ối! Đau, gì thế?”
“Em phải nói câu đó mới đúng!”
“Em không thích nó sao?”
“Trước khi nói tới chuyện em thích hay không thì kiểu thiết kế... thiếu đứng đắn này là sao?”
“Lo mấy chuyện đó mà làm gì... Với thân hình bốc lửa của em thì chắc chắn em sẽ rất hợp với nó. Chị đã ký và đóng dấu.”
“Chuyện nó hợp với em hay không đâu quan trọng...”
Vừa nói thế, Yumi bỗng bất thần ngưng lại.
Sau khi nhìn mông lung vào hư không được một lúc.
“Thôi thì do Meimel đã mất công soạn sửa nên em sẽ mang nó theo vậy.”
“Oaaaa! Cuối cùng Yumi cũng đã bước trên con đường trở thành người lớn!”
Mắt sáng lên, Meimel vui vẻ ngồi tránh sang bên.
“... Thế được không?”
“Em chỉ mang nó theo thôi, em sẽ mặc bộ đồ ngủ thường nhật bên ngoài nên sẽ không sao cả.”
“Yumi nhắm mắt lại để nghe tiếng Syun-rei thầm thì bên tai. Thay vì tốn sức cho những chuyện vớ vẩn thì tốt nhất nên cướp vũ khí của đối phương theo cách này.”
“À đúng rồi. Này này, Yumi à, về bộ đồ ngủ mới nãyyyyy.”
Meimel đặt tay lên vai Yumi.
“Ơ, à, dạ, gì vậy chị?”
“Bộ đồ ngủ mới nãy dù được làm từ vải mảnh nhưng sợi vải là sợi tổng hợp nên nó rất dẻo dai. Dao đâm không thủng đâu.”
“... Ơ?”
“Kháng lửa, kháng nước, kháng hàn, kháng nhiệt, kháng gió, UV và chị cũng có phủ lên đó một lớp phong ấn shinryoku nữa, nên nó có thể kháng được phần nào mateki của Yuugenshu. Cứ xem như đó là một phiên bản thu nhỏ bộ trang phục thường nhật dành cho các nữ tư tế. Nó sẽ khiến em an tâm hơn bộ đồ ngủ em thường mặc, đúng chứ?”
“... Cái này á?”
Yumi lặng lẽ cúi đầu, mở túi và nhìn vào bên trong.
Nhét vội vã vào túi giấy – bộ đồ ngủ chưa hề được gấp thẳng thớm nên trông nhàu nhĩ.
“Chị nói đó là đơn hàng đặc biệt, chị đặt nó ngay sau khi có quyết định em sẽ đến Bộ chính trị và nó chỉ mới về kịp rạng sáng nay.”
Nữ tư tế đàn chị nở nụ cười hạnh phúc trên môi, như một đứa trẻ vừa mới khoe điểm mười với bố mẹ vậy.
“... Vì em ư.”
“Dĩ nhiên, vì đàn em đáng yêu mà.”
Dù Meimel có nói trên đó có phong ấn shinryoku nhưng rõ ràng đó là việc chẳng dễ dàng gì.
Thần chú để gắn shinryoku lên bề mặt vật chất rất tốn thời gian. Ngay cả Meimel vẫn phải tập luyện các bài tập dành riêng cho nữ tư tế nên hẳn cô phải thức rất muộn khi người ta đã say ngủ trong nhiều ngày.
“...”
Nhìn đăm đăm vào bộ đồ trên tay mình...
“... Thật bất công. Nếu chị đã nói thế thì làm sao mà em từ chối được.”
“Ừ, đó là điểm dễ thương nhất mà chị thích ở em đó.”
“Chị chơi xấu.”
Trước mặt một Meimel đang khoanh tay gật đầu thì cô gấp lại thẳng thớm chiếc áo ngủ và cho vào túi.
“Yumi, nhớ điều này được không? Chúng ta không biết nơi em đến có thực sự nguy hiểm hay không.”
“... Bộ chính trị á?”
Viện nghiên cứu không người được tìm thấy ở quần đảo trôi dạt nằm trong không phận Bộ chính trị, cũng như khu vực nuôi cấy nằm ngay bên dưới nó. Dù thế nào đi nữa thì mục đích của họ cũng chẳng tốt đẹp gì, hoàn toàn bí ẩn. Không biết chuyện gì sẽ chờ đợi cô khi cô đến Bộ chính trị, nơi được cho là đầu sỏ.
... Không.
... Mục đích của nữ tư tế chính là đưa chuyện đó ra ngoài ánh sáng.
Cô sẽ đến một vùng đất mà cô chưa từng đến bao giờ với một quyết tâm sẵn sàng đương đầu với hiểm nguy.
“Không, không phải thế. Một mối nguy hiểm hoàn toàn khác ngoài Bộ chính trị.”
“Ơ?”
“... Dù sao đi nữa em cũng phải cố giữ bản thân an toàn nhé, được không? Một nữ tư tế phải nhận thức được tầm quan trọng mạng sống của mình hơn bất kỳ ai.”
Với đầy đủ sự thanh cao và tự hào, tiếng của Meimel cứ vang vọng.
Reng.
Tiếng chuông cửa báo hiệu ngoài kia có người đến.
“Ôi chao, có vẻ như họ đã đến để gặp em rồi đó. Ishtar, tinh binh với danh tiếng vang lừng trong tháp.”
“Chị ấy nổi tiếng đến thế sao?”
Chẳng biết may hay không, nhưng cô vẫn chưa hề tham gia vào nhiệm vụ nào có tinh binh cả.
“Chị ta cực nổi tiếng – Run hay đấu tập với chị ta lắm.”
“... Leon cũng có nói chị ấy rất mạnh nữa.”
Meimel và Syun-rei lên tiếng và cùng gật đầu đồng loạt.
Tinh binh, là những người lính có cấp bậc chỉ dưới Sennenshi. Nếu kỹ năng của cô đủ khiến các Sennenshi hiện tại phải để ý thì cô ta còn mạnh đến cỡ nào?
“... Em không biết chị ấy là người thế nào cả.”
“Em sẽ biết ngay sau khi mở cửa.”
Meimel vẫn mỉm cười như thường lệ.
“Em đi đây.”
Dồn sức mạnh lên hai vai, cô nhấc túi lên, vang lên một âm thanh nặng trịch.
... Monica-sempai sẽ đi cùng.
... Và... Sheltis sẽ bảo vệ mình.
Đàn chị của cô lúc cô vẫn còn là một nữ tư tế tập sự cùng với người bạn thuở ấu thơ mà cô đã không gặp từ rất lâu, cô lại một lần nữa đoàn tụ với họ. Họ đã không còn gặp nhau nhiều năm rồi... và lần này cô có thể gặp lại họ.
Thứ áp lực nặng nề khi đến một vùng đất chưa biết đã giảm đi phần nào khi cô nghĩ đến họ.
“Đi đường an toàn. Chị chờ quà mang về nhé.”
