“Các kỵ sĩ đáng kính! Tôi không hề chứa chấp ác ma chủng trong quán cơm của tôi. Các ngài không phải vừa lục soát rồi hay sao? Tôi cầu xin các ngài hay tỏ ra chút thương xót. Tôi thực sự đã có tuổi và chỉ còn chút gia sản này. Nếu chúng không còn, các ngài nghĩ tôi sống làm sao?” Người chủ tiệm đứng chắn trước cửa và kiên quyết từ chối rời đi trong khi chua xót cầu xin các kỵ sĩ, ông hy vọng họ sẽ tỏ long thương xót. Trông như ông đã sắp quỳ xuống.
“Đúng thế, phẩm hạnh lão Vương tôi biết. Ông sẽ không làm vậy kể cả khi gan ông lớn gấp 10 lần.”
“Không phải các kỵ sĩ này đang làm khó bác ấy sao? Cách thức cũng vô cùng thô lỗ.”
“Sao mà ác ma chủng lọt vào thành phố được? Những kỵ sĩ này không phải đang kiếm cớ để khám xét nhà bác Vương giữa thanh thiên bạch nhật sao?”
“Điều này thật là quá quắt…”
Âm thanh của những người đứng xem xung quanh lọt vào tai kỵ sĩ đội trưởng từ mọi hướng. Từng mạch máu của anh ta nổi lên trong khi anh nắm chạm bàn tay đến nỗi nó phát ra tiếng răng rắc. Sau đó anh trợn mắt nhìn vào đám đông đang xôn xao kia.
“Kỵ sĩ chấp pháp, những người không có phận sự mau giải tán ngay! Bằng không, tất cả sẽ bị bắt vì bao che và chứa chấp tội phạm! Còn những ai vẫn cố tình đứng đây, cứ chờ xem, một lá thư của luật sư sẽ được gửi đến từng nhà các người! Cả ngươi! Phải, cả ngươi nữa! Ai cho phép ngươi chụp ảnh? Cất điện thoại đi! Còn không, đừng trách ta không khách khí!”
Sau lời tuyên bố của kỵ sĩ tóc ngắn, những người dân ngại phiền hà bắt đầu rời đi. Khi đối mặt với sự áp bức từ kẻ quyền thế, mỗi người đều nghĩ là bảo vệ bản thân, tránh họa về sau. Nói cho cùng, những chuyện không liên quan đến họ, chỉ có thể được đặt sang một bên.
Trên đời này không thiếu những kẻ nhu nhược và thờ ơ, duy chỉ thiếu những người đứng lên vì nghĩa khí.
“Lão khọm! Mau tránh ra! Không thì đừng trách ta không tôn trọng người già!” Đến nước này, kỵ sĩ tóc ngắn lộ bản chất, mất kiên nhẫn mà tuôn ra lời ác độc nhắm đến ông chủ tiệm. Ba kỵ sĩ đứng bên cạnh cũng lộ vẻ bất thiện, dần dần tiến lại gần chủ quán.
“Tôi…”
“Phong bạo mới đã ập tới! Làm sao mà chúng ta có thể ngồi yên?[note30680]…” Ngay khi mọi chuyện bắt đầu rơi vào bế tắc, một bản nhạc màu mè, sống động và kéo dài từ một bộ phim Tokusatsu bắt đầu phát lên. Năm người có mặt tại hiện trường rơi vào im lặng.
“Xin lỗi vì đã gián đoạn 4 vị, nhưng các vị có thấy con Golza nào bay qua đầu mình không?” Một âm thanh tựa như của một người đang đeo mặt nạ, ồm ồm truyền đến. Bốn kỵ sĩ có vẻ mặt khó tả khi nhìn vào nơi vừa phát ra giọng nói.
Họ chỉ có thể nhìn thấy một người đang chân đạp lên ghế đẩu bằng ghỗ, tay thì chống đầu tạo nên dáng vẻ của tác phẩm điêu khắc ‘Người suy ngẫm’, đó là…Ultraman??
Bốn kỵ sĩ sững sờ khi họ nhìn thấy bộ đồ Ultraman. Họ chỉ có thể nhìn nhau và tự hỏi không biết tên hề này xổng ra từ rạp xiếc nào[note30681]. Ngay cả ông chủ tiệm mỳ cũng đang có biểu hiện như vừa thấy một thàng ngáo.
“Ngươi là tên quái nào! Bước vào nhầm nơi sản xuất à?
Đây không phải là phim trường Tokusatsu! Cút ngay cho ta! Đừng có chỗ mũi vào công chuyện của kỵ sĩ!” Người kỵ sĩ tóc bím, người đầu tiên có phản ứng, hướng những lời sỉ vả bằng tiếng quát lớn vào ‘Ultraman’ và xua tay như đuổi côn trùng.
