“Công lý? Xin lỗi, chắc ông không biết rằng, Ultraman chỉ có thể duy trì cơ thể trong 3 phút trên Trái đất? Thứ lỗi cho ta vì không có cơ hội so tài với ông, vì một lúc sau ta sẽ trở lại dạng con người của mình. Ông đã xem bất cứ bộ Tokusatsu nào mà người anh hùng tiết lộ trước chân thân của họ chưa? Xin lỗi nha.” Sau một hồi giằng co ánh mắt với Manda, Cơ Bạch nhún vai, quả nhiên không dây dưa với Manda vẫn là lựa chọn tốt nhất. Anh quyết định tận dụng triệt để ‘Khẩu độn’[note30868] của mình.
Nói thẳng ra, nếu đây là quá khứ, sẽ không có chuyện kỵ sĩ chịu hình phạt nhẹ như vậy. Cơ Bạch không chỉ thừa sức thổi bay 4 tên lỗ mãng kỵ sĩ kia, mà anh còn có thể đập cho lão Man dung túng học trò một trận rồi mới cho qua. Tuy nhiên, đây là thời điểm vô cùng bất lợi và xã hội loài người đã coi ‘Thiên Huy kỵ sĩ’ là người chết. Nếu anh đấu một trận với lão Man, khả năng anh bị bại lộ là rất cao.
Cân nhắc một hồi, Cơ Bạch quyết định sẽ không dính dáng tới lão.
“Ồ! Người ta luôn nói rằng lớp trẻ giỏi hơn thế hệ già. Cậu trẻ đây sợ thua một ông lão ngoài 60 sao?” Manda mỉm cười, mắt thu lại thành một đường khe hở. Ông khẽ chạm vào thanh trường kiếm giắt bên lưng.
“Bỉ nhân đây cũng không có ý gì. Ta cũng chỉ muốn cùng cậu trao đổi 1 vài chiêu thức và sau đó kết giao bằng hữu mà thôi…” Ánh mắt Manda bừng bừng nhìn bóng người lặng lẽ bước về sau.
‘Ai mà tin? Nếu hôm nay không phải ta mà là người khác đánh, chúng chắc đã gãy vài cái xương sườn. Lão Man công nhiên bao che cho học trò? Đừng trước công lý, lão vẫn tỏ ra thiên vị?’
“Rồi, rồi, ông muốn sao?” Cơ Bạch biết mình không thể rời đi dễ dàng. Anh nhẹ nhàng kéo lại bao tay, sau đó đứng thẳng lưng và nhìn thẳng vào Manda.
Trong tích tắc, Manda cảm thấy quen thuộc đến khó tả. Tuy nhiên, lão cũng không nghĩ nhiều, đơn giản cho nó là ảo giác. “Bỉ nhân nhận thấy cậu trai đây rất am hiểu kỵ sĩ chi đạo, hẳn cậu là kỵ sĩ thế tục từ quân đoàn tình nguyện nào đó phải không? Lão phu cũng không gây khó dễ cho cậu, ta chỉ muốn giao hữu một trận thôi.” Manda chăm chú nhìn Cơ Bạch, đôi mắt sáng lên ý chí chiến đấu.
Quả nhiên…
“Tôi còn tưởng là chuyện gì, vậy hãy kết thúc nhanh đi. Địa Cầu hiện vẫn đang than khóc và tôi còn có một khối công việc chưa hoàn thành.” Cơ Bạch vặn cổ và nói một cách thờ ơ.
Manda hơi nhíu mày. Dù không quan tâm, nhưng lão vẫn là một kỵ sĩ vô cùng tiếng tăm. Ngay cả khi biết vậy, ‘Ultraman’ trước mặt lão vẫn trả lời với thái độ vô cùng thẳng thắn. Nếu tên này không phải là 1 tên ngốc cứng đầu, hắn ắt hẳn là một cao thủ ẩn dật.
