1
Có một câu nói : “Con ma nhìn gần ra hoa úa.” Tuy nhiên, trong cái thời hiện đại này người ta dường như không thể nắm bắt được tính lãng mạn dù có tra biết bao từ điển. “Hoa úa” hiếm khi được xem là “ma”, và hồn ma bóng quế trong thế giới này từng con từng con một hóa ra khi phát hiện lại không hơn gì “hoa úa”. Cũng phải, nếu một con ma là một con ma thì làm sao chúng ta thấy được thân hình vô dạng của nó?
Đó là nhận xét tôi đưa ra khi đang ngồi trên một chuyến xe buýt hướng về núi. Bấy giờ đã sắp tháng Tám, thời điểm mà đợt nắng nóng kéo dài của mùa hè lên tới hồi đỉnh điểm. Người bên cạnh tôi, Fukube Satoshi, gật đầu ra vẻ trầm tư.
“Thú vị đấy. Một sự phản bác mang tính siêu hình về cốt lõi của vấn đề, ẩn nấp sau một vẻ ngoài hóm hỉnh. Không hổ danh là Houtarou.”
Ibara, người ngồi ở ghế trước quay lại dù chả ai gọi tới. Nhỏ nhướn mày.
“Tớ không thích cách nghĩ đó, có lẽ vì tớ không chỉ dùng cái đầu với tất cả mọi việc chăng?”
Tôi nghe lời phản hồi, đợi một lúc cho tiêu hóa và nhanh chóng phản pháo:
“Nè, ý tôi không phải vậy nhé.”
Thực ra tôi đã định mang một số câu chuyện dân gian như UFO[1], Nessie[2] làm ví dụ cho chủ đề này. Đặc biệt tôi còn muốn nói về một tin tức chiếu trên TV ngày hôm qua: “PHÓNG VIÊN TẠI HIỆN TRƯỜNG! SỰ THẬT VỀ THẦN LƯƠN KHỔNG LỒ XUẤT HIỆN Ở HỒ HAMANA : HUSSIE!” Có thể những lời vừa rồi không được rõ ràng nhưng không ngờ chúng lại bị diễn dịch theo cách của cô nàng ngang bướng đó. Vừa khi ý định giải thích hiện trong đầu tôi thì Chitanda, cô bạn đang diện một chiếc đầm ngồi cạnh Ibara quay lại. Nhỏ nói:
“Tớ cũng rất hiếu kỳ về bản chất của những bông hoa úa đó.”
Xem ra mọi người bé cái lầm cả rồi. Không thực sự muốn ép người khác hiểu những gì mình nói, tôi chọn cách im lặng.
CLB Cổ Điển trường Cao trung Kamiyama có bốn thành viên.
Thế vì sao cả bốn người ấy đều đang trên một chiếc xe buýt xóc lên xóc xuống vì phải chạy trên đường núi? Câu trả lời, dĩ nhiên, nằm tại điểm đến của chuyến xe. Zaizen là tên một ngồi làng nằm trong hẻm núi nổi tiếng với hoạt động leo núi và tắm suối nước nóng. Tôi sẽ không bao giờ chọn leo núi, nên kết quả sau một hồi lọc loại là chúng tôi đang hướng về một nhà trọ suối nước nóng.
Tiếng rên rỉ từ động cơ xe trở nên ồn ã vì đường ngày càng xóc.
2
Tháng Tám là tháng nghỉ hè, như thường lệ niềm tin mãnh liệt của tôi được đặt vào một kỳ nghỉ ở-nhà nhẹ nhàng và thư thái. Nhưng không, nhờ ơn vị Hội trưởng CLB Cổ Điển Chitanda mà tôi phải đi tắm suối.
Cũng trong kì nghỉ này CLB Cổ Điển đã cùng nhau khám phá cái mà Satoshi gọi là “Sự kiện Kem Đá” – một bí ẩn rất quan trọng đối với Chitanda. Sau khi bí ẩn được giải mã nhỏ đã gửi lời cảm ơn, và như một phần thưởng cho công lao bỏ ra nhỏ cũng lên kế hoạch cho một chuyến đi suối nước nóng. Dĩ nhiên với một kẻ tôn thờ căn nhà của mình thì tôi không đồng ý với kế hoạch, nhưng bằng “một cách nào đó” sự phản kháng của tôi đã thất bại và sự đã quyết rằng tôi phải đi cùng.
Làng Zaizen cách thành phố Kamiyama một tiếng rưỡi đi xe buýt. Chúng tôi không phải trả phí ăn ở vì người thân của Ibara sở hữu một nhà trọ ở đây, đúng hơn là nhờ việc họ đang đóng cửa để tu sửa nên chúng tôi được ở miễn phí. Tôi không hẳn là yếu khi đi đường dài, nhưng có lẽ vì đường lên núi quá xóc nên tôi có hơi say trước khi xe đến bến. Tại đó chúng tôi được đón và tiếp tục đi một quãng bằng xe riêng của người thân Ibara để đến một nhà trọ có tên “Seizansou”. Ngồi trong căn phòng giành cho mình, tôi tận hưởng cảnh sắc tuyệt đẹp ngoài cửa sổ mà quên đi mọi mệt mỏi trong suốt chuyến đi.
Căn phòng rộng hai mươi chiếu[3], quá rộng cho mỗi tôi và Satoshi. Mở khung cửa sổ chính tôi bất ngờ với việc mình ở gần núi như vậy. Có cảm tưởng chỉ thò đầu ra là đã chạm vào những tán lá vươn ra che phủ vùng núi một màu xanh. Những đám sương trắng lững lờ trôi ngang qua có lẽ hình thành do hơi từ suối nước nóng. Dọc theo con đường làng quanh co lác đác vài nhà trọ và nhà dân. Xa hơn chút tôi có thể nhìn thấy một ngôi trường, và có lẽ vì số lượng học sinh quá ít nên đây là ngôi trường kết hợp tiểu học và sơ trung…
Ờ thì tôi chắc chắn không phải kiểu người đa cảm, nhưng cũng không “cục đá” tới mức không cảm nhận gì khi đến một điểm du lịch thoáng đãng như thế này.
“Căn phòng này có quang cảnh đỉnh quá nhỉ?”
Giọng của Satoshi vang lên từ đằng sau. Tôi đáp mà không quay lại:
“Tới giờ thì mọi thứ không tỏ ra tệ lắm. Không có ý gì nhưng tớ nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu đến đây một mình.”
Satoshi cười khẩy:
“Houtarou? Đi một mình? Bớt giỡn nha. Cậu tuyệt đối không phải loại tự đi làm một việc tao nhã như tắm suối nước nóng đâu. Đừng quên rằng cậu đang ở đây nhờ kế hoạch của Chitanda-san và mối quen biết của Mayaka.”
Nghe lời nhận xét thẳng thắn của Satoshi khiến tôi ỉu xìu. Người có miệng lưỡi cay độc nhất trong CLB Cổ Điển là Ibara, nhưng khả năng hùng biện tuyệt vời của Satoshi cũng có thể trở nên khó chịu nếu nó được dùng để chọc ngoáy. Điều tệ hơn là hắn nói đúng. Việc tôi không đời nào nghĩ tới việc đến một ngôi làng như Zaizen một mình để du lịch là khỏi bàn cãi.
Đó là lý do tôi nên biết ơn Chitanda vì đã lôi tôi đến đây để tận hưởng cảnh sắc tuyệt đẹp này.
Có tiếng bước chân ở hành lang, và không lâu sau là mấy tiếng gõ cốc cốc lên cửa.
“Bữa tối!”
Giọng của Ibara.
Sau đó đến lượt Chitanda lên tiếng, nghe như muốn phụ họa theo Ibara.
“Đến giờ ăn tối rồi!”
“Nghe thấy không? Đi nào!”
Tuân lệnh, tôi đành rời khỏi chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Dù được tắm suối chắc chắn không phải việc xấu nhưng không hiểu sao tôi lại dự cảm một điềm không lành khi nhận ra mình sẽ ở chung với ba người kia mọi lúc mọi nơi. Mùi phô mai bốc lên từ gian bếp dưới nhà. Bữa tối xem ra sẽ là món hầm hay gratin[4], ít khả năng hơn là lẩu phô mai[5]. Ờ, chắc là vậy, tôi hít một hơi sâu…
Khuôn viên nhà trọ Seizansou gồm hai gian nhà: gian phụ là nơi chúng tôi đang ở, và gian chính thì đang được tu sửa. Diện tích hai gian gần như là bằng nhau. Nối giữa chúng là một hành lang mà nếu nhìn từ trên xuống hẳn người ta sẽ thấy một chữ “ko” (コ) to đùng. Mỗi gian có hai tầng và đều xây bằng gỗ, tấm sàn trên những hành lang thi nhau vang những tiếng cút kít mỗi khi có bước chân người qua. Mỗi gian chỉ có một cầu thang. Phòng của Chitanda và Ibara nằm sâu trong cùng tầng hai trong khi của tôi và Satoshi cách đó một phòng. Thực tình thì những căn phòng rộng rãi như vầy có thể nhét vừa cả bốn chúng tôi, thậm chí gấp đôi cũng đủ mà khéo lại còn dư ấy chứ, nhưng các bạn biết đấy.