“…Cậu kia! Cậu có thấy con Golza bay qua đầu cậu không? “ Ultraman cố tình bơ đi lời kỵ sĩ tóc bím và đáp lại lời khiêu khích của anh ta. Anh đặt chân ra khỏi ghế đẩu và hướng ánh mắt giống như bóng đèn của mình vào hiệp sĩ tóc bím. Bằng cách nào đó, nó gây ra cho kỵ sĩ tóc bím áp lực khó tả.
“Golza là cái quái gì? Đây đâu phải Nhật Bản, sao cái thứ đó ở đây được?” Kỵ sĩ tóc bí chỉ có thể đáp trả vậy trong khi nhíu mày.
“Hửm? Cậu chưa từng thấy nó? …Hmmm, trong trường hợp này, muốn tự mình thấy không?”
“Hả? Ngươi nói cái…” Trước khi kỵ sĩ đuôi lợn kịp hiểu nghĩa của câu nói đó, một cú đấm kèm theo một cơn lốc nhỏ xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
‘Bang!’ Một tiếng đổ vỡ vang lên. Cơ thể của kỵ sĩ tóc bím bay thẳng về phía sau như diều đứt dây và đâm thẳng vào biển quảng cáo bên đường
“Ngươi! Ngươi vừa mới làm gì?! Đột nhiên tập kích kỵ sĩ?! Ngươi có biết điều này nghĩa là gì không?” Hành động vừa rồi của ‘Ultraman’ khiến 3 kỵ sĩ còn lại há hốc mồm kinh ngạc. Phải mất một lúc họ mới lấy lại bình tĩnh. Nửa kinh nửa sợ, họ thay nhau nhìn ‘Ultraman’ với thái độ thù địch.
“Hả? Công khai tập kích kỵ sĩ?” ‘Ultraman’ bối rối gãi đầu, ánh mắt bóng đèn của anh lúc này trông thật ngộ nghĩnh.
“Không hề! Tôi rõ ràng đang tấn công vài tên lưu manh ức hiếp dân lành thôi. Làm gì có kỵ sĩ nào ở đây.”
“Ngươi!!” Kỵ sĩ tóc ngắn không chỉ ngạc nhiên khi Ultraman trước mặt dám ra ta với một kỵ sĩ, còn e sợ hơn nữa khi chỉ một quyền đã khiến cho kỵ sĩ tóc bím nằm đất. Thực lực của kỵ sĩ tóc bím sao hắn lại không biết? Làm sao một tên dân đen ra có thể dễ dàng hạ anh ta??
“Tên dân đen! Sao ngươi dám vu khống và làm nhục chúng ta! Ta hôn may sẽ lấy đầu ngươi bằng mọi giá!” Người kỵ sĩ cao lớn dường như đã mất bình tĩnh nhìn ‘Ultraman’ với vẻ mặt phẫn nộ, sau đó anh rút thanh trường kiếm giắt trên thắt lưng của mình, sau khi truyền lực vào khuỷu tay, anh đâm thẳng mũi kiếm vào ‘Ultraman’.
Thấy kỵ sĩ cao lớn bắt đầu ra tay, kỵ sĩ tóc ngắn thở phào nhẹ nhõm, anh ta không hề có chút suy nghĩ muốn ngăn cản. Người ta đều biết rằng kỵ sĩ có quyền giết một người giữa phố nếu bị xúc phạm bởi người đó. Còn một người cố ý tấn công kỵ sĩ thì sao? Không cần phải nghĩ cũng đoán được.
Xét về thực lực, kỵ sĩ cao lớn đứng đầu trong kỳ sát hạch thánh kỵ sĩ. Vì vậy, kỵ sĩ tóc ngắn không hề lo sẽ có sơ suất gì xảy ra.
‘Vúttt…’ Tiếng gió như bị cắt làm hai nhát khi mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên qua không khí. Ngay lập tức, nó đợc đẩy đến giữa khoảng trống giữa lông mày của ‘Ultraman’. Nếu đúng như dự đoán, đầu của tên dân đen đáng chết này sẽ tách ra làm hai và nhuốm máu cả mặt đất!
Tuy nhiên, ngay thời điểm lưỡi kiếm suýt đâm qua, kỵ sĩ cao lớn thấy toàn bộ lực của mình tiêu tan trong tích tắc. Thanh kiếm của anh như bị cắm vào một ngọn đồi, không thể tiến lên cũng chẳng thể lùi về.
-----------------------------------
Trans: dạo này bận quá nên delay 1 ngày. Khoe gacha để xin lỗi các bác vậy :^