Hiện tại Tịch Thành mới phát hiện, kỳ thật cuộc sống của cô trên giang hồ này quá mức đơn điệu, cả ngày ngoại trừ việc đánh quái chính là lượn lờ ở trà lâu tửu lâu của Tiêu Lãnh. Có đôi khi chính cô cũng không hiểu được, đến cùng là cô muốn chơi cái gì ở trong này.
Trải qua một đoạn thời gian, Tịch Thành và Tô Túy trở nên rất quen thuộc. Tên Tô Túy này cũng không biết thế nào mà cả ngày cứ như quỷ hồn, cô đến chỗ nào cũng có thể nhìn thấy hắn. Dần dần, Tịch Thành xưng hô với Tô Túy đã chuyển từ “Tô huynh” sang trực tiếp gọi tên “Tô Túy”. Cô cũng biết Tô Túy thật sự là một tên rất dong dài, mà cũng nhờ vào điểm này Tịch Thành mới biết một tin tình báo, một tin mà ngoại trừ người của Phi Cáp Lâu ra thì không ai biết cả.
Bang chủ Phi Cáp Lâu tên là Vạn Sự Tri, cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong top xếp hạng cấp bậc, nhưng mà năng lực chiến đấu thì rất bình thường. Hắn một tay thành lập Phi Cáp Lâu, hơn nữa lại mở rộng phát triển nó thành một trong mười đại bang phái, kỳ thật là có nguyên nhân…
Theo lời Tô Túy, Vạn Sự Tri rất sùng bái Tịch Thành, lúc trước khi nhìn đến video clip về sự kiện bị giết ở Tân Thủ Thôn, hắn đã bị hấp dẫn sâu sắc bởi tính cách biến thái này của Tịch Thành. Tuy rằng tất cả mọi người đều không rõ, loại tính cách biến thái đến cực đoan như Tịch Thành thì có gì để sùng bái.
Hắn xem trong video clip, cô gái đó hết lần này đến lần khác bị giết, hết lần này đến lần khác lại đứng lên. Hắn cho rằng cô gái ấy sẽ nhận thua, sẽ chạy trốn, sẽ khóc lóc tê thanh liệt phế, nhưng hắn không nghĩ tới một người lại có thể quật cường đến vậy. Hắn nhìn quanh thân cô gái tản mát tỏa ra ánh sáng màu đen, cứ luôn mỉm cười với người đang không ngừng giết mình, sau đó cứng rắn dọa đối phương bỏ chạy. Sau khi bị giết vô số lần, cô gái ấy thế nhưng điểu chỉnh độ đau đớn lên đến mức cao nhất, hắn không khỏi tưởng tượng, nếu đổi lại là hắn thì sẽ như thế nào? Hắn liệu có thể làm được như thế hay không?
Vì thế, sau sự kiện đó hắn thành lập Phi Cáp Lâu, chuyên sống bằng thăm dò thu thập tình báo, mà kỳ thật mục đích ban đầu khi thành lập chính là hỏi thăm tung tích Tịch Thành và giúp Tịch Thành truy tung Ô Nha Bất Hắc, tiện cho việc Tịch Thành trả thù hắn ta.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, sau hôm đó, Tịch Thành tiêu thất hẳn năm.
Hắn cho rằng bởi vì sự kiện kia mà cô đã từ bỏ trò chơi này, sẽ không đăng nhập vào nữa khiến hắn tiếc nuối không thôi. Khi nghe đến Tô Túy nói hắn gặp được Tịch Thành, Vạn Sự Tri lập tức tuyên bố một mệnh lệnh vĩnh cửu đối với Phi Cáp Lâu – Về sau Tịch Thành Điện Hạ muốn tình báo, Phi Cáp Lâu không lấy một xu.
Đây là đãi ngộ chưa ai từng có trong trò chơi này, nhưng Tịch Thành lại có được. Cũng không biết vì sao, lúc này Tịch Thành lại có cảm giác khóc không ra nước mắt. Chuyện này hết thảy đều rất kích thích, cô không biết phải diễn tả như thế nào. Đến cùng là vì sao chứ? Vì sao cô lại có cảm giác từng trận từng trận gió lạnh thổi sau lưng? Không phải là cô đã gặp phải người theo chủ nghĩa cực đoan đáng sợ gì gì đó chứ?
