“Xin hãy cho tôi xem lí lịch và giấy tờ tùy thân, thưa ngài.” Người phỏng vấn nói với giọng lãnh đạm. Anh ta đeo một chiếc kính đen và ngồi trên chiếc ghế văn phòng trông có vẻ êm ái.
"Hở? Làm nhân viên bảo vệ cũng cần sơ yếu lí lịch sao?” Cơ Bạch cảm thấy sốc. Các tài liệu xác minh danh tính bản thân anh đều bị hủy vào một năm trước. Sao anh có thể lấy chúng ra?
“Anh mới chui ra từ nơi nào vậy, chàng trai? " Sự khinh thường hiện rõ mồn một trên khuôn mặt của anh chàng đeo kính cận.
“Cho dù muốn đi tu ở thời đại này cũng cần có bằng tốt nghiệp của học viện phật giáo, nói gì đến việc làm bảo vệ của công ty lớn như chúng tôi. Anh dựa vào cái gì để nhận công việc này?” Dứt lời, người phỏng vấn liếc mắt đánh giá thanh niên mặc bộ đồ rẻ tiền trước mặt, ánh mắt thoáng qua một vẻ khinh thường.
“Tôi có thể chém người, và biết chiến đấu. Điều này được tính không?” Cơ Bạch nhún vai.
"Pffff!!" Người phỏng vấn phun ra một ngụm nước từ chai nước mới uống. Nước bắn lên cả bộ váy của nữ nhân viên đứng bên cạnh. Biết rằng mình không thể trách cứ cấp trên, cô ném ánh mắt phẩn uất về phía Cơ Bạch, khiến anh phần nào cảm thấy hụt hẫng.
“Khụ khụ? Chiến đấu? Điểm mạnh của anh? Vậy sẽ thế nào khi tôi đem một tên côn đồ về và thuê anh ta làm nhân viên bảo vệ? Anh thật sự tin chỉ cần biết chiến đấu là có thể trở thành nhân viên bảo vệ??” Người phỏng vấn chân thành bày tỏ khi nâng gọng kính đen của mình. Phong thái hệt như một giáo viên giảng bài cho học sinh.
"Hở? Không phải sẽ ổn nếu nhân viên bảo vệ biết chiến đấu sao? Hay là họ phải thành thạo thêm trong việc giữ xe nữa?” Nét mặt Cơ Bạch hiện lên vẻ khó hiểu."
Dĩ nhiên không! Là nhân viên bảo vệ, anh là ấn tượng đầu tiên khách hàng thấy khi đến công ty chúng tôi. Thứ nhất, cho dù một người có ngoại hình tệ đến đâu thì họ cũng phải có khí chất, có văn hóa, và phải có tinh thần hào hiệp. Đúng không? Nếu chúng tôi để một tên lưu manh làm bảo vệ, anh nghĩ sẽ có người làm ăn với công ty chúng tôi?”
Việc này thì- Khoan đã, hắn mới gọi mình là tên lưu manh? Cơ Bạch gãi đầu.
“Và đó chính là lí do anh bị loại ngay từ vòng gửi xe. Hơn nữa, anh cũng không thể xuất trình giấy tờ tùy thân. Anh nghĩ công ty chúng tôi sẽ thuê một kẻ không rõ danh tính?”
…… ..
Vài phút sau, Cơ Bạch bước ra khỏi tòa cao ốc sang trọng. Anh thấy nghẹn lời khi nhìn lại tòa nhà chọc trời làm từ xi măng cốt thép.
Mới buổi sáng đã là công ty thứ 5 rồi… Cơ Bạch không khỏi thở dài khi nhìn số tiền trong ví. Múc đích của anh là tìm việc, nhưng anh không ngờ việc bị từ chối liên tục ngay ngày đầu tiên. Tính đến hiện tại, đây đã là công ty thứ 5.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi lộ ra nụ cười chua xót. Ai lại nghĩ đệ nhất Kỵ sĩ vương “Thiên Huy” uy danh lừng lẫy trong quá khứ, giờ thành một kẻ đầu đường xó chợ không có nổi việc làm?
Tìm chiến hữu của anh để nhờ giúp đỡ? Không thể nào, điều anh sợ nhất là chạm mặt họ.
Cơ Bạch trước đây khá coi thường những việc liên quan đến tiền bạc. Anh không cần quản lý tài chính của mình, nói trắng ra, quản lý tiền bạc là việc của những ông “nội trợ”.
'Tiền không phải là tất cả.' Cơ Bạch thích lặp đi lặp lại điều này trong quá khứ, nhưng khi đó anh không thiếu tiền. Đúng là khi nghèo khổ thì ai cũng thấy đổi cái nhìn.
"Nhưng không có tiền, lực bất tòng tâm." Cơ Bạch lúc bần cùng, mới nhớ đến câu nói này.
"Kệ vậy, đi tìm nơi khác thôi …”
Ngay khi Cơ Bạch quay người đi, một chiếc Ferrari màu đen với ngoại thất bóng bẩy. Chạy qua anh và dừng lại ngay trước cửa công ty.
Đứng bên ngoài cửa, rất nhiều nhân viên có thân hình như đã thử giọng cho F4[note30572] ngay lập tức thể hiện sự hào nhoáng cách xa mong đợi về công việc của họ.
Đúng là một người phụ nữ giàu có? Nếu cô ấy thích mình, chắc mình sẽ không cần phải lao lực ngày đêm nữa.
"Tiểu thư." Một người hầu gái ăn mặc chỉnh tề bật dù lên che nắng, đi ra phía sau xe và đích thân mở cửa. Một cô gái tóc vàng mặc váy lụa trắng bắt đầu bước xuống xe.
"Ôi trời! Đây không phải là nhị tiểu thư hay sao? Tôii là người trợ lý thấp hèn của công ty này, tên là…” Người phỏng vấn đeo kính đen, người mà trước đây đang mắng Cơ Bạch như giáo viên dạy học sinh mình, cái mũi như đánh hơi được món bạc. Biểu cảm khó coi của anh ta hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ông là ai không quan trọng đối với tiểu thư. Xin tránh sang một bên.” Cô hầu gái nhìn anh chàng đeo kính với vẻ mặt lạnh lùng.
“A! T-Tôi chỉ nói tiểu thư có thể chỉ bảo tôi nếu cô ấy cần bất cứ thứ gì…”
Cô gái tóc vàng đang xuống xe không thèm để ý đến người đàn ông đang cười lúng túng. Cô chuyển tầm nhìn về người thanh niên mặc áo phông và quần bò rẻ tiền đằng sau. Cô cảm thấy có hình bóng quen thuộc mà cô từng thấy trước đây.