-Trans: HNhatMinh09
-Edit: Wilhelm
-------------------------
“Gì cơ? Nguyệt kỵ sĩ đoàn?” Cơ Bạch chậm rãi thu lại dao găm, đánh giá Lâm Thác với ánh nhìn kinh ngạc.
“Thế nào? Cậu có cảm thấy vui khi biết một hội nổi tiếng như chúng tôi đã đánh giá cao cậu không?
“… Chưa từng nghe danh.” Cơ Bạch nhún vai tuôn ra những lời thật lòng nhất.
“Khụ! Khụ…! C-Cậu trai này! Kể cả khi đó là sự thực; cũng không nên thẳng thắn như thế? Cuộc sống vốn đã đủ khổ, cậu cũng không cần phải vùi dập hi vọng của người khác vậy đâu?” Lâm Thác ho vài tiếng để che đi xấu hổ và quăng cho Cơ Bạch một cái nhìn khó chịu.
“Xin lỗi, tôi đúng là chưa từng nghe danh kỵ sĩ đoàn này trước đây. Có một cái kỵ sĩ đoàn như thế tồn tại sao? …Đừng nói với tôi… nó sẽ không phải là tổ chức tội phạm chứ?” Cơ Bạch nghiêng đầu hỏi. Ở một bên bé miêu nhân lắc đôi tai dễ thương của mình; Cô bé có biểu cảm không biết gì trông như ‘=A=’. Mặt khác, ánh mắt Cơ Bạch hướng về Lâm Thác bỗng chốc trở nên kì quái.
Giả định này đến không phải do Cơ Bạch có thành kiến. Nếu có một kỵ sĩ đoàn mà thậm chí anh chưa nghe tới, thì nó có thể là một hội không chính thức chưa được chứng nhận và nằm dưới sự chỉ đạo của thánh điện hiệp hội. Nói thẳng ra, một tổ chức bí mật như vậy có khả năng được điều hành bởi những cá nhân đáng ngờ, nghĩa là, họ thường làm những việc phạm pháp.
Nghĩ đến điểm này, Cơ Bạch nheo mắt, nhìn chằm chằm Lâm Thác với vẻ cảnh giác.
Một người mặc một bộ tây phục với khí thế kiêu kì, thường chẳng phải dạng người tốt lành, chưa nói đến những hành vi kỳ lạ của đối phương. Cơ Bạch cảm thấy anh phải hoàn thành nghĩa vụ của mình cả khi là một kỵ sĩ đã nghỉ hưu là bắt tên này và gửi đến cơ quan có liên quan nếu anh chắc chắn được tên này có hành động quá giới hạn.
“Hả??? Sao cậu lại có những suy nghĩ như thế chàng trai?! Nếu có thứ gì khác, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt vô cùng bảnh bao và lịch lãm của tôi! Sao tôi lại có dù chỉ 1 chút quan hệ với những thứ như vậy chứ?” Lâm Thác cực lực phản đối. Cùng lúc đó, anh ta thu lại chút mặt mũi còn sót lại và dí khuôn mặt sát lại gần Cơ Bạch.
“Đủ rồi, ngươi phắn sang một bên. Đúng như dự đoán, chuông nứt chẳng thể kêu hay được.”
Dường như không muốn phải xem thêm lời bào chữa thảm hại nào của người đàn ông, Lan Y không nói gì bắt đầu kéo tay Lâm Thác và kéo anh ta vào góc. Cô bước tới trước Cơ Bạch và đối mặt với ánh nhìn của anh.
“Đúng như cậu nói, chúng tôi thực sự là một kỵ sĩ đoàn không chính thức và không được kiểm soát. Qua cái nhìn của chính phủ thì chúng tôi đúng là như thế.”
“Vậy… Các người lôi kéo tôi vào cái tổ chức lố bịch này? Có lợi ích gì không? Liệu tôi có được hưởng đủ 5 loại bảo hiệm cùng với trợ cấp tại gia? Nếu những thứ này không rõ ràng, tôi khá chắc bất cứ người bình thường nào cũng sẽ không để ý tới. Các người có nghĩ như thế không?” Cơ Bạch không chút khách khí nói thẳng.
“Mhm, dù thế cậu cũng quên mất một điều. Một người bình thường cũng sẽ không cứu giúp cho một ác ma chủng bị nằm gục trong con ngõ nhỏ.” Đôi mắt của Lan Y không chút gợn sóng tựa như mặt nước xuân. “Cái suy nghĩ chung cho rằng tất cả ác ma chủng đều là xấu đã ăn sâu vào tâm trí mỗi người. Tôi tin rằng phản ứng đầu tiên của một người bình thường ngay khi thấy một ác ma chủng sẽ là cao chạy xa bay. Tiếp đó họ sẽ ngay lập tức liên hệ đến Thánh điện hiệp hội kỵ sĩ.”
“Làm sao tôi biết các người không cùng một giuộc như các loại tà giáo kia?” Cơ Bạch nhìn
bé miêu nhân bên cạnh anh; Cô bé ngồi khụy gối với hai chân sáp cạnh nhau, với hình dấu hỏi hiện trên đỉnh đầu. Sau đó anh lại đem ánh nhìn của mình về Lan Y..
