Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nó ăn ngon lành mặc dù mới nãy vẫn còn đang giận dỗi, Jun cứ ngắm nó mà quên cả ăn…

- Trông cô ăn ngon quá nhỉ? Có cần tôi gọi thêm cho ko – Jun nheo mắt cười đáp

Mấy quý cô quý bà, quý chị…mà nói chung là phái nữ đều ngẩn ngơ nhìn Jun, trái tim loạn xạ khi bắt gặp nụ cười quyến rũ đẹp như vị thần Hi Lạp… rồi tất cả lại nhìn nó… ghen tị có, ngạc nhiên có… nhưng coi bộ đều chung câu hỏi “Nhỏ đó có quan hệ gì với anh chàng đẹp trai đó nhỉ? Nhìn con nhỏ ham ăn đó chẳng chút ý tứ ngồi với anh ấy chẳng hợp chút nào”

Nó ngẩng lên mà miệng còn phồng vì thức ăn trong miệng… nhai nhai thiệt nhanh, nuốt ực cái… nó chu mỏ nói

- Tui hông phải heo đâu mà ăn nữa… – Nó nói với Jun xong quay sang người phục vụ – Anh cho em bánh gato, bánh plan, dĩa trái cây, kem dâu và trà sữa thạch đào

Jun lẫn anh phục vụ và những cô nàng nãy giờ ăn ở ko ngồi quan sát người tròn xoe mắt nhìn nó…cái thân hình nhỏ xíu đó có thể dồn hết mớ đo vào thêm àh

Nó xoa tay thích thú nhìn những món tráng miệng đủ màu sắc trước mặt, nó ôm ly kem ngoặm muỗng to, mọi bực dọc và tức giận xìu hết…

- Cô có vẻ thích đồ ngọc – Jun chóng tay nhìn nó mỉm cười thích thú

- Ưm… – nó gật đầu hạnh phúc

Nó bỗng chìa muỗng kem to trước mặt Jun…

- Cho anh – nó cười tươi đáng yêu

- Cho tôi – Jun nhún vai ngạc nhiên nhìn nó hỏi lại

- Ngon lắm đó – nó cười híp mắt gật đầu

Anh cười há miệng để nó đút cho ăn… nhìn cảnh người thật tình tứ mà ai ở đó cũng phải ganh tị…

Jun lảo đảo bước ra… đây là lần đầu tiên anh ăn nhiều dữ vậy… do thấy nó ăn ngon lành nên món nào nó đút cho anh cũng ăn, hành động đáng yêu đó của nó ko ngờ làm cho người đàn ông luôn lạnh lùng lại cảm thấy ấm áp như trở về những ngày hồn nhiên khi còn bé… Rốt cuộc cả buổi ăn anh chẳng hề đề cập gì đến công việc

Nó ngồi trên xe, gió thổi hiu hiu mát lạnh, nó bình lặng ngắm nhìn những dãy nhà cứ vụt qua cửa sổ xe, nó từ từ chìm vào giấc ngủ mà ko hay… Jun cứ ngắm nhìn nó chìm trong giấc ngủ như thiên thần đang say giấc, làm ai nhìn vào cũng thấy bình yên…

- Này, đến nhà cô rồi – Jun lay nó dậy

- Ưm… – nó cứ chìm sâu vào giấc mộng

Jun lắc đầu, bế bổng nó trong lòng bước vào nhà…

- Ưm, hoàng tử – nó ngủ mớ, trong mơ nó đang được chàng bế đi

Jun cười thầm, ko biết mấy tuổi rồi còn bạch mã hoàng tử…

- Nó sao thế – Mẹ nó bước ra mở cửa ngạc nhiên hỏi

- Cô ấy mệt quá nên ngủ thôi ạ – Jun cười nói

- Phiền cháu đưa nó lên phòng giùm cô nhé – Mẹ nó cười gian xảo

- Vâng

Jun đưa nó lên lầu, anh shock thiệt sự khi thấy toàn căn phòng đều màu hồng, từ gối chăn đến bàn ghế, rèm cửa, kệ sách thì chất đống truyện cổ tích, ngoài ra còn treo đầy hình ảnh của phim hoạt hình…cứ ngỡ đang bước vào phòng của cô nhóc t vậy…

- cháu đặt nó xuống giường giùm cô – Mẹ nó bước vào làm Jun tỉnh thần trong khi đang ngẩn ngơ chìm vào thế giới màu hồng của nó

- Dạ – Anh nhẹ nhàng đặt nó xuống

- Cám ơn cháu quá

- Dạ ko có gì, cháu xin phép về

- Ấy, ở lại nước rồi về

- Cũng trễ rồi, cháu xin phép ko làm phiền nữa ạ – Jun khước từ khi cái bụng của anh đang sắp nổ tung

- Ừ, thế cháu về nhé, sáng mai bác sẽ đưa nó đến công ty cháu

Jun mỉm cười lịch sự gật đầu rồi bước đi….

Anh chàng lái xe mà hồn còn vất vưỡn ở chốn nào đó… khẽ vô thức mỉm cười…anh mong chờ sự xuất hiện của nó vào ngày mai…

….

