Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Doãn vốn có thể trực tiếp qua nhưng ngại Ngô Sở Sở không thoải mái nên ở bên cạnh đợi một lát, lúc này thấy nàng ấy tự lui ra mới bước tới ngồi cạnh Trương Thần Phi, nghiêng đầu cười nói với Chu Phỉ:
- Ta xem thiên tượng ban đêm quả nhiên là chuẩn, cô thấy đó, chúng ta đã thuận lợi thoát được rồi.
Chu Phỉ nói:
- “Thuận lợi” của ngươi chắc chắn không cùng nghĩa với chúng ta hay dùng.
- Ôi, cô yêu cầu quá cao rồi.
Tạ Doãn vui vẻ chỉ vào nàng rồi lại chỉ vào mình, nói:
- Cô xem, còn sống, còn thở, không cụt tay cụt chân, có ăn có uống có ngồi là thiên hạ không chỗ nào không thể đi, có phải rất tốt không?
Chu Phỉ nhướng mày:
- Chuyện này đâu phải công lao của ngươi, nếu ta nghe theo chủ ý tệ hại ban đầu của ngươi mà chạy trước thì sao?
- Chạy cũng sáng suốt, không phải ta đã nói với cô là ít ngày nữa ắt có thị phi phát sinh ư? Cô xem, thị phi tới rồi, nếu cô nghe lời ta mà đi sớm thì căn bản không gặp bọn Thẩm Thiên Khu.
Tạ Doãn nói xong, lại còn dẻo miệng bổ sung một câu:
- Đến lúc đó tuy rằng ta đi gặp thánh nhân trước nhưng cũng để lại gió mát trăng thanh bầu bạn cùng hoa nở, vẫn xem như công đức vô lượng.
Thần Phi sư huynh ở bên cạnh nghe tiểu tử này mồm mép trơn tru lừa gạt tiểu sư muội nhà mình, tức thì giận sôi lên, thầm nhủ: “Móa, xem ta là cọc gỗ ven đường à?”
Hắn bèn “hừ” mạnh một tiếng.
Nào ngờ tiểu sư muội một năm chưa gặp của hắn không biết ăn phải tiên đan gì mà đạo hạnh phát triển.
Mấy năm trước, lúc Chu Phỉ nghe Tạ Doãn nói mình là tiểu cô nương xinh đẹp còn vô cùng mờ mịt luống cuống nhưng bây giờ nàng đã nhìn thấu bản tính thối nát của người này, lập tức không hề dao động mà cười lạnh:
- Phải không, chưa tới năm thước () chắc chắn không phải là hoa nở trên cây.
() Đơn vị đo cổ: thước = /m, thước = .m, lần trước Tạ Doãn chê cô cao chưa tới thước, chẳng qua là chê cô lùn chứ không phải nói tới chiều cao cụ thể.
Lần ghi thù này mạnh dữ.
Tạ Doãn quẹt quẹt mũi, không chút để bụng, lời nói xoay chuyển, lại cười nói:
- Nhưng bây giờ không còn hoa, chỉ còn một tiểu tri kỷ mặt đen thôi, có câu “ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó cầu”, tính ra thì ta càng lời.
Chu Phỉ đưa tay lau mặt, quả nhiên lau được cả nắm tro bụi, khỏi cần soi gương cũng biết bây giờ mình trông thế nào, nàng ngẩng đầu nhìn con suối nhỏ cách đó không xa, cân nhắc xem có nên bắt chước Ngô Sở Sở đi rửa mặt không, nhưng nàng lại lười đứng dậy.
Cân nhắc một hồi, lòng yêu thích cái đẹp của nàng bị chữ “lười” đè bẹp dí, thầm nghĩ: “Mặt đen thì mặt đen”.
Thế là nàng cứ thế bỏ qua, vô tư cúi đầu ăn thức ăn.
Tạ Doãn cảm giác Trương Thần Phi bên cạnh nghiến răng sắp nghiến rớt quai hàm, để đề phòng lát nữa bị ăn tát, hắn bèn quay đầu trò chuyện cùng Trương Thần Phi.
