Lòng hiếu kỳ của Vũ Khuynh Thành bị gợi lên, cô là người không rõ ràng nhất chuyện gì vừa mới xảy ra. Vì thế cô cười gian hỏi: “Tịch Thành à, vừa rồi cô cho hắn uống độc dược gì thế? Ngay cả Biện độc thuật cũng không nhận ra được, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất của cô thật đúng là không tồi, vừa rồi tôi còn thật sự nghĩ là cô muốn đi theo thằng nhỏ xúi quẩy kia đó chứ.”
Tịch Thành tà liếc Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ, cười cười đáp: “Ta không có lừa hắn mà, cái đó quả thật không phải là độc dược, chỉ là một hỗn hợp đồ uống mà thôi.”
Ngươi lừa quỷ! Vũ Khuynh Thành mang vẻ mặt không thể tin, trong lòng nghĩ nếu không phải độc dược làm sao mà chỉ uống một ngụm thôi cũng đã khiến người ta té lăn ra đất, bộ dạng cực kì thống khổ chứ?
Đừng nói Vũ Khuynh Thành, ngoài trừ người của Mạn Các và Hữu Khuyết, những người ngồi ở đây không ai tin điều đó cả. Không phải độc dược mà Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ sao lại giống như bị hạ độc như vậy?
Hữu Khuyết đặt mông ngồi xuống ghế, dạ dày dịch vị sôi trào, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa. Mà các vị Mạn Các đều giảo hoạt cười, trong lòng đều đã hiểu.
Kỳ thật Tịch Thành không nói dối, cái chất lỏng đó quả thật không phải độc dược, mà là lúc ở trong sơn cốc, Tịch Thành dùng các loại thực vật có sẵn trong cốc ép thành hỗn hợp đồ uống. Chỉ là hương vị của nó làm cho người ta không dám khen tặng mà thôi.
Lúc thành phẩm tạo ra, Hữu Khuyết và Bất Khí vẫn còn tại trong cốc, cho nên hai người xui xẻo trở thành chuột bạch. Khi hai người uống xong hỗn hợp “đồ uống” này, không ngoài kỳ vọng, hai người ngay lập tức ngã xuống, rõ rõ ràng ràng triệt triệt để để ngã xuống. Chuyện này cũng khiến Hứa Uyên trốn tránh Tịch Thành một đoạn thời gian dài. Mà Hữu Khuyết cùng Bất Khí cũng chính bởi vì chất lỏng không người không quỷ này mà mượn cớ nhiệm vụ chưa thành để sớm thoát khỏi Di Tinh Cốc.
Nhưng đây dù sao cũng là thứ Tịch Thành tân tân khổ khổ mới chế tạo ra, cho nên cô không bỏ nó đi mà tùy thân mang theo phòng khi dùng đến. Không ngờ tới nó lại được dùng vào lúc này.
Mọi người nghe xong đồng loạt lùi về phía sau một bước, ánh mắt nhìn Hữu Khuyết cũng thêm vài phần đồng tình.
Inui[] tiến lên nắm tay Tịch Thành, kích động vạn phần như Bá Nha gặp được Tử Kỳ[] nói: “Tri kỷ! Tôi cũng đang nghĩ có nên chế ra nước ép rau giống như Inui trong [Vương tử Tennis] hay không đây, thật không nghĩ tới, trong trò chơi này còn có người nghiên cứu ra loại nước ép rau khoáng cổ thước kim này sớm hơn cả tôi, cô quả thật là tri kỉ của tôi đấy. Chúng ta thêm nhau bạn tốt đi, về sau cùng nhau nỗ lực!” Tịch Thành gật đầu, trong lòng thì bó tay đến cực điểm luôn rồi, tuy vậy cô không có nói ra mà thống khoái thêm Inui bạn tốt.
Inui hỏi: “Cái này của cô… Ừ, chất lỏng này có tên sao?”
Tịch Thành gật gật đâu: “Có.”
“Gọi là gì?” Inui cực kỳ tò mò.
“Nước ép rau đặc chế thượng đẳng nhãn hiệu Tịch Thành Điện Hạ.” Tịch Thành tự hào.