“... Bảo trọng.”
Mỉm cười vẫy chào hai nữ tư tế còn lại, Yumi bước qua cánh cửa phòng.
***
Thiên kết cung , tầng sáu mươi lăm, sân bay.
Đây là đường băng trực thuộc sự quản lý của Bộ cơ khí và đây cũng là tầng có diện tích lớn nhất.
Có khoảng mười đường băng dành cho lính và các trưởng ban đi công cán, chúng trải dài về phía xa tít chân trời.
Bước chân lên tầng...
“Nhớ lần trước chúng ta đến đây với đội trưởng Leon.”
Monica vốn đang bước đi bên cạnh cậu bất thần dừng lại và quay về phía cậu.
“... Chuyện về quần đảo trôi dạt à?”
“Đêm qua tớ vẫn còn nghĩ rằng đây là nhiệm vụ đầu tiên của nhóm nên hồi hộp không ngủ được... thế nên cứ nhìn đăm đăm lên trần nhà rồi bỗng nhớ lại lần đó...”
Monica nhìn đăm đăm vào nền sàn đen dưới chân mình.
Những viên gạch đen phủ sàn được thiết kế để cho máy bay có thể dễ dàng cất và hạ cánh. Nhỏ nhìn vào những viên gạch kỹ đến mức như dưới đó hiện ra được gương mặt của nhỏ vậy.
“Monica à, ổn chứ?”
“Ừ-ừ, không có gì đâu! Chỉ là có tí cảm xúc mà!”
Monica vội vã quay mặt đi.
“... Đêm qua không ngủ... một phần do Yumi-sama”.
Cười gượng, người từng là nữ tư tế tập sự lắc đầu.
Monica từng là sempai của Yumi ba năm trước. Yumi, giờ đã là một trong năm nữ tư tế của thế giới này.
“Nói chuyện với cậu ấy khó lắm sao?”
“... Nói thì xấu hổ, nhưng tớ không biết nên nói chuyện thế nào với em ấy.”
Monica cắn môi, trông đau khổ. Bởi vị trí của họ giờ đã đảo ngược nên Yumi và Monica giờ rất khó khăn để có thể nói chuyện với nhau.
“Tớ nghĩ cậu ấy vẫn muốn nói chuyện với cậu như ngày xưa”.
“... Ừ.”
Không, hẳn là Monica đã biết điều đó rồi.
Nhỏ biết, nhưng người kia là một nữ tư tế, một người bảo vệ thế giới. Xem Yumi như kouhai khiến nhỏ cảm thấy khó xử.
“Thay đổi ngay lập tức là điều không thể, nhưng nếu phía bên kia chủ động thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao.”
“... Làm sao mà chị có thể gọi em ấy bây giờ?”
“Nói, giờ chị là đội trưởng không được sao Monica?”
Sheltis mang theo AI , vừa mới lên tiếng khuyên giải mà chẳng thể làm thay đổi tình thế.
“Tôi rất vui vì được cùng tham gia chuyến đi với Người, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt, thế là được. Vị trí của cậu ấy rất khó để cậu ấy nói chuyện với cậu.”
“... Ừ, có lý.”
“Đừng quên mỉm cười nhé, nụ cười quan trọng lắm đó.”
“... Ừ.”
Gật đầu, Monica bắt đầu tiến bước.
Và.
“Giờ mới tới hả, trễ bảy phút đó nhé.”
“Như rùa bò.”
Cô gái nhỏ nhắn trông thông minh lanh lợi đội chiếc mũ cảm biến trên đầu, bên cạnh nhỏ là một chàng trai cơ bắp, tóc ngắn vàng hoe. Cả hai đều mặc đồng phục trắng và đứng nhìn vào những người mới đến.
“Buổi sáng tốt lành, Kagura, mà Vaiel cũng đến đúng hẹn nhỉ?”
“Đó là vì con bé này đến đánh thức ta trước đó cả tiếng còn gì.”
Chàng trai tóc vàng ngáp dài – Vaiel quay sang nhìn cô bé đứng cạnh một cái nhìn khó chịu.
“Nếu không thì anh sẽ đi trễ mất. Thôi dẹp sang bên.”
Tỉnh bơ đáp trả, Kagura quay sang nhìn Monica.
“Monica, nhìn đằng kia kìa. Đó là những ‘vị khách’ quan trọng của chúng ta đó.”
“Vị khách quan trọng?”
“Đấy, bốn người ở phía bên kia kìa.”
Kagura chỉ tay về phía một chiếc phi cơ.
Ngay dưới đôi cánh bạc của nó là một nhóm gồm bốn người cả nam lẫn nữ đang nói chuyện với viên phi công.
Một là một người đàn ông trung niên đi cùng với một người phụ nữ trông rất dịu dàng ở bên cạnh. Hai người còn lại cách họ một bước chân, thường hay ghi chép với vẻ mặt căng thẳng.
“Bộ trưởng bộ ngoại giao và thư ký trưởng, hai người phía sau là nhân viên văn thư và thư ký riêng của ông ta. Monica này, đêm qua cậu đã đến chào họ cả rồi phải không?”
“Ừ, do phải đến đúng ngày mới gặp họ thì thật quá đường đột.”
Monica nhìn kỹ từng người một.
“Người ở phía xa nhất, người hằn rõ dấu ấn thời gian chính là Bộ trưởng Bộ ngoại giao. Người đàn bà ăn mặc chỉnh tề bên cạnh là thư ký trưởng của ông ấy, và có vẻ như hội đàm với phía Bộ chính trị bà ấy sẽ là nhân vật trung tâm. Hai người ở phía xa hơn là nhân viên văn thư; họ nói đây là lần đầu tiên họ đến Bộ chính trị nên họ khá căng thẳng.”
“Thế à, tức họ cũng đã biết về chúng ta?”
“Ừ, tớ đã giới thiệu sơ qua về nhóm của mình rồi. Họ đều là những người dễ tính nên họ rất lịch sự nghe những gì tớ nói.”
Hướng theo cái nhìn của Monica, Sheltis cũng nhìn về phía bốn người đó.
... Những người này.
Họ là bốn người trực tiếp phụ trách phần hội đàm với phía Bộ chính trị, và cũng là những người họ chịu trách nhiệm hộ tống.
“Vậy ta đi thôi.”
“Ừ, nhanh chóng chấm dứt phần chào hỏi thôi. Bộ trưởng Bộ ngoại giao đang đợi kìa.”
Người mới lên tiếng với Monica vừa nãy không phải thành viên của nhóm...
“Ồ, I’sa đấy à?”
Sheltis nghiêng đầu trước sự xuất hiện đột ngột của cô gái.
“Gì thế, có nhiệm vụ gì ở sân bay sao?”
“Chẳng có gì cả, thế chứ em gái đến tiễn chị mình đi xa không được sao?”
