Chương
Lôi Lôi sợ hơn Mập nhiều, cô khóc la suốt vì không hiểu sao lại quay lại nơi này. Rõ ràng là phải có đông người, nhưng lại chỉ nhìn thấy hai người trong sân trường. Ánh đèn vàng mờ ảo soi gốc cây mà ban nãy đã đi qua. Cả hai không nhớ đã quay lại nơi này bao nhiêu lần nữa, dù cho họ có đi về phía trước bao nhiêu lần.
Theo Lôi Lôi nhớ, ra khỏi khu phòng học thì bên trái là vườn hoa nhỏ, tiếp theo là một quảng trường nhỏ, kế tiếp là cổng chính của trường. Nhưng bọn họ đi qua vườn hoa rồi mà chẳng thấy quảng trường nhỏ đâu.
Mập nhiều lần lấy điện thoại ra định gọi cho Thị Tử và Thần Ca nhưng đều không gọi được. Mãi mới thông máy thì chỉ nghe tiếng loạt xoạt mà thôi.
Sau hơn mười phút lúc sau, Lôi Lôi đã xuất hiện cảm giác thật bất an. Khuôn mặt nhỏ của cô nhăn cả lại, không còn để ý tới xấu đẹp nữa. Hơn nữa trước đó cô còn thấy Cao Dương, Mập nghĩ Lôi Lôi chắc hoảng đến điên mất.
Nên khi Lôi Lôi khóc lóc lo sợ, hắn đưa tay ôm lấy cô: “Lôi Lôi à, Lôi Lôi, thôi, sẽ không sao đâu! Vệ Lăng ca đang ở bên em này.”
“Vệ Lăng ca, mình không ra được bên ngoài. Là Cao Dương đó, Cao Dương huhu, Vệ Lăng ca, em sẽ phải chết sao? Như Cao Dương vậy…” Lôi Lôi vừa khóc, vừa không ngừng lặp lại những lời này.
Dù cho lúc này Mập đang ôm cô, cô lại ngẩng đầu lên, đẩy hắn ra, rồi lại nhìn quanh sợ hãi. Mập muốn đáp lời cô nhưng lại không biết nói gì.
Ngay lúc này, Mập cảm nhận được một luồng khí lạnh tới gần, chỉ là cảm giác. Đi theo đám Thị Tử mấy ngày, hắn cũng bắt đầu tin vào trực giác của bản thân.
Luồng khí lạnh kia cứ lởn vởn sau lưng hắn, nhưng bên người hắn chỉ có ba thứ, đó là chiếc dù đen ban nãy quên trả cho Thần Ca, thứ nhì là chiếc điện thoại trong túi quần, thứ ba chính là Lôi Lôi đang ôm trong tay.
Hắn đương nhiên không thể buông Lôi Lôi ra, điện thoại dùng để liên hệ với Thị Tử, dù giờ hắn có quăng điện thoại ra ngoài lỡ cần lại không có để dùng, vậy chỉ còn chiếc dù đen.
Mập âm thầm nắm chặt tay Lôi Lôi, nhưng toàn bộ chú ý của hắn đặt vào luồng khí âm hàn đang lao tới. Luồng khí càng lúc càng áp sát, tới mức Lôi Lôi cũng cảm nhận được. “Lạnh quá, Vệ Lăng ca, càng lúc càng lạnh. Chắc mình chết cóng ở đây mất. Em không muốn, em…”
Cô chưa dứt lời thì Mập đã ném chiếc dù đen về phía luồng khí kia, rồi nhanh chóng bế Lôi Lôi lên bỏ chạy. hắn không biết sau lưng thế nào, cũng không biết chạy có ích gì không, vì cơ bản thứ mà hắn đang đối phó là quỷ, không phải cứ chạy là thoát.
Lôi Lôi đột nhiên bị khiêng lên thì hét lên sợ hãi trời đất tối tăm cái gì cũng không biết. Bởi vì Mập dùng cách mà quân đội huấn luyện lính khiêng đất, vắt người cô lên vai hắn, thêm phần khó chịu nữa do hắn chạy bộ khiến cho mọi thứ xóc nảy vô cùng.
Nhưng cũng chỉ có cách này mới giảm bớt sự giãy giụa của Lôi Lôi làm hắn phải chậm lại.
