Chương Sinh Hồn
“Mình đang ở tầng hầm, lại ở vị trí ngũ sát, nhưng đang ban ngày, không biết ở trong có cái gì.” Khúc Sầm Sĩ thấy rõ Thần Ca đang bất an.
Khúc Sầm Sĩ cản Thần Ca lại: “Em đi trước cho, nếu không quá khó thì em có thể xử lý, nếu là Lý Gia Mưu thì mình bỏ chạy. Mập,” Thị Tử gọi, “Hay là mày ra ngoài trước đi.”
“Biến! Lão tử đây là đồ bỏ không à, lúc này bảo lão tử ra ngoài!” Mập là người như vậy, bình thường nói chuyện dễ nghe, nhưng chỉ lên cơn giận là đổi sang ngữ khí này ngay. Thị Tử cũng không cố, phân công luôn: “Chút nữa nếu tao ném đồng tiền ra thì mọi người chạy ngay, không được quay đầu lại.”
Thần Ca gật đầu nhưng tay nắm chặt cuộn chỉ đỏ, hắn không phải loại người sẽ chạy trốn, giống như lúc trước Cảnh Thúc cũng nói với hắn như thế, nói rằng nắp quan tài mở nếu có dị thường thì chạy ngay. Kết quả, quan tài mở nắp, hắn chạy, Cảnh Thúc bị què chân. Mà quan tài đó có chuyện cũng do sai lầm của hắn.
Từ khi đó hắn đã hạ quyết tâm nếu sau này gặp chuyện như vậy thì cho dù chết hắn cũng không lùi về phía sau một bước.
Khúc Sầm Sĩ chậm rãi tới gần chiếc xe, dùng đồng tiền âm gõ gõ cửa sổ xe, như vậy, âm thanh sẽ truyền tới thế giới bên kia, thứ ở trong xe sẽ nghe được, hơn nữa cũng sẽ biết là hắn không có ác ý.
Khúc Sầm Sĩ gõ cửa sổ một lúc, trong xe không có gì xảy ra, cũng không có đáp lại. Thần Ca nói khẽ: “Nước cất, hay cảm nhận của cậu sai rồi?”
“Không đâu, tuy yếu nhưng rõ ràng có quỷ khí.” Khúc Sầm Sĩ kẹp đồng tiền âm bằng đầu ngón tay bên phải, còn đồng tiền cột chỉ đỏ của Hạnh Phúc cho thì kẹp ở gốc ngón tay, cách này là hắn học theo Linh Tử thúc, như vậy có thể thay đổi nhanh chóng giữa hai đồng tiền, cũng là thay đổi giữa thân thiện và tổn thương.
Khúc Sầm Sĩ kéo cửa xe ra thật chậm, hắn ngẩn người khi thấy trong xe xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xám nho nhỏ. Quỷ khí phát ra từ quả cầu ánh sáng đó.
Thần Ca nhìn thấy hắn không có phản ứng thì chạy tới, nhìn thấy quả cầu ánh sáng nhỏ thì bật thốt lên: “Là sinh hồn, sinh hồn vô cùng yếu.”
Với vai trò đạo sỹ ở nhà tang lễ, Thần Ca không hề xa lạ với các hồn phách. Hắn lấy trong túi ra một chiếc dù đen, cẩn thận thu quả cầu xám vào trong dù. Xong xuôi rồi Mập mới dám nói chuyện: “Thật sự thu bằng dù à?” trước đây từng thấy trên phim ảnh thu hồn bằng dù, hắn cứ tưởng là phim thôi, không ngờ là thật.
Mập đưa tay ra: “Cho em xem với.”
Thần Ca thận trọng: “Không được, việc này không sơ suất được. Sinh hồn vốn dĩ rất yếu ớt, chỉ cần thương tổn một chút cũng không thể quay về cơ thể được, cho dù quay về cũng bị tổn thương, tới chừng đó có thể là bị si ngốc, hay là nằm thực vật cả đời không biết được.”
Mập nghe vậy thì thôi, nhưng Thị Tử thì lại không thỏa mãn. Ban nãy quỷ khí lớn tới vậy, sao chỉ là một sinh hồn?
Sinh hồn vốn có khí rất yếu, trước giờ hắn cũng không cảm nhận được, nên hắn cẩn thận đi vòng trước sau chiếc xe để kiểm tra thật kỹ càng mà vẫn không thấy gì.
