[] - Lâu đài cổ của Ma Vương (): Con đường không xác định
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
"Uy vũ khí phách quá !" Hùng Gia Bảo huýt sáo.
Phần tranh thứ là một vị Ma tướng với gương mặt mơ hồ, hắn ta mang hình dáng ác quỷ, thân hình của hắn ta như đang chuyển động, trên tay hắn ta là một cây roi gai, hắn ta đang đánh vào bên hông một tên tiểu ác ma thương tích đầy mình quỳ trên sàn, xung quanh là một mảnh máu tươi ghê rợn. Trước mặt hắn ta tổng cộng có tiểu ác ma máu tươi đầm đìa đang quỳ, vẻ mặt của chúng nó đầy sợ hãi, hai tay giơ lên đỉnh đầu, liều mạng xin tha, bên cạnh chúng còn có một khối thi thể bị cắt thành hai nửa, toàn phần tranh đều lấy màu đỏ làm chủ đạo, tràn ngập cảm giác thô bạo tàn độc. (Behemoth - Phẫn nộ)
"Oẹ !" Bởi vì hình ảnh nhìn rất sống động cho nên Tề Tiểu Quỳ nhịn không được mà quay đầu đi, đỡ tường nôn một trận.
Những người còn lại đã có chút chết lặng, bọn họ đã chết rất nhiều lần, hiện tại bọn họ chỉ quan tâm làm sao để có thể sống sót, đối với hiểm nguy của người khác, bọn họ đã sớm không để vào lòng, thậm chí Hùng Gia Bảo còn nghĩ, nhiều lần chết của anh ta còn thảm hơn đám tiểu ác ma kia, ai đồng tình ai còn chưa biết được đâu, chút hình ảnh đó vốn chẳng là gì.
Đổng Tu đương nhiên cũng như thế, hắn ta nhìn Tề Tiểu Quỳ còn có thể vì mấy hình ảnh như vầy mà nôn ra liền thầm khinh thường trong lòng đồ đàn bà vô dụng, rồi lại ghen tị với vận may của cô, cô chưa từng trải qua nhiều lần tử vong thê thảm như bọn hắn ta.
Trên mặt của Lý Hữu Căn chút biểu tình cũng không có, hệt như đang xem chút tin tức không hề liên quan gì đến gã trên báo.
Thu hết tất cả phản ứng của mọi người vào đáy mắt, Tân Manh thở dài, ngẩng đầu nhìn phần tranh thứ .
Trong tranh là một vị Ma Tướng đang ở trong một cái động, mà trong động là những vàng bạc châu báu chất đầy thành núi, Ma Tướng nằm úp trên núi châu báu, duỗi tay ra, ôm cả toà núi châu báu vào lòng, nhưng mà tần mắt của hắn ta lại đưa về một phía, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tên thị vệ đang tung hứng một đồng tiền vàng nho nhỏ trong tay vừa đi ngang qua cửa, vẻ mặt của hắn ta vừa tham lam vừa tà ác, không biết thoả mãn. (Mammon - Tham lam)
Phần tranh thứ cũng là một phần tranh thú vị nhất, vị Ma Tướng trong tranh đang nằm dài trên ghế nằm, dưới chân hắn ta là tấm thảm làm bằng da hổ, thoạt nhìn cực kỳ thoải mái, mà xung quanh ghế nằm là hàng loạt cái bàn, trên bàn có rất nhiều đồ vật loạn thất bát tao, quán áo, chén rượu, bánh mì, thậm chí còn có con gà nướng... Ma Tướng đang nhắm mắt lại, ngủ rất say, trên đầu hắn còn được vẽ hơn tia sét, nhưng mà dường như cũng không thể khiến vị Ma Tướng đang ngủ say này mở mắt... (Belphegor - Lười biếng)
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Nhìn đến đây, Tân Manh đã đoán ra được ít nhiều, cậu lại tiếp tục nhìn xuống.