Đồng dạng trời trong vạn dặm, đồng dạng vạn dặm trời trong…
Đồng thời, đồng dạng, Tịch Thành lại một lần nữa gặp Tô Túy…
Lúc này Tịch Thành tin tưởng, Tô Túy, nhất định là họ nhà Quỷ!
Đúng lúc Tịch Thành đáp ứng giúp Hữu Khuyết làm nhiệm vụ, vì thế, lại đúng lúc Tô Túy cũng đi theo.
Cô cùng Hữu Khuyết hẹn nhau tại cửa thành Dương Châu, khi hai người bọn cô đến đó, cô phát hiện bên cạnh Hữu Khuyết còn có một người.
Tịch Thành cũng không khách sáo, đi qua vỗ vỗ bả vai người nọ với vẻ mặt ‘vui sướng khi người gặp họa’ nói: “Hi, Bất Khí, sư phụ anh chịu thả anh xuống núi rồi sao?”
Bất Khí mặt như đưa đám: “Cô còn nói, đều là do con hồ ly đáng ghét nhà cô làm hại, khiến tôi phải chịu đựng bao nhiêu khốn khổ vất vả!!!! Chờ tôi có thời gian nhất định phải trở về giáo huấn nó một chút, thuận tiện tóm nó làm sủng vật luôn!”
Tịch Thành vã mồ hôi.
Hữu Khuyết vẫn không thấy phiền luôn đùa nghịch chén rượu bằng bạch ngọc trên tay, thoải mái nói: “Bất Khí à, tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ ý định này đi, lần này anh thật sự không có cơ hội đâu.”
Bất Khí nghi hoặc nhìn Hữu Khuyết, chỉ thấy Hữu Khuyết mỉm cười dùng mắt ra dấu ám chỉ Tịch Thành.
Bất Khí mắt trợn to chộp lấy ống tay áo Tịch Thành: “Cô giết nó rồi sao?” Ánh mắt kia, muốn bao nhiêu đáng thương như bị chồng bỏ thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tịch Thành không nói gì, biểu cảm tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Bất Khí cúi đầu tỏ ra tiếc nuối: “Tàn nhẫn, quá tàn nhẫn, một con hồ ly đáng yêu như vậy liền táng thân trên tay cô như vậy! Trời ạ! Cô thật sự là đại ma đầu!”
Tịch Thành cười sắp chết đến nơi, kỹ thuật diễn này của Bất Khí thật sự có thể so với diễn viên đoạt giải Oscar đấy chứ! Cũng không xem thử hồi đó, có vẻ hắn chém Tuyết Hồ còn sôi nổi hơn bất cứ ai đâu!
Vì thế, Tịch Thành thả Tuyết Hồ ra khỏi không gian sủng vật. Vừa ra ngoài Tuyết Hồ đã vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ Tịch Thành.
Trong chớp mắt Bất Khí cằm đều muốn rơi xống đất, hắn nhìn Tịch Thành, rồi lại nhìn Tuyết Hồ: “Cô đã thu phục nó?”
Tịch Thành cười gật gật đầu.
Bất Khí lại hỏi: “Nó hiện tại bao nhiêu cấp? Cô thu phục nó lúc cô bao nhiêu cấp?”
Tịch Thành nghĩ tại sao hắn lại có chung tật xấu với Hữu Khuyết thế chứ? Đến vấn đề cũng hỏi y chang nhau?
Cô đáp: “Hiện tại nó nhất tinh cấp, ta cũng vừa mới thu phục nó thôi.”
Bất Khí liên tục vỗ ngực, ngửa mặt lên trời hét lớn: “Biết thái!!!! Ông trời thật bất công!!! Không có thiên lý!!!” Ngay lập tức hắn lại dùng bộ dạng đáng đánh đòn tiến đến bên tai Tịch Thành nói: “Không phải là cô dùng nước ép rau của mình để thu phục nó đó chứ?”
Vừa nghe đến ba chữ ‘nước ép rau’, sắc mặt Hữu Khuyết liền thay đổi.
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách hắn, thực sự nước ép rau của Tịch Thành làm người ta quá mức kinh sợ, ‘nước ép rau vừa ra, sơn băng địa liệt, quỷ khóc thần gào’…
Chính là cái thường nói: Nước ép rau không ra, ai cùng tranh phong!