Thậm chí, hắn còn dùng mũi hít ngửi thật cẩn thận.
Mập thấy vậy thì cười: “Mày coi mình là chó à? Sao lại ngửi ngửi? hay đi mượn cảnh khuyển đi!”
Thị Tử trừng hắn, rồi nói nhẹ nhàng: “Không có mùi của Thiên Ti.”
Mùi hương của Thiên Ti rất đặc biệt, nếu đúng như lời của nạn nhân thì không chừng thật sự sẽ lưu lại mùi thơm.
Tuy việc không có mùi của Thiên Ti không có nghĩa là không phải cô, nhưng cũng giảm bớt hiềm nghi khá nhiều.
Ba người lên xe, vừa nổ máy thì điện thoại Mập vang lên, hắn lấy điện thoại ra cau mày, Lôi Lôi gọi tới.
Hắn do dự một chút, không nhận điện thoại, Thần Ca thì không hỏi, nhưng Thị Tử khác: “Sao không nghe máy đi?”
“Lôi Lôi, tao không muốn nghe. Giờ này thì chắc là tan học, gọi kêu tao đi đón cho cô nàng ra oai ở cổng trường sao, tao đâu có rảnh.”
“Hôm nay bọn mình xong việc rồi, mày đi với Lôi Lôi đi.” Thị Tử nói.
Mập lườm hắn, không nói nữa.
Nhưng chính sai lầm này của Mập khiến Lôi Lôi suýt có chuyện.
Buổi chiều, tầm giờ Dậu (tầm -h tối_Mèo), mùa đông trời đã tối. Ở khoảnh khắc giao nhau giữa ngày và đêm có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về thế giới này rõ ràng.
Tinh Tinh lái xe chạy về phía ngoại ô, sau cùng dừng xe lại bên cạnh một mảnh cây cối xanh tốt khu vành đai. Cô xuống xe, vẫn mặc chiếc váy dài trắng muốt đi thẳng vào một khu cây cối xanh rì, trong một góc âm u, Lý Gia Mưu đang chờ cô.
Tinh Tinh không lại gần Lý Gia Mưu mà dừng cách gã một quãng: “Lý Gia Mưu, ngươi đã phạm sai lầm. Ngươi dám động vào nguồn cung cấp của Tinh Duyên.”
“Không có tao thì Tinh Duyên dù có nhiều nguồn cung hơn cũng không thu hoạch được gì.”
“Việc này ta không quản được, nhưng ta muốn nói cùng ngươi một chút, đừng có động vào nguồn cung của Tinh Duyên. Chuyện lần này ta bỏ qua coi như hòa nhau, nhưng mà nếu lần tới ba ta nhận ra vấn đề không thì ta không biết. Còn nữa, đừng có động vào Thiên Ti.”
“Mày lấy tư cách gì mà nói chuyện với tao? Lần trước mày khóc lóc cầu xin tao, tao còn nhớ rõ đó. Thiên Ti kêu thằng nhãi kia tới chống lưng cho tụi mày à?”
“Không liên quan tới Thị Tử, người tới tiệm mua hàng rất nhiều, nhưng không phải đều là người thuần âm, ngươi có thể tùy ý xuống tay, nhưng mà phải có “hàng” mới.” Tinh Tinh cũng không biết vì sao mình lại dám to gan nói chuyện với gã như vậy.
Lý Gia Mưu không nói nữa mà biến mất trong không khí. Thiên Ti chậm thở hắt ra một hơi, cô cũng chỉ có thể làm tới đó.
Trên xe, băng sau ghế, Mập nhìn Thần Ca lấy cái dù ra. Hắn rất tò mò, lần đầu tiên hắn đến gần như vậy, hơn nữa là có khả năng hắn sẽ được tiếp xúc trực tiếp.
Thần Ca phân tích mọi thứ về sinh hồn này mất gần năm phút. Nói đơn giản, chính là trong giây phút người đàn ông xăm mình kia bị tấn công thì một sợi sinh hồn vội lao ra khỏi cơ thể trốn mất, kiểu như một loại bảo hộ cơ thể.
Cho nên, chờ tới khi người kia sức khỏe tốt hơn, bệnh tình khỏe hẳn thì sẽ phát hiện có khiếm khuyết gì đó. Giờ còn chưa biết sinh hồn này là chủ của việc gì trong cơ thể gã.
