Chu Phỉ bị tiếng nổ vang ấy chấn động suýt ói luôn cả tim phổi ra ngoài, tai ong ong cả lên, nhất thời không nghe thấy gì cả.
Vài người thân thể kém chút thì ngã nhào không đứng dậy nổi, Tạ Doãn la to hai tiếng, phát hiện chính mình cũng không nghe được mình nói gì, đành phải nhẫn nhịn cơn khó chịu, vội vã đưa tay ra hiệu, ép bọn họ bò cũng phải bò dậy, mau chóng rời khỏi chốn thị phi này.
Đám người họ cửu tử nhất sinh, đều biết rõ lợi hại___Mộc Tiểu Kiều đại khái là kẻ thù khắp thiên hạ, sớm đã có chuẩn bị, không thể nào không có chiêu sau, còn Thẩm Thiên Khu và Đồng Khai Dương có thể nói là “tai họa lưu lại ngàn năm”, năm xưa ngay cả nhân vật thứ dữ như Lương Thiệu cũng không thể tiêu diệt hai người đó, không mấy khả năng sẽ bị một đám lửa lớn đốt thành tro bụi, nếu họ còn ở lại đây tiếp, nói không chừng sẽ gặp phải mấy vị sát thần không phân đúng sai phải trái này.
Họ khó khăn lắm mới thoát khỏi sơn cốc, bất kể thế nào cũng không thể lơ là.
Những người ở lại bên cạnh Tạ Doãn cơ bản đều là khi đó không bỏ đi mà theo hắn cứu người, bởi vậy bây giờ không cần dặn dò, từng người đều cõng và nâng đỡ những người già yếu bệnh tật, chạy vội suốt đêm khoảng hơn hai mươi dặm, cuối cùng Tạ Doãn mới bảo họ nghỉ ngơi.
Nhất thời không còn ai để ý tới hình tượng, đám anh hùng hảo hán từ nam tới bắc này ai nấy đều kiệt sức rã rời nằm nhoài ra, hận không thể mọc rễ nẩy mầm luôn xuống đất, nằm ở đây đến thiên hoang địa lão, không cần nhúc nhích nữa.
Bầu trời đêm chưa bị sao mai quấy nhiễu, dải ngân hà đầy trời như gấm vóc.
Mọi người hai mặt nhìn nhau chốc lát, nhớ tới trong sơn cốc đó, người tốt người xấu, anh hùng kiêu hùng đều quen cả, cuối cùng chỉ có mấy người bọn họ tình cờ thoát được.
Không biết là ai bật cười trước, tiếng cười ấy lan truyền như ôn dịch, chẳng bao lâu, ai nấy đều như phát điên, có người cười lớn, có người rơi lệ, có người còn mờ mịt chưa hoàn hồn.
Chu Phỉ ngồi dưới đất, dựa vào một cây đại thụ, đầu óc hỗn loạn, bên tai vẫn vang lên ảo thính tiếng đao kiếm và tiếng nổ mạnh, trong đầu lúc thì là đoàn hắc y nhân của Bắc Đẩu, lúc thì là ánh lửa và máu ngút trời trong sơn cốc, lúc lại tự động diễn lại phù du trận pháp, mọi thứ đan xen vào nhau, tim nàng vẫn đang đập mạnh, cảm thấy nàng xuống núi chỉ mấy tháng mà tựa như còn dài hơn cả cuộc đời.
Tạ Doãn thấy mọi người đều như phát điên bèn vội vã thu lại thần trí, lên tiếng chỉ huy:
- Bên kia có tiếng nước, ở đó ắt có cá, chư vị vừa trúng độc vừa mệt nhọc, có lẽ vô cùng mỏi mệt, ta thấy không bằng trước mắt nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, ngày mai khởi hành, trong vòng một ngày chạy đến Hoa Dung, cũng tiện liên lạc với người nhà bằng hữu.
