Viên đạn bọc đường dành cho người như Bùi Úc hình như không có tác dụng gì lắm.
Khương Khả Vọng cọ cọ cả nửa ngày, anh đều bất vi sở động, còn đẩy cô ra, tỉnh táo gọi đầy đủ họ tên của cô: “Khương Khả Vọng.”
Giọng điệu nghiêm túc, khiến cho người ta không khỏi căng thẳng lên, quả nhiên câu tiếp theo của anh là: “Em nói lời này là vì để cho anh mềm lòng sao?”
Vừa rồi hãy còn tốt, bây giờ tình cảnh đột nhiên lại trở nên bất thường rồi.
Giữa bọn họ, dỗ ngon dỗ ngọt vốn đã ít rồi, càng đừng nói đến việc nói yêu hay không yêu cái gì đó. Khương Khả Vọng nào có nghĩ nhiều như thế, chỉ là nhất thời thuận miệng, muốn nói nên nói ra miệng luôn.
Cô bị Bùi Úc làm cho hơi mơ hồ, không muốn anh nghĩ nhiều thế: “Đương nhiên là không phải…”
“Em ngày càng thông minh rồi,” Anh không để cô nói hết, một tay đặt trên lưng cô dọc theo hình dạng sống lưng nhẹ nhàng xoa nắn, “Càng ngày càng giỏi, lợi dụng cả nhược điểm của anh mà làm xằng làm bậy.”
Khương Khả Vọng cũng không biết nên nói gì cho phải nữa, bắt đầu nghĩ lại vừa rồi mình có phải là không nên đột ngột thốt ra câu “Yêu anh” ra miệng không. Lúc trong lòng đang loạn tùng phèo lên thì anh lại mân mê đầu cô.
“Lặp lại lần nữa nào, anh muốn nghe nữa.”
“…” Khương Khả Vọng lúc này mới phản ứng, đập anh mấy cái, “Sao anh lại thành thế này rồi hả?”
Thế mà còn cố ý hù dọa cô, cô vừa rồi sợ muốn chết, còn tưởng rằng vì mình nói sai gì rồi cơ. Bùi Úc người này thật xấu xa mà, đúng lúc khiến người ta không kịp thời phòng bị được gì hết.
Tiếng cười vang lên trên đỉnh đầu cô, hai tay cô bị vắt ra sau lưng, động đậy không được, trong màn đêm, môi của anh tiến đến, đè ép mà hôn cô.
Anh hôn đến nỗi cô thở hồng hộc, buông ra rồi, giọng nói trở nên khàn khàn mà vô cùng gợi cảm: “Khả Vọng, nói thêm mấy lần nữa nào.”
“Không, nói rồi thì không nói nữa.” Khương Khả Vọng còn chưa thôi sợ sệt đấy, canh cánh trong lòng mà quay đầu lại.
Anh lật cô trở lại, lại lần nữa hôn xuống.
Cô không nói, anh vẫn luôn có biện pháp, uy hiếp ở trên vai cô mà lưu lại hết dấu răng này đến dấu khác, mỗi một cái cắn lại hỏi cô một câu: “Em có yêu anh không hả?” Cô thực sự chẳng còn cách nào khác, đành phải ôm lấy anh gật đầu thật mạnh.
Thẳng đến khi cô buồn ngủ mà thiếp đi, còn có thể cảm giác lâm râm được Bùi Úc ở sau lưng dịu dàng hôn lên cổ cô: “Anh yêu em.”
Thời gian ngọt ngào thì luôn ngắn ngủi, Khương Khả Vọng ở trong nhà họ Bùi kề cận với Bùi Úc qua được mấy ngày là đến khoảng thời gian sa đọa rồi. Comilla tìm đến cửa, nói cho cô chuyện tham gia chương trình truyền hình thực tế.
“Mấy ngày không gặp cằm cũng tròn cả rồi.” Comilla thấy cô cũng không quên chòng ghẹo, “Chương trình còn muốn cân đấy, em đừng có mà phá vỡ kỉ lục nghệ sĩ nữ có cân nặng ghê gớm nhất đấy.”
Khương Khả Vọng không được tự nhiên mà nhéo nhéo cái cằm của mình, giống như thực sự có thêm chút thịt rồi. Hơ khô thẻ tre cho phim xong rồi cô cũng không có áp lực giữ hình thể gì, lại mỗi ngày dính nhau với Bùi Úc, khó tránh được phóng túng một chút.
