*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi khi, có những chuyện con người không thể giải quyết, không thể thay đổi dù cố gắng đến đâu. Thậm chí là thần là thánh cũng có những vấn đề nan giải. Đối với Điểu Nhân, đó là chuyện về Tinh Tâm Hội và thế gian thời bấy giờ.
Hắn thực sự không có ý định hận thù gì với bất kì ai trong Tinh Tâm Hội vì hắn ý thức được chuyện bọn hắn trải qua là bất khả kháng, không thể làm gì hơn.
Nói chung thì bây giờ gặp lại nhau cũng như đi hết một vòng trời quay lại, mừng là nên, trách mắng thì tuyệt không có một câu. Biết rằng Sát Thủ vẫn còn… sống? Coi là sống đi thì Điểu Nhân vui, chỉ là không quen thể hiện ra ngoài.
Một lão từng chinh chiến bao năm giờ lại nhảy cẫng lên như thiếu nữ khi gặp lại bạn, làm gì có chuyện đó!
Hắn chỉ xã giao, gỡ nút thắt trong lòng Sát Thủ rồi dừng lại. Cuộc đối thoại bất ngờ ấy chấm dứt và Lưu Tích cùng Điểu Nhân lại đi càng lúc càng sâu hơn vào bên trong hang động này. Có nhiều quái thú, nhưng hầu hết đều không chịu nổi một đòn của Lưu Tích.
Hắn đã mạnh hơn rất nhiều sinh vật dù chưa hề sử dụng đại kiếm cho ra hồn. Điểu Nhân cũng đau đầu về vấn đề này, đi mãi vẫn chưa thấy thứ gì xứng đáng.
Tập trong thời gian ngắn dĩ nhiên sẽ yêu cầu tính bộc phát rất cao, tính bộc phát cao thì hầu như đều đến từ những trận chiến máu lửa, những khoảnh khắc cận tử hay những cố gắng cuối cùng để chống lại cái chết. Thứ có thể giúp Lưu Tích lĩnh hội được đại kiếm cần phải đạt yêu cầu như vậy.
Còn nếu muốn dạy từ căn cơ gốc rễ, Điểu Nhân ước chừng ít nhất hai năm để huấn luyện. Tối thiểu là hai năm, còn hắn thậm chí đã bỏ ra vài chục năm để rèn luyện mới đạt đến trình độ hiện tại.
Soạt…
Một chuỗi âm thanh vang lên, dường như rất nhỏ nhưng phản ứng lại với nó lại là một bộ dạng cực kì cảnh giác của Lưu Tích. Không phải lý trí, đây chỉ là linh cảm, hai người bọn hắn đều có thể cảm nhận rõ mùi của nguy hiểm.
“Mày có nghĩ giống chú không?” Điểu Nhân lên tiếng hỏi.
“Ý chú là lao vào kia và đập nhau với thứ trong đó, bất kể nó là thứ gì?” Lưu Tích hỏi lại.Không gian im lặng, Điểu Nhân gật đầu, Lưu Tích cũng vô thức gật đầu theo. Nhưng có thể nói là theo bản năng của hắn, tên Thuần Huyết họ Lưu cảm thấy đây là một kẻ thù khó chịu và không hề đơn giản, chính hắn cũng không chủ quan dù chỉ một chút.
Lưu Tích bước vào vùng tối trước mắt, quan sát xem thứ gì vừa gây ra tiếng động kia. Hắn gần như không thể nhìn thấy bất cứ vật thể nào, dù mở mắt hay nhắm mắt lúc này đều không khác nhau. Hang động sâu, ánh sáng không thể chạm tới.
Ngoài phía bên kia thì còn đôi chút le lói đủ để bọn hắn nhìn đường còn ở trong này, có thể coi đã chui vào một cái bình kín tối om.
Lưu Tích lấy thế tấn như Điểu Nhân, đại kiếm được cắm hờ vào mặt đất, tay đưa cao khuỷu lên, trọng tâm hạ thấp xuống.
Xoạc!!!
Xoạc!!!
Hai nhát liên tục, thứ gì đó đánh về hai bên của Lưu Tích. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn kịp thời lách người né đi nếu không, hắn đã có thể chết trong đòn hiểm ấy. Lực ra đòn mạnh đến mức mà Lưu Tích có thể cảm thấy vùng không khí quanh mình giật như pháo nổ.
Rốt cuộc là thứ gì?
Đó không có khả năng là hai chi vì kiểu ra đòn này giống những cú đâm hơn. Nếu một con vật nhấc cả hai chi lên, rất khó để nó đứng được. Lưu Tích nghĩ rằng đây là một cái đuôi hoặc gai gì đó.
Xoạc!!!
Xoạc!!!
Xoạc!
Liên tục, cơ thể hắn dính phải những vết thương từ công kích của vật thể kia. Hắn không thể định hình được, chưa thể biết cái gì tấn công mình nên việc phản công càng là không thể. Lưu Tích có lẽ không cách nào chống lại được nếu tiếp tục thế này.
