*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Tích lon ton chạy theo Điểu Nhân, bỏ lại xác của một con mãnh thú phía sau lưng. Ai biết được cơ chứ, có thể con hổ kia là bá chủ cả một góc này, hoặc có thể còn hơn thế, hoặc nó đang làm bù nhìn cho một bá chủ đích thực.
Rất khó để có thể nói, chuyện gì cũng vậy, cũng bởi không kẻ nào thấy được tương lai.
“Chú, chú biết cha cháu chứ?” Lưu Tích ngập ngừng một lúc rời mới hỏi.
Trong những năm đồng hành với Điểu Nhân, hắn đã hỏi nhiều câu về xuất thân của mình, nhưng những gì hắn nhận lại được đều là sự im lặng. Còn lúc này thì khác, khác hoàn toàn, Lưu Tích đã biết mình sinh ra từ đâu, như thế nào và việc hắn thiếu thốn tình cảm của cha mẹ vì lý do gì.
Có thể nói Lưu Tích không hận Lưu Kim Linh, khi so sánh tên Hỏa Huyết đã tạo ra Viêm Vọng với Lưu Kim Linh, người được coi là “cha” hắn tốt hơn.
Lưu Kim Linh, người đàn ông ấy đã thực sự xúc động và khóc trong ghi âm khi đạt được những khám phá mới, đã sắp xếp kĩ càng để dù thí nghiệm cuối cùng có ra sao thì Lưu Tích và Lưu Thanh vẫn có thể sống tốt. Đó thực sự là một người cha đã tạo ra bọn hắn, chỉ là có chút kì lạ hơn thôi.
Lưu Tích đã có đủ kiến thức để nhận biết và tự hào vì gốc gác của mình.
Hắn vui vì được sinh ra, hắn mừng vì tìm ra quá khứ của mình.
“Cháu đã biết về Lưu Thanh, về cả Lưu Kim Linh.” Lưu Tích nói thêm.Điểu Nhân im lặng. Hắn rối bời, có những lúc, hắn chỉ muốn quá khứ được chôn vùi. Nhưng Lưu Tích mới là kẻ sống trong quá khứ ấy và khát khao được biết về cái quá khứ ấy, Điểu Nhân không thể ích kỉ và giấu nhẹm mọi chuyện đi.
“Chú biết cha mày, anh Lưu là một người rất đặc biệt.” Điểu Nhân lên tiếng sau một quãng lặng dài giữa hắn và Lưu Tích.
Lưu Tích có thể nói là chẳng mấy khi được thấy ngữ điệu này của Điểu Nhân. Một giọng trầm, không cứng nhắc nghiêm túc, hệt như hắn đang có nhiều vướng bận cùng cảm xúc khó diễn tả. Điểu Nhân ngừng lại một chút để sắp xếp thông tin và nói:
“Hơn hai trăm năm về trước, có một hội nhỏ đã được lập ra. Hội đó gồm có năm kẻ muốn phá bỏ lẽ thường này. Một sát thủ, một nhà khoa học, một tên lang thang, một võ sư và một doanh nhân. Chú và cha mày là hai trong số đó. Chú là kẻ lang thang, ngày ngày lết kiếm đi khắp Huyết Giới. Cha mày là một nhà khoa học thiên về khảo cổ, lúc nào cũng muốn khai phá di tích về Thuần Huyết.
Hội đó tên là Tinh Tâm Hội, được tạo ra bởi 5 Thuần Huyết hiếm hoi của thời đại ấy.
Mục tiêu của Tinh Tâm Hội là đập tan Tân Huyết Hội, tạo ra một lực ép đủ lớn để thay đổi khái niệm về Thuần Huyết của xã hội thời bấy giờ. Ban đầu, có thể nói là hội hoạt động rất hiệu quả, tạo ra nhiều sóng gió và chiến công. Với nguồn tiền, sức mạnh tri thức, võ thuật, Tinh Tâm Hội là một tổ chức mạnh thời bấy giờ dù chỉ có 5 thành viên.
Thế rồi, một sự cố đã nổ ra. Người doanh nhân bị buộc tội rửa tiền và bị bắt, võ sư thì được tuyển dụng vào lực lượng đặc biệt của chính quyền và bắt vô âm tín, sát thủ giác ngộ một tư tưởng khác và bắt đầu truy tìm con đường riêng.
Chú mang đôi cánh mà chính cha mày tạo ra và bắt đầu quay về con đường lang thang của mình, rong ruổi suốt hai trăm năm ở khắp nơi trên Huyết Giới này. Thực ra, từng có một thời điểm dài chú ngủ đông, có lẽ rơi vào khoảng 180 năm.
Và rồi khi chú tỉnh giấc, cha mày đã ở ngay bên chỗ ngủ đông ấy, dường như cũng vừa thức dậy từ giấc ngủ. Theo lời cha mày kể, anh ấy đã tìm ra chỗ ngủ đông của chú và cũng tới đó, lắp đặt một thiết bị để khi chú thức thì cha mày cũng sẽ thức dậy.