Hắn có chút năng lực gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, tuy miệng đầy ngựa chạy () nhưng không phải chạy bậy mà chạy rất có trật tự, bởi vậy không khiến người khác ghét, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy vô cùng thân thiết dễ gần, chỉ dăm ba câu hắn đã làm tiêu tan cơn giận của Trương Thần Phi, bắt đầu xưng huynh gọi đệ với đám người trại.
() Ý nói ăn nói huyên thuyên, tào lao ba láp ba xàm.
- Đa tạ.
Tạ Doãn nhận lấy một con chim nhỏ đã nướng chín, ngửi ngửi rồi than thở:
- Ta đã mấy ngày chưa được ăn no, haiz, kiếm sống không dễ mà, cố chủ kia của ta đi đời nhà ma rồi, tiền còn lại e là không lấy được... tội nghiệp thanh kiếm tốt của ta, không biết bị ai nhặt nữa, tuyệt đối phải là người biết hàng đấy, đừng vứt vào bãi tha ma.
Trương Thần Phi nghe được hắn nói có hàm ý, hơi run run hỏi:
- Sao thế, Tạ huynh cảm thấy Hoắc gia bảo sợ là có bất trắc?
Lão đạo sĩ Xung Tiêu Tử ở bên cạnh hơ lửa hơi nheo mắt, ngẩng đầu lên.
Tạ Doãn bị hơi nóng thức ăn hun đến híp mắt, chậm rãi nói:
- Bắc Đẩu khí thế hung hăng, gặp người là diệt khẩu, họ muốn giết Chu Tước chúa đương nhiên không phải vì trừ ma vệ đạo, nơi này trừ Hoắc gia bảo, đại khái cũng không có gì có thể khiến Tham Lang đích thân đi một chuyến.
Bên cạnh lại có một hán tử nói:
- Mấy năm nay Hoắc gia một mình tung hoành ở khu vực Động Đình, nói một là một, quả thực bá đạo, nhưng một đám người yếu thế không nơi nương tựa tụ lại với nhau cầu mong tự vệ cũng không có gì đáng trách, Hoắc Liên Đào còn chưa có động tác gì mà Bắc đế lại nhịn không được trước, hay cho một “chân mệnh thiên tử” thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, không sợ có ngày quan ép dân phản sao?
Tạ Doãn cười nói:
- Lời này của huynh đệ sai rồi, các đại môn phái và hiệp khách vân du trước giờ vừa không chịu phục tùng quan phủ quản giáo, vừa không chịu cúi đầu nộp thuế, còn hở tí là ra tay đánh nhau, trừng mắt giết người, tính là “dân” gì?
Chu Phỉ im lặng không lên tiếng ở bên cạnh nghe, chỉ cảm thấy những người những việc này cực kỳ loạn, mỗi người hình như đều có lý lẽ, có lý lẽ nhưng không có quy củ, càng không nói tới đạo nghĩa, ngươi giết qua, ta giết lại.
Bắc triều cho rằng mình đang tiêu diệt thổ phỉ, Nam triều cho rằng mình là chính thống, đám người Hoắc gia bảo cho rằng mình là hiệp khách chân chính phản kháng chính quyền bạo ngược.
Nàng suy nghĩ một lát, thực sự không rõ thị phi bên trong, chỉ cảm thấy nhìn qua một vòng hình như đều không phải thứ gì tốt.
Nhưng mà “thứ tốt” thì nên làm gì?
Chu Phỉ nghĩ mãi không ra, ngay cả cá cũng sắp gặm không nổi nữa.
Một thế cục hỗn loạn mở ra, không dễ trở nên bình lặng, cần phải có một sức mạnh hoặc cực mạnh hoặc cực ác mới có thể quét sạch tất cả, hoặc có một người có lý lẽ hoặc tự cho rằng mình có lý lẽ, một lần nữa nhấc lên lễ nhạc và trật tự cho thiên hạ thái bình.
Quá trình đó phải giết bao nhiêu người? Chết bao nhiêu người vô tội? Chảy bao nhiêu lệ của nhân dân và máu của anh hùng?
Sợ rằng không tính được.
