“Nói rất hay.” Một giọng trầm ổn vang lên. Tuy vậy, trong tiếng vỗ tay đơn độc đấy lại không hề có chút ý tán thưởng hay biểu dương nào.
Cơ Bạch quay đầu và chuyển tầm nhìn về một nơi khác. Người kia không biết xuất hiện từ lúc nào, đó là một người đàn ông trung niên mặc thường phục vải lanh.
Một giọng nói quen thuộc, cùng với một khuôn mặt đã lâu chưa gặp.
“Manda đạo sư! N-Ngài đã tới!” Kỵ sĩ tóc ngắn, cùng những kỵ sĩ khác vẫn còn tỉnh táo, ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm vì tìm thấy người chống lưng. Khuôn mặt trắng bệch của họ ngay lập tức tràn đầy phấn khích, họ không hề sợ hãi một chút khi chạy qua ’Ultraman’ trước mặt. Họ loạng choạng bò đến chỗ người đàn ông trung niên.
Trong long họ đều biết rằng chỉ cần dưới quyền người này, họ tuyệt đối sẽ không chịu bất cứ khổ cực nào. Người thấy mà không cam chịu khi nhìn học sinh dưới quyền mình bị đánh đập
Cơ Bạch chính xác không có một ý cản trở hai kỵ sĩ chạy qua anh. Qua lỗ nhỏ dưới đôi mắt bóng đèn, ánh mắt nhìn vào người mặc thường phục, một người đàn ông trung niên điềm đạm. Bất chợt một nỗi nhớ và cảm xúc hoài niệm iện lên trong anh.
‘Manda, đã lâu không gặp.’
Người đàn ông trung niên tên Manda đứng trước mắt anh chính là học trò của anh. Chính xác hơn, là học trò cũ. Thời gian mà ông ta gia nhập “Thiên Huy kỵ sĩ đoàn” là khoảng trước khi Cơ Bạch đạt được thành công và được công nhận. Khi đó, ông chỉ là một ông chú chán nản, ôm hận vì mất cả vợ con trong chiến tranh.
“Thánh Diễm kỵ sĩ” Manda. Thánh võ của ông ta là một ngọn lửa có áp suất cao bao bọc xung quanh kiếm, gây ra sát thương chí mạng đối với ác ma chủng. Vì ngọn lửa có sắc kim, nên ông được phong là “Thánh Diễm”.
Là một người gia nhập tương đối muộn, tuy vậy, khoảng cách về tuổi tác giữa ông và Cơ Bạch cũng không cản trở mối quan hệ của họ. Đến nay, tên tuổi và chiến công của Manda, có thể nói là có không ít tiếng tăm trong Thánh võ hiệp hội. Cơ Bạch là người đã chứng kiến sự lột xác và trưởng thành của anh trên từng chặng đường.
Mặc dù đã gặp người quen, Cơ Bạch cũng không sợ thân phận bị lộ. Rốt cuộc, anh đang mặc bộ trang phục hóa trang và giọng nói của anh bị bẻ cong so với bình thường. Chỉ cần Cơ Bạch cẩn trọng, khả năng anh bị lộ tẩy là rất thấp.
“Manda đạo sư! X-Xin hãy soi xét cho chúng con! Chúng con chỉ đang thi hành nhiệm vụ! Và tên khả nghi này tự nhiên nhảy ra và cản trở chúng con. Không chỉ phỉ báng và nhục mạ, mà hắn còn làm bị thương hai người trong đội! T-Thầy nhìn xem…”
Có lẽ năng lực tổng thể và khả năng chiến đấu của kỵ sĩ tóc ngắn không đạt tiêu chuẩn, tuy vậy, kỹ năng diễn xuất của hắn lại và tư thế ôm đùi của hắn lại rất khá. Thể hiện qua tốc độ chuyển biến sắc mặt cùng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Trông như một người trải qua rất nhiều sự bất công cùng cái nhìn chua xót và đầy căm hận. Lời nói còn cố ý bẻ cong và thay đổi cùng che lấp tình tiết sự việc. Toàn bộ thao tác giống như đây không phải là lần đầu của hắn.
‘Tsk, tsk, tsk. Anh bạn, Viện Hàn Lâm nợ anh một bức tượng vàng Oscar đấy.’
Với kỹ năng diễn xuất hoàn hảo như vậy. Cơ Bạch không hiểu tại sao hắn lại trở thành kỵ sĩ. Không phải làm nghề diễn viên sẽ cho hắn nhiều tiền tài và danh vọng hơn sao?
