Trang viên Hilton.
"Phó gia phô trương lớn thật, mấy vị đứng đầu ở mọi ngành nghề đều đến chúc mừng. Chỉ một cái lễ đính hôn cũng tạo nên oanh động như thế."
"Đây chính là yến hội đầu tiên Phó gia tổ chức trong suốt mấy năm qua. Trước đây, ngay cả ngày mừng thọ của cụ ông và cụ bà còn không làm lớn, muốn tặng quà cũng khó. Vất vả lắm mới có cơ hội như này, huống chi nghe nói Tam gia sẽ đích thân đến, ông xem có dám không nể tình hay không?"
"Shhh... Tam gia cũng đến à, trách không được một lễ đính hôn lại được coi trọng như thế."
"Phó Tấn là con cả trên danh nghĩa của Tam gia, Tam gia đến cũng là hợp tình hợp lý, đám hỏi Phó Lạc coi như là kẻ mạnh liên thủ với kẻ mạnh, thân phận người thừa kế của cậu ta chắc là ván đã đóng thuyền."
Khách khứa quanh trang viên tụ tập thành từng nhóm, tiếng bàn tán như thế không phải ít. Nhắc tới lễ đính hôn này, trên mặt mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có mang theo lòng hâm mộ. Có người nhìn cha mẹ ruột Phó Tấn đứng cách đó không xa, thấy vợ chồng Trần gia được mọi người vây quanh nịnh nọt, không nhịn được cảm khái.
"Bà Trần cũng là người khôn ngoan. Năm đó bà ấy không giành được vị trí người cầm quyền nên chủ động đưa con trai sang cho Tam gia dưới danh nghĩa con nuôi, lúc ấy ai cũng nói bà ấy điên rồi, giờ mới thấy chiêu này quá cao tay."
Đôi uyên ương cực được hâm mộ lúc này đang dắt tay nhau tiếp khách. Phó Tấn đẹp trai cao ráo, khí độ bất phàm, vị hôn thê bên cạnh mặc lễ phục đặt may, ngọt ngào cuốn hút, có thể xưng là trai tài gái sắc do ông trời tác hợp. Mà dưới tươi cười khéo léo của hai người ấy lại đã có chút bằng mặt không bằng lòng khó phát hiện.
"Lạnh không?" Một trận gió lạnh ùa vào, Phó Tấn nhìn lướt qua phần da hở ra ngoài của hôn thê, vén tóc bên tai Lạc Xu, thân thiết dặn dò: "Thời tiết hôm này tương đối lạnh, em về nghỉ ngơi đi, ở đây có anh rồi."
Hai má được bàn tay to xoa lên, Lạc Xu run người, nhưng may vẫn còn lý trí để không tránh khỏi động tác gã đàn ông một cách thất lễ. Nhìn ánh mắt Phó Tấn lo lắng thân thiết, cô thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Vâng."
Ninh Á và Lạc Xu trở về phòng. Phó Tấn nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, day day ấn đường, quay đầu dặn cấp dưới: "Chú ý trông coi hội trường, hôm nay không được có sơ suất."
Cấp dưới sửng sốt, vội đáp ứng.
Phó Tấn thấy thế, không nhịn được nảy sinh nôn nóng. Từ khi Quý Đường bị bắt, việc gã làm đâu đâu cũng không thuận lợi, hôm nay rõ ràng là ngày vui, thế nhưng trong lòng gã cứ luôn có một làn khói mù quanh quẩn. Gã ngẩng đầu nhìn trời âm u, dự cảm xấu càng nổi lên mãnh liệt.
Rõ ràng là mùa hè nóng nực, ngày thường vẫn nắng tận đỉnh đầu, thế mà đúng vào lễ đính hôn, sắc trời lại trở nên âm trầm, cứ như là một dấu hiệu không hay.
Xung quanh liên tiếp vang lên tiếng chúc mừng, Phó Tấn tinh thần không yên, lại chỉ có thể cố gượng chống đỡ. Hôm nay bất luận thế nào cũng không được có chuyện. Thời khắc quan trọng thế này, kế hoạch gã trù tính nhiều năm đã sắp thành công một nửa, không thể xảy ra vấn đề dù chỉ nửa phần!
