Nó xệ mặt, nước mắt lã chã… Ả tát nó cái như trời giáng…
- Sao? Cô làm được gì hả? – Ả nhếch mép cười đểu khi nó bị bảo vệ lôi đi
- Buông cô ấy ra
Một giọng nói trầm trầm vang lên, mọi người bỗng im bặt, nín thở… Jun từ trong phòng bước ra phong độ ngụt trời, ai cũng cuối mặt làm việc của mình nhưng tai mắt vẫn ngóng về vở kịch…
- Anh…anh Jun… – Ả thư kí tái mặt nhìn Jun
Jun liếc mắt nhìn ả hừ lạnh đáng sợ làm ả co rúm ngưng bặt…
- Thưa…thưa giám đốc… xin lỗi đã làm anh phiền nhiễu… chỉ vì con nhỏ ko biết điều này… – Ả giả vờ õng ẽo ngọt ngào nói
- Ai ko biết điều? – Jun nói lạnh thấu xương..
- Thưa…thưa – Ả xám hồn vía ko thốt nên lời
Jun tiến về phía nó… nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước, chiếc má đỏ gây còn in hằn dấu ngón tay, nước mắt chèm nhem trên khuôn mặt mà tội nghiệp… nhìn nó mà anh xót cả lòng
- Tôi bảo buông cô ấy ra – Jun hằn giọng liếc xéo bảo vệ khiến anh chàng giật mình vội buông tay
- Cô ko sao chứ? – Anh cuối xuống dịu dàng hỏi nó
…Bốp…
Nó đánh thẳng vào mặt Jun trước mặt bàn dưng thiên hạ… một lần nữa, cả văn phòng được tận hưởng phen đứng tim vì kinh ngạc… họ há hốc mồm to bằng nắm đấm… Jun lặng người ko nói gì… thật sự cái tát đó ko đau gì, nó còn có sự tức giận và run sợ, chắc hẳn nãy giờ nó đã phải chịu nhìu thiệt thòi…
- Con nhỏ này, chán sống rồi mà – Ả thư kí tức giận trước hành động của nó, hằn hộc bước đến giơ tay định đánh nó bạt tai nữa
- Cô làm gì vậy, ko coi ai ra gì nữa àh? – Jun lạnh tanh hừ hừ nhìn ả phẫn nộ
Ả rụt tay lại, xoa xoa cổ tay nũng nịu ra vẻ yếu đuối…
- Em chỉ tức cho anh thôi… hik hik..
Jun ko thèm để ý tới ả mà quay sang nhìn nó… nó ngồi bệch xuống đất, mặt cuối gầm, người run lên từng cơn, khe khẽ có tiếng nấc nhẹ… trông như con cún con bị bỏ rơi…
- Xin lỗi, cô sợ lắm à? – Jun dịu dàng hỏi nó
Nó ngước mắt nhìn Jun, mặt mếu máo, mắt long lanh, môi mím chặt như đang kiềm nén lắm…
- Huk huk..huhuhu…huuhuhuhu…huk huk – Nó ko thèm nói, nó ức lắm, trước giờ nó chưa bị đối xửa như vậy bao giờ… tất cả tại hắn, tại tên khắc tinh này
- Cô đi được ko? – Jun hỏi
Nó lừ lừ nhìn anh ko thèm nói, giống như đứa trẻ đang bị ức hiếp giận dỗi… Jun nhìn cái bộ điệu đáng yêu của nó mà xót ko kiềm lòng được… Jun nhấc bổng nó lên trước bao nhiêu con mắt của nhân viên, chỉ riêng sáng nay thôi họ gần như muốn nhập viện hết vì shock trước hàng loạt sự kiện lạ…đầu tiên là sự xuất hiện của nó, rồi tiếp đến hành động của nó và giờ là sự diệu dàng của người trước giờ nổi tiếng là tảng băng trôi- Jun… họ hết ngậm mồm rồi lại há hốc, nuốt nước bọt rồi lại hả họng ngạc nhiên, mắt trợn tròn muốn rớt ra ngoài
- Anh…anh Jun…sao…sao…Cô ta là ai? Sao anh lại đối xử thân mật như vậy – Ả thư kí gen tuông khi thấy Jun ẵm nó đi hét rít lên người yêu lâu năm hay bạn gái bị phản bội vậy
Jun nhìn nó lặng thinh khóc thút thít trong vòng tay và cái má còn đỏ rát của nó rồi lừ mắt nhìn bén ngót vào ả…
- Ko liên quan gì đến cô… – Jun lạnh lùng cất tiếng khác hẳn với cái cách anh ân cần hỏi hang nó lúc nãy – Bắt đầu từ bây giờ cô bị đuổi việc – Jun lạnh tanh buông lời rồi bế nó đi vào phòng
Cả văn phòng tầng gần như cần cấp cứu đồng loạt trước những gì mình đang được chứng kiến… Mọi người bắt đầu đặt dấu chấm hỏi to đùng về nó “Cô bé kia có quan hệ gì với giám đốc?”