Phần tranh thứ , trên tranh có một thân ảnh mập mạp, vị Ma Tướng béo đến mức đống mỡ sắp chạm đất đan ngồi trước một bàn ăn thật lớn, trước mặt hắn ra chất đầy không dưới cái dĩa, trên dĩa là đủ loại đồ ăn, cái bàn không thể đặt nhiều dĩa như vậy nên dĩa được xếp chồng lên nhau, cao không quá đỉnh đầu của Ma Tướng, hắn ta một tay cầm chân gà tây cắn một ngụm, một tay cầm một miếng thịt bò lớn nhét vào trong miệng, nhìn thôi cũng đủ thấy đau quai hàm... (Beelzebub - Tham ăn)
Lúc này Tề Tiểu Quỳ đã đỡ hơn nhiều, nhưng đến khi cô nhìn thấy thân ảnh có từng vòng từng vòng mỡ mập như một ngọn núi, dạ dày cô lại nhịn không được mà quay cuồng, cô sờ sờ khoé miệng của mình, hai tay mò mẫm vòng eo một chút, sau khi chắc chắn rằng miệng mình không bị nứt, vòng eo vẫn thon thả như cũ, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Tân Manh cười nói: "Nghe nói giảm cân là sự nghiệp mà phái nữ dành cả đời để theo đuổi."
Tề Tiểu Quỳ dùng ánh mắt xem thường một cái, "Không còn cách nào, một khi nghỉ việc không đi làm đều bị gan nhiễm mỡ." Sau khi cô nói xong còn liếc mắt nhìn Lý Hữu Căn ở một bên một cái, nhưng lần này cô đổ oan cho Lý Hữu Căn rồi, tuy rằng lúc đầu gã xác thực có một vòng bụng bia, nhưng sau nhiều lần bị tra tấn, gã đã gầy đi không ít.
Hai người nói chuyện như vầy khiến cảm giác quặn đau trong dạ dày Tề Tiểu Quỳ đỡ đi rất nhiều, cô biết Tân Manh cố ý giúp cô dời lực chú ý đi, trong lòng nhịn không được có chút cảm kích Tân Manh.
Tân Manh cười cười với cô, không nói nữa, tầm mắt cậu lại dời về bức tranh, hình ảnh của phần tranh tiếp theo khá đơn giản, vị Ma Tướng gầy yếu ngồi trên sàn, trên vách tường trước mặt hắn ta dán rất nhiều tấm ảnh, có ảnh vị Ma Tướng khác được Ma Vương khen ngợi, cũng có ảnh hắn ta cùng các Ma Tướng khác kề vai sát cánh, thậm chí còn có ảnh của một người đàn ông phương Tây đẹp trai, với một người đàn ông cao to cơ bắp cuồn cuộn, nhưng điều giống nhau chính là, mỗi một tấm ảnh đều bị dùng dao cắt thành nửa, hoặc là bị xé thành mảnh nhỏ, vẻ mặt của Ma Tướng tràn ngập đố kị. (Leviathan - Đố kị)
Chỉ còn lại một phần tranh cuối cùng...
Tân Manh trừng lớn mắt, nhìn một hồi vậy mà cũng không thể phát hiện ra thân ảnh Ma Tướng trong tranh, chỉ có mấy đôi nam nữ trần trụi đang ôm ấp nhau, nhìn kỹ, thậm chí còn có đàn ông và đàn ông... (Asmodeus - Dâm dục)
"Đây là..." Tề Tiểu Quỳ đột nhiên nói, "Dâm dục ! Bảy đại tội !"
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
"Không sai, chính là bảy đại tội." Sau khi Tân Manh nhìn hết bức tranh liền nói, "Lần lượt là Ngạo mạn, Phẫn nộ, Tham lam, Lười biếng, Tham ăn và Dâm dục, mà Ngạo mạn chính là lão Ma Vương, vị Ma Tướng còn lại tượng trưng cho đại tội còn lại."