Mập tự cảm thấy mình đã chạy rất nhanh, thậm chí tốc độ còn biến thái hơn hồi ở quân đội bị ông già biến thái huấn luyện mình, nhưng hắn vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo kia tới gần mình. Trong lòng hắn còn thầm nghĩ, may là chỉ tới gần chứ như trong phim ma đùng một phát xuất hiện trước mặt chắc hắn cũng chỉ còn nước hét to chói tai.
Trước mặt Cao Dương đúng thật đột nhiên xuất hiện một người, không phải Cao Dương, không phải Lý Gia Mưu, mà là Thần Ca.
Thần Ca cầm một bó nhang trong tay, thấy Mập hùng hục chạy tới thì dùng tốc độ nhanh nhất chia nhang cắm thành một ngôi sao năm cánh, dùng chỉ đỏ quấn quanh. Đây chính là một lá chắn, người sống có thể qua, còn ma quỷ sẽ bị tách ra ở bên kia, nhưng cái chính là Thần Ca cũng không biết có chặn được Lý Gia Mưu không, nên hắn hét to: “Đi mau!”
Hai người vội chạy ra khỏi khu vực bị quỷ đánh tường, chỉ đi ra sau đám chỉ đỏ vài bước là thấy cổng chính của trường học. Thị Tử đã khởi động xe sẵn, thấy bọn họ lên xe rồi thì vội đạp ga rời đi. Bọn họ không có thời gian để suy xét chuyện gì ở khu sân trường.
Lên xe, Lôi Lôi nôn ọe, Thần Ca còn đang thở hổn hển vì phải chạy nhanh hỏi: “Cô ấy sao thế? Có sao không?”
“Không sao đâu, đừng lo.” Mập thở hắt ra một hơi, quay đầu lại nhìn phía sau mọi thứ đều vô cùng bình thường.
Thị Tử vừa lái xe vừa nói: “Yên tâm đi, xe này cũng chính là pháp khí, cho dù là tiểu quỷ đã luyện hóa cũng không đụng được vào xe. Lúc trước Linh Tử thúc còn lấy ba tao ra kiểm tra xe này rồi.”
Mập gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt lại thả lỏng một chút. Vừa rồi tinh thần quá khẩn trương.
Thần Ca lại hỏi: “Tam Dù đâu?”
“Ban nãy tình huống khẩn cấp em ném ra quăng trúng thứ kia.” Mập nói vô cùng tự nhiên, việc này là đương nhiên thôi.
Nhưng mặt Thần Ca biến sắc, sau đó gật đầu nhìn ra bên ngoài, nói khẽ: “Mấy chục vạn tệ cứ thế vứt đi rồi.”
Hắn nói rất nhỏ, không để cho Thị Tử và Mập nghe thấy. Cũng không phải hắn xót tiền, chỉ là… thứ đó thực sự đáng tiền mà, lấy bối cảnh của người đàn ông xăm mình kia thì số tiền đó thực sự không phải là vấn đề.
Xe ngừng ở dưới nhà Thị Tử, Lôi Lôi cũng đã bình tâm lại, Thị Tử thì nghĩ mai phải mang xe đi tẩy rửa rồi.
Căn nhà này của hắn trước có Sầm Tổ Hàng bố trí kết giới, sau lại được Linh Tử bổ sung thêm nên hiện tại trên cơ bản không có ma quỷ nào vào được, chính là nơi an toàn nhất.
Nhưng mà buổi tối này, ngồi phân tích tình huống cũng chỉ có THị Tử và Thần Ca. Mập rất bận, hắn phải an ủi Lôi Lôi, nghe cô khóc lóc, lại còn phải an bài cho cô tắm rửa nghỉ ngơi. Lôi Lôi sợ hãi vô cùng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, khóc lóc tới tận giờ đêm, cả người bải hoải không còn sức như thể chỉ cần bước đi sẽ té xỉu.
Mập chỉ có thể đứng bên cạnh, giúp cô an bài việc ăn uống, tắm rửa.
Ăn uống thì dễ, chứ còn tắm rửa…
Mập cầm bộ đồ ngủ của mình đặt lên giá trong phòng tắm, giúp cô chỉnh nước ấm rồi đưa Lôi Lôi vào. Mập vừa quay lưng thì Lôi Lôi tóm chặt lấy hắn: “Vệ Lăng ca, em không dám ở một mình.”
Hắc tuyến trên trán Mập chảy dài, tắm rửa thì một mình thôi chứ chẳng lẽ đòi hắn tắm uyên ương cùng sao? “Thôi, ngoan nào, tôi ở ngoài cửa nói chuyện với em.” Nói xong, Mập chuẩn bị đóng cửa lại thì Lôi Lôi chạy ra ngoài, giống như con bạch tuộc bám chặt vào hắn: “Không, đừng mà, đừng bỏ em lại một mình, hu hu, em không muốn ở một mình.”