Chợt một cái tay duỗi qua, xé một mẩu đuôi cá cháy xém trong tay nàng, không khách khí chiếm làm của riêng, Chu Phỉ phục hồi lại tinh thần, thấy Tạ Doãn từng hứa mời nàng ăn cơm ngậm lấy đuôi cá của nàng nhai mấy cái, còn tiện thể bình luận làm màu:
- Không có vị mặn nhạt gì cả, thứ này cô lại càng khó ăn.
Chu Phỉ chớp chớp mắt, thuận miệng hỏi:
- Ngươi thật sự là thợ đúc kiếm?
Tạ Doãn nói:
- Sống qua ngày thôi, nghề mới đổi.
Chu Phỉ ngạc nhiên:
- Trước kia ngươi làm gì?
- Trước kia làm một người viết tiểu khúc sáng tác lời bài hát.
Tạ Doãn nghiêm túc trả lời:
- Không giấu gì cô, bài hát mà Chu Tước chúa đàn hát ấy xuất xứ từ tay ta, toàn bài tên là “Cách hận lâu”, có chín khúc, “Khốc trang” do hắn đàn là một khúc trong đó, bài đắc ý này của ta từng rất thịnh hành, trên có tuyệt đại danh linh (), dưới có người hát rong dọc đường, không hát một hai đoạn là sẽ không có thưởng.
() Linh: đào kép, người diễn, hát tuồng.
Chu Phỉ:
- ...
Mẹ ơi, giỏi dữ lắm cơ.
Trương Thần Phi trợn to hai mắt:
- Cái gì? Huynh viết? Huynh chính là “Thiên Tuế Ưu”? Đợi đã, không phải đồn rằng Thiên Tuế Ưu là một nương tử xinh đẹp sao?
Tạ Doãn “khiêm tốn” nói:
- Đâu có đâu có, tuy rằng có chút đẹp nhưng “nương tử” thì không dám nhận bừa.
Trương Thần Phi tức khắc không ngồi yên được, vỗ tay hát lên:
- Tin người thăm thẳm giấy thư vàng, son phấn nhuộm mưa, rớt hai hàng lệ, cố hương...
Tạ Doãn tiếp lời:
- Cố hương có phong sương.
- Đúng đúng đúng! Chính là câu này!
Trương Thần Phi đang kích động, quay đầu thấy Chu Phỉ mở to mắt ngẩn tò te nhìn mình, tức thì bị nghẹn:
- Ớ...
Chu Phỉ chậm rãi hỏi:
- Sư huynh quen thuộc như vậy là nghe được ở đâu thế?
Trương Thần Phi luôn cảm thấy trên mặt nàng viết bốn chữ to “trở về méc mẹ”, bèn vội vàng nói thêm vào:
- Tình cờ gặp trong khách điếm, ơ... khụ khụ, lão mù ca hát kiếm sống ấy mà.
- Ờ.
Chu Phỉ làm tư thế lan hoa chỉ () không thông thạo lắm, chỉ vào Trương Thần Phi nói:
- Lão mù hát “Yên chi vũ” thế này sao?
() Lan hoa chỉ: là thế tay khi đầu ngón cái chạm vào đầu ngón giữa, là thế tay cơ bản trong vũ đạo và hí khúc của Trung Quốc.
Trương Thần Phi không ngờ tiểu sư muội trông có vẻ vô cùng ngay thẳng chính trực lại xấu bụng như vậy, bèn cả giận nói:
- Chu Phỉ! Đem sư huynh ra đùa à? Muội là đồ vô ơn, lúc nhỏ huynh phí công lên cây lấy tổ chim cho muội và A Nghiên rồi phải không?
Một đám đệ tử trẻ tức thì cười nghiêng ngả.
Tạ Doãn mỉm cười nhìn họ.
trại chính là môn phái, từ xưa tới nay, bao nhiêu người “như thể chân tay” đều đóng cửa lục đục với nhau, duy chỉ một hòn đảo độc lập lênh đênh bất ổn giữa Thục Trung này là thành một thể, người khác không chen vào được, ngay cả người không hay nói như Chu Phỉ ở chốn bên ngoài hoang vu gặp phải sư huynh nhà mình cũng hoạt bát lên không ít.