Bất Khí và Hữu Khuyết đều là người bị hại trực tiếp, cái tâm lý bóng ma đấy miễn bàn có bao lớn, ngay cả Tô Túy cũng phải toát mồ hôi lạnh. Ngẫm lại thảm trạng của Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ, lòng hắn tràn đầy sợ hãi nhưng cũng cảm khái vô hạn. Cũng may Tô Túy cũng chưa “được” tự mình nếm qua, cho nên hắn cũng không thể lý giải tâm trạng của Hữu Khuyết được.
Lúc này Tịch Thành và Bất Khí đang mắt to trừng mắt nhỏ, nhưng mà ngay sau đó, Tịch Thành nở nụ cười. Cô lấy ra từ ba lô một lọ quơ quơ trước mặt Bất Khí: “Bất Khí, anh có muốn một ly không?”
Bất Khí lập tức ngậm miệng.
Không sai, lấy cấp đi thu phục một con Hồ Vương nhất tinh cấp là không có khả năng, nhưng mà Tịch Thành lại làm được. Cho nên theo bản năng mọi người đều nhận định Tịch Thành quá lợi hại quá biến thái. Nhưng mà những người này đều có nhầm lẫn, thì phải là, trước khi Tịch Thành thu phục được Hồ Vương, cô cũng đã cùng Hồ Vương triền đấu suốt hơn mười năm, chết dưới móng vuốt của nó không biết bao nhiêu lần, phần quen thuộc đó mới chính là mấu chốt trọng yếu giúp cô thu phục Hồ Vương. Hơn nữa chiêu cuối cùng đả bại Hồ Vương lúc đó của Tịch Thành đa phần là do may mắn. Cho nên nói theo cách khác, Tịch Thành tuy rằng cũng lợi hại nhưng kém ‘biến thái’ còn rất xa. Nếu hiện tại bảo cô đi giết một con BOSS ngang cấp, tuyệt đối là giây sát trở về chứ không còn con đường thứ hai đề chọn lựa.
Mà bởi vì Tuyết Hồ xuất hiện, đầu đường Dương Châu trở nên thật náo nhiệt. Tuy rằng không ít người mang sủng vật đi lại trong thành, nhưng phần lớn đều là chó mèo gì đó, hoặc cũng có thể là con hổ, sói hoang. Sủng vật xinh đẹp giống như Tuyết Hồ cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của đại đa số người.
Bọn Tịch Thành nhìn thấy tình hình này, biết đây chính là điềm báo nguy hiềm nên chuẩn bị sẵn sang hướng ngoài thành mà đi.
Nhưng mà bọn họ đã quên, trên thế giới có một loại người kêu là “Tào Tháo”, đặc thù của bọn họ là: Nói đến liền đến.
Tịch Thành vừa mới xoay người đã nghe thấy một tiếng hét lớn: “Đứng lại!”
Bốn người cùng nhau quay lại, đương nhiên sẽ cùng nhau thấy được một đám người đáng khinh đến không thể đáng khinh hơn nữa.
Bất Khí tiến lên một bước hỏi: “Làm gì?” Ngữ khí rất không tốt.
Đối phương ngẩn người, nghĩ rằng, bị ta đánh cướp còn dám kiêu ngạo như vậy! Vì thế hắn cũng kiêu ngạo như vậy rống lại Bất Khí: “Ăn cướp!”
Tịch Thành nghĩ đám người này thật đúng là dũng cảm, cướp bóc trên đường cái Dương Châu đến một chỗ ẩn nấp cũng không thèm tìm, thực quang minh chính đại!!!
Đang suy nghĩ, Tịch Thành nghe thấy đối phương hét lớn với mình: “Giao sủng vật của ngươi ra đây, lại hiếu kính Lãng Phiên Phiên đại gia ta lượng bạc, ta sẽ tạm tha chết cho ngươi!”
Tô Túy nở nụ cười…
Bất Khí nở nụ cười...
Hữu Khuyết nở nụ cười...
Tịch Thành, cũng cười...
