Siêu xe màu đen dừng trước cổng trang viên, người Phó gia không hẹn mà cùng quay ra nhìn với bộ mặt nghiêm túc, mắt sáng như sao. Thái độ đó khiến khách khứa chưa rõ lý do bàn tán sôi nổi. Người trên xe rốt cục là ai mà có thể khiến người nhà họ Phó chú trọng đến thế.
Cụ lớn Phó gia?
Hay là Phó Tam gia?
Ôm lòng nghi hoặc, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cổng, thấy hai người đàn ông cùng nhau đi vào, không khỏi kinh ngạc, sao trẻ thế?
Cũng cùng lúc đó, những người Phó gia đang ở đây đều biến đổi sắc mặt.
Xung quanh đều là ánh nhìn chăm chú, đương sự lại không cảm thấy gì. Việt Từ đảo mắt xem khắp nơi, thấy một gương mặt quen thuộc, quen đến đau cả mắt.
Thần sắc tang thương, bên môi là hai cái ria mép, bộ dạng lôi thôi lếch thếch, trong ngực còn ôm một cô em, xem ra cũng không có nhiều khác biệt so với hơn mười năm trước, điểm khác nhau duy nhất chính là khuôn mặt già hơn. Tuy năm đó anh chỉ liếc qua bộ mặt kia trên bìa tạp chí nhưng vẫn bị bề ngoài đối phương làm cho nhớ mãi không quên, giờ nhìn mà cảm thấy ký ức hãy còn mới mẻ.
"Phó Tam gia" cũng nhìn qua phía này, miệng ngậm điếu thuốc, một tay ôm eo phụ nữ, một tay bưng chén rượu giơ về hướng này ý bảo. Anh và đối phương cho nhau một cái liếc mắt, tinh thần người đàn ông liền run lên, nhổ tàn thuốc xuống, hướng về phía anh huýt sáo vang dội.
... Phó Tam gia dễ trêu như vậy ư?
Việt Từ kinh ngạc, tuy anh chưa từng xây dựng quan hệ với đối phương, nhưng vẫn nghe thấy tiếng đồn bên ngoài. Kẻ cầm quyền cao, tâm cơ thâm trầm, lãnh đạm cấm dục trong lời đồn, lại chính là gã trai thẳng làm người đau mắt này?
Anh cứ tưởng đối phương chỉ là có ngoại hình không hợp thẩm mỹ của mình, nhưng tính tình cũng thế thì đúng là nghe nhiều không bằng gặp mặt nhỉ?
Nghĩ thế, Việt Từ không khỏi sinh lòng hoài nghi, xoay đầu hỏi nhỏ người đàn ông làm bạn đi cùng: "Kia là ai?"
Phó Bồi Uyên nhìn thoáng qua anh trai mình, ánh mắt thản nhiên thành công làm đối phương kiềm chế bớt, hắn cười nhạt, giải thích nghi hoặc cho Việt Từ: "Đó là Nhị gia của Phó gia, là chú hai của nhân vật chính hôm nay."
Không phải chú ba à?
Việt Từ dừng bước, nhìn người đàn ông cạnh mình theo bản năng, vẻ mặt Phó Bồi Uyên tự nhiên bình thản, nâng tay nhấc chân đều mang theo khí chất của kẻ bề trên, còn giống với thân phận Phó Tam gia hơn cả "Phó Tam gia" mà anh biết. Một thoáng nghi ngờ đã tìm được đáp án, anh nghĩ bụng, nhất thời có chút dở khóc dở cười, thật đúng là một sự nhận nhầm kỳ quặc.
Có điều, đây cũng hoàn toàn là một kinh hỉ không thể đoán trước, anh vậy mà lại tán đúng cha nuôi của kim chủ cũ, cũng là núi dựa lớn nhất. Quan hệ tam giác này vừa rắc rối phức tạp vừa gợi lên cảm giác cấm kỵ không tầm thường, trong khoảnh khắc khiến Việt từ cảm thấy cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thực sự là rất có ý tứ.
Phó Tấn vội đặt chén rượu xuống đi ra chào đón, chợt co rụt đồng tử, dừng bước chân.
