Hyouketsu Kyoukai no Eden

chương 3: quần đảo trôi dạt archipelangos, dưới sự cám dỗ của một động cơ không rõ ràng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bộ cơ khí.

Đúng như tên gọi, bộ này tập trung vào những vấn đề máy móc trong tòa tháp. Hầu hết những thành viên trong bộ đều là những nhân viên kỹ thuật hay các chuyên gia. Nhiệm vụ của họ là phát triển và bảo trì những thiết bị điện tử trong Thiên kết cung , và cả những chiếc máy bay kích thước lớn nữa.

Khu vực của bộ cơ khí nằm từ tầng bốn mươi tám đến sáu mươi bảy của Thiên kết cung , gần như hai mươi tầng. Hầu hết trong số chúng đều dành cho nghiên cứu và phát triển máy móc, và ở đây dễ dàng bắt gặp các nhân viên cùng với những con robot chưa hoàn thiện nghênh ngang qua lại. Một bộ khá kỳ dị.

Trong bộ cơ khí thì.

Nơi hoành tráng nhất chính là , được tạo thành bằng cách kết hợp tầng thứ sáu mươi lăm và sáu mươi sáu – một sân bay ngay trong Thiên kết cung .

“Oa…!”

Cửa vào nằm ở phía Nam sân bay.

Sheltis đưa tay lên và làm một động tác chào khi chiếc máy bay bay ra khỏi tầng lầu và hòa mình vào bầu trời.

“Tuyệt thật đấy, thấy không Iris? Hai chiếc máy bay cất cánh liên tiếp”.

Cậu dễ dàng thấy được những chiếc máy bay lớn sơn màu đen và vàng xung quanh mình. Kế đó là những chiếc nhỏ hơn màu bạc thiết kế để chở nhiều người. Bên cạnh đó là những chiếc máy bay tuần tra mini tạo ra những tiếng gió rít cực lớn, tất cả đều sẵn sàng cất cánh.

“Trông anh vui quá nhỉ”

“Lâu lắm rồi anh mới quay trở lại đây. Anh luôn yêu thích cảm giác được lái những chiếc máy bay này mà”.

Chẳng có gì thay đổi.

Ở giữa căn phòng là hai đường băng, ở đó những kỹ thuật viên mặc đồng phục kiểm tra thiết bị lần cuối, cũng như những người lính mặc đồng phục đang quan sát mọi thứ. Ngay đến thiết bị thông báo giờ máy bay cất cánh cũng chẳng khác ngày xưa là bao.

“Ừ thì anh vui cũng chẳng sao, nhưng chúng ta vẫn còn hơi sớm phải không? Phải một lúc nữa mới chín giờ”.

“… Anh biết mà. Chắc là anh sẽ kiếm một tách trà thôi”.

Cậu chỉ về phía một góc phòng, ở đó có một chiếc máy bán thực phẩm tự động bao quanh bởi cửa kính trong suốt. Cậu cho tiền xu vào khe kế cửa tự động rồi bước lại chỗ quầy nước uống sau khi ở đó mở cửa cho cậu vào.

“Ara, ra là phải trả tiền mới được vào”.

“Tự phục vụ để có thể uống bất kỳ thứ gì mà, chỉ cần trả trước… Vấn đề ở chỗ anh chẳng biết nên chọn gì đây”.

Cafe rang xay, hồng trà hay nước chanh. Cậu khoanh tay do dự trước cái bàn với đủ loại thức uống. Lúc đó…

“Phần mình là cafe với một muỗng đường và không kem. Đó là thứ thức uống tốt nhất giúp mình tỉnh táo”.

“A Monica. Chào buổi sáng. Đêm qua ngủ được không?”

“… Bạn nghĩ mình có thể ngủ được đêm qua ngay sau khi biết rằng sáng hôm sau phải đi thi hành nhiệm vụ à?”

Cô gái tóc anh đào cười nhẹ trả lời và thành thục cho cafe vào một cốc sứ màu trắng

“Thôi không nói chuyện này nữa. Chi tiết nhiệm vụ thế nào?”

“Chúng ta sẽ đến khu vực gần quần đảo trôi dạt để đuổi những sinh vật tích điện đi. Chúng ta sẽ di chuyển bằng máy bay. Cậu có sợ độ cao không?”