Cẩn thận ngẫm lại, Tịch Thành phát hiện kể từ lúc bắt đầu vào trò chơi này, chính cô có vẻ luôn bị cướp bóc. Ban đầu là Ô Nha Bất Hắc cướp trang bị từ BOSS, sau này là cướp quần áo ở Thiên Lý thôn, hiện tại lại có người đến cướp sủng vật… Tịch Thành cảm khái, thói đời này… Thật sự là vật đổi sao dời lòng người dễ đổi…
Tịch Thành đánh giá tên cướp hình như tên là Lãng Phiên Phiên gì đó trước mắt mình, hắn sở hữu một khuôn mặt phổ thông đến không thể phổ thông thêm được nữa, mặc một bộ trang bị phổ thông đến không thể phổ thông hơn, cầm một thanh đại đao phổ thông đến không thể phổ thông hơn nữa, có lẽ bởi vì là cướp bóc nên trong lòng Tịch Thành hắn trở nên vô cùng vô cùng đáng khinh. Tính cả đám tiểu đệ hư hư thực thực trốn sau lưng hắn cũng khó tránh khỏi hình tượng xấu xa này. Trên thực tế mấy tên tiểu đệ phía sau hắn có mấy người bộ dạng coi như không sai, ở trong hiện thực cũng có thể xem như soái ca đó chứ.
Lãng Phiên Phiên thật sự rất thích sủng vật của Tịch Thành, hắn tự mình cảm thấy hồ ly này thật phù hợp với khí chất của hắn. Cho nên hắn mới mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm mà lớn mật chọn – cướp quang minh chính đại.
Không sai, hắn quả thật đã mạo hiểm sinh mệnh.
Lúc hắn nhìn thấy người đối diện chỉ nhìn hắn mà không phản ứng, hắn liền bắt đầu sốt ruột. Hắn sợ sau khi ra khỏi thành không đuổi kịp những người này nên mới nóng lòng lựa chọn động thủ trong thành, nhưng mà từ khi người xem chung quanh càng đến càng nhiều, hắn bắt đầu lo lắng có thể xuất hiện mấy tên ‘trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ’ linh tinh gì đó. Ngược lại, hắn không tính thực lực của đám người Tịch Thành vào nhóm nhân tố bất an, không biết là bọn họ quá xuẩn hay là quá mức tự tin nữa?
Lãng Phiên Phiên đã nhịn không được, hô to một tiếng “Lên!”, hai mươi mấy tên tiểu đệ cùng nhau vọt lên, Bất Khí và Tô Túy cùng tiến lên trước, thuần thục thuận thế giải quyết hơn một nửa.
Tịch Thành và Hữu Khuyết vẫn tại chỗ chưa động, bốn người cùng nhau nghĩ rằng: Thực trâu nha! Thực lực thế này mà cũng dám đi cướp bóc ngoài đường, việc này đã không thể sử dụng những từ ngữ khuôn sáo cũ như “bội phục” để hình dung nữa…
Hơn nữa, tên Lãng Phiên Phiên này thật sự có chút ngu ngốc, hắn chính là muốn cướp Tuyết Hồ lại xem nhẹ chuyện đoạt được Tuyết Hồ rồi liệu nó có đồng ý quy thuận hắn nữa hay không.
Nhưng trong nháy mắt, hình như có người nghĩ tới cái gì đó mà giơ kiếm đâm về Tuyết Hồ. Hành động này của hắn ngược lại làm Tịch Thành kinh động. Tịch Thành suy nghĩ ngàn vạn lần, cô nghĩ, đã gặp qua người ngu nhưng cũng chưa thấy ai ngu đến như vậy. Sủng vật không thể chủ động công kích người chơi, nhưng một khi người chơi khởi xướng công kích đến nó, việc sủng vật chụp chết người cũng chỉ là đứng đắn tự vệ mà thôi. Ngươi cướp bóc thì cứ cướp bóc đi, tội gì đâm đầu vào chỗ chết như vậy?
Quả nhiên, một kiếm này vừa đến, Tuyết Hồ thoải mái tránh thoát, sau đó bày ra một bộ biểu cảm khinh miệt một chân đá hắn về Điểm Phục sinh, mà người nọ trước khi chết rõ ràng nhìn thấy trong mắt Tuyết Hồ tràn ngập khinh thường. Người này buồn bực đến hộc máu, thầm nghĩ: Ta đã suy yếu đến như thế nào mà lại bị một con sủng vật khinh bỉ chứ…
Nếu hắn biết kẻ khinh bỉ hắn là một con Hồ Vương nhất tinh cấp, có phải hắn sẽ cảm thấy vui mừng không?…