“Bệ hạ. Sao người có thể để công chua tới nơi nguy hiểm như vậy?”.
Trong đám người một thanh âm tựa như có chút già nua hướng tới, vị này có thể nói là một cái công thần có sức ảnh hưởng lớn trong này. Vị này cùng công chúa có chút quan hệ thân thiết vì là người đã dạy nàng từ văn tới võ đều do lão một tay truyền dạy, ngay cả hoàng đế cũng một trong là học trò của hắn. Thực lực trong đám người mạnh đâu chỉ nhiều lần. Đến ngay Mạc tướng quân kia cũng phải kiêng nể mấy phần, có lúc hoàng đế cũng phải nhường nhịn lấy.
Vị này cốt linh tựa như có chút lớn tuổi khoảng chừng tuổi lớn, thân thể tựa như rất rắn rỏi không phải vì tuổi già mà ảnh hưởng lấy, khí tức hơi thở phát ra tựa như một vị trung niên nhân không hơn, thân thể nhắm mắt nhưng hắn có thể dễ dàng phân biệt lấy từng cái khí tức xung quanh cũng như dễ dàng nhận dạng lấy. Sắc mặt lão ta từng cái vết nhăn xếp trên trán trông rất khổ cực tuổi già nhưng sắc mặt hoàn toàn trái ngược lấy, nhìn vào không ai có thể đánh giá lấy. Gương mặt hình chữ điền cùng ngũ quan tương đối, có chút xìu xuống một dạng. Hai mắt nhắm chằm không nhìn tới nhưng hai cái hàng mày kiếm có chút bạc trắng đan xen trông rất khí thế, mũi lão tương đối cao cùng cái kia chòm râu có chút bạc che lấy cái miệng. Thân thể khoác lấy một bộ trang phục màu trắng tinh khiết cùng một cái áo dài rũ xuống tới đầu gối cùng hai cái ống tay áo rộng trông rất giống mấy vị tiên ông thường hay sử dụng. Khí tức xung quanh trông rất trầm ấm cùng cái quang mang phát ra lấn áp lấy xung quanh.
“Lão sư a. Ta rất tin tưởng lấy Mạc tướng quân, ngài…. ”.
Vị này hoàng đế hạ lấy vì Võ hiệu lấy Trùng Thiên, Võ Trùng Thiên tên hắn đại biểu lấy, cái này tên hắn được đặt tựa như tới hắn trị vì có thể khiến đế quốc mạnh mẽ xông lên tới chín tầng mây một trong. Hắn có chút cúi đầu hướng tới đáp lời, thân thể hắn tuy cao quý nhưng đối với vị kia trong mắt vẫn luôn là hài đồng một dạng, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của lão đâu thể không khiêm nhường.
“Trở về tiểu công chúa mất một sợi lông tóc, ta nghĩ ngài nên phải chịu lấy thứ gì đó trừng phạt liền có thể”.
“Cái này…. Cái này”.
Nhanh chóng cắt đứt lấy lời hắn, lão nhân này lời nói tựa như không có sợ lấy luật lệ trong đế quốc tựa như, quả thật lão nhân kia có thể vì hắn mà lập vương cũng có thể vì hắn mà thay đổi vương vị. Chưa kể vị kia hắn gọi lão sư trừng phạt đâu phải dễ chịu, nhớ lại thời còn là một đứa trẻ luyện võ không chú ý cùng phá phách liền bị vị kia trừng phạt một cái hết sức nặng nề đến tới thời điểm này hắn có chút nghĩ tới có chút khóe mắt run rẩy cùng khóe miệng hơi co giật lấy. Quá mức đáng sợ lão sư, lời ra tất ắt thực hiện.