Mọi người vừa trở về từ cõi chết, rễ cỏ vỏ cây đều gặm được, đâu còn ai ý kiến, có vài hán tử chậm rãi thở một hơi rồi tự động đứng dậy, chia nhau đi bắt cá săn thú, rất nhanh đã có mấy đống lửa nhen lên, bị giam trong thạch lao đã lâu, được sung sướng tự do tự tại với màn trời chiếu đất lại càng lộ vẻ quý giá.
Lão đạo sĩ kia cười ha hả dẫn đầu tự giới thiệu:
- Bần đạo xuất thân “Tề Môn”, đạo hiệu Xung Tiêu Tử, hôm nay may mắn được cùng chư vị có duyên đồng sinh cộng tử một lần.
Ngoại trừ Tạ Doãn vừa liếc mắt là nhìn thấu lai lịch của ông, tất cả mọi người đều chấn động.
Hiện nay, “Tề Môn” và “Toàn Chân”, “Võ Đang”, “Thanh Vân” nổi danh ngang nhau, được xưng là tứ đại quán.
Trong đó, người Tề Môn ít giao du với bên ngoài, lại tinh thông trận pháp, xưa nay nhiều nơi trú ẩn, rất ít khi đi lại trên giang hồ, ngoại trừ đạo hiệu của chưởng môn có ít tiếng tăm, những người khác hầu như chỉ là truyền thuyết, mọi người cả đời chưa chắc có thể gặp một người sống của Tề Môn, đặc biệt là người có chữ “Xung” đồng thế hệ với chưởng môn Tề Môn đương nhiệm.
Lập tức có người hỏi:
- Đạo trưởng làm sao bị rơi vào tay ma đầu?
Xung Tiêu Tử xua tay nói:
- Đều là những ân oán cũ của phái ta với núi Hoạt Nhân Tử Nhân, xấu hổ, là bần đạo học nghệ không tinh, không cẩn thận bị rơi vào tay người ta.
Sau khi Chu Tước chúa phản lại núi Hoạt Nhân Tử Nhân không lâu liền tìm đến nơi này, một lần nữa tạo ra cho mình một động ma, đám người họ không phải bị bắt đi cùng lúc mà là mỗi người mỗi cảnh, một lời khó nói.
Mộc Tiểu Kiều dường như có sở thích chăn nuôi tù binh, căn cứ vào niềm hăng hái tàn bạo của hắn ngay cả ngựa cũng bắt, rất nhiều người bị bắt không chỉ bị bắt không, chắc chắn còn bị vơ vét tài sản.
So sánh với nhau, loại “hắc đạo” như trại cho thuê đất ruộng, thỉnh thoảng còn cùng bách tính dưới núi buôn bán quả thực là không xứng chức.
Xung Tiêu Tử than thở:
- Chu Tước chúa danh tiếng nát bét, hoàn toàn không nói tới quy củ đạo nghĩa, tuy rằng bắt chúng ta thời gian dài như vậy nhưng chưa từng không nói tiếng nào mà giết sạch toàn bộ, ngược lại hai vị đại nhân Bắc Đẩu kia làm việc quá ác độc.
Lão đạo sĩ nội hàm cao, xuất thân trong sạch, nói chuyện rất có tu dưỡng, khi nhắc tới kẻ thù liên quan tới tranh đấu sinh tử cũng không nói lời hung ác, nhưng những người lỗ mãng bên cạnh thì không như vậy, ồn ào nói:
- Đạo trưởng khách khí gì chứ, gì mà “hai vị đại nhân”, rõ ràng là hai con chó do lão chết tiệt nuôi!
Xung Tiêu Tử mỉm cười, không tranh đua miệng lưỡi theo họ, chắp tay nói với Tạ Doãn và Chu Phỉ:
- Đa tạ hai vị tiểu bằng hữu trượng nghĩa, không biết sư môn hai vị nơi nào?
Có ông mở đầu, mọi người tức khắc nhao nhao phụ họa.
