[] - Lâu đài cổ của Ma Vương (): Sự hiệu quả của năm người
Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Đợi khi Tân Manh khôi phục ý thức lần thứ hai, phía bên kia nhào vào nhau đánh thành một cục.
"Mày cái tên Đổng Tu khốn nạn mắt mù !" Hùng Gia Bảo đỏ mặt đến tận mang tai mắng, đấm một quyền về phía mặt Đổng Tu, "Ngay cả đồng đội cũng hại, mày có phải là người không !"
Chỉ là Đổng Tu khi đã khôi phục hai tay hoàn chỉnh trước khi thường hay đến phòng gym tập luyện, còn có huấn luyện viên tư nhiên dạy hắn ta những kỹ năng vật lộn, tuy rằng không quá chuyên nghiệp, nhưng một Hùng Gia Bảo ít rèn luyện sao có thể đánh lại hắn ta, mới hai ba chiêu hắn ta liền gập tay anh ta ra sau lưng, cũng mắng lại, "Sao tao không phải người chứ, mày nói thì hay lắm, vậy lúc tao mất hai tay, nhờ bọn mày giúp quấn vải che mắt lên, sao không ai giúp tao ! Ha, lúc cần giúp đỡ thì mới nhớ đến tao à, không có cửa đâu ! Mày vậy mà có thể vượt màn được à, sao không chết ở đó luôn đi !"
"Cút ! Mày mới là người tốt nhất nên chết sớm một chút !" Hùng Gia Bảo giơ chân ra phía sau định đá hắn ta một cước, ngược lại lại bị Đổng Tu hung hăng cong đầu gối đá vào chân một cái, anh ta liền "phù phù" hai tiếng quỳ trên mặt đất, mặt anh ta đã sớm bầm dập nhưng ngay cả một sợi tóc của Đổng Tu cũng chưa chạm tới.
Nếu nói là đánh nhau, vậy không bằng nói là một người bị một người đánh tơi bời.
Tân Manh xoa xoa mất, từ từ từ mặt đất đứng dậy, không quan tâm đến sự tranh cãi ầm ĩ của bọn họ, cậu quan sát hoàn cảnh xung quanh trước, sau đó nhăn mày lại.
Playground của bọn họ lần này... là trong một toà thành ?
Bọn họ bây giờ đang ở trong một phòng khách rất lớn, khoảng cách từ sàn nhà đến đỉnh cao tới gần mét, trên trần nhà có một cái đèn treo bằng vàng ròng đang rũ xuống được chạm khắc hoa văn rất tinh xảo, ở trên cắm mười tám ngọn nến đã được thắp sáng, không biết gió từ đâu thổi đến, khiến ánh đèn chập chờn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên vách tường là những bích hoạ rất tinh xảo, cùng với cái thảm đỏ viền vàng hoa lệ dưới chân, toàn bộ cách bày trí trong phòng đều tràn ngập hương vị một toà thành cổ thời Trung cổ Châu Âu.
"Anh có xem nội dung của những bích hoạ đó chưa ?" Tề Tiểu Quỳ bước đến bên cạnh cậu, chỉ vào vách tường hỏi.
Vừa nãy Tân Manh nhìn không kỹ, chỉ lướt sơ qua, mờ mờ, thấy Tề Tiểu Quỳ cố ý nhắc đến, cậu mới bước sang nhìn nhìn, kết quả cậu hoảng sợ.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tất cả những hình vẽ trên bích hoạ đều là các loại sinh vật cổ quái kì lạ, trên đầu của bọn chúng có chiếc sừng dị dạng, làn da màu than chì, ánh mắt tà ác, tất cả vậy mà đều là ác ma !
"Cứ cảm thấy ngụ ý của chúng không tốt lắm." Tề Tiểu Quỳ lẩm bẩm nói, "Người bình thường nào lại vẽ mấy thứ này trong toà thành này nhỉ."
"Đúng rồi, Du Nghị đâu !" Tân Manh nhìn quanh bốn phía, vậy mà lại không nhìn thấy nam nhân quen thuộc, vẻ mặt cậu biến đổi ngay lập tức !
"Đừng gấp, hắn hẳn là được truyền tống đến chỗ khác với chúng ta, nếu không thì là..." Tề Tiểu Quỳ dừng một lát, lấy thẻ manh mối trong tay đưa cho Tân Manh, "Có nhiệm vụ khác."
Tân Manh cúi đầu nhìn về phía mặt trái của thẻ manh mối, chỉ thấy phía trên dòng manh mối xuất hiện một vài chữ nhỏ, cậu nương theo ánh nến liền thấy trên đó viết:
[Số người tham gia game này thực tế: người, số người tham gia có thể mang lại hiệu quả: người, độ khó bị tăng lên, vì để cân bằng độ khó của game, được tặng kèm một phần bản đồ "Lâu đài cổ của Ma Vương".]