Nhỏ lấy tay chải chuốt máy tóc vàng óng của mình. Trông nhỏ khá nhỏ nhắn nhưng với đôi mắt xám trông rất người lớn, và chiếc huy hiệu chứng tỏ thân phận của mình là một lính chính quy gắn trên vai, trên bộ đồng phục tươm tất không một nếp nhăn.
Lính chính quy I’sa Ismael, vốn dĩ là giám khảo chọn nhóm tham gia nhiệm vụ lần này và là em gái của tinh binh Ishtar, người cùng đi với họ.
“Onee-sama của cậu... Ishtar-san vẫn chưa đến sao?”
“Có vẻ như chị ấy đi cùng với nữ tư tế. Hãy xem đó là một vinh dự đi, được làm nhiệm vụ chung với cả onee-sama và nữ tư tế, chỉ bằng đó cũng đã đủ khiến cho tôi muốn tham gia rồi.”
Đáp trả lại một Kagura đang nhìn quanh quất, I’sa khoanh tay trả lời,
“... Onee-sama ư?”
“Hử? Cậu song kiếm thủ kia mới nói cái gì thế?”
“À, kh-không có gì! Chỉ là lảm nhảm với chính mình thôi.”
Quay mặt đi, cậu cố tình tránh né câu hỏi của I’sa.
... Ishtar.
... Trận đấu cuối cùng của chúng ta cũng đã cách đây vài năm rồi.
Đã khá lâu, giờ mình cũng đã lớn hơn một chút... nên mình tin rằng thân phận thật của mình khó mà để bị nhìn ra ngay từ đầu đâu. Chỉ cần chị ta không có bằng chứng thì hẳn chị ấy cũng từng như Kagura, chỉ ‘nghi ngờ’ mà thôi.
... Nhưng nếu mình bị tóm, thân phận thật bị phơi bày ngay đây.
... Thì lần này mình khó mà còn có thể ở lại Thiên kết cung được nữa.
Một người đã từng ngã xuống uế ca địa đàng chi viên, đã từng bị coi là đã chết giờ vẫn còn sống. Dù rằng nội chuyện đó thôi đã đủ nghiêm trọng, đằng này nếu để người ta biết trong cơ thể cậu còn có cả mateki của Uế ca địa đàng chi viên nữa thì quá đủ để gây sốc cả .
“...”
Cậu quay sang liếc trộm cô gái có mái tóc màu đỏ anh đào cột lại thành một búi.
... Monica cũng sẽ biết.
Người đã ngưỡng mộ cậu ba năm về trước, đến mức vứt bỏ thân phận của một nữ tư tế tập sự để trở thành một người lính. Nếu cậu ấy biết tất cả... thì hẳn Monica sẽ giận lắm, hay đại loại thế.
“Ê song kiếm thủ, có nghe không?”
Má cậu bị I’sa chọc vào.
“Ơ?, à, ừ. Tự giới thiệu nhỉ?”
“Nếu biết rồi thì làm đi. Các tân binh vốn dĩ được phép tham gia hộ tống nên hành động logic nhất là các bạn phải đến chào hỏi những người các bạn sẽ hộ tống chứ.”
I’sa thở dài, trông đầy mệt mỏi.
“Oài, không sao, dù gì cũng đã vậy rồi. Tôi sẽ giới thiệu các bạn, ta đi nào.”
“Ơ?”
Nhỏ nói xong thì bước trên đường băng về phía bốn người ở phía bên kia.
“Ồ, ra là các bạn.”
Hành động ăn khớp với việc người đàn ông quay đầu lại, I’sa nắm hai vạt váy và thi lễ.
“Rất vinh dự, thưa ngài Maxwell, Bộ trưởng Bộ ngoại giao. Lần trước cảm ơn ngài hỗ trợ.”
“Ồ ồ, đúng là I’sa-kun rồi. Lần hộ tống tuần trước cứ phải nhờ tới cô, và cả bạn cô nữa, dù cậu ấy có hơi ít nói. Tôi buộc phải thúc cậu ấy đấy.”
“Tuyệt không có vấn đề gì đâu ạ, đó là nhiệm vụ của chúng tôi rồi mà.”
Bên cạnh người đàn ông đang mỉm cười thì I’sa cũng gật đầu với một nụ cười đầy duyên dáng.
Giờ thì I’sa quay người lại về phía họ chỉ bằng một cử động nhỏ.
“Để tôi giới thiệu với ngài: đây là đội trưởng của đội sẽ chịu trách nhiệm hộ tống, Monica, và ba thành viên trong nhóm. Từ phải sang là Vaiel, Kagura và người còn lại.”
“Chỉ có mình là bị bỏ qua thôi sao, ác thế!? Không... Mình phải lên tiếng thôi.”
Ngay lúc cậu tính lên tiếng phản đối thì Monica và Kagura đều cùng lúc đặt tay lên vai cậu.
Cả hai đều gật đầu... ơ, tức là cho qua à?
“Ừ, ừ, tôi đã nói chuyện với Monica-kun trước đó rồi. Bàn đến từng chi tiết nhỏ của việc hộ tống làm tôi thấy đỡ áp lực hơn.”
“Họ đều là các đồng đội của tôi nên họ không có vấn đề gì về việc huấn luyện cả.”
Bộ trưởng gật đầu hài lòng, và I’sa vẫn tiếp tục giữ nụ cười thường trực trên môi,
“Ồ ồ, đúng là những thành viên trong nhóm I’sa-kun có ở một đẳng cấp khác hẳn.”
“Dĩ nhiên, chúng tôi đâu muốn gây phiền phức cho Bộ trưởng bộ ngoại giao chứ.”
Hahaha, cả hai cười lớn.
“... Mình trở thành đồng đội của nhỏ này từ bao giờ vậy?”
“Thôi bỏ qua đi, giờ không phải lúc làm điều ngu ngốc đâu.”
Cùng lúc với tiếng thở dài của Monica, Vaiel vẫn ăn nói cộc lốc như trước giờ, nhưng có vẻ như nó cũng chẳng đến được phía hai người đang vui vẻ trò chuyện đằng kia.
“Giờ thì đã chính xác là chín giờ ba mươi. Nữ tư tế sẽ đến đây sớm thôi.”
Kagura xác nhận lại thời gian trên máy tính cơ động . Nghe thế thì AI vốn im lặng nãy giờ thì chớp tắt một cách dữ dội và...
“Phải rồi, sớm thôi... à, đến rồi! Yumi đã đến!”
Một sự căng thẳng nhẹ lan truyền qua tất cả những người có mặt.
Bộ trưởng bộ ngoại giao và những viên thư ký đột ngột đứng thẳng người, Monica quay đi với một thái độ rất khó đoán còn Vaiel bị Kagura chấn chỉnh thì cũng chuyển sang tư thế nghiêm.
“Chào buổi sáng, Yumi-sama, mọi người đều đang đợi Người.”
Đại diện cho tất cả những người có mặt, I’sa lấy hai tay nắm vạt váy thi lễ.
“Tôi sẽ mang hành lý của người.”