Chiếc cầu thang độc đạo khá dốc làm tôi phải cẩn thận khi đi xuống.
Lẽ ra sẽ có một phòng ăn ở tầng một gian chính, nhưng vì nó đang được sửa chữa nên chúng tôi sẽ dùng bữa trong một căn phòng kiểu Nhật ở tầng một gian phụ. Kéo cánh cửa trượt có trang trí hình núi Phú Sĩ sang bên, tôi thấy Chitanda, Ibara cùng với hai cô bé đang yên vị. Chitanda và Ibara ngồi đối diện hai cô bé kia nên đầu và cuối bàn là hai chỗ trống còn lại. Chưa ai động đũa cả, có lẽ vì đang chờ chúng tôi cho phải phép. Tôi ngồi trên tấm đệm gần mình nhất và Satoshi được ngồi ở vị trí chủ tọa[6]. Hiển nhiên không có ai ở đây quan tâm tới vị trí ngồi lúc này cả.
Cái bàn khi nhét cả sáu chúng tôi vào thì trở nên khá chật. Trên đó, trái ngược hẳn với mong đợi của tôi, là món xà lách rau trộn, shishamo[7] chiên, thịt lợn cắt lát và súp miso với đậu hũ và củ cải. Cơm đã được ốp sẵn trên từng cái bát mộc. Chắc chắn là có mùi phô mai mà. Từ đâu mới được? Tôi nhìn quanh phòng và lẩm bẩm:
“Đang nướng bánh phô mai sao?”
“Ơ, sao anh biết?”
Cô bé để tóc hai mái nhoẻn miệng cười. Tấm đệm lót ngồi thấp khiến vóc dáng của cô bé càng nhỏ hơn. Với cặp kiếng trần, đôi mắt to và nụ cười tinh nghịch, cô bé toát lên mình ấn tượng về một người dễ bộc lộ cảm xúc. Cô bé còn mặc một chiếc áo thun mỏng và quần gin đến đầu gối, khiến tôi nghĩ nếu đặt cãnh Ibara thì mười trên mười người sẽ nghĩ là chị em, à dĩ nhiên cũng là máu mủ mà. Tiện thể thì Ibara cũng mặc áo thun và quần gin.
Nhắc mới nhớ, vẻ ngoài của Ibara khó có thể xem là “có thay đổi” kể từ hồi học tiểu học. Nhỏ sẽ trông như một đứa em gái khi đặt cạnh dường như bất kỳ ai đồng trang lứa, mặc dù cái bản mặt khi nhỏ giận thì tôi không chắc.
Cô bé trông có vẻ hiếu động kia là một trong hai chị em nhà Seizansou, Zenna Rie.
“Hay thiệt! Đúng như những gì chị Maya kể!”
Cậu đã nói cái gì vậy Ibara?
Cạnh Rie là một cô bé cột tóc đuôi gà đang ngồi rất nghiêm chỉnh. Chính xác tôi phải nói là cô bé đang e thẹn, chắc là chưa quen với sự xuất hiện của người lạ như chúng tôi. Tự nhiên một ý nghĩ bâng quơ bảo tôi rằng liệu có ổn không khi sau này cô bé sẽ phải phụ giúp gia đình điều hành khu nhà trọ này.
Chưa kể tới sự e thẹn khi tiếp xúc với người lạ cùng dáng người mỏng manh làm tôi khó tưởng tượng có thể xuất hiện một nụ cười, cô bé cũng hoàn toàn không giống chị của mình. Mới nãy tôi đã nhìn thấy cả hai cùng đứng dậy và nhận thấy chiều cao cả hai dường như xấp xỉ nhau. Cô em sẽ lên sơ trung vào năm sau, trong khi đã cao bằng với cô chị Rie năm sau đã học tới năm hai. Cô bé lớn nhanh so với tuổi này tên là Zenna Kayo.
“Ăn nào!”
Ibara, người đang tỏ ra giống một vị khách hơn là chủ nhà vừa mở lời. Mọi người liền chuyền đũa cho nhau và bắt đầu dùng bữa. Chitanda vỗ tay mấy cái như một quy tắc hành lễ thông thường. Ba mẹ của hai chị em không ăn trong phòng mà có lẽ sẽ dùng bữa bên gian chính, vì cái bàn này không thể đủ chỗ cho hai người nữa. Đầu tiên tôi húp xì xụp món súp miso bằng một hơi. Ngon tuyệt, kinh doanh có khác. Tiếp theo tôi thử đến món shishamo. Cũng không hẳn là shishamo nữa, nhưng tôi vẫn thích cái lớp vỏ giòn tan của nó.
Rie tỏ ra rất hứng thú khi được Ibara kể chuyện về cuộc sống cao trung và hỏi không ngớt. Mặt khác Kayo thì ngần ngừ khi hỏi tên của Chitanda. Thi thoảng cuộc nói chuyện bị chen vào bởi tiếng cười của Satoshi, còn tôi chỉ chuyển động của đôi đũa trong im lặng, thỏa mãn bản thân với từng miếng shishamo mà đã rất lâu rồi không được ăn.
“… Và rồi như thế này…”
Rie, như bị cuốn theo sức hấp dẫn của câu chuyện, bắt dầu dùng đũa phe phẩy trong không trung. Thế là bất lịch sự khi dùng bữa nhưng rõ là tôi không cần quan tâm đến gia quy nhà người khác. Hồi sau Rie vươn tay đến cái muôi trong bát xà lách trong khi Kayo thì đưa đũa đến dĩa thịt lợn. Vì cả hai cùng thực hiện một lúc nên cẳng tay của Rie va vào bàn tay của Kayo. Đôi đũa của Kayo, lúc này đang giữ một lát thịt, rớt thẳng xuống bát súp miso. Chứng kiến từ đầu tới cuối, tôi rất muốn cảnh báo nhưng đã quá muộn.
Một chút súp miso bắn ra khỏi bát. Kayo kêu lên:
“A!”
“Trời ơi, em làm gì vậy hả!’’
Rie mắng em mình. Dưới góc nhìn của tôi thì là lỗi cả hai, nhưng mà…
“Xi… xin lỗi chị ạ!”
Kayo xin lỗi và cố với lấy cái khăn lau. Vì hơi xa một chút nên Chitanda chuyền cho cô bé.
“Này em.”
“D… dạ, cám ơn chị.”
Rie bảo Kayo lần sau phải cẩn thận hơn nữa. Sau khi thấy Kayo lau sạch nước súp dây ra ngoài tôi lấy đũa gắp thêm một miếng shishamo. Có một chút rau nữa thì tuyệt, nhưng có lẽ không nên đòi hỏi nhiều quá.
3
Sau khi đánh chén xong món bánh phô mai của Rie chúng tôi trở lại với hoạt động của mình. Tôi về phòng, nhưng người rõ là phải quay về phòng sớm hơn Satoshi thì lại không có ở đó. Hắn đi đến nhà tắm rồi chăng?
Một mình trong phòng, tôi lấy ra quyển truyện tranh từ cái cặp thường dùng để chứa sách vở. Một cuốn truyện theo như Satoshi quảng cáo là “tuyệt vời nhất torng số tuyệt phẩm về thời Chiến quốc[8]” nên tôi bèn mượn hắn đọc thử. Cũng đúng, truyện mô tả cảm xúc rất chân thật và nét vẽ thì chi tiết phải đến từng cái chấm. Một cuốn truyện đáng đọc đây. Hóa ra khẩu vị của Satoshi cũng tốt đấy chứ.
Câu truyện được đặt trong bối cảnh cuộc thảo phạt gia tộc Asakura của lãnh chúa Oda Nobunaga[9] lên đến hồi cao trào. Nobunaga những tưởng đã nắm chắc phần thắng trong tay nhận được món quà từ em gái mình. Đó là một chiếc túi được buộc hai đầu chứa đậu azuki bên trong. Nhìn vào Nobunaga tuyên bố: “Vậy là chúng ta đang bị bẫy như lũ chuột! Azai[10] đã phản bội chúng ta!” Đó lá điển tích về việc em gái của Nobunaga, người đã được gả cho nhà Azai, bí mật thông tin về tình thế hiểm nguy cho anh mình. Đọc xong tôi tự hỏi làm sao mà Nobunaga nhận ra mình bị phản bội với chỉ một cái túi, nhưng không thể phủ nhận đó là một điển tích hay. Liệu bà chị yêu dấu có giúp đỡ khi tôi lâm vào hoàn cảnh như vậy mà không chần chừ đến một giây hay không? Đó sẽ là cảnh tượng đáng xem đấy.