“Đúng là khiến người khác hâm mộ.” Tạ Doãn đưa tay khơi đống lửa, trong lòng lặng lẽ nghĩ.
Dần dần, mọi người đều buồn ngủ, Tạ Doãn đi tới chỗ hơi xa hơn một chút, hái vài chiếc lá, lần lượt thử rồi chọn một chiếc mà âm thanh êm tai nhất đặt ở dưới môi bắt đầu thổi, chủ yếu là sợ chính mình ngủ thiếp đi.
Hắn thổi một làn điệu dân gian không biết của vùng nào, cực kỳ vui vẻ, khiến người nghe không kiềm được mà nghĩ đến một sườn núi nở đầy hoa dại vào mùa xuân.
Chu Phỉ tựa dưới gốc cây nhắm mắt dưỡng thần, giữ lại chút tỉnh táo, không dám ngủ thực sự, nghe tiếng sáo lá văng vẳng, trong mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy câu kia của Tạ Doãn “có ăn có uống có ngồi là thiên hạ không chỗ nào không thể đi” rất có lý, cũng vô cớ vui vẻ theo.
Sáng sớm hôm sau, mọi người nghỉ ngơi xong xuôi, chuẩn bị đi đến Hoa Dung.
Chu Phỉ cuối cùng cũng rửa sạch cái mặt mèo của mình, bị Thần Phi sư huynh đáng ghét cười nhạo một phen, chưa kịp phản kích thì Xung Tiêu Tử gọi nàng:
- Chu cô nương, xin dời bước nói chuyện.
Người phàm duy trì bề ngoài tiên phong đạo cốt rất không dễ, phải có tiền có thời gian rảnh mới được, đạo trưởng này nhìn giống một lão ăn mày, không hề giống tiên xíu nào.
Nhưng nếu trò chuyện với ông dăm câu đều luôn vô thức quên mất vẻ ngoài nhếch nhác của ông mà sinh lòng kính trọng, nói chuyện cũng nhã nhặn hơn mấy phần.
Chu Phỉ vội đi tới, hỏi:
- Tiền bối có gì căn dặn?
Xung Tiêu Tử hỏi chẳng có đầu đuôi gì cả:
- Cô nương có từng đọc sách không?
Chu Phỉ nhớ tới người tối hôm đầu tiên mình vứt lại, trong lòng hiện lên chút mừng rỡ khốn quẫn, may mà họ đều không biết cha mình là ai.
Thứ mà nàng kế thừa được của Chu Dĩ Đường đại khái chỉ có chút tướng mạo.
Chu Phỉ mặt dày trả lời:
- Từng đọc một ít... ơm, chuyện này, không cố gắng mấy, về sau quên không ít, vẫn nhận ra được mặt chữ.
Xung Tiêu Tử rất hiền hòa gật gật đầu, lấy từ trong ngực ra một quyển “Đạo đức kinh” viết tay đưa cho nàng, lại nói:
- Lão đạo không có của nả gì ra hồn, chỉ có thứ này không bị lục soát mất, ta thấy tiểu cô nương cô ngộ tính rất tốt, trước khi chia tay tặng cho cô vậy.
Chu Phỉ lật qua lật lại quyển kinh thư này, thấy đâu đâu cũng là “đạo” tới “đạo” lui, tức thì hai mắt choáng váng, không hiểu sao cả mà nghĩ: “Mình ngộ tính tốt mặt nào? Làm nữ đạo sĩ à?”
Nàng liền hỏi:
- Tiền bối không theo chúng tôi đến Hoa Dung sao?
Xung Tiêu Tử vuốt râu dài cười nói:
- Ta có chút việc riêng cần xử lý, tạm biệt từ đây.
Trong lòng Chu Phỉ nghi hoặc nhưng người ta đã nói là “việc riêng”, lại là tiền bối, nàng không tiện truy hỏi, đành nói:
- Tiền bối thượng lộ bình an, đa tạ tặng sách.
Xung Tiêu Tử chắp tay với mọi người, ông nghỉ ngơi một đêm, Ôn Nhu Tán trên người đã được giải hoàn toàn, ông hét vang một tiếng, lên xuống như cỏ bồng trong gió, chớp mắt liền không thấy bóng dáng.