Monica không trả lời, mà thay vào đó chỉ ngón tay lên trần nhà.

Bản thân Thiên kết cung là một tòa nhà rất cao với hai trăm chín mươi mốt tầng lầu nên làm việc ở đây phải quen với độ cao là một điều tất yếu – có lẽ đó là điều nhỏ này muốn ám chỉ.

“À Sheltis này, mình có chuyện muốn hỏi bạn”.

Lúc đưa cốc lên môi, Monica ngước mắt nhìn.

“Ai đã giao nhiệm vụ này cho cậu?”

“Ơ?”

“Ngoại trừ một số ngoại lệ, hầu hết các nhiệm vụ dành cho tân binh đều được những người thi hành nhiệm vụ tình nguyện chọn. Tuy nhiên nhiệm vụ của chúng ta lại chẳng hề nằm trong danh sách các nhiệm vụ của bộ thi hành luật. Mình khá tò mò về chuyện này”.

“Ồ ồ, vào ngay điểm chính. Và chị đã nghiên cứu trước vấn đề. Sự nghiêm túc của chị quả thật đáng nể…”

Phớt lờ sự ngợi khen của AI , đôi mắt Monica nheo lại thành một đường thẳng.

“Ừm… tớ không biết phải giải thích điều này với cậu thế nào. Thật ra nhiệm vụ này không phải do tớ chọn đâu”.

Khi bị hỏi câu hỏi đó, Sheltis ngẩng đầu nhìn vào đồng hồ trên cửa tiệm.

“Đã tám rưỡi rồi, tức chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ… Leon là một kẻ khắc kỷ nên hắn chắc sẽ đến đây sớm”.

“Ai kia?”

“Một thành viên kỳ cựu sẽ chung đội với chúng ta. Tớ nghĩ Monica biết hắn rất rõ”.

“Mình á?”

Nhỏ trở nên hoang mang. Ngay lúc đó cánh cửa tự động bật mở.

*Cộp…* Tiếng giày nện vào nền đất cứng.

Khu vực căng tin thoáng chốc bỗng trở nên yên lặng, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí vui vẻ ban nãy. Những chuyên gia sửa lại cà vạt, trong khi những người lính ưỡn thẳng lưng lên. Mọi người đều biết chàng trai trong chiếc áo choàng trắng này là một người có vai vế cực lớn trong Thiên kết cung .

“Ô, Leon đấy à. Mới nhắc Tào tháo thì Tào tháo đến ngay”.

“À, đúng giờ ngoài dự kiến nhỉ Sheltis”.

Chàng trai tóc bạc, với chiếc huy hiệu Sennenshi lủng lẳng trên tay trái đáp trả. Khi cậu ta bước về phía quầy nước thì Leon nhìn cô gái có mái tóc anh đào, người đang phỗng ra như tượng với tách cafe trên tay.

“Cô gái bên cạnh cậu là người cậu đã nhắc với tôi hôm qua à?”

“Ừ, tôi sẽ giới thiệu hai người nhé. Đây là Monica…”

“Đợi-đợi đã nào, Sheltis! Ch-chuy-chuyệ… chuyện này là thế nào?”

Monica đặt cốc cafe xuống và cầm cổ áo Sheltis lắc qua lắc lại.

“Oa-Oa… ! Này… Monica bình tĩnh nào!”

“Sao bạn có thể bảo mình bình tĩnh trong tình huống thế này được! Tại sao lại có mặt Sennenshi – đội trưởng Leon ở đây chứ, và tại sao hai người lại quen nhau vậy? Thế này là thế nào? Mình cứ ngỡ đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường…”

“Dù sao đi nữa”

Leon hạ giọng, và hướng tầm nhìn về phía chiếc máy bay nằm trong gara.

“Chúng ta sẽ nói chuyện ở đó. Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện nhiệm vụ đâu”.

“… Xin lỗi”.

Cả Sheltis và Monica đều ngoan ngoãn gật đầu và cùng chịu đựng cái nhìn soi mói của mọi người xung quanh.

***

“Tóm lại thế này – Bạn và đội trưởng Leon tình cờ biết nhau, rồi anh ấy mời bạn cùng tham gia vào một nhiệm vụ có dính dáng đến bộ chính trị, đúng không?”

“Ờ, chính ra phải là mình bị buộc phải tham gia chứ có phải được mời đâu”.