Sau tầm nửa tiếng đọc liên tục, mắt mỏi nên tôi dừng lại một chút. Chắc cũng vì đèn trong phòng không được sáng lắm, bình thường với khách sạn, chứ với nhà trọ thì không. Vậy không đọc thì làm gì bây giờ? Trong phòng có TV nhưng thế nghĩa là lại hành hạ đôi mắt thêm nữa. Xem ra tôi có hơi bị nhiều thời gian để phí. Nếu không có hứng thì như mọi khi tôi sẽ thả mình trên giường mà ngủ. Nhưng đang ở suối nước nóng cơ mà? Đã đến lúc mình nên đi tắm một chút, tôi nghĩ. Mang theo chiếc khăn tắm được để sẵn trong phòng tôi bước ra ngoài hành lang, đó chính xác cũng là lúc tôi gặp Chitanda.
“Chào, cậu đi đâu thế?”
Chitanda cũng mang bên mình một chiếc khăn tắm.
“Cùng chỗ với cậu.”
“Có vẻ không có bồn tắm chung nhỉ.”
“Chẳng ai nghĩ là có cả.”
Chúng tôi đi cùng nhau. Âm thanh lẹp bẹp của hai đôi dép tông hòa cùng tiếng cút kít của sàn gỗ. Suy nghĩ một hồi Chitanda lên tiếng.
“Thế này có hơi hú họa một tí, nhưng chị của cậu là người thế nào?”
Hả? Đúng là hú họa thật.
Nhớ ra Chitanda là con một, tôi giành thời gian để chọn từ ngữ thích hợp nhất mới trả lời:
“Chị tớ à? Một số định nghĩa thì bảo rằng bả lập dị, một số khác lại bảo là thiên tài. Tớ ngờ rằng mình có thể hơn chị ở bất cứ một điểm nào.”
“Ồ.”
“Nhưng tớ cũng chẳng quan tâm lắm… Mà tại sao lại hỏi về chị tớ đường đột vậy? Vì chị em nhà Zenna à?”
Chitanda nhẹ gật đầu. Nhỏ cười thẹn và đáp rất khẽ:
“Thực ra, tớ luôn muốn có chị em ruột. Một người chị gái hoặc một cậu em trai. Cậu không nghĩ việc có một người mà vì cậu có thể làm tất cả là tuyệt vời lắm sao?’
Tôi hơi bất ngờ với những lời đó, bèn nhún vai thay cho câu trả lời. Dường như cô tiểu thư này có khuynh hướng kỳ vọng quá cao với người xung quanh ấy nhỉ. Và chẳng phải nhỏ cũng tin vào ma hay sao?
Gian phụ cũng có một nhà tắm nhưng nó chỉ hẹp bằng một phòng tắm thông thường. Theo như được biết thì có một nhà tắm công cộng ở gần nên đó là nơi chúng tôi đang hướng về. Có thể tôi là con chiên trung thành với chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng, nhưng chắc chắn là không nông cạn đến độ từ chối hai ba phút đi bộ mà từ bỏ một nhà tắm lớn hơn.
Sau khi rời khỏi Seizansou, chúng tôi đi xuống đồi. Dường như cái nhà tắm công cộng, mà có thể thấy sau khi đi vòng qua một cung đường, được sở hữu chung bởi các nhà trọ và khách sạn trong khu vực này. Chẳng thế mà bà cô trung niên đang thu tiền ở cái quầy dựng bằng tre sát cửa đã cho qua khi được bảo rằng chúng tôi là khách của Seizansou.
Chitanda và tôi vào hai cửa riêng biệt. Sẽ là một vấn đề nghiêm trọng nếu không phải thế!
Phòng thay đồ nhỏ một cách bất ngờ. Chẳng một ai ở đây cả, nhưng trong nhà tắm thì có thể vì có một bộ quần áo đựng trong giỏ để dưới chân. Nhìn kĩ tôi nhận ra một chiếc quần cộc. Người trong đó trăm phần trăm là Satoshi.
Sau khi cởi hết quần áo tôi bước vào nhà tắm. Cả khu vực đều được xây bằng đá nhân tạo nhưng trông chẳng khác nào suối nước nóng tự nhiên. Bốn bề là những hàng tre nên tôi không thể có một điểm nhìn về phía làng Zaizen. Mà thôi, bị người khác nhìn trộm nếu không có hàng tre còn tệ hơn. Tôi vặn vòi nước cho chảy vào một cái thau, dội lên mình rồi bước xuống nước.
Nhiệt độ nước được điều chỉnh tuyệt vời. Tôi lội vào trung tâm cái hồ rộng lớn và tìm thấy một tảng đá lớn. Tựa vào, một cảm giác rất thật của đá chạy khắp thân thể tôi.
Người đang ở thành hồ bên kia có lẽ là Satoshi. Tôi giơ tay và cái hình dáng kia cũng chầm chậm vẫy đáp lại. Người đó bắt đầu dùng những động tác bơi ếch điêu luyện mà rẽ nước tới chỗ tôi. Lúc này tôi vẫn đang tựa vào tảng đá, phần thân từ cằm trở xuống chìm trong nước.
“Houtarou tới rồi à! Hồ tắm rộng quá trời quá đất đúng không! Và nước thì cứ như đang chảy xuyên qua da tớ vậy!”
“Để nước hòa vào máu coi chừng chết.”
“Có liên quan đến thứ gọi là áp suất thẩm thấu đúng không? Chán ghê. Mà thôi, biết đùa nghĩa là cậu cũng đang thư giãn, thế là tốt.”
Tôi không nói gì thêm trong khi Satoshi tiếp tục tận hưởng làn nước ấm trong yên lặng. Tôi có thể nghe tiếng một người khác vừa bước xuống hồ. Có lẽ là Chitanda. Trời đã tối, những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn cũng từ từ nhạt phai nhường chỗ cho giếc chạng vạng. Sao bắt đầu sáng, và hơi ấm của nước theo thời gian từ từ thấm vào cơ thể tôi. Cảm thấy một chút buồn ngủ, có lẽ là dư âm của chuyến xe không êm ái hồi chiều.
Trước khi nhận thức quay về Satoshi đã rời hồ mà lên tắm lại, còn tôi thì vẫn còn dưới nước.
Tầm nhìn của tôi từ từ tối lại…
Hửm.
Không cử động được?
4
Tôi thực sự phải cảm tạ Satoshi vì đã đưa tôi về phòng an toàn. Nếu ở một mình có thể bây giờ tôi đã nằm bệnh viện, và thậm chí phải đối mặt với tử thần. Nhìn thấy cái bóng lừ đừ được Satoshi đỡ lên vai trở về Seizansou, Ibara la lên:
“Có chuyện gì vậy Oreki?”
Tôi không còn sức để trả lời, việc đó đã có Satoshi lo.
“Bị say khi ngâm nước.”
“…”
“Thảm thiệt đó chứ. Cậu ấy xuống nước còn chưa lâu bằng nửa tớ, vừa quay lại một cái thì đã bất tỉnh rồi.”
Ibara day day hai đồng tử của mình.
“Oreki, cậu thiệt tình…”
Cám ơn vì đã lo lắng nhé.
Tôi được đưa về phòng. Ibara nhanh chóng dải ra một tấm futon[11] và mở cửa sổ. Tôi nằm thẳng cẳng mà thở nặng nề.
“…Xin lỗi về vụ này, cả hai cậu.”
“Đừng có lo.”
“Cậu thật là đáng thương… cứ như là số mệnh không cho vui vẻ một giây nào ấy.”
Nói xong cả hai rời khỏi phòng. Đúng như lời chốt của Ibara, tôi thực sự là một kẻ đáng thương… hại. Có thể không phải một người bền bỉ nhưng ít nhất tôi cũng có tự tin về sức khỏe của mình. Chỉ tại cái xe chết toi ấy…
Không còn sức cử động tay chân và với đôi mắt nhắm nghiền, tôi nghe tiếng ai bước vào phòng. Từ mùi dầu gội tôi có thể biết ngay đó là Chitanda. Quỳ cạnh tôi, nhỏ thì thầm:
“Oreki-san… cậu khỏe lại chưa?”
“Chưa hẳn.”
“Để tớ mang một cái khăn ướt nhé.”
Một cái khăn đắp chắc chắn sẽ khiến cái đầu thoải mái hơn, nhưng tôi không tiện nhờ vả nhỏ.