“Ta hiểu, các con lui xuống trước đi.” Manda gật đầu. Ông chuyển mắt về khuôn mặt vô hồn của bác chủ tiệm, rồi về phía kỵ sĩ đuôi lợn, tiếp đến là Karen đang xỉu ở một góc. Sau đó, ông nhìn vào ‘Ultraman’ đang đứng ngạo nghễ ở trước cửa tiệm ăn.
“Tôi nghĩ cậu nợ tôi một lời giải thích, chàng trai trẻ.” Manda nheo đôi mắt xám lại. Tư thế như rắn hổ mang đang rít, như đang vận sức chờ đợi, để người ta dám nhìn vào mắt hắn.
“Ồ? Giải thích?” Cơ Bạch lúc này đang vác trường kiếm trên vai, sửng sốt. “Oi—…Ông chú, không phải ông đã nhìn trộm toàn bộ vở kịch này từ đầu đến cuối sao? Ông không có dù chỉ một chút manh mối nào à?”
Manda nheo lại hai con ngươi. Ngay lập tức, sự cảnh giác và kinh ngạc ngày càng hiện rõ trong mắt ông ta.
‘Kỹ năng quan sát vô cùng ấn tượng. Tên này tuyệt đối không thể khinh thường.’
“Hỗn láo! Ngươi không biết đây là ai sao? Thầy đây là một trong những hổ tướng dưới quyền của “Thiên Huy kỵ sĩ”, Thánh diệm kỵ sĩ Manda ! Cẩn thận lời nói của ngươi!” Trước khi Manda kịp mở miệng, kỵ sĩ tóc ngắn gầm lên một cách ngạo mạn. Điệu bộ tên này làm Cơ Bạch nhớ tới câu thành ngữ ‘Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng’.
“Đến lượt ngươi nói? Tin ta nhét phân vào miệng ngươi tại chỗ không?” Khóe miệng Cơ Bạch nhếch lại, anh giương thanh trường kiếm trong tay lên.
“Ngươi…” Kỵ sĩ tóc ngắn thẹn đỏ mặt, nhưng cũng không dám thốt ra lời nào nữa.
“Đúng như cậu đã nói, cậu trai trẻ. Cách xử lý của chúng đúng là không thỏa đáng. Khi bọn ta quay về, ta sẽ bắt chúng học thuộc lòng toàn bộ kỵ sĩ tín điều trong vòng 3 ngày.” Manda nói một cách chậm rãi trong khi theo dõi hình bóng Cơ Bạch.
Lão già này…Vẫn chẳng khác xưa, vẫn bảo vệ học viên của mình. Ngay khi ta chưa kịp nói, lão đã ra tay trước và nhẹ nhàng xử lý bằng cách đưa ra những câu khoan hồng đối với kỵ sĩ của mình.’
Cơ Bạch cười bất lực. Đánh giá của anh đối với Manda từ trước đến nay là người ngay thẳng những lại vô cùng cảm tính. Đấy là lí do tại sao ông ít được trọng dụng 1 số nhiệm vụ…Mà cũng chẳng quan trọng nữa. Dù sao anh cũng không còn là ‘Thiên Huy kỵ sĩ’, sao anh lại phải quản những việc này? Cơ Bạch chỉ tương trợ những người gặp bất công thôi. Anh không định xen vào chuyện nội bộ của kỵ sĩ đoàn nữa.
Ngay khi Cơ Bạch vừa ném thanh kiếm quay đi, một giọng nói vang lên sau lưng anh.
“Chàng trai, ta nghĩ chúng ta nên quay lại chủ đề chính. Như ta đã nói từ trước, bỉ nhân[note30786] là người ra quyết định khen thưởng cũng như đưa ra hình phạt đối với các kỵ sĩ. Đả thương 2 kỵ sĩ và bỏ đi không nói một lời, cậu nghĩ có thỏa đáng không?”
“Hm? Ý ông là sao? Ý là ông sẽ tiếp tục gây phiền phức cho tôi?” Cơ Bạch cười nhạt và quay lại lần nữa, một phen đánh giá học sinh cũ.
“Nói quá lời. Bỉ nhân đơn giản là muốn tìm lại công bằng cho học trò của bỉ nhân.” Manda lạnh lùng nói, giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng khiêm tốn.
‘Tốt, giỏi lắm Manda. Mới một năm không gặp và ông nghĩ ông đã học đủ rồi sao? Giờ thầy giáo cũ cũng không là gì trong mắt ông?