Gã nhìn thấy tình nhân cũ đứng cách đó không xa, gương mặt xinh đẹp diễm lệ kia quen thuộc đến mức gã nhắm mắt cũng có thể miêu tả được, mà bạn đi cùng cậu ta, người đàn ông đạm mạc cao ngạo, khí thế bức người, mang theo uy áp gã không thể phản kháng. Giờ phút này, thấy hai người cùng nhau tiến tới làm gã như rơi vào từng cơn mê muội, chỉ cảm thấy như đang bị lệ quỷ lấy mạng, bản thân chìm trong một giấc mộng hoang đường, hận không thể thoát ra.
Sắc mặt gã trắng bệch, như tượng điêu khắc không nhúc nhích, nhưng dưới ánh mắt bức người của người đàn ông thì vẫn bất giác sợ run, thốt lên một câu mà không qua suy nghĩ: "Cha."
Người đàn ông này là Phó Tam gia.
"Shhh..."
Khách khứa ở đây không hẹn mà cùng hít một hơi khí lạnh, tròng mắt khiếp sợ hận không thể trồi ra khỏi vành mắt, không ngờ Phó Tam gia lại trẻ tuổi như vậy, khí thế lại bức người như thế.
Nỗi khiếp sợ qua đi, sự nghi hoặc lặng lẽ dâng lên, có người hạ giọng nói thầm:
"Bên cạnh Tam gia còn có bạn đi cùng, đó là Khê thiếu phải không?"
"Không đúng, Khê thiếu ở bên kia cơ mà..."Nói hết câu, giọng cũng nhỏ đến mức nghe không rõ, bởi khuôn mặt Thanh Khê đã lạnh như khắc băng, làm sao còn dám nói thêm cái gì cho xui xẻo.
Nếu không phải Khê thiếu, vậy thì là ai, Phó gia còn con cháu trẻ tuổi như vậy ư?
Có người nhận ra, nhỏ giọng hô lên kinh ngạc: "Đó không phải là minh tinh đang nổi nhất gần đây ư, gọi là... Việt Từ?"
"Minh tinh?"
"Tình nhân của Tam gia à?"
Không phải người ta nói Tam gia có chứng nghiện sạch, nam nữ đều không lại gần được ư, thế mà Việt Từ này lại có thể bám lên cái cây lớn đó, bản lĩnh đúng là không nhỏ!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò soi mói nhìn qua, đều chất chứa mấy phần khiếp sợ.
Trước mắt bao người, Phó Tấn đã cứng họng từ lúc nào, Phó Bồi Uyên lại vươn tay ôm eo Việt Từ, giam người bên mình một cách bá đạo, sử dụng phương thức chứa đầy du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu như thế để công khai biểu thị chủ quyền. Dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, hắn liếc nhìn Phó Tấn, nói thản nhiên: "Còn thất thần ra đấy làm gì, chào đi."
Chào... chào là gì?
Mặt Phó Tấn trắng rồi lại xanh, sự nhục nhã mãnh liệt khiến gã khó lòng chịu đựng, còn có cảm giác khủng hoảng không nói nên lời. Đó đã từng là tình nhân của gã, là người từng si mê gã vô cùng, từng coi gã như cả thế giới, bây giờ lại đứng bên cạnh cha nuôi mà gã kính trọng, bên cạnh vị mà kẻ khác chỉ có thể nhìn lên. Không khí giữa bọn họ thân mật, ái muội, bảo gã chào người ta, gã nên chào là gì? Chào như thế nào?
Nếu không phải lòng e ngại Tam gia đã ăn sâu bén rễ, lúc này gã sẽ không thèm quan tâm gì hết mà trốn khỏi tình thế khó khăn này!
Việt Từ cười như không cười liếc nhìn Phó Bồi Uyên, sự việc đã rõ ràng. Tuy không biết vì sao năm đó anh nhận nhầm thành người khác, nhưng bỏ qua nghi vấn đó thì hết thảy vấn đề còn lại đều đã giải thích được. Phó Bồi Uyên đưa anh đến lễ đính hôn này hẳn là vì có dự mưu từ sớm, hắn muốn mượn cơ hội này để công bố quan hệ giữa bọn họ với mọi người, cộp một con dấu Phó Tam gia lên người anh, để kẻ khác không còn dám đem lòng mơ ước.