“Không, không sao. Xin lỗi đã tạt nước lạnh vào chuyến đi được lên kế hoạch kĩ càng của cậu.”
“Không sao đâu. Cơ mà, tụi tớ chuẩn bị kể chuyện ma đấy. Cậu có muốn tham gia không?”
Tôi cười yếu ớt. Chẳng phải đó là truyền thống khi đi chơi qua đêm sao? Tôi cũng có hứng nhưng với tình trạng hiện tại thì không thể. Mở mắt, tôi nhận thấy khuôn mặt của Chitanda gần hơn mình nghĩ. Cảm giác về không gian riêng tư của cô nàng thấp hơn bình thường thật. Đây không phải lần đầu hay thứ hai nhỏ khiến tôi phát hoảng khi làm vậy. Choán mọi tầm nhìn của tôi là gò má ửng màu anh đào cùng mái tóc ánh lên những giọt nước. Theo phản xạ tôi chỉ biết quay đi chỗ khác.
“Thôi, chắc là tớ đi ngủ.”
“Đành vậy nhỉ? Cố gắng khỏe lại nhé.”
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn mùi dầu gội.
Nhìn đồng hồ tôi nhận ra còn chưa tới tám giờ. Có những âm thanh lạ ngoài cửa sổ vọng vào. Suy nghĩ một chút tôi nhận định rằng có lẽ đó là tiếng ếch kêu. Cũng có giai điệu từ một cái trống taiko[12] ở đâu đó. Hơn nữa vì đang ở vùng cao nên tôi có thể nghe thấy tiếng rít rít của côn trùng dù bây giờ chưa hẳn là tháng Tám.
Và rồi…
Sau một lúc giọng nói to rõ từ Rie vang đến tai tôi. Hình như cửa sổ phòng bên cũng để mở. Không chủ định nhưng tôi vẫn nghe được từng lời của cô bé…
“Mấy anh chị biết nhà trọ này được phân thành gian chính và gian phụ đúng không? Thực ra, cái gian phụ là không cần thiết. Có một bí mật về việc tại sao nó lại được xây. Rất lâu về trước, khi bà nội tụi em còn quản lý nhà trọ có một người khách u ám đến thuê phòng. Ông ta được xếp vào căn phòng số bảy ở gian chính. Tuy nhiên ông lại dặn: ‘Tôi không cần dùng bữa hay phục vụ gì hết. Tránh xa ra.’ Vì người khác đã đặt cọc tiên và bấy giờ là mùa khách đến đông nên yêu cầu kì lạ của ông được chấp thuận.
Và rồi đêm ấy, một tiếng thét phát ra trong nhà trọ. Bà nội hoảng hốt chạy ra ngoài thì thấy một vị khách đang có lẽ đang tản bộ. Người khách ấy chỉ tay vào căn phòng số bảy và nói rằng đã thấy một cái bóng chắc chắn là của một người treo cổ đung đưa trong gió… Về sau mới biết người khách đã tự sát ấy đã biển thủ tiền của công ty và đang trên đường chạy trốn. Từ đó, những vị khách trọ trong phòng số bảy bắt đầu nói về những chuyện giống nhau. Họ đều thấy một cái gì trong phòng và đến đêm là những cái bóng chết treo. Đến người khách thứ chín thì ông ấy chị mắc một căn bệnh bí ẩn giữa đêm khuya!
Không còn cách nào khác bà nội phải nhờ đến thầy trừ tà. Tuy vậy bà vẫn thấy không đủ nên quyết định cho xây thêm gian phụ để chặn những tiếng đồn không hay truyền ra ngoài. Mấy anh chị có thể thấy căn phòng số bảy qua cái cửa sổ này. Đó là căn phòng xa nhất trên tầng hai. Tụi em ngủ ở tầng một và được dặn không bao giờ được đi lên tầng hai… Câu chuyện này là tuyệt đối bí mật! Đừng kể cho ai khác nghe nhé?”
Tôi rúc người vào trong chăn. Đúng là một câu chuyện kinh điển.
Lòng ham muốn được ngủ một cách yên bình khiến tôi bằng cách nào đó đã lết được mớ chi bủn rủn như bún thiu để đóng cửa sổ lại. Chịu nóng chút cũng chả sao. Tôi nghĩ mình đã thấy một hình bóng chạy dưới sân khi cánh cửa vừa đóng lại, tuy nhiên trước khi bận tìm hiểu hình bóng ấy là vì thì tôi đã lập tức trườn lại vào futon và đánh một giấc tới tận sáng.
5
Tôi chầm chậm mở mắt. Đã tám giờ, hay ít nhất đồng hồ của tôi nói vậy. Wow, ngủ cả mười hai tiếng à. Đầu còn ong ong một chút nhưng tôi không nghĩ là do vụ choáng trong nhà tắm, đơn thuần là ngủ quá nhiều thôi.
Chợt nhận ra Satoshi đang nằm bên cạnh, tôi khẽ khàng tránh đánh thức hắn dậy mà đi vệ sinh cá nhân. Bước xuống tầng một tôi vẫn dùng tay gõ gõ thái dương mình. Vẫn còn loạng choạng quá.
Rie và Kayo đã ở sẵn trong phòng ăn nhưng bữa sáng chưa được dọn ra bàn. Tôi tính hỏi Chitanda và Ibara chưa dậy à thì cả hai cùng bước vào phòng. Ibara bấy giờ tỏ ra khá kì lạ. Bấu chặt tay áo của Chitanda, nhỏ nhìn chúng tôi mà nói:
“Nó, nó có thật…”
Tôi chứng kiến sự việc mà không nghĩ nhiều. Vụ gì đây?
Bằng một cú lướt Ibara đã đến bên Rie và nói trong một hơi:
“Giữa đêm có một cơn gió làm chị thức dậy. Ngẩng đầu lên, ở căn phòng đối diện chị thấy cái bóng của một người treo cổ đung đưa trái phải như thế này này!”
Haha, đúng là tuồng cũ… Mà hiếm khi được chứng kiến Ibara hoảng hốt như vậy. Tiếc là cậu không ở đây nhỉ Satoshi?
Kayo mang cho chúng tôi chút trà nóng. Tôi với tay lấy một cái tách nhưng thấy tên của Rie trên đó nên bèn đổi qua cái khác. Nghĩ rằng Kayo cũng sẽ viết tên mình lên một cái tách khác nhưng tôi không tìm thấy.
Rie cười và nói:
“Em hổng ngờ chị Maya cũng sợ cậu chuyện như vậy đó.”
“Chị không có sợ ma, nhưng đùng một cách nhìn thấy vậy thì ai mà không lo?”
Kayo, người đang cầm bình trà đứng sững sờ.
“Chị Maya thấy nó sao?”
“Chị thấy. Chắc chắn thấy! Tuyệt đối thấy!”
“Chị! Chị kể cái chuyện đó rồi à? Ba đã nói không được kể mà!”
“Ôi thôi đi. Có sao đâu nè, chỉ là chị Maya thôi.”
Khi Ibara mải mê bàn tán với chị em nhà Zenna về câu truyện ma tôi quay sang nhìn Chitanda, người đang ngồi cách một chút. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Chitanda thể hiện một biểu cảm lo âu. Dựa trên kinh nghiệm từ quá khứ có lẽ nhỏ muốn nói cái gì. Tôi hỏi khẽ.
“Chuyện gì thế?”
Nhỏ đáp.
“Ưm… Cậu nghĩ gì về câu chuyện của Mayaka-san?”
“Cái bóng treo cổ ấy à?”
Tôi mỉm cười.
“Ừm, những câu chuyện kinh điển, hay có thể nói là rập khuôn là một phần không thể thiếu trong đời sống mà. Giống như hồi đó…”
“Hồi đó?”
“À, không có gì.”
Ở phút chót tôi kịp nuốt lại, nếu không đã huỵch toẹt ra là “Như cái hồi Satoshi kể câu chuyện về Bảy Bí Ẩn” mất. Đó cũng là một câu chuyện kinh điển, rập khuôn, cũ mèm và dĩ nhiên cũng được dựng lên bởi những ám thị. Tuy nhiên tôi không muốn nói về chuyện này, đặc biệt là trước mặt Chitanda.
Việc tôi tự dưng không biết nói gì khiến ánh nhìn của Chitanda vào mình càng chăm chú hơn nữa. Tệ thật! Tôi nghĩ, nhưng cũng may vì sự hiếu kỳ của Chitanda đang được dồn hết cho cái bóng treo cổ.
“… Vậy, cậu có nghĩ điều Mayaka-san nói là đúng không”
“Không.”
Nghe thế Chitanda trông càng lo lắng hơn. Nhỏ nghiêng đầu.
