Huyết Cơ Và Kỵ Sĩ

chương 21: huyết dục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

-Trans: HNhatMinh09

-Edit: Wilhelm

-------------------------

Một cơn ác mộng, hỗn độn và ngổn ngang.

Mơ hồ trong bóng tối hỗn loạn, phảng phất một giọng phụ nữ thì thầm vào tai ta. Cùng với giọng ả, cảnh vật xung quanh dần dần lộ ra dưới đáy mắt ta. Hiện ra trước mắt, là một thôn trang đổ nát nhuộm màu máu tươi, với vô vàn vũng máu khô đặc thấm vào từng lớp đất.

Yến tiệc với nội tạng và cơ thể ngổn ngang trên mặt đất như một bữa tiệc thịnh soạn cho những con kền kền. Nhưng cái xác đã nát bấy, mơ hồ để nhận biết ra chủng tộc. Như để chứng minh kẻ sát nhân đã mười phần quen thuộc, lại vô cùng hung tàn.

Thổi qua làn gió thê lương, âm thanh tựa như bản giao hưởng du dương với nhạc cụ, cùng nhau chơi một khúc nhạc cầu siêu cho những oán linh hận thù. Phía trên cồn cát, một cô bé trong bộ váy gothic trắng với viền đen, lẳng lặng dừng chân mà cúi đầu. Hai bím tóc màu ngân sắc uốn lượn tựa dòng sông, tuôn bay trong gió. Cầm trên tay cô là một lưỡi liềm màu bạc, dính chiếc sọ rồng đầu lưỡi cùng xích đỏ cuốn quanh, so với cơ thể cô còn lớn gấp hai.

Cô bé vẫn lặng lẽ cúi đầu, cặp đồng tử sắc đỏ tươi tựa như ngọc của cô thờ ơ và vô thần, trong khi máu tươi vẫn không ngừng nhỏ xuống từ chiếc lưỡi liềm sắc bén.

…………..

Trong một căn nhà cho thuê nào đó ở ngoại ô thành bang nhân loại.

“Ughh…” Trên chiếc giường nhỏ đầy nếp gấp. Có thể thấy rằng người ngủ trên nó đã có một đêm không mấy yên bình.

Một hình bóng nhỏ nhắn nhô ra khỏi tấm chăn được quấn chặt. Nó trằn trọc trở mình, không ngừng lăn qua lăn lại từ đầu giường cho đến cuối. Tới tới lui lui nhiều lần, một cái đầu nhỏ cuối cùng cũng nhô ra khỏi tổ của nó.

“Ummm…” Trút xuống sàn một búi tóc bạc xõa trên mặt đất, đôi mắt đỏ tươi kèm chút uể oải, nửa tỉnh nửa mê.

'Tạch.' Cùng âm thanh nhấn nút, ánh sáng trắng u ám bao trùm toàn căn phòng. Một cô bé nhỏ nhắn mặc quần lót nam như ngơ ngác ngồi tại giường. Sắc lạnh của ánh sáng như đập vào tấm lưng trắng nõn như ngọc của cô, lát sau, mắt cô mới một chút bừng tỉnh.

“Umm… Sao lại như vậy? Nhìn thấy hình bóng mình trong chiếc gương phòng ngủ, Cơ Bạch khẽ nhíu mày.

Hắn nhớ rõ đã áp chế phần hấp huyết quỷ trong người, vậy cớ sao hắn lại chuyển hóa lại khi còn đang trong giấc ngủ?

Cùng lúc, cổ họng hắn khẽ trào lên một cơn khát không dứt, khi toàn thân khô nóng cùng dục vọng. Cơn khát khó tả này khó tả này không thể dứt chỉ với một chút nước. Chỉ khi uống chút máu tươi từ sinh vật có tri giác thì mới loại bỏ được loại dục vọng giày vò này.

'Huyết dục lại tái phát? Đáng chết, không phải ta hôm qua mới uống sao? Vì cái gì mà nó đột nhiên thường xuyên vậy? '

Không kịp nghĩ nhiều. Cơ Bạch phóng thẳng xuống giường, dép lê còn chưa kịp xỏ vô. Liền một lúc chạy thẳng đến tủ lạnh.