[Bạn biết anh ta ? Nhưng anh ta đã không còn là anh ta của trước kia.]
"Anh ta đã không còn là anh ta của trước kia ?" Tân Manh cầm tấm thẻ, nhỏ giọng lặp lại, dưới tấm thẻ là một phần bản đồ nhỏ, cậu mò mò trong túi, quả nhiên cũng có một thẻ manh mối, nội dung phía trên và bản đồ giống y như đúc với Tề Tiểu Quỳ, chỉ là phần gợi ý hơi khác.
Cậu nhìn nhìn Đổng Tu và Hùng Gia Bảo vẫn đang đánh nhau, còn có Lý Hữu Căn đang né ở một bên, lạnh lùng hô một câu: "Đừng đánh nữa, mau lấy thẻ manh mối ghép lại, game kế tiếp đã bắt đầu, không có thời gian để lãng phí đâu."
Hùng Gia Bảo và Đổng Tu lúc này mới bực bội thu tay lại, nhưng kẻ thù gặp mặt thì đỏ mắt, ai cũng không tới gần ai.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tân Manh không cầm lấy thẻ manh mối của bọn họ, cậu biết Đổng Tu sẽ không đưa cậu, cậu cũng mặc kệ tên tiểu nhân này.
Chuyện Đổng Tu hãm hại bọn cậu ở game trước, cậu không phải không quan tâm, nhưng cho dù tính cả cậu và Hùng Gia Bảo, cũng không chắc có thể đánh thắng Đổng Tu, Tân Manh với tay gầy chân gầy không có chút lực tấn công nào, Hùng Gia Bảo cũng không khá hơn bao nhiêu, Tề Tiểu Quỳ cũng không giúp được gì, mà Lý Hữu Căn thấy chuyện không liên quan đến mình thì chắc chắn gã sẽ trốn —— vừa nãy liền có thể nhìn ra. Du Nghị không có ở đâu, vậy nên hiện tại không làm gì được hắn ta.
Thật muốn dùng cả cái mạng này đánh nhau với hắn ta, cùng lắm là nhận lấy kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng một khi bị thương, sau này lúc vượt màn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Chỉ có thể nhìn chằm chằm chứ không thể vứt bỏ tên này, đề phòng hắn ta lại đâm sau lưng.
Tân Manh bảo tất cả mọi người tập trung lại đặt thẻ manh mối trên mặt đất, bọn họ luân phiên nhau xem.
Manh mối cũng có thứ tự, Tân Manh chỉnh sửa một chút, cuối cùng đưa ra thứ tự chính xác.
Đầu tiên chính là thẻ manh mối của Tề Tiểu Quỳ, trên đó viết:
[Lão Ma Vương đã mất, ngai vàng thống trị đang trống, nhóm Ma Tướng trẻ tuổi đang rục rịch.]
Mà Hùng Gia Bảo lại là:
[Trong sáu vị Ma Tướng là ứng cử viên, bạn chọn ủng hộ vị nào ? Các Tướng quân cơ trí chỉ có thể tiếp nhận một thuộc hạ trung thành.]
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tiếp theo đó là Tân Manh:
[Hoàn thành một yêu cầu của bọn họ mới có thể gia nhập vào trận doanh tương ứng.]
Của Đổng Tu là:
[Chiến thắng tất cả Ma Tướng khác mới có thể trở thành tân Ma Vương.]
Cuối cùng là của Lý Hữu Căn:
[Vị Ma Tướng chiến thắng cuối cùng sẽ quyết định các bạn đi hay ở.]
"Nói cách khác tức là chúng ta phải chia nhau ra trợ giúp vị Ma Tướng cạnh tranh ngôi vị Ma Vương, vị tân Ma Vương là người cuối cùng giành chiến thắng có thể quyết định chúng ta có thể vượt màn hay không ?" Tân Manh nói.
"Cái này khác hơi xa nhỉ..." Hùng Gia Bảo nói thầm, bối cảnh game trước đó xem như là thế giới bình thường, qua game này sao lại đột nhiên nhảy ra tên Ma Vương, có phải bọn họ vào nhầm rồi không ?
"Đúng rồi, Du Nghị đâu ?" Hùng Gia Bảo mãi một lúc mới nhận ra mà hỏi, "Không có anh ta thì manh mối của chúng ta cũng ít đi chút !"