Nó đánh giấc ngon lành đến tận sáng bét…

- Dậy mau, con gái gì mà tới giờ còn nướng trên giường thế hả? – Mẹ nó hét lên

- Mama àh? Cho con ngủ đi, hôm nay nghỉ hè rồi mà – nó kéo chăn trùm kín đầu

- Hôm nay mày phải đến công ty Jun làm việc đấy… – Mẹ nó vừa nói vừa kéo phăn cái chăn của nó

- Ko, ko, con ko muốn đâu- nó ườn ra nhõng nhẽo

- Giờ con muốn mẹ dùng bạo lực mới chịu hả? – Vửa nói, mama nó bẽ tay nghe răn rắc

- Con tỉnh rồi – Nó phắn thẳng vào toilet

- Con xong xuôi mặc bộ đồ mẹ để trên giường nhé – mama nó nói vọng vào

Nó lẩng thẩn bước ra, giở bộ quần áo lên nó mún bật ngửa…

- Mamaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Nó hét lên

- Cái gì, cháy nhà hả – mama nó chạy rẹt lên hớt hải

- Sao…sao lại mặc cái này – nó nói như mếu

- Trời, tưởng gì, thì đi làm phải mặc như vậy chứ, ko lẽ con tính mặc đồng phục đi học… bộ đó mẹ đặt may đấy, mặc thử đi rồi xuống nhà ăn sáng mau, ba đưa con đến công ty Jun – Mama nó bỏ đi

Nó nhăn nhó nhìn bộ đồ công sở mama may à bức rứt, chưa bao giờ nó mặc như thế này cả… ỉu xìu nó thya đồ…

Papa đưa nó đến công ty Jun mà tâm trạng u ám…

- Đến rồi, con vào đi – papa nói

- Papa ko dắt con vào à? – Nó xoay lại nhăn mặt hỏi papa

- Ko, con cứ lên thẳng phòng Jun, Jun sẽ chỉ cho con phải làm gì… Papa phải đi làm đây, trễ rồi – Papa cười nhăn răng nói với nó

Nó bực dọc bước xuống xe, uể oải bước vào trong… Công ty lớn trông thật hoành tráng, nó bước vào mà thấy ngợp … đến quầy tiếp tân…

- Chị cho em hỏi phòng giám đốc ở đâu? – Nó mỉm cười lịch sự hỏi chị tiếp tân

- Ở tầng – chị tiếp tân đang chăm chú làm việc bất giác trả lời mà ko thèm ngẩng mặt lên

- Cám ơn – nó khó chịu trước cái thái độ bất lịch sự của chị ta nên húng hắn đáp lại rồi bỏ đi

Hình như phát hiện có gì đó bật thường nên chị ta vội ngẩng mặt lên, nhưng chỉ thấy được cái vóc dáng nhỏ xíu và khuôn mặt tròn bầu bĩnh như trẻ con ,t đang đi và thang máy

- Này khoan, này cô, cô là ai? Tìm giám đốc có việc gì…này này – chị tiếp tân hoảng hốt gọi theo

Nó nghe nhưng ghét lu bu thêm nên giả vờ điếc bấm thang máy lên lầu … Những người trong thang máy trộm nhìn nó, khuôn mặt đáng yêu như búp bê, dáng vóc nhỏ nhắn khiến ai cũng muốn che chở, nhìn vào rất có cảm tình, họ ko biết nhỏ này con ai, theo chị tiếp tân lúc nãy nói thì nhỏ có quan hệ gì với giám đốc… Cửa thang máy mở ra, nó bực bội bước ra lảng tránh ánh mắt của lũ người nhiều chuyện, đi xăm xăm vào phòng Jun… Tầng là nơi ngụ của giám đốc, nhân viên làm ở đây ko nhiều, phòng giám đốc tách biệt phần cao nhất nằm cuối phòng rộng lớn, bên ngoài bao bọc bằng kính cửa sổ trong suốt có phủ rèm màu vàng đồng sang trọng, cánh cửa ra vào làm bằng gỗ chạm khắc tinh sảo có bảng đề mạ vàng phía ngoài…

Sự xuất hiện của nó đã là điều ngạc nhiên…thấy nó đi thẳng sồng sộc đến phòng giám đốc khiến mọi người mắt chưa O mồm chữ A há hốc kinh ngạc.