“À... kh-không cần đâu. Không sao mà!... ừ, ừ. Tôi tự lo được!”
Chỉnh trang lại mái tóc màu vàng sáng trở nên rối bù do phải chạy thục mạng bằng một tay, tay kia cầm hành lý.
Bộ trang phục của cô chủ yếu có màu trắng, điểm xuyết thêm vài nét xanh ngọc. Nó được thiết kế đặc biệt chỉ cho duy nhất một người trong tòa tháp – để những người sống ở lục địa trôi dạt có thể nhận dạng được cô là ai.
“Ừm... chào mọi người buổi sáng. Tôi rất mong được làm việc với mọi người trên chuyến đi này!”
Yumi cúi đầu chào.
Cô im lặng nhìn quanh mọi người.
Từ nụ cười ấy cậu biết sớm muộn gì cô cũng sẽ quay sang nhìn cậu. Đó không phải nụ cười của một Nữ tư tế, mà của một cô bạn thanh mai trúc mã.
Chào buổi sáng.
Sheltis thầm đáp trả, và ngay sau đó cậu đẩy nhẹ viên đội trưởng bằng một giọng nhỏ bé.
“Nào, Monica.”
“Ừ... ừ, biết mà...”
Monica nuốt khan rồi bước một bước lên phía trước.
Dù cho nhỏ có tỏ thái độ bối rối thì nhỏ vẫn làm thế một cách thanh cao và nở một nụ cười rất hợp với nhỏ.
“Chào buổi sáng, Yumi-sama. Tôi là đội trưởng của nhóm có được vinh dự sẽ cùng đi với người trên chuyến hành trình này, Monica. Và đây là ba thành viên trong nhóm. Rất mong chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau.”
“À... ừ-ừ!”
Yumi bỗng trở nên căng thẳng.
Cuối cùng rồi sempai cũng chịu nói chuyện với mình – nụ cười ấy thể hiện toàn bộ niềm hạnh phúc từ tận sâu trong tim.
“Mà Yumi-sama này.”
Giữa tất cả mọi người, I’sa vừa hỏi vừa nhìn quanh.
“Chị tôi... Ý là vệ sĩ của Người đâu ạ?”
“À-ừm. Chúng tôi tính sẽ cùng đi, nhưng người đến là một phụ tá của Ishtar-san. Tôi được báo là chị ấy sẽ đến sân bay trước.”
Có vẻ như ngay đến cả Yumi cũng chẳng biết.
“Ơ ơ ơ, người vệ sĩ quan trọng nhất mà đến trễ thế á?”
“Nếu chị ấy bảo chị ấy đã đến trước thì không có chuyện đó đâu.”
“Vậy chuyện gì đã xảy ra?”
“Đừng hỏi tôi. Mà chuyện chị ấy lạc trong sân bay cũng chẳng hề xảy ra đâu.”
Đứng cạnh một Vaiel đang thở dài, Kagura búng ngón tay.
“Chẳng còn cách nào, , bắt đầu tìm kiếm đi.”
Trong nháy mắt, máy tính cơ động vốn đang trôi lững lờ trước mặt nhỏ tự chia thành trăm mảnh nhỏ hơn.
Máy tính cơ động chia thành từng mảnh be bé trong không trung. Mỗi mảnh đều trang bị một camera cực mạnh.
“Đầu tiên hãy tìm kiếm trong sân bay đã.”
Đáp lại chỉ thị của Kagura, những mảnh nhỏ của máy tính cơ động bay đi nhiều hướng. Trong lúc đó thì I’sa nhìn quanh và nghiêng đầu.
“... Lạ nhỉ, onee-sama có thể đi đâu được chứ?”
“Ý cô là cô ta không chuồn sao?”
“Ê tân binh, ăn nói cho cẩn thận, do chúng ta đang nói về onee-sama nên hẳn chị ấy có một lý do nào đó cao quý để...”
Ngay lúc Vaiel và I’sa lao đầu vào tranh cãi.
“À, có tín hiệu ứng với chị ta rồi. Bản đồ nhiệt của con người.”
Kagura vừa nói vừa nhìn vào màn hình lắp ở mũ bảo hộ.
“Từ hướng này, chị ta đang ở phía... chúng ta, cái gì thế này?”
“Ngay trên đầu chúng ta á?”
“À”.
Chỉ với duy nhất câu đó, Sheltis vỗ hai tay vào nhau như đã nhận ra.
Nếu những hành vi bất thường của Ishtar vẫn chẳng chút thay đổi so với ngày xưa thì cậu có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra qua hai từ “ngay trên đầu”, chị ta tính... giỡn hả.
“À, tôi thấy tốt nhất mọi người nên tránh xa điểm này đi, nó có thể trở nên rất nguy hiểm đó.”
“Hử? Cái gì thế, ngay trên là nghĩa làm...”
Cùng thời điểm với việc Vaiel ngước nhìn lên với vẻ mặt cau có thì một giọng nữ vui tai cất lên từ ngay bên trên.
“Iiiiiyaaahoooooo!”
Vút – tiếng một thứ gì đó xé gió lao từ trên xuống với tốc độ rất cao, xé toang không khí.
Thế rồi.
“Ơ ơ? Cái gì... ọe ọe!?”
Rầm. Với một cú nhắm trúng đích, gót chân cô gái nhảy từ phía trên xuống hiện đang đè lên người Vaiel.
“... Monica này, Vaiel bị đè thế thì sao mà đi được”
“... Mấy chuyện này đừng đẩy cho tớ chứ.”
Tất cả mọi người kể cả Yumi, Sheltis và Monica đều cứng đờ.
“Aha, xin lỗi vì đã để mọi người đợiiiii!”
Người phụ nữ sử cây thương cao hơn người buộc chặt vào lưng đá lông nheo đầy duyên dáng cùng lúc với việc cúi người chào.
Bộ trang phục màu trắng bó sát với những đai đen buộc quanh hông, vai, cùi chỏ, gối và đùi ngoài bộ đồng phục đang mặc.
Trái ngược với gương mặt trưởng thành thì hành vi của cô chẳng khác gì một cô gái nhỏ. Mái tóc dài của cô có màu vàng sáng chói như I’sa và thứ ánh sáng màu xanh trong mắt cô vô cùng mạnh mẽ.
“Tinh binh Ishtar, theo sự điều động của Nữ hoàng đã nhanh chóng đến tham gia đâyyyyy!”
“... Chị... chị là... vệ sĩ của em?”
“Đúng vậyyyy, rất vinh dự được gặp nữ tư tế, và rất mong sẽ được làm việc với Người từ giờ trở đ-i. Hơ? Sao mọi người im lặng vậy, có chuyện gì đã xảy ra hay sao?”
Cô nhìn vào đám đông bỗng chốc lặng như tờ và nghiêng đầu.
“Khốnnnnnnnnnnnnnnnn kiếpppppppppp, từ đâu mà lao ra vậy, con mụ kia!”