"Ở trên có viết 'Anh ta đã không còn là anh ta của trước kia', 'anh ta' chỉ Du Nghị ư ?" Tề Tiểu Quỳ nhìn nhìn Tân Manh đang trầm mặc không nói, "Tôi thấy khá giống với lần tôi làm NPC trước đó, nhưng lúc ấy lại không có gợi ý về tôi."
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tân Manh gật đầu, "Hẳn là vậy."
Nhưng trong đầu cậu luôn luôn nghĩ đến câu nói sau cùng của Du Nghị trước khi cậu lên xe, rất chờ mong game kế tiếp ?
Có ý gì ?
Chẳng lẽ hắn biết game kế tiếp là gì, hoặc có thể nói, hắn biết hắn sắp phải đóng vai nhân vật gì ư ?
Du Nghị không có ở đây khiến cậu có hơi bất an, nhưng cậu nhìn dòng chữ [Số người tham gia thực tế: người] trên thẻ manh mối lại yên lòng lại, chỉ cần Du Nghị vẫn ở trong cùng một game với cậu, vậy bọn cậu rồi sẽ gặp mặt.
Cậu giật giật người, đột nhiên cảm nhận được trong túi áo hình như có thứ gì đó, cậu lấy ra, vừa nhìn liền phát hiện vậy mà là tấm thẻ manh mối !
Đây là thẻ manh mối của Du Nghị !
Sao nó lại nằm trong túi cậu ?
Tân Manh cầm tấm thẻ manh mối lên quan sát, ở trên không có bản đồ, cũng không có mấy dòng nhắc nhở đầu tiên, chỉ có một cậu, [Ai có thể nhận được skill của tân Ma Vương, thì skill này được xem như là phần thưởng có thể mang vào game kế tiếp.]
"Cái gì ?" Đổng Tu khiếp sợ trừng lớn mất, "Skill của Ma Vương có thể mang vào game kế tiếp ?!"
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Tuy không biết Ma Vương rốt cuộc có skill gì, nhưng chắc chắn một điều là đó là thứ người phàm không bao giờ có được, nếu nhận được skill như thế, liền tương đương nhận được một kim bài miễn tử đó !
Đây tuyệt đối là bàn tay vàng đầu tiên vừa được phát hiện trong game này !
Ánh mắt của Đổng Tu và Hùng Gia Bảo, ngay cả Lý Hữu Căn đều sáng rực lên, bọn họ đều muốn cái skill kia ! Nếu nói Tề Tiểu Quỳ không động lòng thì là giả.
"Nhưng làm sao để nhận được skill của tân Ma Vương thì thẻ manh mối này không hề viết." Tân Manh không vui mừng sớm như vậy, cậu lật lật thẻ manh mối trong tay, không hề thấy được những nội dung liên quan đến manh mối này, "Chuyện này đợi sau này hãy nói, dù sao tân Ma Vương là ai, bây giờ vẫn chưa biết được đâu."
Hùng Gia Bảo có hơi nản chí, anh ta cầm lên thẻ manh mối của mình bỏ vào túi, "Làm gì bây giờ ?"
Thái độ rất cẩn thận và sự cảnh giác rõ rệt, khác xa với bộ dạng tuỳ tay ném thẻ manh mối cho Tân Manh trước kia.
Tân Manh nhìn anh ta thật sâu một cái, đứng lên, tầm mắt cậu đảo quanh sảnh lớn một vòng, cậu vươn một ngón tay lên, "Ở đó có cánh cửa, hẳn là để người chúng ta chọn lựa, chọn khác Ma Tướng thì phải bước vào những cánh cửa khác nhau."
"Nhưng không phải có Ma Tướng lận à ?" Tề Tiểu Quỳ rất nhanh liền hỏi, "Cho dù chúng ta chỉ có người nhưng cũng không nên chỉ có cánh cửa chứ, không phải sẽ còn lại Ma Tướng không được chọn lựa ư ? Tôi cảm thấy không hợp lý lắm."
"Chúng ta trước hết hãy làm chuyện mà thường hay làm đầu tiên sau khi vào game đi." Tân Manh nói.
"Chuyện gì thế ?" Hùng Gia Bảo ngây ngốc hỏi, chuyện đầu tiên anh ta làm khi vào game chính là tìm vũ khí, tìm thức ăn, nghĩ đến đây, anh ta liền kéo ba lô lại, bên trong không có vũ khí, chỉ có túi bánh mì.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Anh ta lấy túi ra, nhìn về phía Tân Manh, "Rồi làm gì nữa ?"
Tân Manh: "..."
"Não anh được làm từ nước hả ?" Tề Tiểu Quỳ không hề lưu tình mà châm chọc nói, "Chỉ biết đến ăn thôi ! Anh là heo à ?!"
