Thời gian không còn sớm, cũng tới lúc săn một ít đầu Hung Thú lấy thịt.
Bước đi nhẹ nhàng tại trên không tựa như muốn tản bộ cùng tu luyện đệ nhất Hồn Kỷ thành thạo tới mức có thể. Đi qua một vài đầu cửu giai cảm giác không muốn, thực lực hắn hiện tại chỉ cần một quyền nhẹ nhàng có thể mạt sát. Cửu giai Hung Thú được xem thực lực không yếu nhưng hắn muốn thử sức cùng đầu Vương cấp sinh vật, chưa kể hắn cũng muốn nhìn nhận Hồn Kỷ hiện tại hắn mạnh tới mức nào.
Trên đường, từng đầu cưu giai có ngẩng đầu nhìn qua cũng nhanh chóng rời đi, không một đầu Hung Thú dám tiến tới. Tìm kiếm thật khó, quá mức rộng lớn tầng , cảm giác đi mỏi nhừ chân mà không nhận diện được bóng dáng. Cảm giác có hơi chán nản.
Trung tâm không quá khác biệt, chỉ tại đây lượng linh khí nồng đậm hơn một chút, đa số đều là lãnh địa của đầu Vương cấp Hung Thú nhưng đi mãi mà không thấy.
Hơn canh giờ tản bộ, hắn nghĩ chân tại một điểm phía trên con suối. Dòng nước tí tách xuôi dòng, rộng khoảng chừng m sâu m. Thấp thoáng phía dưới đáy có một vài sắc xanh màu ngọc thạch phát sáng.Phong Thần không chần chừ nhảy xuống bơi tới vị trí có ngọc phát sáng, đi tới nhận thấy đâu chỉ một đầu ngọc thạch, ước chừng khoảng trên đầu. Đưa tay nhặt lấy, trong tay hơn đầu ngọc thạch lúc này mới nhảy ra khỏi.
“Hệ thống đây là loại ngọc thạch gì?”
“Đang phân tích”
“Ngọc thạch tên Quang Lục Thạch”
“Có vẻ trân quý, hệ thống giám định cho ta”
“Giám định hoàn tất, phẩm chất bình thường không có giá trị. Được dùng để chế tạo trang sức, kiến nghị ký chủ thu lấy lượng lớn sau khi rời đi có thể bán lấy tiền”
“…”
Phong Thần có chút nín lặng không biết nên nói gì.
Mẹ nó a. Hệ thống quá mức liêm sỉ a!
Có chút cảm thán, quả thật hiện tại muốn ra ngoài chí ít cũng phải có thứ gì để đổi lấy, có rất nhiều thứ phải dùng tiền mới xứ lý được. Lúc này cũng chẳng tìm được đầu Vương cấp Hung Thú chí ít còn có việc để làm nếu không cảm giác chán nản.
Không chần chừ, nhảy xuống hòa mình cùng dòng suối. Ven theo dòng suối đẩy tới, hắn thu hoạch tương đối tốt, trên tay hiện tại khoảng chừng gần đầu ngọc thạch rồi a. Thân thể hắn thả lỏng để dòng nước đẩy đi, dòng nước chảy nhẹ nhàng không đẩy đi quá nhanh. Cặp mắt quan sát xung quanh, hể thấy có quang mang phát ra hắn mới bơi tới.
Quá mức nhàn nhả!
Người khác mà thấy tình cảnh này chắc chắn mừng tới nhảy dựng một dạng, đây được xem là mỏ vàng, cấy săn tiền. Quang Lam Thạch chí ít củng mấy vạn một viên lớn rồi a. Thu lấy toàn bộ không chừng hắn thu được rất nhiều tiền, cái kia đô thị bên ngoài những thứ này quá mức xa xỉ, liền một đầu có thể đủ cho hắn ăn một thời gian dài.
canh giờ qua đi, trong tay hắn ít nhất cũng đầu ngọc thạc hơn, một viên lớn chừng hạt nhãn không quá nhỏ. Cảm giác dòng suối chảy mãi một dạng, thời gian lâu như vậy mà không tới điểm kết. Cũng mặc kệ. Hiện tại hắn không có việc gì để làm nên thời gian này quả thật rất rảnh, hiện tại săn giết đầu cửu giai không quá có nhiều thuận lợi cho lắm, cũng chỉ mang lại số ít điểm kinh nghiệm.
Ngày càng bị dòng nước đẩy đi một xa, cảm giác như con suối rộng hơn một dạng. Lúc này không còn những điểm sáng xanh lóe lên mà là từng điểm sáng đỏ rực nằm rải rác. Hướng tới đầu gần đó, đưa tay ra nhặt lấy, một đầu ngọc thạch lớn chừng nắm tay trẻ em hơn, cảm giác có chút nặng cùng rất cứng. Từng đầu ngọc thạch bị hắn thu lấy nếm vào trong kho đồ. Ước chừng lúc này hắn thu lấy gần đầu ngọc thạch không hơn.
Cũng tới lúc hắn rời khỏi, nhảy lên đứng trên mặt nước tiến bước đi lên. Cảm giác rất thoải mái, tựa như lâu rồi hắn chưa được tắm rửa sạch sẽ.
Rục rục!
Bụng đói réo lên, cảm giác sùng sục liên hồi không ngớt. Lâu rồi chưa ăn gì, thân thể hiện tại gầy nhỏ đi rất nhiều, làn da có chút xanh xao. Phong Thần đặt tay lên bụng một lúc rồi mới tìm lấy một đầu Hung Thú gần nhất, chí ít cũng phải đủ lớn để hắn no bụng.
