-Trans: HNhatMinh09
-Edit: Wilhelm
-------------------------
“Đi cùng chị đi, em cũng nhớ nhà, không phải sao? Gia đình em đang chờ em đấy”. Lan Y giọng điệu hòa ái cố gắng thuyết phục bé tiểu miêu.
“Em… em… Nya… Em muốn ở lại với anh này~” Khuôn mặt bé tiểu miêu hiện lên tựa như những tia nắng lúc bình minh, tựa như quả táo nhỏ khiến người ta muốn cắn một cái.
‘Cái quái…?! Ta không có mở cửa hàng thú cưng! Cớ gì phải có nghĩa vụ nhận nuôi một con mèo? Hơn nữa, chính mình hiện tại còn không nuôi nổi, huống chi là người khác!'
“Mhm! Anh cho rằng em không nên để người nhà của mình lo lắng — Tiểu cô nương,Em nên để họ gửi em về nhà, được chứ? Ngoại trừ tên kính cận đó, anh tin rằng đại tỷ kia sẽ không làm hại gì tới em”. Cơ Bạch vội vàng nói.
“Này! Ý của cậu là sao hả cái tên kia?!”
"Nghe lời anh. Xã hội loài người nguy hiểm với em hơn bất cứ nơi nào. Sao em lại chọn theo anh thay vì trở về quê hương? Em phải hiểu rằng em ra đi lâu như vậy. Ngay cả khi em không nghĩ đến bản thân, em cũng phải nghĩ cho cha mẹ em chứ? Chắc hẳn họ đang mong ngóng em trở về." Cơ Bạch cúi xuống nói một cách nghiêm túc. Mặc kệ đến Lâm Thác đang nhảy dựng lên phản đối.
“Nyaa ~…Em không có cha mẹ…” Đôi tai nhỏ của bé mèo bất lực rũ xuống, sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của bé.
"…Anh rất lấy làm tiếc." Nhìn thấy phản ứng của bé mèo, Cơ Bạch nhận ra mình lỡ nói sai, ánh mắt anh bao phủ một màu ảm đạm.
"Hài tử, tên của bé là gì?" Lan Y nhẹ nhàng xoa đầu bé tiểu miêu.
“Khả Nhi…”
“Khả Nhi đúng không? Được rồi Khả Nhi, vì em không muốn trở về nhà, em có chịu đến tổng bộ của bọn chị không?” Lan Y bày tỏ sự dàng tựa người mẹ đối với cô.
Khả Nhi chớp đôi mắt to đẫm lệ. Cô nhìn Lan Y, rồi nhìn Cơ Bạch ở phía góc tường trước khi cúi đầu im lặng.
“Có vẻ như tiểu hài tử này thật sự thích cậu đấy…” Lan Y thở dài, cô vội vàng đứng dậy và phiền muộn xoa huyệt thái dương.
“Vậy, hãy để ta xác nhận lại lần nữa. Chàng trai, cậu thực sự không có ý gia nhập Nguyệt Kỵ sĩ đoàn sao? Cậu hội tụ đủ cả sự nhân từ và quả cảm bên trong cậu. Việc này có lẽ sẽ giúp cậu tìm thấy nhân sinh quan của mình”. Lan Y có vẻ không phải là kiểu người thích làm phiền. Tuy nhiên, có lẽ vì lý do Khả Nhi khó hòa nhập với người lạ, cô lại đưa một cành ô liu về phía Cơ Bạch một lần nữa.
"Mặc dù đây là một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn, tôi vẫn sẽ phải từ chối." Cơ Bạch tâm thái bình thường nói.
Trên thực tế, lí do anh từ chối không chỉ vì thân phận khó nói của anh ấy. Nó cũng một phần liên quan đến tín điều trước đây của anh.
Tuy có một chút khác biệt về tín điều giữa các đội kỵ sĩ, nhưng phần lớn kỵ sĩ đoàn chính quy đều không có thái độ nhân nhượng với ác ma chủng. Thay vì giúp một con quỷ vô hại đang bị thương, họ còn sung sướng hơn khi tặng cho chúng một đao bổ xuống.
Từ lời giới thiệu của hai người, Cơ Bạch khá chắc Nguyệt Kỵ sĩ đoàn đối xử bình đẳng với tất cả. Cũng có nghĩa họ sẽ giúp đỡ ác ma chủng như hôm nay, có khả năng họ sẽ phải đụng độ các đội kỵ sĩ khác trong 1 vài thời điểm.
Nếu lời Lan Y nói là thật, bọn họ cũng tuân theo kỵ sĩ đạo thì sao? Chỉ riêng lí tưởng của họ đã xung đột với các kỵ sĩ đoàn còn lại, chưa tính đến tín điều của riêng anh. Hơn nữa, anh cũng không có ý vì ác ma chủng mà chống lại nhân loại. Mặc dù vậy, anh trong lòng cũng không cho rằng tín điều của họ là hoàn toàn sai.
