Tan học Thanh Thần đi đến nhà để xe, đứng ở trước xe đạp của mình bấm điện thoại của Mạc Lãnh Tiêu.
Lần này anh trở lại quan hệ giữa bọn họ giống như tốt hơn rất nhiều. Lúc rảnh rỗi anh sẽ trò chuyện với cô thậm chí sẽ ra ngoài đi dạo với cô.
Anh cũng phát hiện sao? Phát hiện cô là một người có chút cô đơn, phát hiện cô cũng không có bạn bè nào khác.
Điện thoại đã thông nhưng không ai nghe. Khe khẽ thở dài dắt xe ra khỏi nhà để xe, đáy lòng kéo xuống u buồn không cần nói cũng biết,
Men theo lối đi bộ, đứng thật lâu ở trước cửa hàng bánh ngọt, đôi mắt xinh đẹp của cô dính vào trên cửa kính, chớp cũng không chớp nhìn bánh ngọt bên trong làm cho người ta thèm thuồng.
Thật lâu rồi cô cũng chưa ăn đồ ngọt.
Cô đã từng thích mùi vị ngọt ngào như vậy, thích đến mức làm cho người ta khó có thể tiếp nhận được. Nhưng kể từ khi đến tỉnh Hải Ninh cô hình như đã từ bỏ rất nhiều thói quen trước kia.
Thở dài muốn rời đi điện thoại của cô trong túi đột nhiên vang lên.
"A lo?" Nhìn tên trên màn hình điện thoại di động cô nắm chặt điện thoại lại.
"Mới vừa rồi đang họp không nghe được điện thoại của cô." Giọng nói của anh vững vàng dễ nghe không có một chút gợn sóng nào.
"A! Tôi không quấy rầy đến anh chứ?" Môi mấp máy cô có chút xin lỗi.
"Không có gì đáng ngại. Cô tìm tôi có việc ư?"
"Không có! Tôi tan học muốn tìm anh đi dạo phố một chút." Thanh Thần nói ra ý nghĩ trong lòng chờ đợi câu trả lời của anh.
"Cô bây giờ ở chỗ nào?"
Ánh mắt lưu chuyển cuối cùng rơi vào phía trên tòa nhà trước mặt: "Ở cửa hàng HL bên cạnh trường học.
"Cô...."
"Tiêu anh bế em....."
Lông mày thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, cô không nghe rõ ràng điện thoại giống như là bị người bịt kín.
Đó là giọng của nữ nhân chứ? Tiêu? Cái gì Tiêu?
"Chờ tôi mười phút tôi đến đón cô." Giọng điệu Mạc Lãnh Tiêu cứng rắn nói xong điện thoại liền bị cúp.
Ngơ ngác nhìn điện thoại Thanh Thần lắc lắc đầu không cho mình nghĩ quá nhiều lại càng không cho bản thân đi suy đoán bên đầu bên kia điện thoại xảy ra chuyện gì.
Nhưng một mười phút đã trôi qua, hai mười phút đã trôi qua, ba mười phút đã trôi qua, bốn mười phút đã trôi qua...
Ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu kín thở dài, anh còn chưa xuất hiện cũng không có một cuộc điện thoại đoán chừng là sẽ không tới chứ?
Đẩy xe mới vừa mới đi được hai bước liền bị một bóng người chặn lại trước mặt.
Nâng mí mắt lên, khuôn mặt tuấn mỹ giống như trong thần thoại Hy Lạp xuất hiện ở trước mắt của cô, đôi mắt đen nháy sâu thẳm khiến cho cô trong nháy mắt bị luân hãm.
"Anh tới trễ." Hơn nữa tới trễ những '.
Đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán cô, môi mỏng của anh cất lên giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: "Có một cuộc hội nghị bất ngờ làm trễ nải thời gian."
"Cuộc hội nghị bất ngờ? Cho nên không có có thời gian thông báo cho cô?
Tim khẽ nhói, tại sao cô cảm thấy có chút không tin được?
""Cũng không biết tìm chỗ râm, không biết nóng?" Nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, tâm tình anh bình tĩnh không có một tia phập phồng.
Hít một hơi, lắc đầu một cái cô dí dỏm nháy mắt: "Phơi nắng nhìn tương đối khỏe mạnh."
Mặt đen khó coi. Khó được tâm tình tốt anh cũng nói cười.
Khóe miệng thoáng cười nhìn cô: "Em coi như đen một chút nữa cũng đẹp mắt."
Anh trầm trầm cười, từ giọng nói kích thích tiếng lòng cô đem lấy tay cô đặt ở nơi ngực của mình, anh tà khí nhíu mày: "Nếu như em yêu thích tôi sẽ càng vui mừng."