Monica nhìn cậu đầy soi mói. Phớt lờ cái lườm sắc như dao cạo của nhỏ kiểu như cố nhìn xuyên qua mọi thứ thì Sheltis gật đầu với Sennenshi bên cạnh cậu.

“Thế được chứ hả Leon?”

“À, mọi thứ như vậy đấy. Tên bạn là Monica, đúng không? Xin lỗi vì đã mời bạn tham gia một cách đột ngột như vậy, do tính chất khẩn cấp của nhiệm vụ mà.”

Dưới cái nhìn của kiếm thủ mạnh nhất lục địa thì Monica trở nên lúng túng.

“Kh-không, không sao! Tôi luôn được nghe về những sự tích anh hùng của đội trưởng Leon… Thật sự tôi cảm thấy rất vinh dự khi được đứng chung đội với anh… Này, cười gì thế Sheltis?”

“Không, chỉ là hiếm khi thấy Monica hoảng như thế – Ấy, chỉ là đùa thôi! Ối!”

Bụng cậu bị trúng một cùi chỏ. Cậu ngay lập tức rụt người lại để tránh xa khỏi cô gái đang giận dữ kia.

Lúc đó tiếng máy móc di chuyển phát ra từ phía sau lưng cậu.

“Có vẻ như mọi thứ đâu đã vào đấy”.

Leon lầm bầm khi nhìn vào những cánh quạt đang tăng dần tốc độ quay.

Mặt sàn hấp thụ nhiệt của máy bay rung nhè nhẹ. Đèn trong buồng lái của chiếc máy bay màu bạc bật sáng.

Sức chứa trong khoang hành khách của chiếc máy bay loại này vào khoảng mười người, nhỏ gấp hai lần so với máy bay dân sự thông thường.

“Đến giờ rồi – ta đi thôi…”

Leon dự tính dẫn đầu nhóm, nhưng bất thình lình khựng lại.

“Đợi đã, có tín hiệu truyền âm”.

Tín hiệu truyền âm được truyền đạt qua shinryoku.

Người duy nhất truyền âm đến một Sennenshi ở thời điểm này chỉ có thể là…

“Syun-rei”?

Người nói ra cái tên đó chẳng phải Sheltis hay Leon mà là Monica, người mới nãy còn nhìn vào chiếc máy bay.

“… Leon”.

Cánh cửa thang máy dẫn đến sân bay trong bật mở và một cô gái tóc đen rụt rè thò đầu ra từ đằng sau nó. Cô đang liếc nhìn quanh toàn khu và vô cùng nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng thấy được cận vệ của mình.

“Syun-rei một mình đến đây ư?”

“… Sợ lắm, nhưng mà…”

Nữ tư tế chụp lấy vạt áo chùng của người cận vệ và nắm thật chặt như không muốn buông tay.

“Sao thế? Chuyện gì xảy ra à?”

“… Không.”

Cô gái tóc đen này đang nhìn – mình ư?

“… Yumi… đã bước vào giai đoạn tập luyện của nữ tư tế rồi”.

Đôi mắt đen, trong veo của Syun-rei nhìn trực diện vào Sheltis.

“… Nên cậu ấy nhờ mình chuyển lời đến cậu… “An toàn trở về nhé”.

Câu nói duy nhất đó của Yumi…

Syun-rei đã rất cố gắng đến một nợi mà bản thân cô rất sợ hãi để có thể chuyển những lời ấy đến mình ư?

“… Vì mateki… nên cậu ấy không thể truyền âm được…”

“…”

Nghe những lời nói ấy Sheltis chỉ có thể cắn chặt môi.

Truyền âm là một phương thức sử Shinryoku. Dù cho Yumi cố chuyển tải lời nhắn bằng truyền âm đi nữa thì Sheltis chẳng thể nhận được do mateki trong cơ thể. Dù trước đó cậu cũng đã từng nhận được những thông điệp bằng truyền âm thì đó thật ra có sự trợ giúp của các thần chú được hoàn thiện dưới bàn tay của Meimel.

Cô không thể truyền âm được nên điều duy nhất để lời nhắn đến được với người nhận là nhờ người khác chuyển lời lại.

“… Cảm ơn. Đã nhận được”.

“Hì”.