Bọn họ dời tầm mắt với bức tranh cuối cùng, bức tranh này mang bối cảnh mây đen bao phủ như bức tranh đầu, lão Ma Vương râu tóc bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, ông ta nằm trên mặt đất dần già đi, trên người chỉ bọc nửa khối vải trắng, cánh tay gầy trơ xương mần mò, không cam lòng mà duỗi về hướng ngai vàng bằng vàng yêu dấu của ông ta, nhưng một người thì nằm trên đất, một thứ thì nằm giữa mây đen cuồn cuộn trên trời, vĩnh viễn cũng không thể chạm đến.
Ở bên cạnh ngai vàng là vị Ma Tướng mặc áo giáp tay cầm vũ khí, bọn họ đang hỗn chiến với nhau, mà ở nơi xa hơn một chút...
Ở một góc tranh cực kỳ không thu hút, có một chiếc ghế nằm bằng da hổ, Ma Tướng Lười biếng đang nằm trên đó ngủ say, ngay cả tiếng sét đánh cũng không thể khiến hắn ta tỉnh dậy...
"An nhàn thật." Tân Manh giật giật khoé miệng, "Được rồi, khúc mắc đã được cởi bỏ, Ma Tướng Lười Biếng bởi vì quá lười... nên không tham gia cuộc tranh đoạt giành ngai vàng Ma Vương, vậy nên chỉ có cánh cửa."
Những người khác cũng câm nín mà nhìn vị Ma Tướng ngủ đến chảy nước mũi trên một góc nhỏ trong tranh kia, cảm thấy hoạ phong quá mới mẻ và kỳ lạ rồi, chỉ có Hùng Gia Bảo tiếc nuối cảm thán: "Nếu hắn tham gia thì tốt rồi, tôi nhất định sẽ chọn hắn !"
Mọi người: "..."
"Lúc cậu tỉnh cũng đủ ngu rồi." Đổng Tu cười nhạo nói, "Nếu còn ngủ đến bất tỉnh là có thể trực tiếp đi chết luôn, lãng phí lương thực trắng trợn."
"Ha ! Anh mẹ nó tìm đánh tiếp đúng không !" Hùng Gia Bảo thoa nước bọt lên nắm tay, sau đó liền nhào qua muốn đánh Đổng Tu, Đổng Tu bị doạ, nhanh nhẹn né đi, nhưng không phải do sợ nắm tay của anh ta.
"Cậu vậy mà phun nước bọt ! Không thấy gớm hả ! Mau cút ra chỗ khác !" Đổng Tu hoảng sợ mà nhìn chằm chằm nắm tay của anh ta, sợ thứ đó quẹt trúng người mình.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
"Được rồi, cánh cửa, chúng ta tách ra chọn đi." Tân Manh lấy card manh mối ra, nhìn bản đồ trên card, điểm xuất phát của bản đồ chính là cánh cửa, sau đó uốn lượn kéo dài ra thành phương hướng khác nhau, trên bản đồ cũng không ghi rõ phương hướng nào đại diện cho Ma Tướng nào, chỉ vẽ cái hình đầu mơ hồ ở cuối con đường.
Chỉ là mỗi một cái hình đầu đều không khác nhau mấy, thậm chí độ gầy mập cũng không khác nhau, mặt cũng mô hồ, rất khó để phân biệt.
"Tôi không muốn chọn phải Ma Tướng Dâm dục." Tề Tiểu Quỳ nói nhỏ với Tân Manh, "Không muốn Tham ăn luôn."
Dù gì cũng là đàn bà con gái, có suy nghĩ như vậy rất bình thường, Tân Manh có lòmg muốn giúp đỡ, cúi đầu muốn phân biệt ra vị Ma Tướng này lần thứ , nhưng vẫn không có kết quả gì, bất đắc dĩ nói: "Chỉ có thể dựa vào may rủi thôi."