“Được rồi, được rồi, tôi ở đây, em đi tắm đi. Nhìn đi, nhìn em thảm cỡ nào, tắm rửa sạch sẽ ngủ một giấc, ngày mai vẫn là tiểu mỹ nữ.”
“Anh không được đi.”
Hắc tuyến trên trán Mập càng thảm: “Tôi không đi ra ngoài, nhìn em tắm sao?”
“Ừ.” Lôi Lôi ngước khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt đầy sợ hãi lên nhìn hắn. Mập đột nhiên cảm thấy mình xấu xa quá, Lôi Lôi chỉ là quá sợ hãi đơn thuần nên muốn có người ở bên cạnh chứ không như hắn nghĩ. Lôi Lôi đối với hắn là hoàn toàn tín nhiệm khiến hắn trở nên do dự một chút, rồi quyết định gật đầu, hắn bảo Lôi Lôi: “Rồi rồi, tôi không đi, không đóng cửa, tôi đứng đây, em vẫn thấy tôi.”
Lôi Lôi lúc này mới buông Mập ra quay vào phòng tắm.
Mập rất muốn hút thuốc, nhưng hắn vốn không nghiện nên không có thuốc lá bên người. Lôi Lôi đang cởi quần áo, nếu giờ hắn đi ra ngoài nói Thần Ca cho hắn điếu thuốc, không biết chừng Lôi Lôi sẽ trần trụi như thế đi ra theo. Nhưng mà không hút thuốc thì làm gì? Đứng nhìn Lôi Lôi tắm sao? Chuyện này thật sự khảo nghiệm giới tính hắn quá.
Nhưng sự thật cho thấy Mập chịu được khảo nghiệm này. Cho dù Lôi Lôi đã tuổi, cơ thể đã phát dục không tồi, mà Mập cũng không phải là cong, nhưng hắn vẫn kiềm chế được bản thân.
Nhìn Lôi Lôi bé nhỏ mặc bộ áo ngủ thùng thình của mình, Mập đột nhiên cảm thấy đáng yêu, trong lòng có cảm giác thật nhẹ nhàng, tự nhiên len lỏi vào tâm trí hắn.
Hắn đưa Lôi Lôi về phòng mình, đắp chăn cho cô.
Lôi Lôi lại túm tay hắn không cho rời đi, nhưng mà sợ sệt cũng một thời gian dài, tinh thần đã quá mỏi mệt, giờ có giường em, lại tắm sạch sẽ, bên cạnh còn có Vệ Lăng ca khiến tinh thần cô thả lỏng, chưa tới năm phút đã ngủ say.
Mập lúc này mới ra khỏi phòng đi về phía ban công. Hai người đang đứng ở ngoài thấy hắn ra tới thì đều cố nén cười.
Mập tức giận nói : “Cười cười cười cái gì cười? Có cái gì buồn cười.”
Thị tử đưa tay khoác vai hắn: “Tao còn tưởng mày sẽ tự mình làm, dùng cách thân mật nhất giúp Lôi Lôi thả lỏng, tin tưởng mày chứ.”
Cách thân mật nhất mà hắn nói thì cả ba đều hiểu là gì. Tuy bọn Thị Tử đứng ngoài ban công nhưng nghe rất rõ mọi tiếng động trong phòng, đây cũng chính là lý do tại sao bọn hắn thà đứng đông lạnh ngoài ban công cũng không về phòng.
Mập huých cùi chỏ vào bụng Thị Tử: “Nói bậy bạ gì đó, tao với cô ấy à? Mà này, nói trước, chuyện đêm nay á sau này mọi người phải làm chứng cho sự trong sạch của tao đó. Về phòng thôi, hai người thành que kem rồi.”
Hai người nghẹn cười cùng hắn về phòng. Vừa vào phòng khách, Mập liền lấy thuốc của Thần Ca hút, Thị Tử nói: “Tao với Thần Ca nghĩ kỹ chuyện hồi tối, đây là lần thứ hai Lôi Lôi bị rồi, tao nghĩ là Lý Gia Mưu tìm những người mua đồ ở Tinh Duyên, hơn nữa người này không phải là thuần âm, cũng không phải là ‘nguồn cung cấp’ của bọn chúng.”