Lão nhân kia quá mức yêu quý lấy nàng ta, một cái tiểu nử hài quá mức trong sáng không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới. Nàng ta Võ Khuynh Thành tên, một cái tên nghe thấy cũng khiến người ta phải ngước nhìn, đúng như tên, nàng ta sinh ra mang lấy vẻ đẹp được thừa hưởng lấy từ mẹ, sắc đẹp phải gọi thuộc cái nhất nhì trong đế quốc, không nói khoác chứ mẹ nàng trong đế quốc hiệu đệ nhất nữ nhân, đám nam nhân chỉ cần nhìn qua chỉ có thể ngẫn người. Ngay cả xung quanh mấy cái kia đế quốc xung quanh cũng muốn mê mệt một dạng.
Mẹ nàng tựa như một cái bình thường nử nhân không có lấy một chút thực lực nhưng đừng vì thế mà khinh thường, ánh mắt nàng ta nhìn tới có thể nhìn nhận lấy bên trong sâu cạn, cũng vì thế mà đám người không dám chính diện ánh mắt đối lấy. Nàng thừa hưởng từ mẹ mình cái nhan sắc xinh đẹp cùng cha nàng cái khả năng tu luyện khả năng. Quá mức song toàn.
Không đợi đám người nhanh chóng định thần, lão nhân lườm qua phía bên kia Mạc tướng quân một cái liền quay người rời đi. Mạc tướng quân bên kia tựa như lông tơ dựng đứng cảm giác lạnh toàn thân, nhận thấy được ánh mắt vị kia mang tới uy áp, hắn cũng chỉ biết nuốt nước miếng mà làm, dốc hết sức bảo vệ lấy công chúa khả năng.
Rất nhanh qua, đám người cũng nhanh chóng ròi khỏi, tại trong điện lúc này cũng chỉ còn lại một mình hắn tại vị, vẻ mặt hắn có chút đăm chiêu, không phải lo lắng về lời lão sư hắn mà là cái kia phát ra khí tức chết chóc. Không lo sợ lấy an nguy công chúa mà là thông tin về nó, hắn mong muốn đây chỉ là một cái chí bào mà không phải lấy một đầu Hung Thú. Đúng là một đầu Hung Thú đâu thể không liên thủ các đế quốc kia nhanh chóng miễu sát lấy, nếu không thể thì đâu thể nói tới điều gì. Hắn trong điện cũng cảm nhận thấy lượng khí tức hắn lão sư có chút hơi loạn một chút không giống như thường ngày trầm ổn.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, hắn mới hướng đi ra, từng cái bước chân không nhanh không chậm đi tới. Bóng dáng hắn ngày một xa lấy dần dần biến mất bị tường thành che khuất lấy.
Bên kia công chúa, nàng ta được cha nàng đồng ý quá mức vui mừng, nàng tung tăng chạy nhảy khắp nơi, trên mặt nụ cười tươi tắn giữ lấy. Nàng trong đầu tựa như không có một thứ gì suy nghĩ chỉ biết sắp tới được đi ra ngoài mà thôi. Không biết nàng ta chủ động hay vô ý tiến tới trong biệt viện người dạy dỗ nàng. Trong biệt viện vị kia lão nhân tựa như nhận biết được nàng ta tới, trên mặt nụ cười nhẹ hiện hữu, ánh mắt có chút mở lấy nhìn phía xa.
Đúng như hắn dự đoán, phía xa tiểu nử tử chạy tới, tiến vào trong biệt viện nhanh chóng ngồi cạnh vị kia một lúc mới rót lấy một tách trà đưa lên miệng một ngụm lớn. Trà tại đây nàng rất ưa thích, mùi vị quá mức khác biệt, không một ai ngoài vị này lão nhân có thể làm ra tới. Nàng tựa như không ngại lễ tiết một dạng, quá mức tùy tiện. Ấm trà này vị lão nhân pha ché phải gọi quá mức nhanh, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền có thể đoán được nàng ta tiến tới liền pha lấy chưa tới tức hô hấp liền có thể. Tốc độ nhanh chóng cùng bước chân không có chút loạn mà rất nhẹ nhàng cảm giác.
“Đã lâu không tới gặp ta a”.