Chu Phỉ đã ba ngày không chợp mắt, đang hơi ngủ gà ngủ gật, thình lình bị cả đám người mồm năm miệng mười vây lại, trong tay không biết bị ai nhét cho con cá vừa nướng chín, nàng bị dọa tỉnh lại.
Có người nước miếng văng tung tóe khoác lác thay nàng:
- Cô nương này còn nhỏ tuổi nhưng đúng là cao thủ dùng đao, ta có thể nhìn thấy, cô ấy “soạt soạt soạt” lên xuống mấy lần thế này là bức lui con chó săn lớn Bắc Đẩu kia!
Chu Phỉ:
- …
Nàng ngay cả lông của chó săn lớn cũng chưa sờ tới một cọng, còn đút cho người ta một cái bánh bao để ăn nữa.
Thần Phi sư huynh tiến lên giúp nàng giải vây, tự báo gia môn, lại đưa một tay ấn đỉnh đầu Chu Phỉ xuống, nói:
- Đây là tiểu sư muội trong trại ta, bình thường rất nghịch ngợm phá phách, thật khó cho muội ấy cũng có thể làm chút chính sự.
“ trại” ở bên ngoài rất nổi tiếng, Thần Phi sư huynh không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền giống như châm ngòi nổ, nhất thời tiếng “ngưỡng mộ đã lâu” vang lên liên tiếp, lời khen ngợi kiểu gì cũng có.
Có người vô cùng kích động hỏi:
- Đó là “Phá Tuyết Đao” sao?
Chu Phỉ quả thực có dùng một chút Phá Tuyết Đao, nhưng tự nhận là công phu không đến nơi đến chốn, nàng tận mắt chứng kiến năng lực bịa chuyện đồn nhảm của các đại hiệp, chỉ sợ cách hôm lại truyền ra tin đồn vớ vẩn “ngày nọ tháng nọ, Phá Tuyết Đao đông hất Tham Lang tây chém Vũ Khúc”, bèn vội vã phủ nhận:
- Không không không, ta tư chất không tốt, đại đương gia không chịu truyền Phá Tuyết Đao.
May nàng là một tiểu cô nương, các đại hiệp không tiện quấn lấy nàng trò chuyện, đều đi “vây công” Tạ Doãn. Dù hắn tự xưng mình chỉ là một thương nhân đúc kiếm, vì cố chủ nhờ hắn đúc kiếm làm quà mừng thọ cho Hoắc bảo chủ, lại đưa hắn số tiền cọc lớn mới khiến hắn đích thân đi một chuyến____nhưng cứ không ai tin.
Chu Phỉ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ giấu mình vào giữa các sư huynh trong trại, nhỏ giọng kể tại sao mình theo Vương lão phu nhân xuống núi, Lý Thịnh làm sao bị bắt, nàng lại đuổi theo như thế nào. Trước mắt đã tìm được Thần Phi sư huynh rồi, các chuyện vặt vãnh như sáng sớm mai đi thế nào, trước tiên liên hệ ai, làm sao hội họp với Vương lão phu nhân, toàn bộ đều giao cho huynh ấy, Chu Phỉ chỉ cần đi theo là được, nàng liền thả lỏng tâm mình, tai nghe tai không những chuyện khoác lác của các anh hùng hào kiệt.
Nghe thì nghe nhưng Chu Phỉ có chút không tập trung, nàng trước đây luôn tâm niệm muốn thắng Lý Cẩn Dung, bây giờ lại sinh ra ý nghĩ mới____hai mươi năm trước, hễ nhắc tới trại là người ta sẽ nhắc tới tên ông ngoại nàng, còn bây giờ, hễ báo tên trại là người ta sẽ nói tới Phá Tuyết Đao của “Lý đại đương gia”… đến bao giờ nhắc tới trại, người ta sẽ nhớ tới “Chu Phỉ” đây?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua mà thôi, nàng tự mình xét kỹ, cảm thấy viển vông vô cùng, ý nghĩ cả thiên hạ đều biết hai chữ “Chu Phỉ” có chút xấu hổ, thế là nàng lại vứt qua một bên.