Mọi người loạng choạng muốn ngã.
Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ gian nan đứng dậy, đối với chuyện vừa rồi còn có chút sợ hãi. Nhưng mà, hiện tại lửa giận của hắn đã thay thế hết thảy. Hắn rút ra song đao, lảo đảo chém tới Tịch Thành, chiêu thức không có chút kỹ thuật nào, thậm chí bước chân còn có chút hư phù, đủ để nghiệm chứng nước ép rau đó đáng sợ cỡ nào. Cũng bởi vì thế, Tịch Thành thực nhẹ nhàng tránh được Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ công kích.
Tiêu Lãnh cũng không muốn Hữu Khuyết gặp chuyện không may, dù sao bọn họ còn có quan hệ làm ăn. Rượu của Hữu Khuyết có thể giúp hắn kiếm không ít tiền. Cho nên hắn ngăn lại Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ: “Phiên bang chủ, ngươi gây chuyện đủ rồi chứ! Bởi vì trò hề của ngươi đã chậm trễ ta làm ăn buôn bán. Hiện tại ta không so đo, vậy nên, Phiên bang chủ, mời ngươi hãy trở về đi.”
Tịch Thành chậm rãi ngồi xuống, nhàn nhã uống trà.
Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, một người tên là Phong Hành đứng phía sau hắn chỉ vào Tiêu Lãnh nói: “Ngươi câm miệng cho ta, ngươi một tên tạp chủng có tư cách gì nói như vậy với bang chủ chúng ta?”
Tịch Thành nhíu mày, hai chữ “tạp chủng” làm cô cực kỳ không thích. Mà lúc này Thương Thiên Dĩ Tử đã xuất kiếm, mặt không biểu cảm, ngữ khí lạnh như băng nói: “Có gan thì ngươi lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa!”.
Phong Hành có chút run rẩy, nhưng vẫn lớn gan nói: “Ta có nói sai sao? Hắn không cha không mẹ, tạp chủng nuôi lớn từ cô nhi viện. Đến ba mẹ hắn còn không cần hắn, hắn không phải tạp chủng thì là cái gì…”
Phong Hành còn chưa nói xong đã phát hiện mình bị vây quanh bởi bạch quang. Ở khoảnh khắc cuối cùng ấy, hắn thậm chí còn không biết được hắn chết như thế nào.
Kiếm của Thương Thiên Dĩ Tử vẫn còn giữ ở không trung, tất cả mọi người đều không thấy được vừa rồi phát sinh chuyện gì.
Tịch Thành vẫn ngồi uống trà, biểu cảm tự nhiên, giống như chuyện vừa mới xảy ra không liên quan gì đến cô.
Không sai, Phong Hành là do Tịch Thành giết…
Tất cả mọi người đều không thấy được Tịch Thành ra tay như thế nào. Chỉ có Hàn Nha mỉm cười nhìn Tịch Thành.
Kỳ thật Hàn Nha cũng không nhìn thấy Tịch Thành ra tay, có lẽ bởi vì dùng ám khí nên hắn mơ hồ có thể cảm thấy được.
Cảm giác của Hàn Nha là không sai. Bọn họ không nhìn thấy Tịch Thành ra tay, thứ nhất là vì tốc độ của Tịch Thành quá nhanh, thứ hai là vì Huyền của Tịch Thành là trong suốt. Thậm chí Tịch Thành còn chưa dùng đến nội lực, chỉ dựa vào đánh lén cũng đã khiến người ta khó lòng phòng bị.
Hiện tại Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ thật sự muốn khóc. Ai sẽ nghĩ đến chỉ vì chuyện nhỏ như giành chỗ ngồi uống ly trà có thể biến danh dự của hắn thành rác? Nhưng nếu hiện tại rút lui, hắn sẽ càng thêm mất mặt, vì thế hắn kiên trì hướng Tịch Thành xuất chiêu.
Lại một mảnh bạch quang, bọn người Tử Kim Các bao gồm cả Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ bị đuổi về Điểm Phục sinh.