Vị này lão nhân có chút giận trong lời nói, phải hơn tháng nàng ta không ghé qua, cảm giác có chút thiếu thiếu. Không khí nàng ta mang lại có cảm giác khác hẳn có chút khó nói, nhưng có nàng xung quanh tựa như vui vẻ lên một dạng. Trên tay một ly trà đưa lên.
“Chổ này không có gì vui, ta không muốn chơi”.
Nàng ta không có chút suy nghỉ mà nhanh chóng trả lời lấy. Lời nói quá mức đâm sâu vào tim vị kia. Đúng thật chổ này không khí quá mức ảm đạm, không có lấy một cái gì có thể chơi lấy. Nàng trên mặt có chút nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn như củ không có gì thay đổi lấy.
“Không nhớ tới ta sao?”.
“Trà của lão sư ngon nhất a”.
Không để lão nhân quá mức buồn lấy, nàng ta nhanh nhạy khen lấy ấm trà. Nàng ta chủ ý tới đây cũng chỉ uống trà mà thôi, tu luyện nàng hiện tại có chút chán, không muốn tu luyện lấy, nàng suốt ngày cũng chỉ rong chơi xung quanh.
Lão nhân củng chỉ biết lắc đầu thở dài mà thôi.
“Lần này đi tới không đơn giản như trước, cái kia khí tức quá mức mạnh mẻ, ta sợ ngay cả ta cũng không dám chắc có thể thắng, ngươi lần này hết sức cẩn thận, cảm giác không tốt liền rời đi”.
Lão nhân không quên lấy nhắc nhở nàng, nàng tính khí quá mức ham chơi, mỗi một lần ra ngoài đâu chỉ khiến người ta lo lắng mà có lúc mải chơi quên mất đường quay về mới đáng suy nghỉ. Nhiều lần như vậy rồi a.
Sắc mặt lão nhân từ vui vẻ ngay lập tức có chút xìu xuống một dạng, dù không muốn nói nhưng lần này đâu thể làm khác, cũng không thể ra ngoài lấy, hiện tại dang tu luyện lấy một dạng đâu thể để chuyện ngài ảnh hưởng tới. Chỉ khi quá mức nguy cấp lão nhân mới ra mặt.
“Khuynh Thành biết a. Lão sư lo lắng quá mức”.
Nàng đáp lời chỉ như muốn cho qua mà thôi, không lưu giữ lấy bất cứ thứ gì. Uống xong cái kia tách trà liền nhanh nhạy đứng dậy chạy đi, bỏ mặc lấy lão nhân ngồi một mình. Chuyện này quá mức quen thuộc, không thể làm khác. Ánh mắt lão nhân xìn chăm chú lấy, cảm giác lần này đi tới chắc chắn có thứ gì đó xả ra tựa như rất mờ ảo cảm giác. Lời cũng đả nhắc nhở, chỉ cần nàng ta có lưu giữ hay không mà thôi.
Đi ra bên ngoài, tiếp tục chạy tới, không biết một ngày nàng đi qua biết bao nhiêu chổ mới chịu dừng lại.
Qua tới ngày hôm sau Mạc tướng quân chuẩn bị lấy quân số đông đủ chỉ đợi lấy nàng ta tiến tới mà thôi. Cái này tính khí của nàng trong cung ai nấy đều rất quen thuộc quá mức vô tư lấy. Đứng đợi lấy một hồi lâu có chút thiếu kiên nhẩn, muốn cử người tới gọi nhưng chưa ra lệnh tới. Phía xa có người mang lấy một bộ hoàng bào đi tới, không ai khác ngoài hắn ta hoàng đế Võ Thông Thiên. Từng cái bước chân nhè nhẹ tới.
“Bệ hạ”.
Đám người nhìn tới đưa tay chắp lấy phía trước cũng như quỳ xuống một dạng, cái này chỉ là một bậc lễ nghỉa trong hoàng cung mà thôi. Đám người trên mặt có chút xạm lại nhưng lúc này lại tươi cười một dạng, được hoàng đế tới tiễn đi một dạng, biết bao nhiêu công thần muốn mà không được, đám người có chút may mắn.