“Vậy là tớ cũng nhìn nhầm sao?”
“Hửm? Ý cậu là sao?”
Nhỏ thì thầm vào tai tôi.
“Tớ cũng thấy nó, cái bóng treo cổ mà Mayaka-san nói.”
Chẳng nhớ là mấy giờ. Khi Mayaka bị đánh thức thì Chitanda cũng vậy. Nhỏ chầm chậm mở mắt và nhìn thấy bóng của một người treo cổ đung đưa trong bóng tối.
“Nhưng khi thức dậy tớ cảm thấy hơi chóng mặt một chút. Đó là lý do tớ nghĩ mình đã nhìn nhầm, nhưng nếu Mayaka-san cũng vậy thì…”
“Ồ.”
Nếu chỉ Ibara hoặc Chitanda nhìn thấy thì tôi sẽ kết luận ngay là thần hồn nát thần tín, nhưng nếu cả hai cùng nhìn thấy một thứ vào một thời điểm thì… khó mà phủ nhận sự xuất hiện của cái bóng treo cổ rồi. Thay đổi ý kiến, tôi nói:
“Có lẽ hai cậu nhìn nhầm với một cái gì đó. Như Satoshi đã nói hồi sáng, con ma nhìn gần… “
“…như hoa úa đúng không?”
Rõ là Chitanda không thỏa mãn với câu trả lời này. Nhỏ hết nhìn lên trần rồi lại nhìn thẳng mặt tôi. Một đôi mắt tràn đầy năng lượng, thể hiện rằng nhỏ có một sự hiếu kỳ đáng tự hào về bí ẩn này.
“Nếu vậy thì chính xác tớ đã thấy cái gì?”
Tôi không kịp nhận ra Ibara đã luôn ra sau.
“Đúng thế. Nếu cậu nói tụi này nhìn lộn thì nói thử xem là cái gì mới được. Phủ nhận điều Chii-chan và tớ đều thấy chỉ vì cậu không thấy thì đúng là đồ nháy cáy.”
…Nhát cáy thì liên quan gì ở đây?
Chitanda và Ibara đều dán mắt vào tôi. Với tình thế như vậy thì theo kinh nghiệm: quá muộn rồi!
“Dĩ nhiên tớ sẽ không yêu cầu Oreki-san tự mình làm tất cả. Cùng nhau điều tra nào!”
Chitanda tuyên bố mà không cần thay đổi hướng nhìn. Tôi không phản đối vì không thích làm điều vô vọng, nhưng ít nhất vẫn có quyền bày tỏ nỗi lòng với tình huống mình đang ở bằng một cái thở dài đúng không? Như một phát súng ân huệ, Chitanda cao giọng:
“Tớ hiếu kỳ!”
Sau bữa sáng đơn giản gồm thịt xông khói, trứng và xúp gà với rau củ chúng tôi trở lại tầng hai mà đi ngang qua Satoshi, người đang đi xuống cầu thang. Hắn chưa biết về sự kiện tối qua nhưng chẳng quan trọng. Hắn có thể là một cây kính vạn hoa về mọi hiểu biết trên trời dưới đất nhưng tôi không nghĩ đó là phù hợp để giải quyết việc này.
Ibara đã lỡ hứa giúp Rie làm bài tập hè.
“Xin lỗi vì không giúp được. May mắn nhé.”
“Cứ để cho tụi tớ! Tụi tớ sẽ khám phá ra sự thật đằng sau bí ẩn này! Đúng không Oreki-san?”
Ừm, không chắc đâu nhé.
Nhưng với mọi việc thì Đã làm thì phải làm cho nhanh. Tôi để Chitanda vào phòng mình để thu thập thêm manh mối. Trong phòng có hai cái ghế và một bàn nhỏ cạnh cửa sổ nên chúng tôi quyết định ngồi ở đó. Rồi…
“Cậu thực sự thấy một cái bóng treo cổ ở căn phòng đối diện à?”
Mở cửa sổ, tôi hỏi và hướng mắt về phía gian chính.
“Đúng vậy.”
“Nó to cỡ nào.”
“Lúc đó tâm trí cũng lơ mơ lắm nên cũng không chắc, nhưng tớ nghĩ rằng cỡ một con người. Về hình dáng thì… xin lỗi nhưng tớ không nhớ nữa. Chỉ sau khi nghe Mayaka-san nói về cái bóng treo cổ tớ mới nghĩ nó có hình dáng con người.”
Giọng của Chitanda vang lên nhẹ nhàng khi nhỏ cố gắng nhớ về chuyện xảy ra. Nhỏ không chắc chắn điều gì cả. Để phục vụ cho tính hiếu kỳ đáng nể của mình Chitanda có một năng lực quan sát và trí nhớ tuyệt vời, nhưng cả cái đó giờ cũng không phát huy thì có lẽ hôm qua nhỏ đã rất mệt. Tuy nhiên với tư cách là người ngoài cuộc tôi chỉ biết dựa vào trí nhớ của Chitanda dù nó có lờ mờ thế nào đi nữa. Tôi tiếp tục hỏi:
“Vậy nó màu gì?”
“Tớ không biết nữa. Không phải vì không nhớ ra nhưng… có lẽ vì nó chỉ là cái bóng.”
Tôi cố gắng mường tượng cái Chitanda thấy nhưng không thể. Từ “cái bóng” quá là chung chung.
“Một cái bóng à. Nói cách khác là có một nguồn sáng. Và cậu thấy cái bóng của một người nhờ nguồn sáng đúng không?”
“Nếu không phải hiện tượng siêu nhiên thì tớ nghĩ là vậy.”
“Một nguồn sáng à…”
Tôi quay đầu nhìn gian chính một lần nữa.
“Vào ban đêm thì nguồn sáng có thể là mặt trăng…”
Giọng của tôi cũng pha chút nghi ngại.
“Tớ cũng nghĩ thế. Tối qua trăng to lắm. Nhưng hình như… A!”
Chitanda cùng nhìn về phía gian chính mà la lên. Đúng thế, với việc tất cả cửa chớp bằng gỗ của gian chính đều đóng thì đừng nói ánh trăng, cả rọi đèn pha cũng không tạo bóng được.
“Chitanda, cậu ngủ lúc mấy giờ?”
“Ơ, tầm mười giờ. Mọi người đều mệt lử và tớ cũng hứa sẽ tắm với Mayaka-san sáng nay nên tụi tớ quyết định ngủ sớm.”
“Vậy lúc đó mấy cái cửa chớp thế nào?”
Nghĩ một lúc Chitanda trả lời:
“Tớ nghĩ đều đóng hết. Tớ không chắc lắm, nhưng bên gian chính tối om.”
“Ừm.”
Nếu cửa chớp đóng hết thì chắc chắn không thể có bóng. Căng đây, tôi gãi đầu. Sẽ là phiền toái nhưng xem ra chúng tôi phải đi qua gian chính và xem xét căn phòng số bảy, nơi cái bóng được nhìn thấy.
Chitanda cười toe toét.
“Thật là tuyệt! GIống như thám hiểm vậy! Tớ mừng vì tụi mình đã đi đến đây!”
Chỉ có cậu là mừng thôi cô nương.
Chúng tôi có thể nhanh chóng vào gian chính bằng hành lang nối giữa, tuy nhiên có một dây thừng dăng ngang ở cuối hành lang cùng một tấm biển đề : “Không phận sự miễn vào”. Chitanda ngần ngừ trong việc luồn dưới sợi dây. Phải thôi, lỡ mà bị ai bắt gặp thì chúng tôi rắc rối to. Có lẽ nên xin phép từ một người trong nhà trọ trước. Nếu xin phép cô chú chủ nhà rằng mình đang điều tra vụ cái bóng treo cổ thì cô bé Rie, người đã được dặn là không kể với ai, bị mắng là cái chắc. Vì vậy tôi quyết định tiếp cận một trong hai chị em nhà Zenna.
Cầu được ước thấy, ngay lúc đó Kayo đi ngang qua chúng tôi. Cô bé giật bắn cả mình khi bị tôi gọi lại, nhưng lại nhẹ nhõm khi nhìn thấy Chitanda bên cạnh.
“Vâng, điều gì vậy ạ?”
Tôi nhìn Chitanda.
“Ể?”
“Nhờ cậu đấy.”
Tôi không giỏi đối phó với mấy nhóc e dè như vầy.
“Chào Kayo-san, tụi chị muốn vào gian chính một chút có được không?”
“Gian chính à? Tại sao vậy ạ?”
“Hồi sáng em cũng biết rồi đó, tụi chị sẽ điều tra về cái bóng treo cổ mà chị Mayaka và chị đã nhìn thấy đêm qua. Em có thể dẫn tụi chị lên phòng số bảy được không?”