Gã tuy sinh ra trong gia tộc lớn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con nuôi mà thôi. Mẹ ruột gã là con gái lớn Phó gia. Dựa theo quan hệ họ hàng thì lẽ ra gã phải gọi Phó Tam gia một tiếng "cậu". Mọi người đều biết Phó Tam gia không gần nữ giới, không có con nối dòng, năm đó con gái cả nhà họ Phó liền cướp lấy cơ hội đưa con trai ruột đến dưới danh nghĩa Tam gia, hòng âm mưu tính toán.
Năm ấy, Phó Tấn đã sớm hiểu chuyện, thường ngày luôn bị mẹ ruột dạy bảo phải tôn kính cha nuôi, lấy lòng cha nuôi, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện của mẹ, giành lấy thân phận gia chủ Phó gia đời kế tiếp. Vì mục tiêu này mà gã một ngày cũng không dám lơi lỏng, khổ sở chống đỡ mấy chục năm, thậm chí có thể hy sinh cả hôn nhân của mình, thế nên tất nhiên không thể cho phép bất luận vấn đề xấu nào xảy ra.
Lễ đính hôn này quan trọng không phải chỉ vì cần Lạc gia duy trì, ủng hộ, mà chủ yếu còn vì cha nuôi gã - gia chủ Phó gia Phó Tam gia rất coi trọng sự kiện này. Có thể nói thành hay bại chỉ trong một cử động, không được có lỗi!
.....
Bên kia, Ninh Á đề nghị về phòng nghỉ ngơi với Lạc Xu, Lạc Xu lại lắc đầu tìm một góc ngồi xuống.
Ninh Á thấy bạn thân tỏ vẻ bần thần, lo lắng hỏi: "Xu Xu cậu không thoải mái à, sao trông cứ như mất hồn mất vía?"
Lạc Xu ngả thân thể mềm nhũn ra ghế, khẽ lắc đầu nói: "Không phải không thoải mái."
"Ngày vui thì phải vui lên chứ, công chúa nhỏ Lạc, nhìn bản thân xem hôm nay cậu xinh đẹp đến nhường nào." Ninh Á lấy một cái gương nhỏ trong túi ra soi dáng vẻ cô bạn lúc này, chỉ vào khuôn mặt như đóa phù dung trên đó mà trêu ghẹo: "Nhìn tiểu mỹ nhân này xem, trán Nga Mi, mắt sáng rực rỡ, tay trắng nõn nà, chỉ cần ra ngoài kia đứng là sẽ thành vật phát sáng tự nhiên, khó trách người thừa kế Phó gia mê muội cậu, cậu vừa mới thành niên đã vội vã đề nghị đính hôn rồi!"
Vốn là muốn đùa cho cô vui, nhưng Lạc Xu nghe xong lại càng cúi đầu thấp xuống, bộ dạng ỉu xìu khiến Ninh Á "lộp bộp" trong lòng, cẩn thận thăm dò: "Sao vậy, có chuyện gì nói cho tớ nghe xem?"
"Á Á." Lạc Xu do dự hồi lâu mới đáp, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: "Tớ muốn đổi ý."
Ninh Á nhất thời bị dọa giật mình, bắt lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng can ngăn: "Cậu điên rồi à, vào ngày đính hôn cậu lại muốn đổi ý, chưa nói tới người khác, ba cậu sẽ đánh chết cậu!"
Không biết chừng thế thật...
Lạc Xu cười cười tự giễu, dựa theo sự coi trọng của Phó Tấn đối với lễ đính hôn này, nếu cô gây ra chuyện gì, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nghĩ thế, cô nắm chặt tay Ninh Á, trấn an: "Cậu yên tâm, tớ cũng chỉ là nghĩ lại thôi."
Lô Khê đứng gần đấy nghe được bảy, tám phần, xoay người nhướn mày với Phó Cảnh Việt, lấy làm lạ chậc chậc: "Không ngờ, đúng ngày đính hôn, đến cả vị hôn thê cũng bắt đầu ghét bỏ gã, biểu ca của tôi làm người thật thất bại."
