Thân thể hơi ngẩn ra còn không có lên tiếng thanh âm một người khác cung kính cứ như vậy chen vào.
"Thiếu gia."
Mạc Lãnh Tiêu xoay người nhận lấy cái túi của thuộc hạ đưa đến quơ quơ ở trước mặt Thanh Thần.
Kéo lấy cô đem túi đặt ở trong tay của cô: "Cầm."
Cô thụ sủng nhược kinh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Cho tôi?"
"È hèm."
Mở túi trong suốt ra con ngươi trừng lớn Tiramisu?
Anh làm sao anh biết? Ngẩng đầu lên sững sờ nhìn mặt anh lạnh lùng, anh làm sao biết cô thích ăn Tiramisu?
Khóe miệng Mạc Lãnh Tiêu giật giật cũng không trả lời vấn đề của cô, nhưng thân thể có chút cứng ngắc. Chuyện của cô có chuyện nào anh không biết?
Lôi kéo tay của cô người đàn ông dắt cô: "Nên ăn cơm."
Sau đó lên xe của anh chỉ chỉ xe đạp của cô nhắc nhở.
Lông mi dài đẹp mắt cau lại đứng lên lạnh lùng nhìn chiếc xe đạp kia của cô gái trầm thấp mở miệng: "Đây là cái xe gì? Không an toàn về sau không cho cưỡi."
Không muốn lôi kéo ống tay áo của anh cô đáng thương cầu khẩn: "Tôi...tôi thích cưỡi hơn nữa mỗi lần cũng cho chú Lý đưa đón cảm giác thật không tốt."
Cô không muốn bạn cùng học nghĩ cô là thiên kim nhà giàu càng không muốn bởi vì cô là người phụ nữ của người khác.
Nhìn cô chốc lát Mạc Lãnh Tiêu không nói gì tầm mắt rơi vào cô có chút hiện thanh trên cánh tay của nhìn vậy theo cũ rõ ràng lỗ kim anh hít một hơi.
Đi đến trước xe đạp anh nhỏ giọng mở miệng: "Lên xe."
Két? Cô ngây ngẩn cả người quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi ở trên xe mình có chút không dám tin tưởng.
"Lên xe." Giọng nói lạnh lùng của anh lần nữa ra lệnh .
"A!" Ngoan ngoãn ngồi ở ghế sau đôi tay lôi kéo trên quần áo anh nghe lời để cho anh chở mình rời đi
"Thiếu gia." Hộ vệ ở một bên cảm thấy không ổn kinh ngạc mở miệng.
Thiếu gia của bọn họ ưu nhã chững chạc như vậy, khí vũ hiên ngang giày Tây cư nhiên bây giờ đạp một chiếc xe đạp kiểu nữ.
Oh my god!
Đây cũng quá lãng mạn đi? Lãng mạn quả thật không thể tưởng tượng nổi!
"Chớ đem âu phục vò nát." Thừa dịp đèn xanh đèn đỏ chênh lệch anh nhỏ giọng nhắc nhở.
Thanh Thần hơi sững sờ trong nháy mắt hiểu ý tứ của anh, tay nhỏ bé tự nhiên vòng chắc hông của anh: "Cái đó anh chính là xuống đây đi, cái bộ dáng này tất cả mọi người đang nhìn chúng ta!"
Căn bản không chú ý một vài ánh mắt tìm tòi chung quanh, tầm mắt của anh rơi vào phía trước vẻ mặt một mảnh lạnh lùng: "Mộ Thanh Thần biết đủ đi đây chính là lần đầu tiên của tôi."
Cánh tay của cô ôm thật chặt vòng eo của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dính sát vào trên lưng anh, gương mặt đẹp đẽ đã sớm bởi vì một câu nói của nhuộm đầy ý cười ngọt ngào.
"Chúng ta đi chỗ nào?"
"Bờ biển."
Thanh Thần đắm chìm trong trong hạnh phúc căn bản không có chú ý một đôi ánh mắt sắc bén ở trên ghế một chiếc xe vẫn nhìn chăm chú vào bọn họ.
"Lãnh." Thanh Thần nằm ở trên người của anh đem lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở gáy của anh giọng nói trong trẻo như suối.
Cô khẽ kêu khiến cho thên thể của anh khẽ run lên, bước chân đi đến cũng ngừng lại.
"Tôi gọi anh lãnh có được hay không?" Cánh tay mảnh khảnh vòng quanh gáy của anh cô dịu dàng thương lượng với anh.