Tôi hiểu sự thành thật là một tính tốt và nhỏ luôn tiếp cận thẳng vào trung tâm vấn đề, nhưng từ ngữ thì phải dùng cẩn thận Chitanda à. Thấy chưa? Kayo lắc đầu nguây nguậy.
“Em xin lỗi… nhưng không thể được. Chị em… sẽ giận em mất.”
Đành chịu vậy. Nghĩ lại thì cũng đúng thôi, chả ai cho người ngoài vào nhà mình chỉ vì người đó hiếu kỳ cả. Nhanh chóng từ bỏ việc khám xét phòng số bảy, tôi thay vào đó đặt một câu hỏi:
“Vậy ít nhất cho tụi anh biết cái này. Căn phòng đó còn được dùng cho khách không?”
Tôi thề là mình không có ý xấu, nhưng có thể vì chất giọng mạnh của mình mà Kayo thụt lùi một chút tỏ vẻ sợ hãi. Rồi cô bé cũng trả lời:
“Không ạ. Khách chỉ dùng phòng tắm và nhà ăn bên gian chính thôi.”
“Được rồi…”
“Tầng hai dùng làm nhà kho… Em đi được chứ ạ?”
Tôi gật đầu.
“Cám ơn em, vậy là đủ…”
Kayo quay đầu chạy một mạch trước khi tôi kịp nói hết câu. Tôi khoanh tay lại mà nói:
“Có lẽ cô bé không thích tớ.”
Nhưng Chitanda chỉ mỉm cười.
“Đừng lo. Chắc là cô bé sợ những người to cao thôi. Dễ thương quá! A, có một cô em gái cũng thật tuyệt nhỉ?”
Nhỏ hô vang đầy hào hứng. Thế mà là dễ thương à?
Mặt trời lên cao và ngày thì càng nóng hơn. Tôi đưa tay lau cái trán đầy mồ hôi trước khi nhìn Chitanda, người có sức chịu nóng siêu phàm tới mức không đổ lấy một giọt.
“Không vào được phòng số bảy liệu có sao không?”
“Chẳng ảnh hưởng lắm đến mớ rắc rối hiện tại.”
Tôi đi ra ngoài cổng cùng với Chitanda. Nếu không thể xem từ bên trong thì chúng tôi đành đi ra bên ngoài. Đang cúi xuống cởi đôi dép đi trong nhà thì Chitanda lên tiếng đầy phấn khích:
“A, thật là nhớ quá!”
Cái Chitanda tìm thấy và hai tấm thẻ đánh dấu tập thể dục buổi sáng trên đài phát thanh treo cạnh tủ để giày. Một cái thuộc về Rie, có tên được viết to và rõ trên đó còn một cái không có tên có lẽ thuộc về Kayo. Thẻ của Rie từ bắt đầu kỳ nghỉ hè được đánh dấu thưa thớt, hầu hết là trống. Mặt khác Kayo dường như không vắng một buổi nào.
Cần hai thẻ lên, nhỏ nói:
“Tập thể dục trên đài… đã hai năm rồi tớ chưa làm!”
Nhỏ vẫn tiếp tục tới tận năm hai sơ trung… Đùa hả trời?
Tôi không đời nào làm việc này nếu không tính đến thời điểm mình còn rất rất nhỏ. Mà từ khi nào tôi có tư tưởng tiết kiệm năng lượng nhỉ?
Rời khỏi vườn chúng tôi liền được bao quanh bởi thứ không khí ẩm ướt cùng cái mùi đặc trưng của cây rừng. Nhìn lên căn phòng số bảy của gian chính, tôi nhận thấy mọi cửa chớp đều đóng. Chitanda rủ tôi đi vòng ra đằng sau, và trên đường đi tôi vô tình đạp vào một vũng nước.
“Ối.”
Thứ nước lẫn bùn bắn vào chân Chitanda, làm dơ giầy nhỏ.
“Xin lỗi.”
“Không sao mà.”
Nền đất khá ẩm vì gian phụ đã che hết nắng mặt trời. Tôi nghĩ rằng họ dùng nước để tưới cây quanh cây nhưng dường như không phải vậy. Tôi nhận ra những chỗ có nắng chiếu vào đã sắp khô, nghĩa là đã kha khá thời gian từ đây mặt đất bắt đầu ướt. Tôi hỏi:
“Chitanda, đêm qua có mưa à?”
“Đúng vậy. Tớ không nhớ chính xác là khi nào nhưng đã có một cơn mưa.”
Chúng tôi đã vòng ra sau gian chính nhưng cửa chớp ở phía này cũng đóng. Cả cửa đông lẫn cửa tây đều phải mở thì mới có bóng được. Khoanh tay lại, tôi để ý Chitanda cũng đang suy nghĩ với cánh tay khoanh lại. Tôi tính hỏi nhỏ nghĩ gì thì cánh cửa trước mặt chúng tôi mở ra và Kayo bẽn lẽn nói:
“Dạ… Đến giờ ăn trưa rồi ạ.”
Tôi nhìn đồng hồ. Quả thật đã mười hai giờ rồi, nghỉ ngơi một chút vậy.
Bữa trưa chúng tôi được chiêu đãi món mì ramen lạnh tuyệt ngon. Dù là vùng cao nhưng trời trưa ở đây cũng không oi lắm, và có một bữa sảng khoái như vậy thật là thoải mái. Sáu người chúng tôi lại ngồi quanh bàn. Vừa động đũa Ibara liền hỏi:
“Vậy, hai cậu đã tìm ra gì chưa?”
“Ưm, chưa có gì…”
Tôi tiếp lời Chitanda.
“Tụi này chỉ mới bắt đầu thôi. Thực ra cũng có vài ý tưởng…”
“Ồ. Vậy kể đi.”
Hơi khó vì những suy nghĩ của tôi về vấn đề vẫn còn mơ hồ mà khó tóm gọn. Tôi không đáp lời, còn Satoshi thì càu nhàu tỏ ra không vui.
“Ba người đang nói vụ gì thế? Tớ ngồi đây nãy giờ mà sao ai cũng xem như không khí hết vậy?”
Lại làm quá, đúng là Satoshi. Tôi thực tình chả muốn phí thời gian với hắn nên phản pháo bằng một câu hỏi:
“Không phải không khí chứ là gì? Cả ngày nay có thấy cậu ở đâu đâu?”
“Đến suối nước nóng thì không đi tắm chứ đi đâu? Phải tranh thủ mọi lúc chứ.”
Thế à? Không biết sau chuyện ngày hôm qua tôi còn dám đi tắm không nữa.
Tôi còn chưa dùng xong nửa đĩa thì có hai người đã vỗ tay cùng một lúc.
“Cám ơn vì bữa ăn.”
“Cám ơn vì bữa ăn.”
Đó là hai chị em Rie và Kayo. Rie thu dọn phần bát đĩa của mình và đi về phía gian chính. Kayo lập bập đi theo sau. Chứng kiến cảnh tượng đó Chitanda mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ nhỏ thấy thế là hay.
“Có em gái thật là thích ghê! Tớ ganh tị với hai em ấy quá.”
“Ồ, cậu mong có một người chị em à?”
“Ưm, tớ sẽ không đi quá xa mà nói là mình thực sự muốn đâu. Fukube-san có anh chị em không?”
Satoshi bắt đầu bài diễn văn về nhỏ em gái hắn. Tôi gặp một lần rồi, nhưng đó là một đứa kì cục cứng đầu không muốn đặt mình vào xã hội chẳng khác gì bà chị yêu dấu của tôi.
Đó là chủ đề cuối cùng trước khi bữa trưa kết thúc, cũng là khi Rie từ gian chính trở về. Với một tiếng “Ta-da”. Rie xuất hiện với một bộ yukata[13]. Đó không phải là một bộ yutaka mặc lên một thân hình rã rời sau khi tắm mà là loại để mặc khi đi chơi hội. Bộ đồ màu xanh nhẹ có thể nói như là màu của nước, với những họa tiết sóng và những chú chim choi choi khiến nó trông rất nổi bật. Rie trông cực kì hãnh diện với nó.
“Mấy anh chị nghĩ bộ yukata này thế nào?”
“Wow!” Chitanda trầm trồ.
“Quá đỉnh!”
“Ừ, hợp với em đó, trông cứ như tiểu thư mới lớn rồi.”
Rie cười toa toét khi được khen.
“Nhờ điểm năm rồi có tiến bộ nên ba mẹ mua cho em khi bắt đầu nghỉ hè đó. Tối nay cùng đi dự lễ hội pháo hoa nhé! Em đã chuẩn bị mấy ngày nay cho dịp này đó!”
Trong khi hai cô nàng mải mê ngắm chiếc yukata, Satoshi nháy mắt tôi một cái và thì thầm để chỉ mình tôi nghe.