Tuy nhiên, đây chính là điều Manda muốn. Lão đã chứng kiến hành động của 4 tên kỵ sĩ này từ đầu đến cuối. Và lão chưa phải là 1 lão già ngoan cố, sao lão lại không hiểu lí lẽ mà đứng đó? Lí do thực sự là do người bí ẩn này đã kích thích sự háo thắng của lão.
“Tốt, câu trả lời rất ấn tượng! Lão phu không thể đợi được nữa!” Manda rút kiếm giắt bên hông, đứng thẳng và đặt thanh trường kiếm ngang bả vai, thực hiện kỵ sĩ lễ.
Ngay lúc Manda hành lễ, Cơ Bạch buông thanh trường kiếm trong tay, lấy từ đâu ra 1 cái loa nhỏ đặt trên bàn gỗ.
“???” Lông mày Manda nhăn lại khi quan sát hành động của Cơ Bạch. Cảm giác sự việc không đơn giản như vậy, chủ tiệm cùng hai kỵ sĩ bên cạnh cũng ngẩn người ra, sự kinh ngạc hiện trên vẻ mặt của họ. ‘Này? Cậu đang giao chiến đấy. Hãy nghiêm túc chút đi!’
Cơ Bạch không bận tâm đến những ánh mắt xung quanh. Anh tập trung vặn kênh theo ý mình và nhấn nút.
“Wanna take you baby, take me higher…[note30870]"
” Một loạt âm điệu trầm bổng như làm phấn chấn lòng người, vang lên.
Những người đang có mặt: “…”
“Ok! Bắt đầu thôi! Với BGM[note30869] ở bên, không ai có thể đánh bại ta.” Ultraman khẽ nhích vai. Anh sau đó đóng tay trái lại và mở tay phải, tạo tư thế của Ultraman lúc đối đầu quái vật.
‘…Ta thực sự biết ơn cậu trai trẻ trước mặt này, nhưng…cậu ta không cảm thấy xấu hổ sao? Thực sự rất khó xử khi nhìn vào cậu ta…’
Ngay cả ông chủ tiệm cũng đi đến giới hạn. Ông vùi mặt vào trong bàn tay mình.
Một trận kỵ sĩ so tài vô cùng nghiêm túc bị tên này biến thành một trò đùa.
Về Cơ Bạch? Căn bản không quan tâm. Anh không còn là kỵ sĩ nữa. Anh có thể chơi theo bất cứ cách nào miễn nó làm anh hài lòng.
Thỉnh thoảng, anh cũng muốn buông thả một chút.
Tuy vậy, so với chủ tiệm mỳ, sự tập trung của Manda đương nhiên không phải hành động kỳ cục của cậu trai.
“Các hạ, có vẻ quên cầm kiếm lên rồi.”
“Kiếm? Không cần đâu. Nếu tôi dùng kiếm, sợ người ngoài nói tôi bắt nạt ngài…” Cơ Bạch ban đầu nghĩ nên ngoáy lỗ tai sau khi nói điều này, nhưng biết mình vẫn đang đeo bao tay, anh đành từ bỏ.
Ngay sau khi nói lời này, có vẻ chính Manda cũng bị kích động. Mọi người cũng đông cứng lại.
‘Ngông cuồng! Tên tiểu tử này thật ngông cuồng!’
“Một kỵ sĩ trẻ…nói với kỵ sĩ tiền bối ta đây như thể: ‘Ta sợ cầm kiếm sẽ là bắt nạt lão?’ Hỡi chàng trai trẻ, do ngươi mạnh? Hay do chê ta không nhấc nổi đao?’
“Ông đã bao giờ thấy Ultraman dùng kiếm đánh quái chưa? Đây không phải Kamen rider.”
“Cậu…thực sự đang nghiêm túc đấy à? Không sử dụng kiếm?” Manda nheo mắt lại.
“Tôi vô cùng, cực kỳ, và hoàn toàn chắc chắn! Với lại, nhanh lên được không? Nhạc nền của tôi sắp kết thúc rồi đấy?”