Cơ Bạch cảm thấy khá hụt hẩng khi đã từ chối lời mời đến 2 lần trong một khoảng thời gian ngắn.
"Vậy được rồi. Bọn ta sẽ nghĩ cách. Cậu thiếu niên đây có thể rời đi trước.” Ít nhất thì Lan Y cũng không ngạc nhiên. Cô ấy chỉ gật đầu trước khi quay lại và hướng sự tập trung đến Khả Nhi.
“Nyaa… Nyaa… Nyaa ~” Khả Nhi cũng không muốn Cơ Bạch cảm thấy khó xử. Vì vậy, cô ấy không nói một lời nào nữa, tuy nhiên, sự thất vọng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy hiện rõ mồn một.
Cơ Bạch nhìn Khả Nhi, người đang ngồi trên nền đất với cái áo cốt-tông bị rách. Sau đó, anh ướng ánh mắt của mình sang Lan Y. “… Trông cậy…cả vào cô đó.”
“Không cần lo lắng, ngươi có thể yên tâm. Đây là trách nhiệm của bọn ta”. Lan Y nhẹ giọng nói.
Cơ Bạch gật đầu trước khi quay đầu về phía lối vào con hẻm. Anh không biết mình nên nói gì, suy nghĩ rối bời khi một cảm xúc phức tạp hiện lên trong anh.
Cơ Bạch lắc đầu và dẹp tan tất cả những cảm xúc này ra khỏi tâm trí. Anh đã lãng phí quá nhiều thời gian ở đây và phải suy nghĩ về hướng đi tiếp theo của mình. Làm thế nào để tìm được một công việc.
“Y-Lan Y, về những đãi ngộ của Nguyệt kỵ sĩ đoàn, em đã nói xong đâu?” Lâm Thác khẽ tiến lên.
“Hả? Tôi bỏ sót điều gì sao?” Lan Y kỳ lạ nhìn Lâm Thác.
"Đương nhiên là có bỏ sót! Bỏ sót mất phần trọng yếu nhất!” Lâm Thác nghiêm túc thốt lên. “Em quên nói với cậu ta quyền lợi của kỵ sĩ trong đoàn chúng ta! Không chỉ có một khoản trợ cấp cố định hàng tháng, mà chúng ta còn có năm khoản bảo hiểm và quỹ nhà ở! Sao em lại có thể quên một việc quan trọng như vậy? "
Lâm Thác lớn tiếng nói. Không biết có bao nhiêu phần cố ý trong đó không.
“Tưởng gì… Chà… Một nam tử hán mang trong mình trái tim đầy nhiệt huyết kỵ sĩ đâu lại để tâm đến những thứ nhỏ nhặt như vậy…”
“Hả?!(Phát hiện nhân tố cần thiết) Anh vừa nói cái gì?!” Lan Y chưa kịp nói xong, Cơ Bạch đang định bước ra khỏi ngõ, không biết từ lúc nào quay lại nhìn cô một cách đầy hy vọng.
“Hmm? …Một nam tử…”
"Không! Nói câu trước!”
"Câu trước?" Lan Y sững sờ. Biểu cảm trên khuôn mặt của Cơ Bạch khác hoàn toàn lúc trước. Nói một cách khéo léo, trông anh như một cún đang xin thức ăn.
“Một khoản trợ cấp cố định hàng tháng, chúng tôi cũng có năm khoản bảo hiểm và quỹ…”
"Đúng! Chính nó! Sao các người không nói sớm? … Hmm, trợ cấp khoảng bao nhiêu?” Cơ Bạch mang bộ dạng nịnh nọt đi tới. So với lúc trước, anh như trở thành một người khác.
"Trợ cấp cố định hàng tháng đấy, đủ cho hai người trưởng thành cũng sống dư dả." Lâm Thác xen vào giải thích.
"Nhất trí! Thỏa thuận vậy đi! Nói xem, hợp đồng là ký hay đóng dấu đây?” Cơ Bạch vỗ ngực, phong thái tựa như người lính tiên phong.
“…? Nhưng…cậu vừa từ chối lời mời của chúng tôi tới tận 2 lần” Lan Y vô cùng sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột trong thái độ của Cơ Bạch.
“Haaah… Không phải là do các bạn chưa giải thích đầy đủ sao?! Tôi còn nghĩ các bạn là tà giáo lợi dụng người dân nghèo khổ lao động không công! Không phải rõ ràng sao? Còn bây giờ thì hiểu lầm đã được giải quyết! Đúng rồi, hợp đồng đâu? Mau để tôi ký!” Cơ Bạch có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“…” Không hiểu vì lý do gì, Lan Y đột nhiên muốn đổi ý.