Hắn cần một tia đột phá.
“Hây!” Lưu Tích hét, đá chân vào đại kiếm đang cắm trên mặt đất.
Tiếp đến, hắn dồn lực vung kiếm, cơ thể xoay theo, rồi lại vung kiếm, cơ thể cũng tiến đến như vậy. Động tác này giống của Điểu Nhân lúc trước.
Những tiếng va đập của mũi tấn công lên thanh đại kiếm liên tục vang lên. Lưu Tích nở một nụ cười, tiếp tục động tác này. Với nhịp vung liên tục và kín kẽ như thế, việc tấn công trực diện là không thể. Đã thế thì chỉ còn tấn công từ hai phía nhưng Lưu Tích lại liên tục thay đổi vị trí, nhắm vào một điểm sơ hở của hắn là rất khó.
Sau những âm thanh tấn công của thứ kia, Lưu Tích bắt đầu nắm được độ trễ của mũi tấn công. Nó rơi vào khoảng xấp xỉ một giây. Động tác của thứ ấy luôn luôn cách nhau khoảng 1 giây đồng hồ.
Rầm!!!!!
Nãy giờ, dù liên tục thay đổi vị trí nhưng Lưu Tích vẫn nhằm về phía vật thể ấy, về phía trong cùng của bóng tối.
Và khi tất cả sự tập trung của thứ kia dồn vào việc tìm kiếm một khe hở trong phòng ngự của Lưu Tích, nó đã vô tình bỏ qua việc phòng thủ của chính bản thân và đó cũng chính là điều Lưu Tích mong muốn.
Một cú bổ xuống nặng như trời giáng thẳng vào thứ ấy. Qua cảm giác xuyên qua xác thịt, Lưu Tích có thể chắc chắn đây là một con thú nào đó. Nếu để phân tích sâu hơn thì con này rất lớn, thịt cứng cáp, có lẽ đã phải sống đến hàng trăm năm.
“Grao!!!!!!” Một tiếng rú đau đớn như lẽ tất nhiên vang lên, xáo động cả không gian này.
Tiếng gầm này là của hổ, con hổ trước cũng có giọng khá giống thế này. Vậy là đối thủ của Lưu Tích thực sự là một con hổ sống lâu năm với một cái đuôi đã được vũ trang? Có thể là như vậy, nhưng hắn khá chắc rằng một thứ ăn không rỉnh mỡ suốt bao nhiêu năm thì không quá nhanh nhẹn được.
Con quái hổ này có khả năng là bậc đế vương hang động nơi đây, dễ hiểu là nó không cần phải làm quá nhiều thứ. Ở Cấm Ma Lâm có đấu tranh giữa các đế vương nên bọn chúng còn luyện tập còn con này thì không.
Nó gần như chỉ tập trung được thực lực ở cái đuôi.
Đùng!!!!
Một vả như trời giáng được đánh ra, cả bộ móng lớn của con hổ ấy phang thẳng lên cơ thể Lưu Tích. Hắn ngay lập tức văng ra xa, hoàn toàn không thể chống cự. Các cơ quan được che chắn thì chịu chấn động mạnh còn những nơi nhận đòn trực tiếp đã vỡ vụn.
Lưu Tích nghiến chặt răng, cố đứng dậy. Vết thương thì nặng thật, nhưng hắn đã có thể hồi phục ngay sau đó. Nhân tiện thì hắn cũng đã biết mình vừa nhận định sai.
Sống lâu chắc chắn sẽ mạnh, dù là một bộ móng béo múp lười biếng cũng sẽ rất mạnh.
Lưu Tích lại vác kiếm lao lên, vung liên tục để đánh văng những đòn công kích từ màn đêm phía trước. Giờ thì hắn không cần phải đoán khi nào đòn sẽ đến nữa, chỉ cần căn sao cho mỗi giây đều có một lần phải chặn lại.
Xạc!!!
Hắc vung kiếm khi đã xác định mình áp sát con hổ. Một nhát kiếm không chút tiểu xảo hay kĩ thuật nào, chỉ đơn thuần là một đòn chí mạng của một vũ khí nặng nề. Nếu như là kiếm đơn, có lẽ sẽ phải dựa vào độ sắc nhọn và tinh tế của kẻ ra đòn.
Nhưng đây là trọng kiếm. Nó là thứ sinh ra để đập nát vật cản của mình. Là đập, không phải chém. Nếu không đủ sắc để cắt xuyên xương, nó sẽ đập mảnh xương ấy làm ngàn miếng vụn rồi lao qua, gặp gì phá nấy, không thể ngăn cản.
Máu tóe lên đâu đó, dựa vào thứ vừa rơi ra trên mặt đất, Lưu Tích ước chừng rằng mình vừa hủy một chân của con quái hổ kia.