Đôi lông mày của cậu nhếch lên cao, giọng điệu nhẹ nhàng, vui sướng khi người gặp họa.
Phó Cảnh Việt nhấp một ngụm rượu, cười: "Cậu ghét gã đến thế à?"
"Anh chẳng phải cũng thế?" Lô Khê không thèm che giấu thái độ ghét Phó Tấn chút nào: "Nếu không phải hôm nay anh ấy... cũng đến, tôi làm gì có thời gian rỗi đến xem bộ mặt khiến người buồn nôn kia."
Nhắc tới người nọ thì hơi hơi ngừng một chút, thực là có ý vị sâu xa.
Phó Cảnh Việt cố tình trêu cậu: "Vì Việt Từ đúng không. Thanh Khê, cả đám các cậu đều bị cậu ta mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Anh hai rất ngạc nhiên, cậu xem cậu ta thuận lợi đùa bỡn tình cảm người khác đủ đường như vậy, còn cho rằng đó là người tốt à?"
Lô Khê nhíu mày, phản bác không do dự: " Anh ấy rất tốt, cũng không đùa cợt tình cảm của ai. Anh ấy ưu tú như một viên kim cương rực rỡ, do quá chói lóa nên mới dẫn tới những ánh mắt khát khao. Nhưng đó không phải lỗi của anh ấy, thần hồn điên đảo cũng là do tôi cam tâm tình nguyện."
Những ánh mắt ước ao đó sẽ bị cậu tiêu diệt từng cái một, cuối cùng bên cạnh Việt Từ chỉ có thể còn một người, chính là cậu!
Nói xong, dùng ánh mắt không tốt nhìn Phó Cảnh Việt, hạ giọng cảnh cáo: "Anh hai, anh tốt nhất đừng có ý đồ với anh ấy, nếu không đừng trách tôi trở mặt."
Phó Cảnh Việt thấy cậu giống như dã thú bảo vệ thức ăn, bĩu môi nói: "Anh lại chả có hứng thú, cái tên minh tinh nhà cậu chưa bao giờ hợp khẩu vị của anh."
Lô Khê nhướn mày, hơi đảo mắt qua nơi gần đó, Phó Tấn đang lượn qua lượn lại xung quanh Phương Trung Quy. Dưới con mắt của cậu, bộ dạng có ý đồ xấu mà không có gan làm của gã trông hết sức buồn cười, cậu châm biếm nói: "Anh sẽ không giống như biểu ca đấy chứ, cũng thích anh Phương?"
Phó Cảnh Việt nhìn theo ánh mắt cậu, thấy gương mặt xa cách lãnh đạm như băng tuyết, lại nghe cùng với lời Lô Khê nói, nhất thời sặc nước, da gà nổi hết cả lên: "Đừng lôi anh vào, chú và chú ba đều là gay thì thôi không tính, nhưng cũng phải để lại cho Phó gia một người bình thường chứ hả, anh đây chính là một trai thẳng thẳng tắp, chỉ thích em gái ngực bự phong tình vạn chủng, biết chưa?"
Trai thẳng?
Lô Khê kéo kéo khóe miệng, soi xét toàn thân màu tím của anh ta, lại liếc vị cha ruột ít khi gặp mặt Phó Nhị gia cách đó không xa, đối phương mặc một bộ quần áo nhàn nhã tùy tiện hết sức, ria mép hai bên, bàn tay to đang ôm cô gái nóng bỏng, bừng bừng hứng thú tán tỉnh, đó mới là bộ dạng của trai thẳng.
Đúng lúc này, từ xa nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cổng trang viên, hình dáng xe quen thuộc khiến Lô Khê nheo mắt, tiếp sau đó là tiếng Phó Cảnh Việt nhỏ giọng gợi ý: "Chú ba đến."
Đằng kia, cấp dưới vội vàng chạy vào bẩm báo với Phó Tấn: "Phó tổng, Tam gia đến."