Lúc này Tịch Thành đứng lên, mọi người ai cũng nhìn về phía cô, muốn từ miệng cô biết được điều gì đó.
Tiêu Lãnh mặt nghiêm túc, lòng đăm chiêu đi đến trước mặt Tịch Thành, đứng nhìn cô nửa ngày vẫn không nói gì. Tịch Thành đùa nghịch lọn tóc trên vai, sau đó nở nụ cười vỗ vỗ bả ai Tiêu Lãnh: “Tiểu Lãnh, hơn mười năm không gặp mà đã không nhận ra tôi sao?”
Tiêu Lãnh sững ra tại chỗ. Hắn máy móc ngẩng đầu, môi cứ mấp máy mà không ra tiếng, sau một lúc lâu, hắn mới hít sâu hỏi: “Cô… Cô là… Tiểu Thành?” Nói xong nắm lấy góc áo Tịch Thành, khẩn trương hỏi lại một lần: “Cô là Tiểu Thành?Cô là Tiểu Thành có phải hay không?”
Tịch Thành mỉm cười gật gật đầu, cảm giác thật giống một giấc mơ.
Tiêu Lãnh cao hứng muốn nhảy dựng lên, bạn tốt mười năm không thấy hiện tại đang đứng ở trước mặt hắn, hắn cảm thấy có chút không chân thực: “Cô thật là Tiểu Thành? Trách không được lúc mới vừa nhìn thấy cô tôi liền có cảm giác đã từng gặp qua ở đâu đó, chỉ là tôi không dám nhận.”
Tịch Thành cũng gật đầu: “Vừa nhìn thấy ông ta đã cảm thấy ông chính là Tiểu Lãnh. Nhưng mà tích cách của ông bây giờ không giống trước kia, cho nên ta không dám nhận bừa. Trước kia ông khốc muốn chết, luôn mang bộ mặt than giống như ai cũng thiếu nợ ông tiền vậy, một câu nói cũng không nguyện ý nhiều lời. Hiện tại ông thật xán lạn, cười lên cảm giác thật ấm áp. Xem ra vài năm nay ông sống rất tốt.”
Tiêu Lãnh từ chối cho ý kiến.
Người chung quanh cũng không nói gì thêm, trơ mắt nhìn hai người bọn họ làm “đại hội nhận thân” rồi mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiêu Lãnh thật ra là người bạn đầu tiên của Tiểu Thành ở cô nhi viện.
Trước kia Tiểu Lãnh rất phong bế, không thích nói chuyện, cho đến khi Tiểu Dương chủ động đến tìm hắn chơi, hắn mới kéo mình ra khỏi sự cô độc. Sau này bọn họ đều được nhận nuôi, từ đó mất liên lạc.
Tiêu Lãnh vừa lên lầu Tịch Thành đã cảm thấy rất quen thuộc, nhưng tính cách Tiêu Lãnh thật sự không giống với Tiểu Lãnh trước kia, cho nên Tịch Thành không dám nhận. Nếu không phải bởi những lời nói vừa nãy của Phong Hành, Tịch Thành tuyệt đối không thể tưởng tượng được người đứng ở trước mắt cô quả thật là Tiểu Lãnh.
Một đoạn nhạc đệm đi qua, mọi người cuãng không khách sáo nữa mà cùng nhau ngồi xuống trò chuyện.
Tiêu Lãnh hỏi Tịch Thành: “Mấy năm nay bà sống tốt sao?”
Tịch Thành bất đắc dĩ, mấy năm nay cô trải qua “thật sự rất tốt”, “tốt” đến mức khiến người ta không muốn nhớ lại. Nhưng mà cô cũng không muốn làm cho Tiêu Lãnh lo lắng, cho nên mới nói: “Cũng như vậy thôi. Còn ông?”
Tiêu Lãnh cười cười: “Ta sống tốt lắm, cha mẹ nuôi cùng Thương Thiên đều đối xử với ta rất tốt.”
Tịch Thành lần đầu tiên vui vẻ nở nụ cười.