Tề Tiểu Quỳ thở dài, "Vậy tôi tuỳ tiện chọn một cửa vậy, mong vận may của tôi tốt một chút." Nói xong, cô phất phất tay với Tân Manh, xoay người tiêu sái bước về phía cánh cửa ở giữa.
Tân Manh gật đầu, "Chúc may mắn."
Đợi đến khi bóng dáng của Tề Tiểu Quỳ hoàn toàn biến mất sau cánh cửa, Tân Manh nhìn cánh cửa còn lại, lại nhìn bản đồ trong tay, cậu định học theo Tề Tiểu Quỳ tuỳ tuỳ tiện tiện chọn cửa, nhưng lúc buông card manh mối xuống dư quang nơi khoé mặt cậu vô tình đảo qua mỗi một cái hình đầu trên bản đồ, tay cậu đột nhiên dừng lại.
Cái hình đầu này... lúc nhìn nghiêng, sao lại có hơi... quen nhỉ ?
Cậu cầm lấy card manh mối, đưa sát mắt vào nhìn cho kỹ, cảm thấy hình như giống với người nào cậu quen, nhưng lại giống như không giống, cậu đưa card manh mối ở góc độ vừa nãy quan sát, loại cảm giác quen thuộc kia lại biến mất không thấy.
Hẳn là do cậu hoa mắt nhìn nhầm nhỉ ?
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tân Manh xoa xoa mắt, lại nhìn về phía hình đầu kia, đắn đo, cuối cùng vẫn quyết định chọn con đường của hình đầu này.
Cậu đi về hướng tận cùng bên phải, đẩy cánh cửa bằng gỗ dày nặng kia ra, bên trong là đường hầm tối đen sâu không thấy đáy, Tân Manh do dự một lúc, cẩn thận bước vào, cánh cửa khép lại sau lưng cậu.
Đổng Tu, Lý Hữu Căn và Hùng Gia Bảo nhìn người bọn cậu nhanh như vậy đã chọn xong, không hề để lại cho bọn hắn ta chút tin tức hữu dụng nào, đành phải một người tuỳ tiện chọn một cửa, trong lòng đầy thấp thỏm, bước lên con đường không xác định không thể quay đầu lại.
Đợi đến khi trước mặt trở nên sáng ngời lần thứ , Tề Tiểu Quỳ nhịn không được dùng tay che mắt, ánh sáng mãnh liệt dường như đã kích thích mắt cô chảy nước mắt.
"Ngươi là ai ? Tại sao lại đến đây ?" Một giọng nói sắc nhọn đột ngột vang lên.
Tề Tiểu Quỳ lập tức bỏ tay xuống, nheo mắt lại, cố hết sức muốn nhìn rõ tình huống trước mắt, nhưng vẫn không ngừng được từng dòng nước mắt sinh lý đang chảy xuống, đi trong đường hầm tối đen không biết bao lâu, đôi mắt đã không quen với ánh sáng, hiện giờ đột nhiên nhìn thấy ngọn núi vàng loé ánh vàng rực rỡ toả ra những tia sáng chói mắt ở trước mặt này, khiến cô dường như không thể mở mắt, cô cũng vì vậy mà ngay lập tức nhận ra rằng, đây rốt cuộc là địa bàn của vị Ma Tướng nào !
Thật may, không phải Dâm dục cũng không phải Tham ăn !
Tứ chi của Ma Tướng Tham lam vừa dài vừa nhỏ, giống hệt như một con nhện thật lớn khoá chặt lấy đống vàng bạc châu báu đang xếp chồng thành núi, làn da màu than chì bị ánh sáng rực rỡ xung quanh làm ảm đạm đi nhìn như màu đen tuyền, nhưng bản thân hắn ta lại chẳng để ý đến, nhìn thấy một người xa lạ xâm nhập, hắn ta cũng không chuyển động tay chân, chỉ hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng mắt xem xét từ đầu đến chân Tề Tiểu Quỳ, ngay cả một sợi tóc cũng không bỏ qua, sau đó hắn ta nhanh chóng quay mặt về, giọng nói không mang hứng thú châm chọc: "Kẻ nghèo hèn ! Ta không cần biết ngươi là ai, mau rời khỏi bảo khố của ta ngay !"