Đó là thời điểm duy nhất mà nữ tư tế không thể hiện sự sợ hãi trên gương mặt mình.

“Sennenshi Leon và nữ tư tế Syun – rei. Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng đã đến lúc phải đi rồi. Còn những chiếc khác đang chờ cất cánh nữa”.

Monica thông báo với chúng tôi bằng giọng vô cảm hơn thường lệ.

Leon gật đầu, Syun – rei hướng đầu mình về phía phát ra tiếng nói.

“…!”

Lúc đó nữ tư tế kêu khẽ một tiếng.

Cô nhìn vào cô gái mái tóc màu anh đào, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc.

“… Bạn… bạn là…”

“Lâu lắm không gặp, nữ tư tế Syun – rei. Trông bạn vẫn khỏe như ngày nào”.

Monica đứng trước mặt nữ tư tế, cúi đầu xuống và bình thản cúi chào.

“Syun-rei, hai người biết nhau à?”

“Không. Chỉ là ngày xưa tôi đã được nữ tư tế giúp đỡ nhiều”.

Monica trả lời câu hỏi của Leon. So với thái độ run rẩy của Syun-rei thì câu trả lời của Monica nghe vẫn bình thản như mọi lần.

“Nữ tư tế Syun-rei, tôi đi nhé, vì tôi có nhiệm vụ phải hoàn thành”.

Nhỏ quay lưng lại với nữ tư tế và một mình bước về phía chiếc máy bay màu bạc

***

Những đám mây trắng như bông xuất hiện bên ngoài khung cửa sổ máy bay. Ngọn tháp cao hai ngàn mét giờ đã trở nên khó thấy ở độ cao này.

“… Cuối cùng chúng ta cũng đã cất cánh. À, giờ chắc đã ra khỏi tháp rồi”.

Sau khi chắc chắn đèn báo hiệu trong máy bay cho thấy máy bay đang bay đúng tuyến thì Sheltis đứng dậy khỏi ghế.

“Monica này, giờ cậu có thể di chuyển được rồi”.

“À, nội thất trong chiếc máy bay này sang trọng quá. Chiếc máy bay bình thường mà những người lính hay dùng khi làm nhiệm vụ thật khó mà so sánh được”.

Monica cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi liếc nhìn quanh khoang.

Toàn bộ sàn máy bay được trải thảm đắt tiền, trong khi ghế ngồi trong khoang đều là những bộ sofa tiện nghi. Phía sau có một tủ lạnh lớn và bàn ăn, còn trong tủ đầy đồ uống mát lạnh.

Quên máy bay chở lính đi, nội thất bên trong chiếc máy bay này có thể so với khoang hạng nhất của máy bay dân dụng ấy chứ.

“Có Sennenshi trên khoang mà, thành ra xa hoa như vậy cũng chẳng lạ”.

“À nhỉ, thế hắn đâu rồi?”

“Anh ấy bảo ‘đến giờ tập luyện’ ngay sau khi máy bay cất cánh rồi nên đã đến phòng khác”.

“Tức hắn chẳng thể nào yên thân trong thời gian cất cánh à. Thằng điên tập luyện… Thôi quên đi, chẳng thèm để tâm”.

Cậu quay trở lại chỗ ngồi.

“Lại nữa, Sheltis này, chúng ta đi đâu đây? Cho đến lúc này em chỉ biết chúng ta sẽ đột nhập vào không phận của bộ chính trị”.

“À, em nhắc mới nhớ…”

“Đã đến không phận thứ tám mươi bảy ở phía Bắc, tính ra cũng cách lục địa trôi dạt hai ngàn mét. Máy bay giờ bắt đầu đạt vận tốc siêu âm và đang bay đúng tuyến. Nếu không có sự cố nào thì hành trình của chúng ta sẽ tốn khoảng hai tiếng rưỡi đến ba tiếng đó”.

“Hê, đúng là Eyriey có khác. Bà cũng biết cách lái máy bay à… Ơ?”

Sheltis chớp mắt và dụi mắt liên tục.

Người đứng trước mặt cậu là một cô gái trong bộ đồ bảo hộ vốn chẳng hề xa lạ gì với cậu.

“Yuto, giờ đã vào chế độ lái tự động nên em có thể vào khoang hành khách được rồi. Em có khát không? Chắc trong tủ lạnh đằng kia có nước quả đấy.