Đi tới gần phút thời gian, trước mặt hắn một đầu Hắc Hùng thân thể to lớn cao hơn m, thân thể chắc nịch, hai chi trước to lớn vửng chải, cự lực phát ra chắc chắn rất kinh khủng. Thực lực nó củng chỉ mới cửu giai Hung Thú, thực lực không phải xếp dưới cùng cấp độ có chút nhỉnh hơn.
Không quan tâm nó mạnh mẻ tới mức nào, Phong Thần nhìn nó tựa như đồ ăn một dạng. Đạp không tiến tới không một động tỉnh. Khoảng cách cũng chỉ m gần.
Rống rống!
Đầu Hắc Hùng lông tơ lúc này dựng đứng cả lên, thân thể cảm giác rợn người kéo dài, ánh mắt nó tựa như có chút run sợ. Phải biết tại trung tâm vị trí có thể khiến nó cảm giác như vậy củng chỉ tính trên đầu ngón tay mà thôi. Ngay lúc này nó cảm thấy tựa như đang dần tiến đến. Kìm lấy cảm giác sợ hải, nó ngẩng đầu lên trời rống lên hai tiếng tựa như cảnh báo một dạng.
Phong Thần hắn đâu có để ý tới, bụng hắn quá đói khổng thể ngừng sôi súng sụng. Lúc này mà gặp Vương cấp sinh vật hắn cũng miểu sát có thể.
Khoảng cách m gần, đầu Hắc Hùng nhìn chằm chằm về hướng Phong Thần đi tới. Nhìn thấy bóng dáng hiện lên cảm giác sợ hãi trong nó tuôn ra ngoài. Hai mắt co rút, cảm giác có chút cúi đầu, nó biết chắc có quay người trốn chạy cũng không thể thoát. Có thể tiến vào phạm vi của nó mà không hề nhận biết, chỉ khi tới gần mời nhìn thấy bóng dáng trong đêm tối hiện lên mờ ảo.
Phong Thần trên mặt nở ra nụ cười kỳ quái nhìn chằm chằm lấy đầu Hung Thú, khóe miệng có chút nước dải trào ra. Dần dần đi tới.
Nhìn thấy thế đầu Hắc Hùng lúc này mới run liên hồi, cửu giai Hung Thú đâu phải yếu mà có kẻ nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng tựa như đồ ăn dâng tới miệng. Thân thể nó run không ngừng, lông tơ dựng đứng tựa như muốn nhảy ra rồi chạy trốn. Quá đáng sợ!
m gần. Trong bóng tối cảm giác chỉ như có thứ gì đó lóe lên rồi biến mất ngay lập tức. Không phản ứng kịp ánh mắt. Cảm giác sau lưng lạnh tê buốt, nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Đầu Hắc Hùng tựa như gặp quỷ một dạng. Bất động cảm giác bao trùm lấy, thân thể tựa như không nghe theo điều khiển, cảm giác tử vong dâng lên.
“Cảm ơn bửa ăn”.
Phong Thần thốt ra thanh âm khiến đầu Hắc Hùng như từ trên cao rơi xuống. Ngay tức khắc thân thể như bị lấy mất sinh cơ, tới chết cũng không biết bị miểu sát như thế nào. Quyền kình của hắn quá mức nhanh chóng không nhìn thấy. [Quang Chi Cách Đấu Thuật] của hắn tu luyện đã tới đại thành, nhờ có nó mà khả năng tu luyện võ kỷ tăng lên một cách nhanh chóng.
Bành bành!
Thân thể to lớn thình lình ngả xuống trải dài trên nền đất. Lấy ra con dao nhỏ, như thường lệ thu lấy lông da bán lấy tiền còn lại nướng lên ăn. Cảm giác hơi vô sỷ một chút. Bộ lông da Hắc Hùng quả thật rất tốt, mềm mịn cùng rất bền chắc, chắc chắn bán được một bộn tiền a.
Xèo xèo!
Tiếng thành âm lửa cháy trong đêm cang lên. Từng miếng thịt lớn bị cắt lấy đem gác lên phía trên ngọn lửa bằng giá để, tiếng thịt nướng tách tách vang lên khiến bụng ngày càng sùng sục tiếng động.
Mùi thịt nướng xông thẳng vào mũi, cảm giác hương vị nồng đậm tới cực điểm. Rất thơm a.
Trên tay một miếng thịt lớn đưa lên, cắn một miệng lớn. Tiếng nhai nhoàm nhoàm, cái miệng căng tròn tựa như muốn vỡ, hương vị quả thật khiến người ta muốn nghiện lấy. Gương mặt sáng lên thấy rõ, quả thật thịt ngon tới cực điểm. Liên tục từng miếng thịt lớn bị ăn lấy một cách nhanh chóng. Thân thể to lớn m dài bị hắn ăn hết một cách ngấu nghiến. Không có gì sai biệt lắm.
Đâu thể lảng phí. Khung xương cùng một ít thịt sót lại cũng rất hữu ích. Thôi động [Thôn Thiên Ma Công] thu lấy, hấp thu khung xương chuyển tới luyện thể. Thực lực của hắn tương đối mạnh nhưng luyện thể còn quá yếu, cường độ quá mức thấp. Bộ luyện thể pháp của hắn quá mức khó tu luyện, cảm giác như đổ hạt cát vào sa mạc một dạng. Không biết tới lúc nào hắn mới có thể tu luyện đẳng cấp cao nhất.
Cảm giác tựa như thân thể không có chút nào tiến triển một dạng.
“Hệ thống, bộ luyện thể pháp ta tu luyện sao cảm giác không có hiện tại”.
“Phụ thể ký chủ không thể tu luyện, chỉ có bản thể mới đủ cường độ tu luyện”.
“…”
Phong Thần có chút mộng, quả thật hệ thống không nói hắn có lẽ quên mất chuyện này a.