"Ai tôi nói này em gái, tôi xem cô là con gái nên mới tính toán gì với cô, cô đừng có mở miệng là mắng người nha." Hùng Gia Bảo không vui nói, "Thức ăn mới là quan trọng nhất cô có hiểu không vậy, game trước, cũng vì do mất thức ăn nên tôi kém chút nữa đã đói chết, ai, cô cô còn nhỏ, không hiểu là thường thôi."
Tề Tiểu Quỳ: "... Mẹ tên thiểu năng trí tuệ."
Tân Manh đỡ trán, "Không phải, ý tôi nói là quan sát xung quanh, tìm xem xung qianh có đạo cụ nào có thể dùng được không."
"Không có đạo cụ." Tề Tiểu Quỳ trả lời cậu, "Đổng Tu và Lý Hữu Căn tỉnh dậy sớm nhất, bọn họ đã sớm lật tung đến gần như dốc ngược xung quanh lên, ngay cả thảm trải sàn cũng xốc lên, chẳng có thứ gì cả."
Nhận được ánh mắt xem thường của Tề Tiểu Quỳ, Đổng Tu và Lý Hữu Căn nghiêng đầu sang chỗ khác, trực tiếp giả vờ như không phát hiện.
"Vậy quan sát mấy bích hoạ kia đi, vừa nãy tôi có nhìn thoáng qua, hình như là lễ hữu tình." Tân Manh chạy về hướng bích hoạ.
Những người khác trước đó ngược lại lại không chú ý mấy thứ đó, chỉ có Tề Tiểu Quỳ cảm thấy bích hoạ hơi âm trầm khủng bố, cô không dám nhìn nhiều, lúc này đều bắt đầu tụ tập đến trước bích hoạ.
(Brought to you by yilsweetie.wordpress.com)
Trên bích hoạ đều là những ác ma với hình thù kỳ quái, có hình người, cũng có không phải người, có nửa người nửa quái, đặc điểm chung duy nhất chính là làn da màu than chì cùng đôi mắt hung tàn ác độc.
Những bích hoạ này nhìn rất thật, nhìn hơi lâu một chút liền có thể cảm thấy ác quỷ bên trong thật như sắp bước ra ngoài, Hung Gia Bảo hoảng sợ không dám nhìn tiếp, còn nhát gan hơn cả Tề Tiểu Quỳ.
Bích hoạ tổng cộng có ba bức tranh lớn.
"Mọi người mau nhìn bức đầu tiên." Tân Manh chỉ tay vào bức tranh ngay bên trái nói, "Ở trên có bảy ác ma, hẳn là lão Ma Vương và vị Ma Tướng."
Tranh dùng những đám mây đen xám hỗn loạn làm bối cảnh, có ác ma với hình thái con người không nhìn rõ mặt, hoặc ngồi hoặc đứng, tạo thành một vòng tròn, vây quanh một đại ác ma ở giữa, hình thể tên ác ma ở giữa đó lớn hơn những ác ma xung quanh khá nhiều, trên đầu đội vương miện, ngũ quan rõ ràng, mảy may hiện ra, trong tay hắn ta cầm cây đinh ba đầu rắn, uy phong nghiêm nghị, nâng một chân lên giẫm trên vương toạ nạm vàng, hắn ta vặn người nhìn về sau, một đôi mắt đỏ ngạ lang hung ác nhìn chằm chằm người ngoài tranh, trong ánh mắt ngập tràn ngạo mạn. (Lucifer - Ngạo mạn)
Mọi người theo thứ tự mà nhìn bức tranh thứ hai trước mặt, đây cũng là bức lớn nhất, bức tranh này được chia làm phần nhỏ, mỗi một phần tương ứng với một ác ma, phần đầu tiên cũng là phần lớn nhất phác hoạ lão Ma Vương, hắn ta đội vương miện, tay cầm quyền trượng hoa lệ, ngẩng cao đầu, ngồi trên vương toạ nạm vàng đầy đá quý, hắn ta vươn hai chân ra, một chân giẫm lên gương mặt của một ác ma mang bộ dáng thị vệ, một chân khác thì giẫm lên một tranh ghép hình đang gần như vỡ nát, từ bên ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy trên tranh ghép hình là thân ảnh của vị Ma Tướng.
.
HLTT: Đây cũng không hẳn là spoil, nhưng vừa nghe ma vương ma tướng đã có thể nghĩ ngay đến ác ma tượng trưng cho đại tội đúng không :)))) Game lần này đúng thật có tí liên quan đến đại tội :))))))
P/s: Quà Giáng Sinh muộn :))))