“Yay – Yuto có thể uống thứ gì mình thích cũng được ạ? Shel-nii có muốn uống gì không?”

“À, anh vừa mới uống ở căng tin tầng sáu lăm rồi… mà đợi đã!”

Cậu gào lên đầy ngạc nhiên rồi bắn ra khỏi ghế.

“Sao Eyriey và Yuto lại ở đây?”

“Tại sao à, vì tui là cơ trưởng của chuyến bay! Và Yuto là cơ phó chứ sao”.

Nhỏ khoanh tay trả lời như kiểu điều-này-là-tất-yếu.

“… Cơ trưởng?”

“Ừ, trước đó Yuto có nói với tui, ‘Eyri-nee này, có người tìm chúng ta kìa’, thế là bọn này lên tầng thứ năm mươi chín… chỗ mà người ta gọi là bộ cơ khí ấy, chắc vậy? Bọn tớ đến ban hàng không. Ngay khi đến đó ngay lập tức tui bị bao vây bởi một nhóm những bác đứng tuổi có vẻ rất có vai vế và hỏi tui rằng “Đã có kinh nghiệm bay bao giờ chưa? Bay bao lâu rồi? Sau khi trả lời qua loa vài câu thì tui được chọn làm cơ trưởng chuyến bay này”.

“Yuto kéo bà đến đó à?”

“Ơ?”

Có vẻ như giật mình vì nghe nhắc đến tên – Yuto ngơ ngác nhìn với cái cốc trên tay.

“Không, Yuto cũng không chắc lắm về chuyện gì xảy ra đâu. Tui nhớ bọn này có dừng lại đôi chút khi gặp một người phụ nữ lạ lúc đi quanh tòa tháp. Có vẻ như chị ta đã gây sức ép lên bộ cơ khí để buộc họ giao cho tui nhiệm vụ làm cơ trưởng chuyến bay này. Chị ta là ai nhỉ? Yuto cũng chẳng nhớ rõ nữa là. Tui nhớ mang máng tên chị ta là Tsa… gì gì đấy. Có gợi lại điều gì cho Sheltis chăng?”

“Tên chị ta là thế à? Tui chẳng nhớ ra ai với bằng ấy thông tin cả.”

Do họ đang ở trên chuyên cơ dành riêng cho Sennenshi Leon nên không thể để xảy ra sự cố. Những nhân vật chóp bu trong bộ cơ khí hẳn đã chọn một người khác cho nhiệm vụ này – tuy nhiên có một nhân vật nào đó sở hữu một quyền lực tuyệt đối có thể áp chế được quyết định của những nhân vật chóp bu và buộc Eyriey trám vào vị trí đó. Dù Sennenshi hay nữ tư tế cũng không thể có quyền lực lớn đến vậy… Vậy người đó chính xác là ai?

“Bà Tsa… gì gì đấy. Eyriey có biết người nào như thế trong Thiên kết cung ư?”

“Sao có thể như thế được? Yuto nói đó là một người phụ nữ cao, tóc đen dài, nhưng thông tin như thế quá ít. Hay nói cách khác tui chẳng có người bạn nào trong Thiên kết cung phù hợp với mô tả ấy”.

“… Có lẽ”.

Nhỏ vốn chẳng hề nói dối.

Biết tính Eyriey vốn không thích giấu giếm. Với lại điều quan trọng hơn cậu không hề thấy có chút liên quan nào giữa Eyriey và Thiên kết cung trong hai năm cùng làm việc chung ở quán cafe Hai chú thiên nga .

“Eyriey không từ chối à? Bà không thấy có điều gì đó kỳ lạ sao?”

“Không hề. Với tui đây là một cơ hội tuyệt vời để kiếm vài xu lẻ. Và do tui thấy có tên ông trong danh sách hành khách nên tui quyết định thử”.

“… Thế à”.

Eyriey hẳn không biết chứ nhóm này nhận được mật lệnh từ nữ hoàng. Chính vì thế rất khó có thể hình dung họ phái một người bình thường làm cơ trưởng cho nhiệm vụ này. Nhưng Eyriey… và Yuto đằng kia nữa, cả hai người đều có mặt có nghĩa là có một ai đó cho phép họ cùng tham gia nhiệm vụ.