Tề Tiểu Quỳ lấp lại bình tĩnh mới khiến hai chân cô không run lên nữa, đôi mắt của hắn ta đỏ như máu hệt như chứa đựng một con rắn hổ mang trong đó, lúc đôi mắt đó đánh giá cô đều truyền ra những tia sáng lạnh tràn đầy tham lam và khát khao tột cùng, hệt như tia X-quang mà phân biệt ra mỗi một bộ vị trong thân thể cô, nếu ánh mắt là dao, vậy cô đã sớm bị cắt thành thịt vụn.
"Chào, chào ngài..." Tề Tiểu Quỳ mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn không thể che giấu sự run rẩy ẩn sâu trong đó, cô nắm tay thành quyền, cho mình thêm chút can đảm, mới có thể nói tiếp, "Tôi muốn đi theo ngài, xin ngài hãy cho tôi một cơ hội."
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
"Đi theo ta ?" Ma Tướng Tham lam lười biếng quay đầu lại, đôi mắt màu máu dừng trên người Tề Tiểu Quỳ, doạ Tề Tiểu Quỳ sợ run.
"Ngươi điếc ư ? Ta đã nói —— Kẻ nghèo hèn, mau rời khỏi bảo khố của ta ngay !" Ma Tướng Tham lam chán ghét nói.
Hắn ta chỉ thích vàng bạc ! Châu báu thôi !
Đương nhiên, hắn ta đôi khi cũng thích người có tiền bước vào bảo khố của hắn ta, như vậy hắn ta có thể mang tiền của đối phương biến thành của hắn, sau đó đuổi bọn họ đi hoặc giết chết, hắn ta tận hưởng quá trình đó !
Mà kẻ nghèo hèn không có một đồng... đương nhiên không có bất kỳ giá trị nào.
Ma Tướng Tham lam say mê ôm núi vàng, không ngừng cọ xát làn da cứng rắn thô ráp của hắn ta lên tiền vàng, hệt như đang ôm chặt bảo bối của mình, hắn ta suy nghĩ nếu kẻ nghèo hèn dưới kia dám khiến hắn ta lặp lại những lời vừa nãy lần nữa, hắn ta sẽ giết ả, miễn cưỡng cho ả chiếm dụng chút thời gian hắn ta dành để ở cùng nhóm bảo bối của hắn ta.
"Mau cút đi, nơi này chỉ hoan nghênh tiền, vàng, châu báu..."
.
Lời của tác giả: Vì sợ mọi người thắc mắc nên tôi giải thích một chút. Chương này nói đến bảy đại tội, nhưng thật ra phạm vi của mỗi tội đều rất rộng, có thể được nhìn từ rất nhiều góc độ khác nhau, giả thiết tôi đặt ra chỉ lấy góc độ trong số đó. Ví dụ như Tham lam, trực tiếp đặt giả thiết là tham tiền, theo nghĩa gốc đương nhiên cũng có thể là tham thứ khác, nhưng giả thiết của tôi là về phương diện tiền bạc, Phẫn nộ thì đặt giả thiết là thích ngược đãi, nếu không nếu viết là hay tức giận gì đó tôi thật sự không biết viết gì. Nếu các bạn cảm thấy bảy đại tội tôi đặt ra khác với suy nghĩ của các bạn vậy thì cứ xem như giả thiết tôi đặt chỉ hơi giống bảy đại tội mà thôi, không hoàn toàn dựa theo bảy đại tội mà giả thiết, dù sao bảy đại tội gì đó chỉ là do suy nghĩ của mỗi người, có khác nhau cũng rất bình thường~~
HLTT: Do bị bệnh và thi cuối kỳ nên - tuần rồi không up chương mới, sorry mọi người T--T