“Nó đẹp thì đẹp thật.”
Biết cái thói vòng vo của hắn, tôi thì thầm lại:
“Và xấu ở chỗ nào?”
“Dải Obi[14]. Nó là cái hồn của một chiếc kimono, nhưng cái này là đồ nhái.”
Tôi nhìn lần nữa. Đúng là nút thắt hình con bướm có hơi kì nhưng từ ngữ Satoshi dùng còn kì hơn.
“Tại sao nó lại chứa phóng xạ?”
“Tớ nói ‘imitation’ (đồ nhái) chứ không phải ‘mutation’ (đột biến) trời ạ[15]… cái nút thắt con bướm không đi cùng với dải obi. Gắn vào thì dễ nhưng với triết lý của tớ thì thế không phải là yukata.”
Ai quan tâm tới triết lý của hắn chứ? Ngoại trừ con mắt chuyên gia thì chẳng ai nhìn thấy sự khác biệt. Rảnh ghê! Nghĩ vậy tôi ngáp một hơi dài và vươn vai.
Cũng lúc đó.
“… Hửm?”
Cảm thấy một sự hiện diện phía sau, tôi liền quay lại và cửa cánh cửa trượt nhưng không thấy ai. Lạ thật, rõ ràng có một cái gì núp ở đó mà.
Hay là tôi đã bị nguyền bởi cái bóng chết treo rồi?
“Chuyện gì thế?”
Tôi lờ câu hỏi của Satoshi.
Bóng người à…
Tôi rời khỏi bàn ăn. Cần một căn phòng yên ắng dể tôi có thể động não. Tôi nhận ra Chitanda cũng theo sau. Tính bảo nhỏ đừng theo nhưng một ý tưởng chợt lóe lên. Tại sao cả hai không đi tắm như ngày hôm qua nhỉ? Quay lại, tôi đề xuất với Chitanda. Nhỏ mỉm cười rồi gật đầu.
Trên đường tới nhà tắm tôi không nói gì mà chỉ nghĩ. Quan sát tình hình Chitanda cũng không mở lời. Cái bóng treo cổ. Phải chăng chỉ là bông hoa úa, sản phẩm từ sự thần hồn nát thần tín của Ibara và Chitanda? Dù không phục nhưng hai nhỏ sẽ phải chấp nhận nếu tôi nói là vậy. Có cái gì còn thiếu…
Đã đến nhà tắm. Trước khi người nào đi lối đấy Chitanda lên tiếng:
“Lát nữa về chung nhé.”
Tôi không kịp trả lời.
Bước qua quầy tiếp tân để vào phòng thay đồ, tôi có một cảm giác déjà vu[16] và biết ngay lý do tại sao. Đó là vì vị trí của “cái đó” giống hệt như ngày hôm qua. Một bộ đồ cùng cái quần cộc đặt trong cái giỏ dưới chân. Là Satoshi, nhưng thế thì còn bí ẩn hơn cả vụ bóng ma. Chẳng phải hắn còn ngồi ăn khi tôi rời đi sao? Hắn biết dịch chuyển tức thời à?
Vào khu vực tắm, đúng như suy nghĩ tôi thấy Satoshi bấy giờ đang ngâm mình trong hồ. Chưa vội bước xuống tôi nhìn chằm chằm vào Satoshi, người có vẻ đã nhận ra nhưng chưa nhìn rõ vì hơi nước. Hắn tuyên bố sự tồn tại của mình bằng cách lên tiếng:
“À, nếu trượt xuống cái dốc đằng sau nhà trọ thì cậu sẽ tới đây trong tích tắc.”
Tôi hoàn toàn không ngạc nhiên trước lời của hắn. Trượt xuống một con dốc vì đó là đường tắt mới đúng là kiểu-Satoshi. Bước xuống hồ, tôi gấp chiếc khăn tắm rồi để lên đầu để giảm sức nóng từ hơi nước xâm nhập vào. Cũng chẳng được ích lắm, não cứ như đang bị hấp ấy. Với mọi vần đề CLB Cổ Điển gặp phải, hay đúng hơn là mọi câu hỏi Chitanda mang đến, thì câu trả lời cuối cùng phải là thứ vừa lòng được Chitanda. Nhưng có động não đến cỡ nào tôi vẫn không nghĩ ra một lời lý giải phù hợp cho cái bóng treo cổ. Thứ duy nhất thiếu ở đây là tại sao. Diện mạo thực sự của cái bóng thì không khó để suy luận nhưng chỉ là tôi không giải thích được tại sao nó lại ở đó, và thế là chưa đủ để vừa lòng Chitanda. Vẫn còn chút manh mối trong đầu tôi bèn cố lục lại trí nhớ trong im lặng. Nhìn thấy tôi không cử dộng, với cả chắc là nhớ về chuyện hôm qua Satoshi hoảng hốt kêu:
“Houtarou? Đừng nói là cậu lại say nước nóng nữa nhé.”
Satoshi ư? Có thể hắn biết vài thứ đấy. Tôi bèn thử hỏi:
“Nè, hôm qua có sự kiện nào không?”
Satoshi bất ngờ với câu hỏi đường đột, nhưng ngay lắp tự trở lại với nụ cười ranh ma.
“Điểm tối của ngày hôm qua dĩ nhiên là vụ cậu ngất xỉu.”
“Đây không định cám ơn lần nữa đâu. Còn gì nữa không?”
“Ừm, thì cậu biết đấy, tụi này kể chuyện ma tới tối. Hai bông hoa hai bên, và một thì để dành.”
Hoa à? Nếu vậy theo tôi Chitanda là hoa sen còn Ibara là hoa kế[17].
“Không, không phải ở trong nhà. Ý tớ là một sự kiện chính thức ấy.”
“Ưm… không biết có phải chính thức không vì tớ có sống ở đây đâu? Nhưng mà hôm qua có tổ chức Lễ hội mùa hè. Cậu có nghe tiếng trống taiko không?”
Lễ hội mùa hè.
Ra là vậy, hóa ra lại có cái đó… Đúng như tôi nghĩ, phải là một cái lễ hội.
Thông thường Satoshi sẽ nhận ra sự thỏa mãn khi tôi nhận ra điều gì để lấy làm đồ chọc ngoáy. Nhưng lúc này nửa khuôn mặt hắn đang chìm trong nước, đôi mắt thì lim dim trông chả còn sức lực nào nên có lẽ hắn không nhận ra cái gì hết. Tôi sẵn sàng trả lời nếu hắn thắc mắc, nhưng xem ra Satoshi không còn muốn nói chuyện nên tôi quyết định rời khỏi hồ.
Mặc đồ xong xuôi tôi bước ra ngoài. Chitanda chưa tắm xong thì phải. Cảm giác trong nóng ngoài mát khiến tôi nhanh chóng nối kết được những suy luận của mình trong khi đợi. Cuối cùng nhỏ cũng ra, và chúng tôi bước về nhà trọ.
Trên đường về tôi chủ động nói với Chitanda:
“Cái bóng treo cổ cậu thấy… có lẽ chỉ là bộ yukata treo trên móc mà thôi.”
“Ể?”
Chitanda bất ngờ bởi câu trả lời thẳng ruột ngựa. Đợi nhỏ tiêu hóa hết lời vừa rồi tôi tiếp tục:
“Cũng không kì lạ gì khi có thể nhầm một bộ yukata với hình dáng của một người dù lúc đó cậu ngái ngủ hay không. Nếu không phải là ma thì khả năng lớn nhất chính là một loại quần áo có hình dạng dài như chiếc đầm từ trên trần rũ xuống đúng không?”
Chitanda không nói lời nào trong một lúc rồi nghiêng đầu, thể hiện nhỏ chưa chấp nhận giả thuyết vừa rồi.
“Nhưng tại sao lại có một bộ yukata ở đó? Và chẳng phải là rất lạ khi có ai cố tình mở cửa để tụi tớ nhìn thấy nó được treo sao?”
“Không phải là để mấy cậu nhìn.”
Tôi ngước lên bầu trời.
“Là để làm khô nó. Bộ yukata bị ướt, cửa sổ được mở để gió lùa vào cốt cho bộ áo khô nhanh mà thôi.”
“Tại sao?”
“Bộ yukata ướt là do trời mưa.”
“Không, ý tớ là tại sao lại treo ở phòng số bảy?”
“Để không ai thấy nó đang được hong khô.”
“Nhưng tụi tớ thấy mà.”
“Không, không ai ở đây nghĩ là những người còn lại trong gia đình ấy.”
Hình như tiến triển không được ổn lắm. Tôi gãi đầu và giải thích suy luận của mình từ gốc.