- Anh…anh…sao có thể…anh ko thể đuổi em được – Ả nghe Jun nói mà như sét đánh ngang tai, ngồi bẹp xuống đất khóc lóc thảm thương rít lên
- Trợ Lý Kim, tính lương và tìm thư kí khác – Jun lạnh lùng ra lệnh cho người đàn ông trạc ,t đứng bên cạnh
Trợ Lý Kim cúi đầu nhận lệnh… mặc dù đã theo làm cho Jun năm nay nhưng chưa bao giờ trợ lý Kim thấy Jun như vậy…
Jun cau mày bỏ vào phòng mặc cho ả thét gào như con bệnh… nhiều lần anh muốn đuổi ả lắm rồi, nhưng phải công nhận nhờ ả mà anh đuổi được mớ cô gái ham tiền tài địa vị anh mà luôn săn đón mồi chài, ko ngại ngần giăng ra hàng trăm cái bẫy để có được anh, nhiều khi thấy ả lả lơi chướng mắt định cho nghỉ việc ngay nhưng nghĩ tình nhờ có ả mà kí được một số hợp đồng khá lớn nên anh giữ lại bên mình, dù gì cũng ko can hệ gì đến anh, nhưng ko hiểu sao hôm nay anh lại cư xử như vậy, anh tức giận khi thấy nó run rẩy, khóc đến đáng thương như vậy, quả ko thể tha cho ả thêm được nữa…
Jun đặt nó xuống ghế, mặt buồn buồn nhìn nó…
- Cô ko sao chứ? Có chuyện gì? – anh quan tâm
- Huk…huk… huhuhuhuhuhuhuhuhuhu – Nãy giờ nó cố kiềm chế, giờ phòng chỉ có người, nó khóc òa lẹn như trẻ con lên
- Ấy, đừng khóc nữa – Jun bịt tai nhăn mặt
Tiếng khóc của nó quả là lợi hại, vang vọng vách tường kín trong phòng Jun càng được tăng thêm âm sắc, những khán giả văn phòng nãy giờ được xem kịch hay cũng vểnh tai lên khi nghe tiếng khóc ầm ĩ của nó… Jun tội nghiệp bị tra tấn thậm tệ… tay bịt tai lại hét rống lên nhưng vẫn ko át được tiếng khóc vĩ đại của nó…
- Cô im đi được ko hả?
- Ư…ư…ư…huhuhuhuhuhuhu – Nó lặng xuống phút…bao nhiêu nội công dồn xuống rồi vỡ ra như bom nguyên tử…
- Ặc… tôi..tôi xin lỗi mà… – Jun nhăn mặt – Nếu cô ko im lặng thì đừng trách tôi – Jun lầm bầm
Tiếng khóc đang ầm ĩ từ phòng giám đốc phát ra như cái nhà trẻ bỗng im bặt…
Nó căng tròn đôi mắt mộng nước nhìn chồng chộc… Jun đang… dùng miệng bịt cái loa chất lượng cao của nó lại…
Jun hôn nó thật sâu…ban đầu…anh chỉ dùng cách này bịt miệng nó lại…nhưng ko hiểu sao chạm phải đôi môi mềm mại như cánh hoa của nó lại ko rời đi được… cái cảm giác ngọt ngọt, say say như đang thưởng thứ rượu nho thượng hạng, thơm nồng, ngọt lịm…và làm người ta say lúc nào ko hay…
Nó ko thở được nên bắt đầu cựa quậy, vùng vẫy… sự phản kháng của nó làm Jun choàng tỉnh, tiếc nuối rời khỏi đôi môi nhỏ nhắn
- Anh…anh – Nó long lanh chớp chớp đôi mắt, mặt đỏ chót
- Tôi bảo cô im mà ko chịu nghe, buộc tôi phải dùng cách này thôi… – Jun quya đi, lấy tay che nửa khuôn mặt cũng đang đỏ bừng
- Anh..anh thật…quá đáng – nó lại bắt đầu mếu máo
Tay vơ trúng gì đó định giơ lên ném vào Jun nhưng khựng lại…cái nó cầm là hộp chocolat thượng hạng… trên bàn Jun luôn có hộp kẹo,mứt, bộ ấm trà để mời khách, ngoài ra còn có bình hoa được cắm cách khéo léo…
Nó nhìn hộp chocolat chớp chớp đôi mắt nhìn…
- Cô thích thì ăn đi – Jun nói khi nhìn thấy đôi mắt như con nít như thấy kẹo của nó
Nó quay qua nhìn Jun, cười thiệt tươi… lấy tay quẹt nước mắt trên mặt…
- Thật ko? – nó hỏi lại với gương mặt cún con
- Cô ăn đi, làm ơn dẹp cái bộ mặt của cô đi – máu nóng bắt đầu trào ngược lên não lại
Nó ko hiểu ý Jun lắm nhưng vui vẻ bóc kẹo ăn, mọi tức giận và những việc vừa xảy ra vụt mất hết… nó như đứa trẻ mau giận nhưng cũng mau quên…
Jun thích thú ngắm nhìn nó… càng tiếp xúc với nó, anh càng thấy hứng thú… có vẻ cái hợp đồng giữa anh và nó phải xem lại….