- Khoan đã. Cô là ai? – Một cô gái mặt son mày phấn, thân hình bốc lửa, làn da trắng, mái tóc nâu đỏ buông xõa với bộ đồ công sở mà váy giuýp ngắn cũn cỡn và chiếc áo cố tình hở cổ để lộ vòng nóng bỏng chặn đường nó lại hỏi giọng hách dịch

- Em có việc cần gặp Jun – Nó kiên nhẫn mềm mỏng đáp

- Cô là ai mà tìm giám đốc, còn dám gọi tên giám đốc nữa – Nhỏ thư kí vênh mặt hỏi

- Tôi là ai thì liên quan gì tới chị – nó kiềm chế ko nổi nữa trước cá ithai độ đó

Nhỏ thư ký liếc mắt nhìn nó từ trên xuống dưới con người nó đánh giá…

- Tôi là thư kí giám đốc, nếu cô ko có hẹn trước vui lòng đi cho

- Kệ cô, tôi hẹn trước với anh ta rồi – nó ko thèm nói thêm toan mở cửa bước vào

- Này, cô có tin tôi gọi bảo vệ ko? Cái thứ con gái như cô ko phải xuất hiện ở đây lần đầu đâu nhé, muốn tìm anh Jun đòi chiệu trách nhiệm chứ gì? – Ả cười nhếch mép khinh khi nói nó

- Cái…cái gì – nó ngẩng ra ko hiểu

- Thôi đừng giả ngu nữa, chắc cô dụ dỗ anh Jun lên giường rồi giờ bị anh ấy bỏ nên đến đây tìm anh ấy đòi bồi thường và chịu trách nhiệm chứ gì… tôi trông cô ko giống loại đó nhưng ai biết được cáo đội lốp cừu thì sao chứ – cô ả phỉ ra tràng nghe thối cả tai

- Chị…chị quá đáng vừa thôi nhé, chị ko được phép ăn nói nhục mạ tôi như vậy – nó rưng rưng nước mắt

- Thì sao, tôi nói đúng chứ gì, hãng như cô mà bày đặt liêm sỉ à? – cô ả tiếp tục phun lời cay độc

Nó uất nghẹn họng, từ lúc bước vào đây đã phải chịu đưng nhìu sự soi mói thiếu lịch sự vậy mà giờ còn bị lăng mạ coi là loại gái lẳng lơ… thật ko chịu được mà… nước mắt nó tuôn rơi, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt… những người trong văn phòng nãy giờ ngưng việc chứng kiến màn kịch ko tốn tiền… ở đây có ai lạ gì cô ả thư kí lẳng lơ đó, ả luôn dùng lời cay độc và mưu mô thâm hiểm đối với những cô gái gần Jun, ai chẳng biết ả si mê Jun từ khi mới bước vào đây, nhưng gần năm nay tiếp cận và mồi chài mà ko xi nhê gì với Jun, phải công nhận Jun là tảng băng lạnh lẽo… Ai cũng lắc đầu thở dài tội nghiệp cho nó

- Sao? Cô còn ko mau đi, hay để tôi gọi bảo vệ – Ả cười khẩy hất mặt nói nó

Nó nắm tay tức giận… quay bước đến phòng giám đốc, chân sút thẳng vào cửa rầm rầm

- Jun, anh ra đây cho tôi

Hành động của nó khiến mọi người giật mình vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, vì trước giờ ko ai dám gọi thẳng tên khi trước mặt giám đốc, và cũng chưa ai dám làm hành động đó dù trước đây cũng vài lần có số cô gái đến tìm giám đốc nhưng cũng nước mắt ngắn dài lầm lũi khi đụng phải cô ả thư kí

- Cô… cô – Ả thư kí giật mình hoảng hốt – Bảo vệ đâu, có kẻ gây rối, sao lại để cho nhỏ điên này vào được đây thế hả? – Ả rống lên

Nó đá thùm thụp vào cửa, miệng ko ngừng réo jun… Hai bảo vệ từ phía sau đến nắm tay nó lôi đi…

- Buông tôi ra… buông ra, nếu ko các người phải hối hận đó – nó hét lên

…Bốp…

Nó xệ mặt, nước mắt lã chã… Ả tát nó cái như trời giáng…

- Sao? Cô làm được gì hả? – Ả nhếch mép cười đểu khi nó bị bảo vệ lôi đi

- Buông cô ấy ra

Một giọng nói trầm trầm vang lên, mọi người bỗng im bặt, nín thở… Jun từ trong phòng bước ra phong độ ngụt trời, ai cũng cuối mặt làm việc của mình nhưng tai mắt vẫn ngóng về vở kịch…

- Anh…anh Jun… – Ả thư kí tái mặt nhìn Jun

Jun liếc mắt nhìn ả hừ lạnh đáng sợ làm ả co rúm ngưng bặt…

- Thưa…thưa giám đốc… xin lỗi đã làm anh phiền nhiễu… chỉ vì con nhỏ ko biết điều này… – Ả giả vờ õng ẽo ngọt ngào nói

- Ai ko biết điều? – Jun nói lạnh thấu xương..

- Thưa…thưa – Ả xám hồn vía ko thốt nên lời

Jun tiến về phía nó… nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước, chiếc má đỏ gây còn in hằn dấu ngón tay, nước mắt chèm nhem trên khuôn mặt mà tội nghiệp… nhìn nó mà anh xót cả lòng

- Tôi bảo buông cô ấy ra – Jun hằn giọng liếc xéo bảo vệ khiến anh chàng giật mình vội buông tay

- Cô ko sao chứ? – Anh cuối xuống dịu dàng hỏi nó

…Bốp…

Truyện Chữ Hay