“Óa óa óa, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bị Vaiel, giờ đang cố đứng dậy, lườm một cách đầy giận dữ thì cô vội vã nhảy ra.
“Mụ này từ đâu ra bỗng dưng đạp lên đầu tôi.”
“Ahaha, cảm thấy thế nào?... Ê đợi đã đợi đã, đừng có nắm tay lại thế! Chỉ là đùa thôi mà, xin lỗi, xin lỗi nhé!”
Cố kềm lắm mới không tung đòn, Vaiel quay sang nhìn cô em đầy tức tối.
“... Ê cô em bé nhỏ, chị cô bị làm sao vậy. Não cô ta có nở hoa không thế?”
“Ôi chao! Onee-sama, sao chị lại hạ thấp thanh danh của mình như thế chứ?”
I’sa vừa gào lên, vừa ôm đầu.
“Onee-sama!”
“Ôi chao. I’sa-chan. T-ốt, t-ốt, em thật giỏi khi đi đến sân bay mà không bị lạc. Onee-chan rất cảm động.”
Cô xoa đầu em gái mình, vốn thấp hơn cô một cái đầu.
“Uuuu, em để tóc mai của mình hơi dài ra một chút rồi đó, I’sa-chan. Dạo này em không cắt nó à? A, tóc chẻ kìa. Thế không được đâu, em là con gái nên em cần phải chăm sóc bản thân kỹ hơn chứ.”
“Ch... chị ạ, coi người ta đi, nhìn quanh đi ạ! Thế ngượng lắm!”
“Thế à? Chị chả bận tâm. Tóc của I’sa-chan mềm như mèo vậy...”
“Chị để ý chút đi! Đừ-đừng làm em ngượng chứ... thế này sẽ khiến người ta đánh giá thấp onee-sama mất!”
Đáp trả lại người chị đang mê mải vuốt tóc đứa em gái. Cô em I’sa đỏ mặt và gào to.
“D-dẹp sang bên đi! Onee-sama là tinh binh, và chị sẽ hộ tống nữ tư tế lần này, cho nên hãy hành xử như một tấm gương cho các tinh binh khác chứ!”
“Ahaha, chị bị I’sa-chan mắng rồi.”
“Onee-sama!”
“Ừ, ừ, không sao đâu, I’sa-chan. Onee-chan sẽ cố hết sức mà.”
“Đ... đúng thế. Onee-sama là mục tiêu tối cao của em mà! Chị mạnh đến mức không ai có thể đánh bại chị khi chị thực sự nghiêm túc nên hãy hành động mà phải tâm niệm điều đó nhé!”
I’sa gào lên, máu dồn hết lên mặt.
Đó là... cái nhìn của nhỏ khi nhìn vào chị mình, người ở một vị thế cao hơn... là một cái nhìn dễ thương, khác hẳn so với thái độ ngạo nghễ thường ngày của nhỏ.
“... Nãy giờ chúng ta làm mọi thứ loạn hết cả lên đó, mọi người”.
I’sa nuốt khan.
“Như mọi người đã biết, onee-sama có đôi chút bất thường nhưng tôi đảm bảo rằng chị ấy là vệ sĩ tốt nhất của tòa tháp. Còn ngoài ra thì... mong mọi người bỏ quá cho.”
“Ahaha, I’sa-chan giới thiệu chị thay cho chị nó kìa. Cảm ơn I’sa-chan nhé, onee-chan dở mấy chuyện ấy lắm.”
Giữa cuộc nói chuyện thì một lần nữa cô lại đưa tay ra xoa đầu em gái mình.
“... Onee-sama”
“... Dạ r~õ”.
I’sa lườm một cái thì bàn tay đó cứng đờ ra trong không trung.
Mới nhìn qua thì dựa trên ngoại hình và chiều cao thì ai cũng thấy rõ Ishtar người lớn hơn rất nhiều, tuy nhiên dựa trên lời nói và hành động của cả hai thì ai cũng sẽ đặt ra nghi ngờ ai mới là chị hai.
“... Do tôi bị đứa em dễ thương của mình cảnh cáo nên chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh về công việc.”
Ishtar quay người về phía họ với đôi vai rũ xuống đầy thất vọng.
“Lần hộ tống này sẽ đưa mọi người đến Bộ chính trị trong vòng sáu ngày kể từ hôm nay cho đến lúc chúng ta an toàn về lại Thiên kết cung , được chứ?”
“... Umu, chúng tôi trông đợi ở chị.”
Bộ trưởng Bộ ngoại giao gật đầu bằng một giọng nhỏ nhẹ ra chiều nghi ngại.
“D-dạ, nhưng nhiệm vụ của Ishtar là hộ vệ cho nữ tư tế đây nên phái đoàn của Bộ Ngoại giao do nhóm tân binh đây chịu trách nhiệm, phải thế không hở Monica-san?”
“Ơ? À... d-dạ”.
Đôi mắt nhỏ mở to đầy ngạc nhiên, Monica nhanh chóng bình tĩnh lại. Không phải vì cuộc nói chuyện bỗng dưng chuyển hướng về phía nhỏ, mà vì cô ta biết tên nhỏ.
“Chị biết tên em?”
“Ehehe, Ishtar đã là người lính từ rất lâuuuu. Em chính là người đã từ bỏ vai trò của một nữ tư tế tập sự để trở thành một người lính, đúng không? Em thấy chị giỏi không nào?”
“R-rất vinh dự... Danh tiếng của tinh binh Ishtar như sấm động bên tai. Em rất vinh dự được cùng làm nhiệm vụ với chị, thế nên nếu có gì xảy ra thì rất mong nhận được sự hướng dẫn của chị ạ.”
“Ừ ừ, Ishtar rất thích những người lễ phép. Mong là chúng ta sẽ hợp nhauuuu.”
Monica nháy mắt và nhìn quanh – đó chính là dấu hiệu để mọi người bắt đầu giới thiệu lẫn nhau.
“Em là Kagura, rất mong được làm việc với chị.”
“... Vaiel.”
“Arara, trông cau có nhỉ - Chuyện gì xảy ra à?”
Ishtar nhìn Vaiel, gương mặt hắn vẫn quạu đeo.
“Này này, chuyện gì xảy ra thế ế ế ế?”
“Cô rơi từ đâu xuống rồi đạp vào đầu tôi!”
“À... ahaha, xin-lỗiiii. Nhưng thấy không, ấn tượng đầu tiên bao giờ cũng quan trọng nên tôi rất muốn thu hút được sự chú ý của mọi người mà.”
“Thu hút sự chú ý theo cái cách dở chẳng chê vào đâu được.”
“Và thế là khi tôi nhìn quanh xem nên chọn ai để hạ cánh thì thấy cậu là người cơ bắp nhất.”
“Tức ý cô là ngay từ đầu cô đã chọn tôi là mục tiêu để nhảy xuống sao! Con mụ kia, lần sau là tát gãy răng đó... ê-ê, mi theo phe nào... ứ ứ.”
