-Trans: Wilhelm
-Edit: HNhatMinh09
-------------------------
'Lâm Thác... Lâm Thác hửm? Hmm… Cái tên này có chút quen thuộc.'
Cơ Bạch hơi nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ một khắc.
Đúng rồi!! Không phải tên hề bóng bẩy chiều qua đây sao?
“Có vẻ ta đã gọi nhầm số. Thật ngại quá, ta cúp máy trước.”
“Đ-Đợi một chút! Uhm, tiên sinh muốn tìm Cơ Bạch ca ca của ta sao?” Cơ Bạch vội ngăn Lâm Thác đang định dập máy lại. Giọng điệu ngọt dịu như đang chọc đến đầu dây bên kia, Lâm Thác cảm thấy lòng mình ngứa ngáy một hồi.
'Giọng của muội tử này thật là êm tai. Trong và ngọt như nước suối vậy…'
“À, đúng đúng, ta đang tìm Cơ Bạch. Nhân tiện, tiểu cô nương đây là em gái Cơ Bạch?...Ta không nhớ cậu ta đề cập tới việc có em gái.” Im lặng một lúc, Lâm Thác nói, giọng điệu rõ ràng có chút nghi hoặc.
“Eh ~ Thực ra, em là họ hàng xa của Cơ Bạch ca ca ~ Vừa vặn có hai ngày nghỉ nên qua thăm anh lớn~”
“Ồ, là vậy sao…”
“Vâng, vâng~” Cơ Bạch khẽ thở dài.
“Vậy thì, tiểu cô nương. Cho phép ta đưa ra một khẩn cầu khiếm nhã được không?” Âm thanh đầu kia đột nhiên nghiêm túc.
"Dạ?"
“Biên thành hai ngày nay an ninh lỏng lẻo, lũ ác ma buôn người hung hăng ngang ngược! Với những cô gái trẻ như bé, bỏ nhà đi tham quan vô cùng nguy hiểm! Lúc này, em cần một đại trượng phu đáng tin cậy hộ tống. Lần sau muốn ra ngoài, cứ gọi cho ta! Lâm mỗ bất tài, nhưng vài con yêu quái cũng không dọa được ta!"
‘Ngài…bảo vệ em?'
Nghĩ đến lần tấu hài chiều qua, Cơ Bạch trong lòng hiện lên một chút khinh bỉ.
‘Tên này thật sự muốn cua ta sao? Hợp lý mà nói, loại hình tội phạm này cũng muốn dính vào? Thấp 3 năm tù, cao là tử hình mà không biết sao?'
“… Nhất định rồi~ Cảm ơn đại ca!” ngoài miệng cười đáp, trong đầu Cơ Bạch lại sốt ruột suy nghĩ sao tên này không chuyển đề tài đi đúng hướng.
“Ờm, vậy Lâm Thác tiên sinh muốn tìm anh lớn đúng không? Vui lòng đợi một lát ~ Ta sẽ đi gọi hắn ngay~.” Thấy Lâm Thác đang dần đi lạc chủ đề, Cơ Bạch tung đòn phủ đầu. Miệng đưa ra nụ cười giả tạo mà đưa vào thẳng việc chính.
“Alooooo…alo? Ể??" Lâm Thác còn chưa kịp nói, giọng ngọt xớt tiểu loli biến mất, thay vào đó là một giọng nam đầy vẻ lười biếng.
“Chào, lưu manh bóng bẩy đó hửm? Tìm ta có việc?”
“L-Lưu manh bóng bẩy!? …Này…thanh niên...đừng ngày nào cũng nghĩ tới việc thổi phồng mọi thứ! Cậu không biết cái gì là ‘Kính già yêu trẻ’ hay sao?" Nghe thấy mùi khinh thường pha trong giọng nói uể oải đó, khóe miệng Lâm Thác giật giật.
'Sống chung mái nhà mà hai người lại khác nhau tới vậy? Em gái thì dễ thương lễ phép, còn thằng anh thì làm người ta muốn tặng vài đấm!'
“Được rồi, bàn chính sự đi, không thì tôi dập máy.”