“Dụng ý của bọn tôi, vừa rồi tôi đã nói với cậu. Ngoài ra, tín điều chũng tôi cũng không khác các kỵ sĩ đoàn khác là mấy. Và đừng nghĩ là bọn tôi thiếu nhân lực đến mức bọn tôi mời chào người một cách ngẫu nhiên mà không cân nhắc. ‘Chất lượng hơn số lượng’ luôn là chính sách của bọn tôi khi tuyển thêm bất cứ người mới nào. Trong bài kiểm tra trước đó nếu cậu trả lời sai dù chỉ một sợi tóc, bọn tôi cũng sẽ đánh trượt cậu.” Y Lan lạnh lùng đáp lại.
“Như vậy, các người tự nhận mình là kỵ sĩ?”
“Như đã nói, chúng tôi tuân theo tín điều của kỵ sĩ.”
“Nhưng các người không có chứng nhận kỵ sĩ mà Thánh điện hiệp hội cấp cho đúng chứ?” Sau một khoảng lặng, Cơ Bạch chậm rãi đáp lời.
“Hiểu biết của cậu về kỵ sĩ chỉ giới hạn trong một tấm chứng nhận cỡ bàn tay ư?” Lan Y nhếch mép chế nhạo.
“Một kỵ sĩ sở hữu giấy chứng nhận kỵ sĩ chính thức làm việc xấu và đàn áp người dân. Một người bình thường sở hữu một trái tim chân thành sẵn lòng hi sinh bản thân cứu người lúc hoạn nạn. Ai giống một kỵ sĩ hơn?” Lan Y nói. Không rõ cô ấy đang chất vấn Cơ Bạch hay đang nói với bản thân mình.
Khung cảnh tàn bạo của bốn kỵ sĩ trẻ chợt hiện lên trong tâm trí anh, Cơ Bạch chìm vào suy nghĩ trong thoáng chốc.
“Nói thật, cá nhân tôi không muốn cậu tham gia với chúng tôi.”
“Hửm?” Ánh mắt Cơ Bạch tràn đầy bối rối. Lan Y không giải thích nhiều. Cô cúi người và xoa cái đầu bé nhỏ của bé miêu nhân ngại ngùng.
“Nếu như trái đất có nhiều người như cậu… xung đột chắc chắn sẽ ít đi rất nhiều.”
Lan Y bỏ lại một câu đầy ý vị trước khi cô xoay người báo cho Lâm Thác đã đến lúc rời đi.
“Tôi có câu hỏi.”
“Miễn nó không phải thông tin cơ mật và trong tầm hiểu biết của tôi.” Y Lan không quay người lại.
“Các người sẽ mang bé mèo nhỏ này đi đâu?”
“Chúng tôi sẽ hỏi ý kiến của cô bé. Chúng tôi có thể gửi cô bé về quê nhà của mình…Đừng quá sốc, chúng tôi có năng lực làm điều đó. Hoặc, nếu cô bé không muốn quay về, cô bé cũng có thể chọn ở tại trụ sở chính của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bạc đãi cô bé, dù sao tùy cô bé lựa chọn.”
“…Thật vậy?”
“Vậy thì chàng trai trẻ. Ra quyết định đi. Thời gian cũng không còn sớm.” Y Lan quay đầu nhìn Cơ Bạch phía sau mình.
“…Tôi phải từ chối.” Do dự chốc lát, Cơ Bạch vẫn chọn từ chối đề nghị của Lan Y. Đây là kết quả sau khi cân nhắc cẩn thận.
Anh đã không còn tư cách trở thành một kỵ sĩ sau khi bị nguyền bởi một hấp huyết quỷ. Điều đó cũng tương tự kể cả là một kỵ sĩ đoàn chưa được chứng nhận… Kể từ khi Cơ Bạch rời khỏi lâu đài hấp huyết quỷ, một nơi không ánh sáng, anh chỉ có suy nghĩ tìm một công việc và làm một người bình thường suốt phần đời còn lại. Thỉnh thoảng, anh có thể trở thành một phần của lực lượng đặc biệt hoăc thậm chí một triệu hoán sư, dù vậy anh sẽ không còn gây thêm bất cứ rắc rối nào cho nhân loại. Với tư cách một kỵ sĩ được xã hội cho là ‘đã chết’, đây là điều cuối cùng anh có thể làm.
“Đúng như mình nghĩ~” Lan Y cười. Sau đó cô vẫy tay, ra hiệu cho Lâm Thác rằng họ sẽ rời đi, sau đó, cô ngồi xổm trước bé miêu nhân. “Theo chúng ta. Không cần phải sợ, chúng ta sẽ đưa bé về quê nhà của mình một cách an toàn.”
Lan Y, người lúc nào cũng có vẻ mặt lạnh lùng, ngay lúc này lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.
“Nyauu~?” Bé mèo nghiêng đầu. Cô bé nhìn Y Lan có biểu cảm hiền lành trên mặt trước khi chuyển ánh mắt sang Cơ Bạch đang trầm lăng. Ngay lập tức, cô bé lui về sau ống quần của Cơ Bạch.
“Người phụ nữ có vẻ vô cùng thích ngươi”
“…” Cơ Bạch có phần bất đắc dĩ khi nhìn bé gái với cặp tai mèo đang túm chặt ống quần anh không chịu buông. Anh không nhớ từ khi nào mà mình lại thu hút động vật nhỏ tới vậy.