Người đàn ông này chưa từng bỏ qua tính toán thanh lý nợ hoa đào quanh anh, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đúng là mãnh liệt.
Bị người đi trước một nước cờ, anh cũng không cảm thấy tức giận lắm, cảnh tượng trước mắt này mới thực sự thú vị, thú vị đến mức nếu anh không đáp lại câu nào thì thật có lỗi với sự khổ tâm sắp xếp của người đàn ông.
Việt Từ nhìn mặt Phó Tấn suy sụp, khóe môi nhếch lên, kéo dài giọng, điệu bộ không thèm để ý: "Đính hôn vui vẻ nhé, con trai."
Con... con trai?
Mọi người hoảng sợ, trong hoàn cảnh trọng yếu như thế này, ngay trước mặt Tam gia, cậu ta lại dám dùng thái độ ngả ngớn đó để gọi người thừa kế Phó gia bằng hai chữ kia?
Shhh... Trong lòng người này rốt cục có định vị được vị trí của mình hay không thế, được sủng mà kiêu thì cũng không cần kiêu đến mức như vậy chứ, người này cũng quá không sợ chết rồi!
Lô Khê theo dõi anh gắt gao, môi mím thành một đường thẳng tắp, chén rượu trong tay bị bóp nát cho hả giận, mảnh thủy tinh và máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra trộn vào với nhau, cậu vẫn không hề động đậy, chỉ có cảm giác đau nhói đó mới có thể giúp cậu duy trì chút tỉnh táo, không đến mức xông thẳng ra rồi lộ thất thố trước mặt quan khách.
"Thanh Khê, mau bỏ tay ra!"
Tiếng kêu của Phó Cảnh Việt như truyền đến từ nơi nào đó rất xa, hoàn toàn không lọt được vào lỗ tai, cậu nhếch nhếch khóe môi, lại cười một tiếng, nụ cười vặn vẹo cực giống quỷ la sát đằng đằng sát khí, đôi mắt mèo vốn luôn trong suốt giờ phút này bị che phủ, quanh thân tản ra áp lực dày đặc, như con dã thú lên cơn nổi giận.
Cậu nghiến mạnh răng, được... Được lắm!
Phó Cảnh Việt né ra hai bước để giãn khoảng cách với cậu, thực sự không thể động vào Thanh Khê hiện tại, hơn nữa cảnh tượng trước mắt quả thực rất làm lòng người rung động. Anh chơi bời hơn hai mươi năm, lần đầu gặp kiểu hành động như thế này. Năm chữ giới quyền quý thật loạn đúng là dùng để chỉ tình huống này.
Vừa nghĩ, anh vừa sờ sờ cằm, nhìn thanh niên không những không thất thố mà còn rất tự nhiên đứng giữa Tu la tràng, đó rõ ràng là người am hiểu ứng biến, gặp việc như cá gặp nước. Người như thế khiến anh tự nhiên sinh ra tâm lý khâm phục.
Phương Trung Quy nhìn chằm chằm toàn bộ sự việc, đầu tiên là ngạc nhiên, nghi ngờ, đến lúc nhìn thấy tư thái bá đạo của Phó Bồi Uyên khi công khai biểu thị chủ quyền thì bừng tỉnh đại ngộ. Phó Tam gia chưa bao giờ bỏ qua sự chấp nhất đối với Việt Từ. Thậm chí đủ loại hành vi trước đó như phái mình đến Châu Phi, đẩy Phó Thanh Khê đến đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn cũng đều là để chém đứt những cái cánh của Việt Từ, người đàn ông này muốn độc chiếm Việt Từ.
Anh một lòng phòng bị Phó Tấn, lại không ngờ mối nguy lớn hơn sẽ đến từ Phó Tam gia, so với người này, Phó Tấn không phải chỉ kém hơn một cấp bậc. Hắn quá mạnh, mạnh đến nỗi tất cả mọi thứ trước mặt hắn đều không chịu nổi dù chỉ một kích, nhất là bản thân ngu xuẩn đã bị cho ra nước ngoài dễ như vậy.