“Cậu căn bản là quá trẻ, thiếu lễ độ! Cậu không có chút tôn trọng người lớn tuổi hơn sao? … Quên đi, quay lại việc chính. Lan Y muốn ta thông báo cho cậu đi phân bộ báo danh, tại thị trấn biên giới nằm gần Mặc trấn, thuộc quận Lạc Nguyên. Liên hệ bọn ta khi cậu tới nơi”.
'Liên hệ? Tại sao tôi có cảm giác như đang bị kéo lên thuyền hải tặc vậy?’ Cơ Bạch hơi nhíu mày.
“Chờ… Chờ một chút! Lạc Nguyên quận? Đường xa vậy mà các người cũng không có chút thành ý? Hỗ trợ đưa đi đón về cũng không có gì quá đáng sao?
"Dẹp đi! Mong bọn ta đặt cho cậu một chuyến xe? Cậu biết chi phí sẽ cao đến mức nào không? Bọn ta cũng có thể một chiếc limousine[note42915] xuống cho cậu!” Lâm Thác hờn dỗi nói.
"Vậy cũng được, khi nào thì limousine sẽ đến?"
“Lên đầu ta mà ngồi! Đưa đón bằng xe limousine? Đàn anh lâu năm dày dạn như ta còn chưa có nổi đặc ân đấy! Ngươi hẳn là đang mơ rất đẹp ha?”
"Vậy à! Được rồi, được rồi… Nhưng tiền xe vẫn nên là anh trả đi? Nếu như vậy cũng không được, thì tôi sẽ khước từ lời mời ngay đây." Cơ Bạch vào chiếc ví teo tóp, túi máu cũng đã cạn. Giờ thì hắn cũng không còn cách nào ngoài việc lên kế hoạch lâu dài cho tương lai.
“Đến trước 7 giờ, ta sẽ giúp cậu tiền vé. Nhưng chậm dù một giây, vậy ta không bàn chuyện nữa”. Lâm Thác thẳng thừng đáp.
Cơ Bạch nhìn thẳng lên đồng hồ. Kim ngắn đã thình lình ở giữa 6 và 5. Sau đó hắn ngó ra phía bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Fuck! Đang giữa mùa đông, Kỵ sĩ đoàn nhà người muốn người ta báo danh lúc tờ mờ sáng?!”
"Tuỳ cậu. Nhưng lần này cậu lỡ, sẽ không còn lần khác. Gọi lại cho ta khi cậu xuống xe… ”
'Tên này còn keo kiệt đến mức nào? Chẳng trách tại sao hắn còn chưa được hít mùi gái.' Lâm Thác mặt lộ vài nét khinh bỉ, hoàn toàn quên việc hắn cũng đang ế chỏng chơ.
"À đúng! Lại nói đến em gái của cậu…”
“Tút tút tút….” Cơ Bạch hông đợi Lâm Thác nói hết, thẳng thừng cúp máy.
"Đại thúc này là lolicon sao?" Cơ Bạch nhét điện thoại vào túi, khóe miệng lộ ra một nụ cười bẩn.
‘Thừa dịp trời tối, chuyển sang trạng thái hấp huyết quỷ bay đến quận Lạc Nguyên, đến khi hắn trả sẽ nói là mình đến bằng taxi tới, có thể kiếm chác. Ehehehe~'
'Gì? Vô liêm sỉ? Ta khá chắc các ngươi chưa từng được nếm qua cái đói cái nghèo, thứ khiến các ngươi phải mặc váy ngắn để đi tiếp khách! Những tên nói vậy quả thực sướng quá hóa rồ. Chúng cần phải bị ném đến Siberia trồng khoai vài ngày cho biết mùi khổ!'
Nếu không nhờ việc hắn tính toán chi li từng đồng, Cơ Bạch có lẽ sẽ thành ‘bộ mặt’ của nhà thổ nào đó.
Ánh sáng đỏ tươi chợt lóe lên, một bầy dơi nhỏ vậy quanh hắn tựa những tinh tú cùng mặt trăng, tỏa ra bốn phía. Loli tóc bạch kim trong bộ váy trắng viền lụa đen Gothic khẽ mở mắt. Nàng kiễng chân mở cửa sổ mà nhảy ra. Dưới ánh trăng tĩnh mịch, thân hình nhỏ nhắn của nàng hóa thành một bầy dơi nhỏ, vây chặt thành từng vệt dài trên nền trời đen kịt.