Cha mày nói là Tinh Tâm Hội chỉ còn dựa vào chú và anh ấy, thế rồi rủ chú đi tới một di tích cổ xưa. Tại đó, cha mày đặt hi vọng là sẽ có thể tìm ra lời giải cho việc bảo tồn Thuần Huyết.
Chú và cha mày đã khai quật ra “Thiên Môn”, nhìn thấy mẫu máu bám trên nó, cha mày đã quyết định sẽ tạo ra những mầm non Thuần Huyết mới, đó chính là mày với Lưu Thanh. Bằng số tiền mà doanh nhân để lại từ hai thế kỉ trước, cha mày đã đầu tư xây dựng cơ sở phòng thí nghiệm.
Biết là nguy hiểm, vì vậy, quá trình thí nghiệm chỉ có một mình cha mày cố gắng, chú thì tiếp tục phiêu bạt.
Cho đến một ngày, cha mày gọi cho chú, nói rằng thí nghiệm cuối cùng chuẩn bị xảy ra, dặn đi dặn lại là nhớ phải tìm ra mày và Lưu Thanh. Anh ấy nói rằng đó sẽ là ân huệ cuối cùng cầu xin từ chú. Sau ba ngày kể từ thông báo ấy, chú hiểu đã có chuyện xảy ra và bắt đầu đi tìm.
Chú tìm thấy mày trước, Lưu Thanh thì đã bị một người khác bắt đi. Chú không đòi lại vì cảm giác như con bé sẽ được an toàn. Vì mày, chú thề trung thành với Hoàng Đế và nhận lấy chức vệ sĩ cá nhân cho Nguyệt Phú. Với công việc này, chú có thể đưa mày đi khắp nơi, có tiền để trang trải, cũng hợp pháp hóa việc sinh ra của mày.
Chú cũng điều tra nhiều thứ khi nắm quyền của một vệ sĩ cấp cao trong tay.
Về cha mày, anh ấy không chết đâu. Chú tin vào điều đó. Cha mày kiên cường hơn cả những võ sĩ dũng mãnh nhất mà chú biết, chắc chắn anh ấy sẽ không chết đâu. Mày sẽ tìm ra cha vào một ngày nào đó. Hãy nhớ, đó là người đã khai sinh ra Tinh Tâm Hội và từng làm khuynh đảo cả đất trời hơn hai thế kỉ trước.
Lưu Kim Linh, được đồng hành cùng người như vậy, đó là điều chú cảm thấy vô cùng đáng giá.”
Lưu Tích lấy một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Hai trăm năm. Cha hắn. Tinh Tâm Hội. Tập hợp của 5 Thuần Huyết làm chấn động cả Huyết Giới. Rốt cuộc hắn đã xuất thân từ một nơi như thế nào cơ chứ?
Nhưng có một điều chắc chắn: Lưu Kim Linh là một Thuần Huyết vĩ đại, bên cạnh đó cũng xác nhận rằng Điểu Nhân là một Thuần Huyết. Còn về 1 doanh nhân, 1 võ sư và 1 sát thủ? Bọn hắn liệu còn sống không? Sau khi trải qua hai thế kỉ như vậy?
“Cháu sẽ đi tìm cha cháu.” Lưu Tích cuối cùng cũng chỉ biết đáp lại một câu như vậy.
“Chắc chắn sẽ tìm thấy thôi, à mà, bên cạnh đó, theo những gì chú nghe ngóng được bằng quyền hạn của mình, toàn bộ Tinh Tâm Hội đều còn tồn tại, trong giấy tờ chưa hề nhắc đến cái chết của họ. Đó là những huynh đệ của chú và cha mày, đã cùng vào sinh ra tử biết bao nhiêu năm.
Họ cũng là những thiên kiêu thời bấy giờ, không dễ mà đột nhiên biến mất giữa nhân gian đâu.”
Điểu Nhân nghĩ về một thời huy hoàng, nói ra. Hắn có thể cảm thấy nhiệt khí sôi trào như trong những trận đại chiến năm xưa, về một thời mà cả năm người nguyện sống chết có nhau. Đó là thanh xuân của hắn, còn bây giờ là thanh xuân của thế hệ này.
“Ý chú là gì?” Lưu Tích vẫn không hiểu lắm.
“Với tất cả những gì mà chú tin, họ vẫn cực kì tôn trọng Lưu Kim Linh. Nếu có một ngày tìm thấy họ, hãy nhắc đến cái tên ấy, tên của người thủ lĩnh họ từng nguyện đi theo bằng cả tấm nghĩa khí của mình. Mày sẽ nhận được sự giúp đỡ từ họ.” Điểu Nhân đáp lại.
Ban đầu, hắn đến với Lưu Tích chính là qua lời hứa với Lưu Kim Linh, về sau mới sinh ra cảm giác ruột thịt sau biết bao năm gắn bó. Những gì hắn từng kể cho Lưu Tích cũng là những gì mà Tinh Tâm Hội từng cố để làm, để xoay chuyển định kiến của xã hội này.