Tự giễu, không cam lòng, cảm xúc tuyệt vọng lóe qua trong mắt, nhưng cuối cùng anh vẫn bình tĩnh lại, bây giờ không còn thời gian hối hận, không cần biết Việt Từ ở cạnh Phó Tam gia vì mục đích gì, anh nhất định phải luôn đến bên anh ấy ngay khi cần thiết, đảm bảo anh ấy sẽ không bị làm hại!
Lạc Xu vừa đi ra thì nghe thấy câu "con trai", suýt thì lảo đảo té xuống đất, cô và Ninh Á liếc nhau, hoàn toàn mờ mịt, Việt Từ và Phó Tam gia đang hẹn hò...?
Sự chuyển biến này khiến cô bị kinh hách nghiêm trọng, đến cả cảm xúc chua xót vừa mới chực thò đầu ra đã bị dọa cho chạy mất dép, thân thể cũng phản xạ lùi về hai bước. Suy nghĩ đầu tiên trong não cô lúc này lại là: không được đến đó, nếu không nhỡ Việt Từ thấy cô lại há mồm gọi "con dâu" thì sao?
Tên khốn kiếp đó, đến "cháu gái" còn gọi được, "con dâu" sao lại không gọi được chứ!
Dương Đào ở trong góc chứng kiến hết mọi việc, bao gồm hành vi bá đạo của Phó Tam gia, thái độ đầy hứng thú của Việt Từ, bộ dáng thê thảm sắp sụp đổ của Phó Tấn, cùng với những phản ứng thất thố của người xung quanh, tất cả tạo thành một tràng Tu la ghê gớm.
Cô kéo Tiểu Dương đứng cạnh, nhỏ giọng dặn: "Lát nhớ giữ chặt đạo diễn Phương của cậu, sắp tới còn có bom nổ to hơn đấy."
Tiểu Dương đã bị mấy quả bom nổ liên tiếp làm cho ngây dại: "Dạ?"
Môi Dương Đào run run: "Dựa theo hiểu biết của tôi đối với Việt Từ, tình cảnh này không chỉ không khiến anh ta kiềm chế bớt, mà ngược lại, thân phận Phó Tam gia càng khiến anh ấy cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ, sau đó bước lên con đường tìm chết một đi không trở lại. Mẹ ôi... Tôi tra lâu thế mà sao không tra được Phó Bồi Uyên là Phó Tam gia chứ, sớm biết thế... sớm biết thế..."
Thôi được rồi, dù sớm biết cũng vô dụng, trò này ngăn thế nào được?
Phó Tấn nhìn thái độ tùy tiện của Việt Từ, hít sâu một hơi, giọng khàn khàn, không màng gì mà hỏi: "Tại sao... Việt Từ, cậu muốn trả thù tôi nên mới..."
Nói đến đấy thì không nói được nữa.
Việt Từ mỉm cười nhìn gã, lắc đầu, trả lời nhẹ nhàng: "Làm gì có chuyện đó đâu, này sao tính là trả thù được, con trai của tình nhân nhỏ nhà tôi đính hôn, tôi đương nhiên phải đến chúc mừng. Bồi Uyên là người của tôi, cậu tất nhiên cũng là con trai kế của tôi rồi, tôi thương cậu còn không kịp ấy chứ, con trai."
Phó Tấn chấn động toàn thân, không thể tin nổi anh lại nói chuyện không thèm kiêng nể gì như thế, nói không lựa lời. Gã run run cặp môi tái nhợt định nói gì, lại chứng kiến Phó Bồi Uyên cười như không cười liếc nhìn Việt Từ, thấy thái độ thanh niên vẫn tùy tiện ngả ngớn như thế, cuối cùng đành lắc lắc đầu, quát nhẹ: "Hồ nháo nào!"
Tiếng nói không phải là nghiêm khắc, chứa ba phần bất đắc dĩ bảy phần cưng chiều, Việt Từ chẳng hề chịu ảnh hưởng.
Thái độ Phó Bồi Uyên đã chứng minh hết thảy, dù bị gọi là tình nhân nhỏ cũng không tức giận, cách bảo vệ chiều chuộng như thế khiến Phó Tấn chỉ cảm thấy như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, lạnh đến thấu xương, tim của gã cũng tụt theo về âm độ.
(Khổ thân gã tra công, chuỗi ngày nhục như dog của gã đã bắt đầu, tội hãi ra ấy ;))))
_buirambut_)