Khi hắn sắp nói ra điều gì đó thì miệng hắn bị Kagura và Monica che lại, và sau đó Vaiel buồn bã thúc thủ.
“... Mong tinh binh Ishtar thứ lỗi. Thành viên trong đội thô lỗ quá.”
“Oài, không saoooo, không saooo. Chỉ là chị không thường gặp những lời nói như thế nên nó khá mới mẻ và thú vị.”
Thay vào đó ánh mắt của cô sáng lên thích thú.
“Này, I’sa-chan, đây có phải là đối tượng ‘thú vị’ mà em từng nói không?”
“Kh-không phải ạ! Người mà em nói đến là... người này...”
Người mà I’sa chỉ tay và ngước nhìn với gương mặt đỏ bừng là...
... Mình ư?
Họ thấy mất rồi.
Nhìn theo hướng I’sa chỉ, Yumi và Monica cũng như mọi người hướng mắt về phía cậu với một cái nhìn đầy ẩn ý. Thấy cảnh tượng đó thì Ishtar cũng quay lại nhìn.
“À, ra đây là người mà I’sa-chan đã đề cập đến sao? Xem nào...”
Gần như không hít thở hay chớp mắt, chỉ có cặp mắt ấy nhìn đăm đăm vào cậu.
“...”
“Umm, onee-sama?”
Cô vẫn im lặng, còn I’sa nói đầy nghi ngại.
Thế rồi.
“... Hiểu.”
Cô cười, một giọng cười thấp trầm.
Tiếng lầm bầm rất nhỏ... cùng lúc đó là một nụ cười rất nhẹ mà chỉ Sheltis, vốn đứng ngay trước mặt Ishtar mới có thể thấy được.
“Onee-sa...”
“Gì, gì thế ế ế ế ế?”
Thái độ lập tức thay đổi hẳn, Ishtar nở nụ cười siêu bự mà ai cũng có thể thấy được.
.
“Tôi đã gặp bạn ở nơi nào đó rồi, đúng không?”
.
“Ơ?”
I’sa và Monica đều ngoái nhìn cùng lúc.
“Này, này, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi ấy nhỉ?”
“...”
“Tôi ngờ là chúng ta đã từng gặp nhau rồi, nhưng Ishtar ngốc lắm, chả nhớ gì đâu. Còn bạn thì sao? Có biết mình không?”
Dần dà Ishtar rút ngắn khoảng cách với những bước di chuyển rất nhanh. Trái ngược với thái đôi vui tươi ấy thì đôi mắt của cậu mở lớn đầy bất an.
... Ishtar.
... Mình không thể biết được đâu mới là con người thật?
Cô càng lúc càng tiến lại gần, còn Sheltis căng thẳng nuốt khan.
... Chị cố tình nói thế dù chị đã nhớ ra được em là ai?
... Hay chị cố tình khiêu khích em vì chị thiếu bằng chứng và chờ đợi một câu trả lời chăng?
“Này, nếu bạn không nói gì thì sao tôi biết được? Ê? Hay có một lý do nào đó mà bạn phải im lặng thế?”
“... Không.”
Quãng thời gian im lặng một cách rất mất tự nhiên ấy... Sheltis kịp thời lắc đầu.
“Em tin rằng đây là lần đầu chúng ta gặp nhau. Em chỉ mới gia nhập Thiên kết cung hai tháng trước thôi.”
... Không sao; hẳn chị ta khó có thể nhận ra nếu chỉ nhìn qua vẻ ngoài.
Ishtar hẳn vẫn còn nhớ cậu khi cậu vẫn còn là một thằng nhóc mười ba mười bốn tuổi, còn giờ cậu đã mười bảy. Chiều cao của cậu giờ đã ngang tầm với cô ta, và diện mạo cũng như giọng nói của mình đã có chút thay đổi. Dù chị ta có dựa vào ký ức đi chăng nữa thì cũng chỉ dừng lại ở mức ‘chẳng phải cậu ta gợi lại cho mình hình ảnh song kiếm thủ mà mình từng gặp hồi trước rồi sao?’ như của Monica vậy.
“Cậu vừa mới vào tháp à?”
“Dạ.”
“Thế sao, vậy chắc là Ishtar hiểu nhầm rồi.”
“... Ơ?”
Chị ta dễ dàng đầu hàng thế sao? Không hề đưa ra những câu hỏi để dồn ép cậu, cô gái quay lưng lại như thể hiện rằng mình mất hứng rồi.
“Được rồi, đư-ợc rồiiii, phiền mọi người đợi lâu. Yumi-sama à! Đến giờ khởi hành đi Bộ chính trị rồi. Người có bị say máy bay khôngggggg?”
“Ừ-ừ... có lẽ.”
“Hay quá á á á á. Vậy ta đi thôi. À, để mang hành lý cho – Dịch vụ đặc biệt nhé!”
Chụp lấy túi hành lý nặng trịch mà Yumi đang cầm, cô xách nó nhẹ nhàng chỉ bằng một tay. Tay phải cầm cây thương kim loại quấn trong tấm vải, gương mặt cô hoàn toàn bình thản.
“Vậy thì, I’sa-chan này. Chị giao em xử lý mọi việc khi chị đi vắng nhé. Onee-chan có hơi lo về việc em cảm thấy cô đơn đến mức không ngủ được.”
“Đ-đừng có xem em như trẻ con nữa đi! A-ai mà không ngủ được một mình ban đêm chứ?”
“Dào, onee-chan chứ ai.”
“Onee-sama?”
“Ahaha, chào nhé...”
Rồi cô đẩy Yumi từ phía sau và cả hai cùng bước về phía máy bay.
“Ta đi thôiiiii. Ngài Bộ trưởng Bộ ngoại giao và đoàn hộ tống cũng sắp lên phi cơ rồi kìa.”
“... Thật lằng nhằng.”
Chuyển sự bất mãn của mình thành lời nói, Vaiel đi trước, sau đó là Kagura và phái đoàn Bộ ngoại giao.
“Sheltis, chúng ta cũng đi thôi.”
“... Ừ.”
Nhìn vào đám lưng đang tiến về phía máy bay, Sheltis một lần nữa cất bước.
***
Những đám mây to bự lướt ngang qua.
Ở phía bên kia tấm kính chịu lực là khung cảnh những đám mây trắng như bông trải dài ngút ngàn. Do giờ cậu chẳng còn thấy được Thiên kết cung nữa nên hẳn là họ đã bay được một giờ đồng hồ.
“... Ồ ồ, tuyệt quá Ilis à, chúng ta vèo một cái đã bay ngang qua quần đảo trôi dạt rồi.”
Những giọt nước bắt đầu đọng bên ngoài cửa kính.
Nhìn qua khóe mắt, Sheltis nói chuyện với AI đang treo lủng lẳng trước ngực.
“Chúng ta đang di chuyển với tốc độ âm thanh, nên tốc độ của chúng ta xấp xỉ bốn trăm mét trên giây.”
“... Dù thế thì cứ ngỡ như đang mơ ấy.”
