Có cảm giác như bầu trời đã được nhuộm bởi một màu mực đen thẫm.
Bầu trời đêm vừa rất tối, lại vừa có thể nắm bắt được trong cùng một lúc.
Có một bóng đen bí ẩn dưới ánh trăng xanh, cũng như những ngọn sao trông như châu báu vương vãi từ một hòm báu vật đã mở.
… Một đêm yên tĩnh.
Tiếng chim hót, tiếng rù rì của côn trùng cũng như tiếng cỏ cây xào xạc – không có một âm thanh nào như thế cả.
Trong cánh rừng dày đặc. Giữa đêm khuya khi mọi sinh vật sống đều thiếp ngủ…
“Đêm thật yên lành”.
Một giọng nữ vui tươi vang lên trong cánh rừng khuya.
Trong khu vực sâu thẳm nhất giữa rừng cây bách niên.
“Không tệ khi hòa mình vào thiên nhiên chút nào. Cứ phải phơi mình dưới thứ ánh sáng nhân tạo liên tục khiến ta quên bẵng ánh sáng thiên nhiên”.
Khi cô ngẩng đầu lên nhìn vào vô vàn ánh sao thì khóe môi cô nhếch lên thành nụ cười.
*… Bụp*.
Cô bước đi trên mặt hồ bằng chân trần, tạo thành những âm thanh êm ái trên mặt nước.
Cảnh tượng cứ như trong một câu chuyện thần tiên vậy.
Cô đứng lặng trên mặt hồ, giữa rừng cây.
Một màn ánh sáng bí ẩn sáng lên giữa bàn chân trần của cô và mặt hồ.
Kiểu như ánh sáng đang nâng đỡ người thiếu nữ, ngăn không để cô ngã xuống nước.
“… Hừ, ‘ta cũng cảm thấy tương tự’ ư? Có vẻ như cuối cùng cũng đã hiểu được những cảm giác đó nhỉ?”
Cô nhẹ nhắm mắt lại. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên vành môi.
Cô không hề nói chuyện với chính mình.
Cô đang hướng lời nói của mình đến một ai khác.
“Haha, ‘đừng có xem tôi như một đứa trẻ chứ?’ Rồi, hiểu mà”.
Vai cô gái run nhẹ.
Một gương mặt đẹp mê hồn, cũng như ánh mắt màu hổ phách gần như vàng. Mái tóc đen dài mềm mại của cô xõa dài xuống lưng ôm lấy thân thể thon mảnh.
Ngoài thân hình cực chuẩn ấy, điểm hấp dẫn nhất của khung cảnh hẳn là cô trần truồng đứng đầy phô trương, khoe cơ thể dưới ánh sáng.
“Hơ? Mặc đồ vào trước khi nói chuyện ư? Quan trọng gì chứ? Lỗi nằm ở cậu khi truyền âm trong khi ta đang tắm còn gì”.
Ánh trăng rạng ngời, nhưng lạnh lẽo. Dưới thứ ánh sáng quyến rũ ấy…
Có thể thấy rõ một thân thể trần truồng đầy nhục dục.
“Thêm vào đó…”
Cô mỉm cười tinh quái, và lấy hai tay ôm lấy bờ vai.
“Ta khác với cậu, ta không cảm thấy xấu hổ khi có ai khác thấy được cơ thể mình đâu”.
Những bờ vai thanh mảnh của thân thể cao ráo ấy được ôm lấy bởi hai bàn tay.
Bộ ngực che hờ ấy run nhẹ, kiểu như sắp trồi ra từ kẽ hở giữa hai bàn tay vậy. Cặp eo thon như muốn tôn thêm sự quyến rũ đầy nhục dục của thân thể ấy.
Kiểu như vẻ đẹp của thân thể trần truồng đó chỉ tồn tại với mục đích duy nhất là quyến rũ đàn ông.
“Nhắc mới nhớ, về thân thể giống như trẻ con của cậu…”
“… Tsali, tôi đang nghiêm túc đấy”.
Giọng nói có đôi chút giân dữ của một cô gái trẻ vang vọng khắp cánh rừng.
Đó là một hệ quả của sự truyền âm. Nó thể hiện rõ cảm xúc mà người truyền âm đang có.
“Đừng cáu thế chứ. Fufu, thật đáng yêu làm sao”.
Tuy nhiên người phụ nữ tên Tsali mỉm cười vui vẻ, và nụ cười trên môi cô càng rộng.
“Thay vì phí hoài shinryoku của mình để truyền âm sao không tập trung vào cầu nguyện cho kết giới băng kính đi?”
“… Có bao giờ tôi lơ là chuyện đó đâu”.
Giọng nói của cô gái trẻ trở nên trầm xuống.
“Ừ, ngoan và tập trung truyền âm đi – Vậy đâu là lý do để cô liên lạc với ta bằng truyền âm giữa đêm khuya thanh vắng thế này?”
Sau một khoảnh khắc im lặng.
“… Thế à”.
Nhận được tin truyền âm từ cô gái trẻ, người phụ nữ tên Tsali nhướng mày nhẹ.
“Chiếc lồng khiến thời gian ngừng lại”… Tinh thể cấm ky ư?”
Có một chút hưng phấn trong tiếng cười của người phụ nữ.
“Thật ngạc nhiên. Cứ ngỡ phải một lúc nữa ta mới đổ bộ đến hòn đảo trôi dạt ấy chứ… À, chúng ta phải hành động trước khi bộ chính trị chạm được tay vào ‘vật ấy’?”
Dưới ánh trăng, người phụ nữ đưa tay chạm vào mặt hồ.
“Hiểu. Nếu đã vậy thì ta cũng đi cùng”.
“Xin lỗi vì đã làm phiền nhé”.
“Ôi”.
Nụ cười của người phụ nữ bừng nở sau câu nói của cô gái trẻ.
“Dù rằng bản thân ta cũng rất hứng thú”.
“Vút” – gió thổi trên mặt nước.
Một cơn gió nhẹ mùa thu thổi xuyên qua cánh rừng. Những chiếc lá bị gió thổi bạt đi tạo thành những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Rồi gió cũng lặng.
“… À, thật phấn khích làm sao. Có nghĩ vậy không Sheltis?”
Trên mặt hồ giờ đây đã lại phẳng lặng phản chiếu một bóng hình trong bộ đồ dạ hành đen điểm xuyết những vật trang trí bằng bạc.
Tsali thong thả đứng trên mặt hồ. Cô mặc một bộ đồ dạ hành bó sát thể hiện hoàn hảo những đường cong trên cơ thể mình.
“Hỡi chàng trai trẻ, người đã ngã xuống uế ca địa đàng chi viên và trở về với lục địa trôi dạt. Đã đến thời điểm khởi sự”.
*… Phụp*.
Cùng với một gợn sóng nhỏ, người phụ nữ dang rộng đôi tay và nhìn vào bầu trời đêm.
Rồi thì.
“Chiếc lồng khiến thời gian ngừng lại” – giấc mơ của uế ca địa đàng chi viên vẫn còn chưa thức giấc. Vậy thì hiện thực nào về thế giới sẽ trình hiện trước mặt cậu đây?
Sâu thẳm trong cánh rừng cô tịch, Tsali mỉm cười.