Nếu vậy đó là ý chỉ của ai? Phải chăng là nữ hoàng?

“Sheltis, sao lại ngừng bặt thế kia? Bọn này đi theo được không?”

“À… Không, ý tui không phải thế”.

Cậu không cách nào hiểu được thế này là thế nào. Nỗi lo duy nhất của cậu chính là khả năng Eyriey và Yuto bị vướng vào nguy hiểm.

Mà giờ họ muốn quay trở về Thiên kết cung cũng đâu có được nữa.

“… Ứ – Dù vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ nhưng nghĩ về chúng chả được gì cả. Thôi thì giao phó mọi việc cho cơ trưởng nhé. Đừng làm hỏng máy bay đấy”.

“Thật thô lỗ – lái máy bay còn dễ gấp mấy lái xe điện ấy chứ”.

Eyriey đứng chống nạnh và phồng mang trợn mắt ra vẻ giận dữ. Còn Monica nãy giờ nhìn ra cửa sổ bất thần đứng dậy.

“Bạn của Sheltis đây á?”

“Ừ, tớ giới thiệu nhé. Hừ…”

Lúc cậu định mở miệng thì Eyriey bước đến bên Monica.

“Hì, rất vui được gặp bạn. Mình là Eyriey, và chẳng biết bằng cách nào mình được chỉ định làm cơ trưởng chuyến bay này. Cô nhóc này là Yuto, còn bạn?”

“Monica, Monica Esperanto. Mình nhờ bạn nhé”.

Monica chủ động bắt lấy bàn tay chìa ra của Eyriey.

“… Bạn ổn chứ?”

“Có chuyện gì sao?”

Monica hỏi ngược lại. Sheltis thì thầm vào tai nhỏ.

“Cũng hơi thô lỗ khi phải nói điều này, nhưng cậu không thấy lo khi những cô gái này điều khiển máy bay trong một nhiệm vụ quan trọng dường này á?”

“Thế chẳng tốt à? Tương lai sẽ là thời của nữ phi công mà”.

Nhỏ khoanh tay và gật đầu ra chiều hài lòng.

“… Có vẻ như cậu hiểu nhầm lời tớ nói rồi. Mà thôi, quên đi”.

Ngay lúc đó.

“Phía ngoài ồn thế. Chuyện gì đây?”

Khi hoàn tất tập luyện cách đây ít phút thì một Leon nhễ nhại mồ hôi thò đầu ra cửa.

“Ô Leon đấy à? Cảm ơn chuyện mới nãy. Tập xong rồi phỏng?”

“Ừ. Tui không thể lết một thân thể mệt nhọc để hoàn thành nhiệm vụ được, đúng không?”

Eyriey đưa tay lên chào, trong khi Leon gật đầu đáp lễ.

“À, lái máy bay thế nào?”

“Cứ để hết cho mình lo. Nó hầu như hoàn toàn tự động mà, nên ngay đến cả Yuto cũng biết cách lái nữa, đúng không?”

“Dạ!”

Eyriey, Yuto và Leon. Khi cậu nhìn thấy họ nói chuyện với nhau…

Này, lẽ nào…?

“Eyriey, bà đã quen Leon rồi á… không thể nào?”

“Ông đang nói gì vậy? Dĩ nhiên bọn này phải biết nhau chứ. Với lại tui đã làm quen với cả Syun-rei rồi, cậu ấy nói lần sau sẽ mời tui uống trà”.

Eyriey và Yuto bình thản gật đầu.

“Leon, cậu ấy nói thật à?”

“Ừ, chuyện xảy ra ngày hôm qua khi giới thiệu cơ trưởng của chuyến bay”.

Sennenshi Leon và hai nữ tư tế Yumi và Syun-rei…

Họ là những người sở hữu quyền lực cực lớn ở Thiên kết cung , và dễ dàng gây sự bất an cho bất kỳ ai đi ngang qua họ. Tuy nhiên Eyriey dễ dàng kết thân với họ.

“Có lẽ tui đã khám phá ra được một tài năng gây sốc của Eyriey”.

“Em rất kinh ngạc với khả năng giao tiếp đáng nể của chị ấy. Còn Sheltis thì ngược lại, quá tệ… Chết, lỡ miệng”.

“Cố tình chứ gì”.

Ngay vào lúc cậu và AI

Truyện Chữ Hay