Khát máu không phải là bệnh, nó là một loại triệu chứng. Khi khi hấp huyết quỷ một thời gian dài không được hấp thụ dinh dưỡng từ máu, các chức năng cơ thể gia tốc, khiến cơ thể chúng nóng bừng, không thể chịu đựng nổi. Nếu trì hoãn việc uống máu, nàng ta sẽ trở nên cuồng bạo, lý trí sẽ bị thiêu đốt dưới ngọn lửa dục vọng. Và theo bản năng, nàng sẽ tấn công tất cả sinh vật trừ hấp huyết quỷ cho đến khi được nếm máu.

“Giống như cách con người cần ăn khi họ đói. Hấp huyết quỷ tại thời điểm năng lượng khô kiệt, theo bản năng, cơ thể sẽ tiết ra một loại hormone đẩy nhanh các chức năng cơ thể, đồng thời thiêu đốt sức lực còn lại để tìm kiếm thức ăn." Đây là lời giải thích mà Lilias đưa ra cho Cơ Bạch.

‘T-Tìm được rồi! Vẫn còn một túi sót lại ~ Cảm ơn trời đất! '

Mà ngay lúc Cơ Bạch định xé túi máu mà đổ vô miệng, trong đầu hắn lại xuất hiện một giọng nói. ‘Làm vậy sẽ làm bẩn cơ thể?! Hơn nữa, tư thế đó thật quá kém duyên! Không thục nữ một chút nào! '

Thế là, Cơ Bạch thần xui quỷ khiến cố nén trong mình dục vọng thiêu đốt. Mười ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng mỏ gói, nhã nhặn uyển chuyển lấy từ trong túi ra một chiếc ống hút rồi từ từ đút vào túi máu.

Làm đến đây Cơ Bạch cảm giác nước mắt chính mình đều nhỏ hết xuống dưới.

Việc này quen thuộc như ngấm sâu vào xương tủy. Cho dù nước sôi lửa bỏng cũng phải làm theo từng bước một.

‘Đáng hận! Đều là tại con ả hách dịch đó! Thứ hấp huyết quỷ chết dẫm! '

Trong lòng thầm mắng ả loli từ nơi nào đó xa cuối chân trời, chất lỏng màu đỏ tươi sảng khoái lướt qua vị giác hắn. Cơ Bạch cảm thấy sinh lực tràn trề, rằng từng tế bào trong người đều rên lên vì khoái cảm, như trái tim đang nóng bừng được dội qua một chậu nước lạnh, ngọn lửa dục vọng như đang dần dịu đi.

‘Sụt sụt ~' Bóp túi máu khô trong tay, Cơ Bạch thở dài. Nhận ra lúc này lưng mình đã ướt đẫm, hắn không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

Đã có đôi lúc, Cơ Bạch mong mình chỉ là 1 kẻ nghiện thuốc phiện với cơ thể đã tê liệt. Nhưng để làm gì? Để ngăn bản thân trở nên điên loạn, đây đã là thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn cùng bản năng mách bảo.

Cơ Bạch mới đầu cũng không phải không có ý định tự vẫn. Thế nhưng, căn bản là không có cách nào. Tự bỏ đói mình còn nực cười hơn. Cũng bởi ý nghĩ này, mà hắn đã tàn sát vài thôn xóm.

'Ring, ring, ring ...' Ngay khi cảm xúc dần lắng xuống, điện thoại đặt cạnh bàn rung lên.

Cầm lên xem, là một số lạ.

Cơ Bạch kỳ quái ngó ra bầu trời bên ngoài. ‘Mặt trời chưa lên, mới khoảng tầm 5 giờ. Số điện thoại này là ai cũng không rõ, ai có thể gọi cho mình?'

"Xin chào, ngài muốn tìm ai vậy?" Cơ Bạch nhận điện thoại. Điều làm nàng ta cảm thấy kỳ quái, là sau khi đầu kia nghe giọng của mình, lập tức trầm mặc.

“… Chẳng lẽ ta gọi nhầm số? Đây không phải số của Cơ Bạch sao?” Giọng nói lẩm bẩm đầu kia khiến Cơ Bạch có chút quen thuộc. Như thể anh đã nghe ở đâu qua.

"Mạo muội xin hỏi~ Tên của ngài là?" Cơ Bạch ngập ngừng hỏi.

“Ồ! Đại ca tên Lâm Thác. Thật ngại quá tiểu muội, có vẻ ta gọi nhầm số…” Đầu kia điện thoại truyền đến một hồi cười gượng gạo.

Truyện Chữ Hay