“Đứng lên cả đi. Ta không làm chậm trể các ngươi hành động”.
Hắn đáp lại vẻ khá nhẹ nhàng, bậc đế vương cao quý nhưng không phải lúc nào hắn cũng kiêu căng kiểu người. Trong cung hắn được xem là minh quân ngàn năm có một, xét xử công minh, đối xử người xung quanh đều rất thân thiện. Vì lý do này mà nhiều cái công chúa cùng quý tộc đế quốc khác cùng thủ đô muốn hướng tới tựa như có chút vô vọng.
Hắn hiện tại cũng chỉ có lấy người vợ mà thôi, ai trong họ cũng đều có điểm mạnh riêng biệt không một ai thua kém nhau nhưng chỉ cái sắc đẹp thì không thể so bì. Hắn trung niên nhân ước chừng tuổi cốt linh, cũng đúng, bùng nổ linh khí đám người ai nấy đều bảo trì lấy nhan sắc cùng tuổi tác được kéo dài hơn nhiều, hắn chí ít cũng phải trị vị thêm trăm năm có thể. Có thể nói hắn ta quá mức sung sức một tối có thể cân người vợ tựa như lông hồng.
Sắc mặt hắn đi tới có chút hồng hào, tụa như đêm qua gặp mộng đẹp, không phải vì cái kia khí tức làm hắn phải khó chịu như hôm trước. Trên tay hắn nắm lấy một thứ gì đó khá rộng cái hộp trao tặng lấy đám người.
“Tiến tới, gặp khó khăn mở lấy cái này hộp, bên trong có thứ có thể đưa tới cứu trợ báo hiệu”.
Mạc tướng quân đưa hai tay ra nhận lấy, một chân hắn khụy xuống tựa như bề trung được ban thưởng, cũng đúng, lần này đi tới không biết bao nhiêu nguy hiểm cùng cái kia rừng rậm phương hướng đám người tựa như không có quá nhiều thông tin không thể nói trước được điều gì.
Hai tay hắn giữ lấy rồi chuyển xuống cho một cái cận vệ giữ lấy, hắn sắc mặt tươi cười, đã lâu như vậy cảm giác. Hắn lúc này tựa như mọi chuyện có thể làm lấy, vào sinh ra tử đối với hắn quá mức nhẹ nhàng.
“Tiểu công chúa đâu”.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh quan sát một lúc, trên mặt có chút tìm tòi lấy. Không nhìn thấy tiểu công chúa hắn hướng tới hỏi lấy.
“Công chúa vẫn chưa tới a”.
“Phái người tới gọi”.
Hắn liên tiếp từng cái thanh âm vang lên, ra lệnh lấy cái kia nử nhân bên cạnh đi gọi lấy. Cũng đúng mà thôi, cái này tiểu công chúa mà tới đúng lúc thì chắc chắn mặt trời mọc hướng tây a.
Đám quân sỹ đứng cạnh bên có chút cười nhẹ lắc đầu, vẫn không thể quên được cái kia công chúa hành vi. Không biết lần này đi tới có làm đám người có mệt mỏi như những lần trước hay không. Tỷ như mải chơi tới lạc đường, đám người tìm lấy đâu chỉ mấy ngày thời gian, tìm thấy tới nàng ta đang trên cành cây đánh giấc ngủ sâu tới mức đám người khiên đi mà không hay biết…
Đợi một lúc lâu sau. Cái kia nử nhân quay lại tới.
“Tiểu công chúa đâu”.
Hắn có chút thắc mắc hỏi lấy, gương mặt có chút đăm chiêu, không biết nàng ta có đi chơi đâu rồi quên đường về một dạng.
“Tiểu nử tới gọi nhưng công chúa đang ngủ, cái kia nha đầu đang gọi lấy. Ta tới trước thông báo”.
Nàng ta có chút cảm thán, trong lòng có chút không khỏi cười lấy. Đám người đâu biết nàng ta trên giường kiểu ngủ như thế nào đâu. Nghĩ lại nàng rất muốn phá lên cười lớn lấy.