Thời gian còn lại mọi người tán gẫu thật vui vẻ. Gần đến giờ chia tay, mọi người thêm nhau bạn tốt rồi mới tự tán đi.
Hữu Khuyết, Vũ Khuynh Thành logout, Hàn Nha hình như phải đi làm nhiệm vụ, Long Ẩn cùng đám người Mạn Các đều trở về bang phái xử lý công chuyện. Tiêu Lãnh cùng Tich Thành ước định sau này thường xuyên đến chỗ này làm khách rồi sau đó lại tiếp tục đi tiếp khách.
Tịch Thành chuẩn bị rời đi thì thấy Tô Túy cười gian đến gần bên tai cô nói: “Tịch Thành Điện Hạ không hổ là Tịch Thành Điện Hạ, xem ra lần này người phát điên chính là các chủ Tử Kim Các Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ rồi.”
Tịch Thành cũng cười cười nói: “Vậy Tô huynh có muốn tiếp nhận hắn hay không đây?”
Tô Túy ngáp một cái: “Đó là đương nhiên, tôi là bác sĩ mà. Cho dù hắn là cặn bã tôi cũng phải đối xử bình đẳng không phải sao? Về sau có mối nào đừng quên tôi đó nha.” Dứt lời còn bày ra một nụ cười tự nhận là ‘chết người không đền mạng’.
Tịch Thành gật đầu nói: “Không thành vấn đề.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười gian, sau đó đều tự tan.
Mà Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ có như thế nào cũng không thể nghĩ tới, chỉ trong khoảng thời gian ngắn rót chén trà cũng không đủ đã bị người ta quyết định vận mệnh tương lai.
Thật sự là bi thương biết bao…
-
[] Nguyên văn tác giả là “Kiền”, nhưng mình xin phép được đổi tên thành Inui cho hợp với văn cảnh người chơi này hâm mộ Inui Sadaharu trong [Vương tử Tennis] nên lập ID này gia nhập Mạn Các – một đám người đam mê hoạt hình.
[] Bá Nha, Tử Kỳ: Bá Nha và Tử Kỳ là đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha làm quan, Tử Kỳ là tiều phu. Một lần có duyên gặp nhau, Bá Nha thấy tiều phu đã thấy rõ lòng mình qua tiếng đàn, lấy làm kính phục, liền gác đàn, sai bày tiệc rượu, đối ẩm luận đàm. Bá Nha xin kết nghĩa anh em với Tử Kỳ, để không phụ cái nghĩa tri âm mà suốt đời Bá Nha chưa từng gặp. Hai người trước khi chia tay nhau đã hẹn Trung thu năm sau gặp lại ở núi Mã Yên – nơi hai người gặp nhau kết thành huynh đệ. Nhưng đến ngày hẹn thì Tử Kỳ đã qua đời, mộ được lập tại nơi cửa núi Mã Yên để thực hiện lời ước hẹn với quan Bá Nha. Lạy xong, Bá Nha phục bên mồ, khóc nức nở. Sau đó, Bá Nha gọi người mang Dao cầm tới, đặt lên phiến đá trước mộ, ngồi xếp bằng trên mặt đất một cách nghiêm trang, so dây tấu lên một khúc nhạc thiên thu, tiễn người tri âm tài hoa yểu mạng. Bỗng thấy gió rừng thổi mạnh, mây đen kéo lại, u ám bầu trời, hồi lâu mới tan. Có lẽ đó là anh hồn của Tử Kỳ hiển linh chứng giám. Tấu khúc nhạc xong, Bá Nha phổ lời ai oán, thay lời ai điếu, vĩnh biệt bạn tri âm, rồi đến vái cây Dao cầm một vái, tay nâng đàn lên cao, đập mạnh vào phiến đá trước mộ Tử Kỳ, đàn vỡ tan nát, trục ngọc phím vàng rơi lả tả. Bá Nha liền ngâm câu thơ:
Dao cầm đập nát đau lòng phượng,
Đàn vắng Tử Kỳ, đàn với ai?
Gió Xuân khắp mặt bao bè bạn,
Muốn kiếm tri âm, ôi khó thay!