“Khoảng cách giữa lục địa trôi dạt đến quần đảo trôi dạt thuộc Bộ chính trị khoảng hai ngàn cây số. Thật tuyệt, đúng không? chúng ta sẽ đến nơi sau khoảng hai tiếng nữa. Nói cho dễ hình dung thì chẳng phải br ừ ừ ừ mmm! Thì giống hơn vr ừ ừ ừ ừ m sao?”
“... Thôi đừng có ngồi đó mà so tiếng âm thanh nữa.”
Cạch, cậu có nghe thấy tiếng bước chân của ai đó.
“À đây rồi, Sheltis đây rồi.”
“Phía này là đầu kia của máy bay rồi, sao lại ngồi đây thế?”
Cô gái đang đeo mũ cảm biến cúi đầu xuống và đứng phía trước cô gái có mái tóc màu đỏ anh đào cột thành một búi sau lưng.
“Cậu đâu cần phải ngồi ở phía cuối máy bay; mọi thứ đều đã được đặt vậy tại sao cậu không ngồi gần trung tâm chứ?”
“... À thì do chiếc phi cơ này ấn tượng quá nên tớ hơi căng thẳng.”
Khu giữa của chiếc phi cơ, phía mà Monica chỉ tay ám chỉ mình vừa mới từ đó ra thì Sheltis lắc đầu hơi mạnh hơn mức cần thiết.
Chiếc phi cơ này chỉ dành riêng cho Nữ tư tế sử dụng.
Dù đó là phi cơ của Thiên kết cung thì chủng loại của chúng rất đa dạng, từ những tàu bay vận chuyển cho thuê cho đến những chiếc phục vụ VIP, và chiếc họ đang đi là chiếc phi cơ chở khách loại lớn nhất. Nội khả năng làm việc của nó đã siêu cấp rồi, nội thất bên trong vô cùng xa hoa tráng lệ dễ khiến người ta liên tưởng đến một khách sạn cao cấp. Đây là lần đầu tiên cậu di chuyển trên một chiếc phi cơ có treo đèn chùm.
Ngồi trên chiếc ghế đối diện, Monica mỉm cười.
“Nhưng nhìn này, có vẻ như vị trí ngồi đã được cơ cấu sẵn từ trước. Hàng đầu dành cho nữ tư tế, khu giữa cho phái đoàn Bộ ngoại giao còn chúng ta ở tít phía sau này.”
“... Sẽ tốt hơn nếu cậu chịu học sự cứng đầu của Vaiel một chút.”
Người bình thản nói câu đó ra và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh cậu là Kagura.
“À, nhắc mới nhớ, còn Vaiel thì sao?”
“Hắn ngủ ngay cách đây ba mươi phút trước, và còn hay hơn khi chỗ ngồi của hắn ngay sau lưng nữ tư tế đó.”
“... Cậu nói giỡn hả.”
Thay vì nói hắn không hề biết sợ thì phải nói việc không sợ bất kỳ điều gì ngay cả trong một nhiệm vụ quan trọng thế này cũng là một kỹ năng đáng học.
“Kagura và tớ cố đánh thức hắn nhưng chị tinh binh Ishtar bảo ‘anh ta thật thú vị’ và trông rất vui vẻ”.
“Chị ta phá lên cười, đúng không?”
Monica và Kagura cùng lúc gật đầu, vai trĩu xuống.
“... Đó là do hai người không hề biết được con người thật của Ishtar.”
“Ơ?”
“À không, chỉ là mấy chuyện vớ vẩn thôi. Lảm nhảm với chính mình ấy mà.”
Cậu vờ vịt như mình đang nói nhảm, nhưng đôi tai thính của Kagura đã nghe lọt không sót một từ.
“Tuy nhiên tớ chẳng biết chúng ta nên làm thế nào nữa? Chị tinh binh kia giỏi lắm à?”
“Người đó... xem nào, tớ chỉ mới nghe đồn khi vẫn còn là nữ tư tế tập sự nhưng tớ vẫn chưa hề được gặp tận mắt.”
“Fufu, nhưng em gái chị ấy, I’sa-san rất ngưỡng mộ chị ấy...”
Kagura tặc lưỡi và khoanh tay khi bàn luận. Cô gái đang đội mũ cảm biến quay sang nhìn cậu.
“Cậu có biết gì không Sheltis?”
“Không, tớ nói đây là lần đầu tiên tớ gặp chị ta mà.”
“Chẳng phải cậu nói cậu có nghe Sennenshi Leon kể lại rồi sao?”
...
Kagura bình thản nói.
... Nói những gì cậu nghe được từ Leon thì không sao à...
Hiểu rõ tín hiệu từ lời nói của Kagura, Sheltis mỉm cười.
“Thế à.”
“Một chút thôi nhé... Ừm, xem nào. Tất cả những gì tớ nghe được là thế này.”
Monica hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng, còn cậu trả lời một cách bình thản.
“Chị ấy lúc nào cũng mang theo cây thương nên tớ nghĩ hẳn các cậu đã biết chị ấy sử trường thương. Tớ cho rằng đó là một môn võ thuật cũ xưa, và rồi chị ấy đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh ở món binh khí này.”
“Thần thương thanh tẩy .”
Máy tính cơ động của Kagura phát ra thứ ánh sáng nhẹ.
“Dữ liệu của chị ta ít nhiều cũng nằm trong rồi. Trong phạm vi Thiên kết cung thì có vẻ như cái tên của chị ấy đã được bổ sung thêm vài chi tiết. Cái tên thì đúng là nhưng đằng sau nó là cả một lịch sử.”
“À... đấy, đấy. Khi còn là lính chính quy thì võ công của chị ta đã nổi bật hơn hẳn phần còn lại nên chị ấy đã được các nữ tư tế và Sennenshi thời điểm đó mời đầu tập mà.”
“Đến mức đó sao?”
Chính điều này đã làm cho Monica rướn người về phía trước. Hoàn toàn không nghĩ tới việc nữ tư tế và Sennenshi xuất hiện một cách không chính thức ở khu vực dành cho lính chính quy chứ còn chưa nói đến việc mời đấu tập.
“Ừ, ngay từ đầu kỹ năng sử thương của chị ấy không hề kém. Chị ấy có thể hất bay ba viên đạn bắn ra với tốc độ cao bằng trường thương và cắt ngọt đám lá rụng thành hình người trước khi chúng chạm đất. Có nhiều truyền thuyết kiểu thế lắm.”
“Hơi... phóng đại, đúng không?”
“Không hề.”
Cậu bác lại Monica khi nhỏ tỏ ra nghi ngờ bằng cách lắc đầu.
“Tớ nghĩ chị ấy còn có thể làm được nhiều hơn thế. Đó là lý do tại sao chị ấy trở thành tinh binh.”
“... Một nhân vật kiệt xuất.”
Cạch.
Monica theo phản xạ rút lại ngay những gì mình muốn nói ngay khi nghe có tiếng bước chân từ hàng ghế trước.