Nếu là sinh hồn chủ về ái, thì cả đời này gã sẽ không yêu thương ai, cho dù là yêu thương người thân, hay là yêu thương tình nhân.
Nếu là về thân thể, thì có thể gã sẽ không đi đứng được, hoặc nhước trí, hoặc bệnh tật liên miên rồi bị biến chứng mà chết.
Mập chậm rãi đưa tay sờ soạng chiếc dù hỏi: “Vậy giờ làm sao đây? Đưa sinh hồn về cho gã à?”
“Thì phải thế,” Thần ca nói,” Nhưng chúng ta không thể nói là tìm được sinh hồn này trên xe được, nếu được thì tìm cách để cho gã tự cảm thấy mình không bình thường, xong rồi phải tìm người tới xem cho gã, tới chừng đó mình đem sinh hồn này bán cho gã, kiếm được kha khá đó.”
Mập kinh ngạc nhìn Thần Ca, còn Thị Tử đang lái xe, chứ không có lẽ cũng sẽ có biểu tình y hệt.
Trong mắt bọn hắn Thần Ca là một người không màng tiền bạc, hoặc là do công việc của hắn nên có nhiều tiền cũng chẳng dùng làm gì. Nhưng mà, người như Thần Ca vậy mà nghĩ ra chiêu này.
Thị Tử tò mò hỏi: “À, sinh hồn giá trị bao nhiêu tiền a?”
“Không có giá chắc chắn, còn tùy vào tình hình kinh tế của đương sự nữa, nếu như tốt thì tầm - ngàn tệ (khoảng . tỷ VND_Mèo), không thì cũng phải vài ngàn.”
“Đúng là đáng giá nha.” Mập cảm thán. “Cho em sờ cái đi, cho có kinh nghiệm.”
Dưới sự tấn công lèo nhèo của Mập, sau mười phút, cuối cùng Thần Ca đành đưa dù cho Mập.
Mập nhận lấy, vuốt vuốt chiếc dù đen trông vô cùng bình thường, lại cũ kỹ. Trừ việc sờ nó hơi lạnh, còn lại không có cảm giác bất thường nào.
Điện thoại của Mập lại reo, hắn khó chịu nhưng vẫn nghe, vì không nghe thì không biết sẽ gọi mấy lần nữa.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng thì bên kia đã nghe giọng Lôi Lôi: “Vệ Lăng ca, em… em không ổn rồi. Bọn họ… bọn họ đều trừng mắt với em.”
“Em lại làm chuyện gì xấu à?”
“Không có,” Lôi Lôi khóc lên, “Cảm giác rất giống như hôm em thấy Cao Dương. Vệ Lăng ca, anh mau tới đi, em đang ở trường, mọi người xung quanh kỳ lắm.”
Cúp máy, Mập nói: “Lôi Lôi mạng gì không biết! Mấy ngày là lại có chuyện. Thị Tử, đi tới trường Lôi Lôi nhanh lên.”
Thị Tử quay xe chạy về phía trường Lôi Lôi. Bọn hắn tới nơi thì trời đã tối, buổi tự học sắp bắt đầu. Xe vừa dừng bánh Mập đã xuống xe chay thẳng về khu phòng họp. Hắn chạy đi rồi Thần Ca mới nói: “Hắn cầm theo cái dù!”
Thị Tử ngồi trên xe vẩy tay, “Cầm một chút thôi, hắn biết chùng mực, không sao.”
Thần ca vẫn bất an, nhưng hắn cũng tán đồng lời của Thị Tử, Mập tuy hơi náo loạn nhưng luôn biết chừng mực.
Mập tới phòng học của Lôi Lôi mới nhận ra trong tay còn cầm cây dù đen, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều mà đứng ở ngoài gọi Lôi Lôi.
Lôi Lôi chạy ra, mặt vẫn sợ hãi, kéo tay Mập chạy và hoảng loạn nói: “Hắn ở phòng học, hắn ở phòng học. Cao Dương trở về đi học.”
Mập biết điều đó là không có khả năng. Sau khi Cao Dương bị moi tim, hồn phách đã mất. Nếu Cao Dương ở đây vậy Lý Gia Mưu cũng ở đây.
Nhưng mà tiếc là điều Mập nghĩ là đúng. Bọn hắn gặp quỷ đánh tường trong sân trường.