“Người treo bộ yukata ở đó để hong khô là Kayo. Kayo ganh tị với bộ yukata của Rie và muốn mặc thử nó. Tuy nhiên, dù có hợp với Kayo cỡ nào thì bộ yukata cũng thuộc quyền sở hữu của Rie và tớ chắc rằng Rie sẽ không cho em mình mượn. Cậu có để ý không? Rie viết tên mình lên tách trà và cả tấm thẻ tập của mình để mọi người biết rằng đó là đồ của cô bé. Cô bé là người có tính chiếm hữu. Hơn nữa dường như Kayo khá sợ tính cách này của Rie nên càng không dám mở miệng xin mượn. Nhưng cô bé vẫn muốn mặc, nên không còn cách nào ngoài việc bí mật lấy nó đi. Cũng hên là dải Obi đã gắn sẵn trên bộ yukata nên cô bé có thể tự mặc một mình, đồng thời là con gái của gia đình điều hành quán trọ nên việc sắp xếp bộ đồ sau khi mặc cũng chẳng là gì khó khăn. Đó, tóm lại là Kayo đã mặc nó để đi dự Lễ hội mùa hè tối hôm qua, vào khoảng tám giờ. Chắc là cô bé vui lắm.”
“Làm sao cậu biết được là cô bé đi chơi lễ?”
“Tớ nghe Satoshi nói rằng tối qua có tổ chức Lễ hội mùa hè. Còn tại sao có thể chắc như vậy vì tớ có để ý một bóng người chạy ra ngoài, trước tám giờ. Trong lúc kể chuyện ma cô bé không tham gia cùng các cậu đúng không?”
Sáng nay Kayo đã trách Rie về việc kể câu chuyện cái bóng treo cổ. Nếu cô bé có ở đó khi Rie kể thì đã không có chuyện như vậy xảy ra. Hơn nữa lời hoa mỹ của Satoshi đã chỉ ra trong phòng chỉ có ba người con gái. Hai bông hoa hai bên, và
một thì để dành.
“Và khi đang vui chơi trong lễ hội, Kayo gặp một rắc rối lớn.”
Chitanda gần như nín thở.
“Trời trở mưa. Dựa vào độ ẩm của đất có thể thấy mưa không phải là to lắm nhưng cũng đủ khiến bộ yukata ướt sũng. Lúc đó Kayo nhớ ra Rie đã lên kế hoạch tham gia lễ hội pháo hoa vào tối hôm sau. Cô bé biết chắc Rie sẽ mặc bộ yukata này nên phải tìm cách để làm khô nó. Cô bé hẳn hoảng sợ dữ lắm. Nếu phơi ở tầng một gian chính thì người trong gia đình sẽ thấy, còn bên gian phụ của chúng ta thì miễn bàn. Cô bé cũng không thể dùng máy sấy vào giữa đêm. Vì vậy Kayo đành đợi đến khi mọi người đi ngủ, trèo lên tầng hai gian chính và phơi bộ yukata ở căn phòng xa nhất. nhưng vận xui của cô bé vẫn cứ đến. Với việc phải mở cửa sổ, ánh trăng đã làm bộ đồ trông giống như một cái bóng của người treo cổ mà Ibara và cậu đã nhìn thấy. Trăng lên từ hướng tây nên lúc đó… chắc là cỡ ba hay bốn giờ sáng. Đỉnh điểm của sự tệ hại là khi chúng ta bắt đầu điều tra về cái bóng. Hồi nãy khi ăn trưa cậu có để ý cả hai chị em đều ăn rất nhanh không? Rie thì là do muốn sớm khoe bộ yukata, còn Kayo thì… có lẽ cô bé cảm thấy như ngồi trên đống lửa.”
Tôi cứ thế vừa đi vừa nói. Cái lúc mà Kayo giật bắn người khi nghe tiếng tôi. Có lẽ đó là lý do, cô bé đang rất sợ.
“Kayo trả lại bộ đồ vào buổi sáng. Sáng sớm là đằng khác… Để biết rõ thời gian cậu có thể kiểm tra lịch của đài phát thanh vì Kayo luôn tập thể dục. Có lẽ cô bé đã trả lại vào trước lúc đó.”
“…”
“Tớ nghĩ tụi mình nên giữ kín chuyện này với Ibara. Nếu để Rie biết được thì Kayo sẽ rắc rối to. Không biết chuyện gì có thể xảy ra nữa.”
Chitanda chỉ hướng mắt xuống đất. Nhỏ bước đi mà không nói gì.
Bước trên con dốc dài và thoải, Chitanda cuối cùng cũng lên tiếng dù vẫn cúi mặt.
“Nhưng… như vậy nghĩa là hai cô bé không thương nhau sao.”
Đó là một điểm tôi chưa xét đến. Không quan tâm, Chitanda tiếp tục:
“Là chị em mà không thể cho nhau mượn một bộ yukata, như vậy thì cũng gọi là người thân được ư?”
Nhỏ nói rồi cười với tôi một cái rất nhẹ. Môi cười nhưng gương mặt như sắp khóc. Không phải lần đầu tôi thấy nhỏ như vậy.
Phải khó khăn lắm tôi mới mở miệng được.
“Thực ra thế cũng không phải hiếm. Như bà chị tớ…”
“Tớ…”
Có lẽ Chitanda đã không còn nghe tiếng tôi nữa. Nhỏ như đang nói với chính mình.
“Tớ đã luôn muốn có chị em. Một người chị đáng kính, hay một cậu em dễ thương…”
Chúng tôi bước trong bộ yukata dùng đi tắm của mình. Mùa hè chưa kết thúc. Những vầng mây khổng lồ trôi trước mắt chúng tôi mang lại một cảm giác chán nản khi chúng lần lượt tan biến vào hư không.
Khi nhà trọ Seizansou hiện lên trong tầm mắt, Chitanda tiếp tục câu nói bỏ dở của mình.
“Nhưng chắc chắn tớ đã hiểu cái bóng treo cổ hóa ra chẳng phải là ma, và mọi cặp anh chị em trên thế giới này chẳng phải ai cũng hạnh phúc…”
Tôi không muốn nghe thêm chút nào nữa. Ơn trời Chitanda không nói gì nữa.
Chúng tôi trèo lên con dốc thoải bao quanh bởi một màu xanh đậm.
Ngay từ đầu tôi đã biết. Thứ tình anh em mà Chitanda ao ước chỉ là một “con ma”, khi nhìn đủ gần nó sẽ hiện hình là những bông hoa úa…
Cái nóng mùa hè từ từ thấm vào cơ thể tôi, thứ không lâu trước đang ngập trong nước khiến tôi bắt đầu chảy mồ hôi như tắm. Một hình bóng đứng trên đồi đang hướng về chúng tôi. Tới gần tôi nhận ra đó là Rie, người đang vẫy tay đầy hào hứng.
[1] Unidentified Flying Object (Vật thể bay không xác định) : danh từ chỉ chung những phương tiện được tin rằng do người ngoài hành tinh sử dụng (điển hình là đĩa bay)
[2] Tên của con quái vật hồ Ness (Loch Ness monster).
[3] Đơn vị tính diện tích phòng của Nhật. 1 “chiếu” là diện tích của một tấm chiếu tatami tiêu chuẩn : 91 x 182 cm.
[4] Chỉ chung những món thịt được phủ 1 lớp vụn bánh mì và phô mai phía trên rồi bỏ lò.
[5] Cheese fondue : một món lẩu mà “nước dùng” là phô mai nấu chảy đặt trong nồi, thực khách sau đó sẽ nhúng các loại thực phẩm vào để ăn.
[6] Chỗ ngồi ở một trong hai đầu của một cái bàn hình chữ nhật, nơi người có địa vị lớn nhất ngồi khi dùng bữa.
[7] Tên một loài cá nước mặn.
[8] Thời kỳ của các chuyển biến xã hội, mưu mô chính trị, và gần như những cuộc xung đột quân sự liên tục ở Nhật Bản, bắt đầu từ giữa thế kỷ 15 đến giữa thế kỷ 16.
[9] Một lãnh chúa tài ba, đã thống nhất rất nhiều phe chư hầu trong thời Chiến quốc.
[10] Chỉ Azai Nagamasa, vị hôn phu của em gái Nobunaga – nàng Oichi.
[11] Một loại nệm bông.
[12] Một loại trống trung, được đánh vào các dịp lể hội.
[13] Một loại kimono.
[14] Tấm vải quấn quanh eo của người mặc kimono.
[15] Cả Houtarou và Satoshi đều sử dụng tiếng anh cho cả hai từ này.
[16] Cảm giác nhìn vào một thứ gì mà nhớ rằng đã từng thấy nó trước đây, dù thực sự không phải như vậy.
[17] Một loài hoa có gai xù xì