“Ừ... ừm, mình có thể... tham gia được không?”
Một khay trà với số tách đủ cho số người có mặt.
Và người mang khay là một cô gái trong bộ trang phục trắng tuyền.
“Nữ tư tế...?”
“Ôi chao, Yumi, chào chị. Chị cứ tự nhiên.”
Kagura há hốc còn AI vẫn cứ như thường ngày.
“Thế-thế á? Vậy chị sẽ pha trà ngay. Chị mang theo hơi nhiều nhé.”
Đặt khay xuống chiếc bàn ở giữa, Yumi lấy ra nào những bình nước nóng và nhiều cốc có sẵn lá trà rồi.
“Kagura-san, cậu thích loại trà đen nào?”
“Hê?”
Kagura vốn đang há hốc mồm giờ trở nên cứng đờ.
“Ummm, bạn có thể chọn loại trà mà bạn thích được không?”
“À... à thì... cái gì đó có mùi nồng một chút.”
“Ừ, vậy thì tớ sẽ dùng loại này ha. Sheltis sẽ dùng cỏ chanh và một muỗng mật ong, thay vì đường.”
Yumi đang pha trà một cách đầy kinh nghiệm quay sang với một chiếc hũ chưa mở nắp trên tay.
“Monica-sempai à, chị thích thêm mứt cam, đúng không?”
...
“Ôi sempai, nếu chị không trả lời thì em tự quyết định đấy nhé? Trước chị thích trà mứt cam lắm mà. Em quyết định...”
“Đợi – đợiiiiiiiiiiii đã”
Monica nãy giờ vẫn đang cố gắng giữ im lặng và ngồi tựa sang một bên bất thình lình bùng nổ.
“Ơ? Sao thế sempai?”
“Kh-không không phải về chuyện sai hay đúng!”
Nhỏ lấy tay chỉ Yumi vốn giờ vẫn còn chớp mắt ngạc nhiên khi đang cầm lọ mứt trên tay.
“L-là-làm... làm gì... đang làm gì ở đây vậy!”
“Chúng ta đang cùng trên một chuyến bay mà.”
“Kh-không phải thế! Tinh binh Ishtar đâu rồi!?”
“Chị ấy vẫn còn nhìn gương mặt say ngủ của Vaiel và ôm bụng cười lăn lộn.”
“...”
“Monica-sempai”.
Yumi nhắm mắt lại với một thái độ vô cùng nghiêm túc.
“Chị à, em mong chị hãy nói thật. Chị có ghét em không?”
“C-cái... th-thế...”
“Nhưng sempai à, chị luôn né tránh em...”
“Không phải mà!”
Những từ ngữ của Yumi bị tiếng thét của sempai thổi bay mất.
“... Chị cũng... thật ra... tuy nhiên... vị trí của chúng ta giờ đã khác.”
Monica nắm chặt tay.
Như đang bị ai đó rút máu, nhỏ cắn môi nói tiếp.
“Yumi giờ đã là... một nữ tư tế, một người bảo vệ của lục địa trôi dạt . Chị chỉ là... một người lính. Một tân binh như chị lại nói chuyện thân mật với một nữ tư tế... là không được phép.”
“Nhưng...”
Gương mặt của Yumi vốn đang u ám giờ đột ngột sáng lên.
“Monica-sempai là người có ảnh hưởng quan trọng nhất với em. Ai cấm cản em nói chuyện với người có ảnh hưởng lớn nhất đến em chứ?”
“... Thì đó là.”
Monica á khẩu, đầu cúi gằm.
Một không khí căng thẳng bao trùm, sự im lặng tạo thành một bức tường giữa hai người.
“Tớ nghĩ thế cũng được mà.”
“... Sheltis?”
Hai cô gái đứng cúi mặt đều đồng loạt ngẩng mặt lên.
“Monica đã nói cậu ấy sẽ cố rồi còn gì.”
“Nh-nhưng... một tân binh lại làm ra vẻ quen biết với một nữ tư tế là vô phép.”
“Nữ tư tế nói thế đâu có sao, tức chẳng có vấn đề gì.”
Kagura vừa nói vừa ôm lấy máy tính cơ động .
“Tớ cũng đồng ý với Sheltis, chính nữ tư tế mới là phía chủ động tiếp cận còn gì? Đây không nghi ngờ gì nữa chính là sự nổi tiếng mà cậu đã tạo dựng được cho tới lúc này. Cậu chấp nhận điều đó thì có sao đâu...”
“...”
Yumi dấn thêm một bước về phía trước, về phía người đội trưởng vẫn đang nghiêm túc lắng nghe.
“Senpai... Em rất vui vì một lần nữa có thể cùng làm việc chung với senpai như thế này... thế nên em mới mong rằng chúng ta lại có thể hòa hợp như ngày xưa.”
“... Thế sao?”
“Ơ?”
Trước khi Yumi trả lời thì bàn tay của Monica nhẹ vuốt tóc Yumi.
“... Thế ư, đúng là một kouhai rắc rối.”
“Em đã trở thành một nữ tư tế và chị nghĩ em sẽ còn xuất sắc hơn, thành ra đừng làm khó chị quá nhé.”
Phù – nhỏ rũ người xuống, thở dài.
“Th-thế, senpai!”
“Mứt cam cũng tốt nhưng dạo này chị hay uống trà sữa hơn.”
“À... dạ-dạ! Em sẽ chuẩn bị trà sữa ngay!”
Monica mỉm cười khi nhìn Yumi vội vã pha trà.
Cậu nhìn hai người từ đằng sau.
“Chúng ta hãy đổi chỗ ngồi đi. Hẳn họ có rất nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau đó.”
“Tớ cũng định nói thế.”
Sheltis và Kagura nhìn nhau và gật đầu.
“Họ đã làm lành với nhau. Nhưng thật sự cảm xúc của con người nhiều lúc phức tạp đến mức đau hết cả đầu.”
“Trường hợp vừa nãy là đặc biệt rồi.”
Cậu mỉm cười đáp trả lại AI đang ca cẩm.
“Nhưng như thế thì chúng ta đã thiết lập được mối quan hệ cá nhân với người có ảnh hưởng nhất, nữ tư tế. Ô dù lớn nhất đó.”
“... Chỗ ô dù tớ chả dám khẳng định đâu.”
“Fufu, ê Sheltis, tớ hỏi cái này được không?”
Ngồi ở phía xa, Kagura chỉ về phía Yumi và Monica sau lưng mình.
“Chuyện gì về họ nữa thế?”
“Lúc mà nữ tư tế pha trà đen cho chúng ta ấy, tại sao Yumi-sama biết cậu thích trà đen vậy?”
“...”
“Cụ thể là sao?”
“... Chắc chắn là Leon nói đấy.”
“... Em cũng ngờ là không chắc lắm đâu.”
Dù sao đi nữa thì Sheltis cũng quay mặt đi và lôi ông bạn cũ ra chống chế.