Cơ Bạch khẽ dụi mắt, ánh mắt lạnh lùng hướng đến 4 tên kỵ sĩ kiêu ngạo.
‘Ta vừa chứng kiến cái gì? Đây chỉ là một bầy lưu manh ngang ngược, hoặc cũng chỉ là 1 lũ du côn? Có lẽ? Ta không biết. Tuy nhiên, chúng chính là một nhóm kỵ sĩ.’
Có vẻ như anh dã đặt tiêu chuẩn quá thấp hồi còn ở trong “Thiên Huy kị sĩ” đoàn, khiến cho lũ vô lại cũng có thể tham gia. Trong con mắt của những kẻ này, Cơ Bạch không thấy một chút tinh thần nào được mô tả trong kỵ sĩ tín điều. Thứ duy nhất chúng mang trên người là khí chất của đám côn đồ lưu manh khó rửa trôi và sự vô liêm sỉ của một lũ xã hội đen.
‘Ai đã cho chúng quyền chuyên chế người dân? Ai cho chúng xông vào nhà dân và đập phá đồ đạc của họ khi còn không có kỵ sĩ thông lệnh? Và sau khi phá hoại kế sinh nhai của người khác, chúng vẫn cho rằng chúng đã đúng và đó là điều hiển nhiên? Mình có nên tin những hạng người như vậy xứng đáng với cái danh kỵ sĩ vào ngày nay? Thánh điện chắc hẳn đã suy tàn vào thời điểm bây giờ. Nếu điều kiện bây giờ cho phép, mình thật muốn đá một cước vào mặt tên hội trưởng đần độn.’
Hơn nữa, chủ tiệm là một người tốt trong mắt Cơ Bạch. Kể từ ngày đầu tiên, ông đã không đối xử lạnh nhạt với Cơ Bạch dù biết cậu nghèo.
Đôi mắt vô cảm của Cơ Bạch dán chặt vào những tên lưu manh mặc giáp kỵ sĩ gần đó, chúng đang thi nhau tỏ ra du côn hơn những tên còn lại. Vẻ mặt hiện tại của anh là vẻ mặt mà chỉ có những bằng hữu thân thiết mới biết, lúc này anh đang thực sự tức giận.
Cơ Bạch đã quyết tâm không can dự vào những chuyện này. Nếu ai đó trong “Thiên huy” kỵ sĩ đoàn hỏi về nó, họ sẽ dễ dàng biết rằng Cơ Bạch rất thích gây sự với những tên quan chức tham ô thích nạt dân thường, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tuy vậy, bất chấp tất cả những điều này, Cơ Bạch không chỉ định lao đến trước mặt chúng và sút vào đầu chúng với một cú nhảy. Và cũng không thể dùng “Thiên huy” thánh võ để đánh chúng. Nếu anh làm vậy, tin “Thiên Huy” kỵ sĩ còn sống sẽ lan truyền ra khắp nhân loại liên bang.
Sau khi đảo mắt một hồi, ánh mắt Cơ Bạch chậm rãi ngừng lại trước một cửa hàng đồ chơi. Có người nào đó đang mặc trang phục Ultraman, ta cầm một chùm bóng bay. Miệng Cơ Bạch vòng thành một hình vòng cung, dòng chữ đỏ tươi trên mu bàn tay sáng lên trong một con hẻm kín đáo.
Cùng lúc đó, nhân viên mặc trang phục Ultraman bắt đầu cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Anh cảm thấy có thứ gì nguy hiểm đang theo dõi lấy anh.
“Wao~! U-Ultraman kìa~” Người nhân viên trẻ lấy lấy lại giác quan của mình khi một giọng nói nhẹ nhàng êm dịu, có thể xuyên thủng trái tim của mọi đàn ông, bay về phía anh..
Không đợi anh kịp phản ứng, một pé loli tóc bạch kim, mặc một bộ váy dễ thương cùng cặp tóc hình cánh dơi liền nhún nhảy một vòng xung quanh anh.
Đôi lông mi dài và nồng đậm của cô tựa như đôi quạt lá cọ khi đôi mắt cô như thủy linh màu đỏ tươi. Khuôn mặt trắng trẻo và đáng yêu của cô ấy như tinh linh công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Mái tóc đuôi ngựa dài màu bạch kim chạy dọc cơ thể cô như hai dòng sông. Phối hợp nhịp nhàng với cô, chúng tựa như đôi tinh linh đang cùng nhau nhảy múa vậy.
“Ah…” Khoảnh khắc người nhân viên mặc đồ hóa trang chặm mắt vào cô gái, anh ấy sững sờ, tựa như đã trúng mũi tên của thần tình yêu. Cô tựa như một thiên thần hoàn hảo, khiến cho cảm giác muốn yêu mến cô không ngừng thôi thúc người khác
“Ultraman~ Ultraman thật nè!” Khuôn mặt ngây thơ của cô tràn ngập niềm vui sướng và đôi mắt dễ thương của cô xuất hiện biểu tượng trái tim màu hồng đào. Biểu cảm của cô vô cùng đáng yêu, khiến cho ngwoif ta nghĩ điều này là phạm pháp.
“Hự!” Người nhân viên ôm chặt ngực.
Anh đã trở thành nạn nhân của sự “moe”…
“Um…Ultraman ca ca! A-Anh làm ơn chụp ảnh cùng em được không? Em là fan lớn của anh đó, gyarun~” Bé loli tóc bạc tạo hình trái tim nhỏ trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mang theo sự mong đợi và một chút ngượng ngùng[note30635].
“Uwoh… Em dễ thương thật đó.” Người nhân viên hóa trang vội vàng che mũi lại.
“Làm ơn có được không?~”
“Đ-Được, không có vấn đề gì.” Không ai có thể từ chối yêu cầu của một bé loli dễ thương như vậy.
“Thật ạ? Yay! Vậy chúng ta có thể tìm nơi nào đó kín đáo hơn không?~ Ở đây có nhiều người quá~”
“Kh-Không có vấn đề gì.” Thấy biểu cảm đáng yêu của cô một lần nữa, người nào mà cưỡng lại được nó chứ.
Thời khắc Ultraman cũng khó qua được ải mỹ nhân, tự tiện rời vị trí làm việc. Phát hiện rồi bị trừ lương? Không quan tâm? Anh sẽ trỏ thành Ultraman của bé loli này. Nhớ đấy, con lợn mập quản đốc.
Anh hoàn toàn không chú ý đến nụ cười ranh mãnh hiện lên trên đôi môi của bé loli đang dẫn đường.
“Đây nè! Bắt đầu thôi!!” Sau khi được dẫn đến một con hẻm nhỏ, người nhân viên liếc nhìn xung quanh với dáng vẻ nghiêm túc.
“…Hehehe~ Xin lỗi ca ca nha~ Em cần mượn một số thứ trên người anh. Em xin lỗi vì để anh chịu đựng chuyện này nha~?”
“Eh?…” Trước khi người nhân viên kịp phản ứng, một cái bóng nhỏ đột nhiên lao thẳng vào đầu anh ta. Ý thức của anh ngay lập tức chìm vào đêm tối.