Ngô tiểu thư ở bên cạnh hồ nước rửa mặt và tay mình sạch sẽ, lại giặt sạch chiếc khăn tay mà Chu Phỉ đưa thuốc cho họ dùng, cẩn thận phơi lên một cành cây nhỏ bên cạnh, bốn phía đều là mùi nam nhân khó mà diễn tả, nàng ấy không còn lựa chọn khác, đành ngồi bên cạnh Chu Phỉ.
Chu Phỉ nhìn nàng ấy, xé nửa con cá nàng chưa ăn đưa cho, thuận miệng hỏi:
- Cô tên gì?
Khuê danh của tiểu thư bình thường không tiện cho người khác biết, nhưng loại mặt hàng từ nhỏ đã đánh tiên sinh như Chu Phỉ không biết kiêng kỵ, dửng dưng hỏi giữa đám người, may mà nàng là một cô nương, bằng không chắc chắn sẽ bị người khác xem là dâm tặc.
Ánh mắt Ngô tiểu thư quét một vòng qua đám nam tử xa lạ xung quanh, người trại đều thức thời quay lưng quay mặt đi, vờ như không nghe thấy, mặt nàng ấy đỏ lên, nhỏ giọng như muỗi kêu nói với Chu Phỉ:
- Ta tên Sở Sở.
Chu Phỉ gật đầu:
- Mẹ ta nói cha cô là một đại đại anh hùng, cô đến nhà ta thì không sợ những người xấu kia nữa rồi.
Lời này vừa dứt, nàng nhớ tới trại náo nhiệt sôi nổi, chợt không kiềm được mà miêu tả tỉ mỉ với Ngô tiểu thư, Chu Phỉ chưa từng trải qua cảnh hưng thịnh mười dặm sênh ca chốn Kim Lăng, cũng chưa từng trải qua cảnh uy nghiêm trang trọng của cố đô Bắc triều, là một tên nhà quê từ đầu tới chân, trong lòng nàng cảm thấy trại là chỗ phồn hoa nhất, tốt nhất trong thiên hạ.
Ngô Sở Sở không hề chê cười Chu Phỉ, ngược lại nghe mà hơi ảo não, nhân gian có phồn hoa đến mấy cũng đâu liên quan gì nàng, nàng ly hương xa xứ, sau này phải sống nhờ sự che chở của người khác, nàng rất hâm mộ những người trong thiên hạ có nhà, có nơi để hoài niệm, bèn nhỏ giọng hỏi Chu Phỉ:
- Đến trại, ta… ta cũng có thể luyện võ sao?
Chu Phỉ khựng lại.
Thần sắc Ngô Sở Sở lại trở nên ảm đạm:
- E là không được nhỉ, ta nghe nói người luyện võ đều là luyện từ khi còn nhỏ, có lẽ ta…
- Có gì mà không được – Chu Phỉ nói – có lẽ cô không lợi hại bằng những người luyện từ nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng lợi hại hơn cô bây giờ, trở về tìm…
Nàng vốn định nói “tìm mẹ ta” nhưng sau đó nghĩ lại, Lý đại đương gia bộn bề nhiều việc, chưa chắc có thời gian rỗi, bèn sửa lời thành:
- Tìm Vương bà bà nhà ta, bà ấy cực kỳ tốt tính, lại hiền nữa, chắc chắn đồng ý dạy cô.
Thần Phi sư huynh cười nói:
- Muội giỏi lắm, còn sắp xếp việc cho mẹ huynh nữa.
Mặt Ngô Sở Sở lộ vẻ vui mừng, đang định nói gì đó thì bỗng mất tự nhiên mà lùi sang một bên.
Chu Phỉ ngẩng đầu nhìn, hóa ra Tạ Doãn chẳng biết thoát khỏi đám đông từ lúc nào, lặng lẽ đi tới, thấy nàng và Ngô tiểu thư trò chuyện thì không qua quấy rối, khoanh hai tay trước ngực, đứng chờ ở ngoài mấy bước.