“Chỉ là rốt cuộc năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Comilla trêu chọc xong, lại ước ao ghen tị niết mặt cô, “Sao lại có cảm giác da em đẹp hơn trước rồi?”
“Hai mươi hai đó…” Khương Khả Vọng đàng hoàng trả lời.
Chương trình “Anh hùng trở về” gần như là yêu cầu không trang điểm, điểm này đối với nghệ sĩ mà nói thì cũng hơi hà khắc. Comilla lúc đầu còn định để Khương Khả Vọng đi xăm lông mày, làm các kiểu ngầm ngầm, thế nhưng rồi nhìn thấy cô ở nhà nghiêm mặt, vẫn rất trắng mịn, trong trắng lộ hồng, bờ môi lại còn ướt át, hoàn toàn không có cảm giác tiều tụy như các minh tinh nữ khác sau khi cởi bỏ toàn bộ lớp trang điểm.
Comilla nghĩ đến bản thân năm hai mươi hai tuổi không khỏi lâm vào thương cảm, đôi khi người với người chênh lệch nhau tựa hồng câu.
Hồng câu: 鸿沟 trước là một kênh đào, nằm ở thị xã Huỳnh Dương, tỉnh Hà Nam. Năm xưa khi Hán Sở phân tranh năm, đã lấy Hồng Câu làm ranh giới chia đôi thiên hạ. Cho đến hôm nay danh từ Hồng Câu này được dùng để chỉ những người có tư tưởng, suy nghĩ khác nhau, giữa đôi bên có một khoảng cách. (nguồn: alice.wordpress.com)
“Lần này còn có một việc muốn nói sớm với em một chút.” Chị ta cùng với Khương Khả Vọng giải thích một danh sách công việc cần phải chú ý lúc ghi hình xong, hắng giọng một cái, nghĩ đến mục đính chính hôm nay mình đến đây.
Khương Khả Vọng to mắt nhìn: “Cái gì mà nghiêm túc quá vậy?”
Comilla nhìn nhìn hai bên, gãi đầu: “Đúng rồi, Bùi Úc có ở nhà không?”
“Anh ấy đang ở thư phòng ký văn kiện, có chuyện gì à? Em gọi anh ấy xuống nhé.” Khương Khả Vọng nói rồi đứng dậy.
“Không cần không cần!” Comilla vội vàng túm lấy hai tay cô, ngượng ngùng kì quái nói, “Chị muốn nói với em ấy là, chương trình thực tế lần này có Ngô San Ny…”
Khương Khả Vọng mờ mịt: “Ngô San Ny là ai thế?”
“Em không nhớ á?” Comilla lập tức nghẹn họng, ấp úng một lúc rồi nói, “Đó là cô minh tinh nhỏ lúc trước truyền ra tin tức với Bùi Úc ấy.”
“À.” Khương Khả Vọng giờ mới có ấn tượng, ấy là lúc bọn họ đang ầm ĩ chuyện chia tay, việc này cũng từng để cho cô để ý một khoảng thời gian dài.
“Thực ra chuyện xấu lần ấy là hiểu lầm thôi. Chị nghe nói người trong vòng nói rằng Bùi Úc bị người ta bố trí, nhưng cụ thể thế nào thì chị không hỏi. Ngô San Ny ngưng việc nửa năm trời, lần này cầu ông bái bà bỏ ra rất nhiều tiền mới vào được chương trình này. Cho nên em cũng không cần để ý quá đâu.”
“Không sao, em không ngại.” Khương Khả Vọng rất rộng lượng. Thực ra cô cũng có chút cảm giác mơ hồ, dù sao Ngô San Ny đó về sau cũng mất đi nhiều tài nguyên, hoàn toàn không giống như là có được đãi ngộ sau khi dính được kim chủ.
Đưa Comilla ra khỏi cửa rồi, cô đứng dưới mái hiên mà ngẩn người, xoa nắn cánh tay mình rồi lại xoa nắn mặt mồi hồi.
Không biết từ lúc nào Bùi Úc đã từ trên lầu xuống, đến đằng sau cô, dùng hai tay giam cô trong vòng tay: “Ngày mai phải đi rồi à?”
“Ừm.” Khương Khả Vọng vô thức nắm chặt lấy tay anh, mất tập trung đáp.
Anh từ nơi đỉnh đầu cô chậm rãi hôn xuống tai, cắn một cái: “Nhất định phải quay chương trình này cơ.” Mặc dù đã được cô vỗ về chút đỉnh rồi, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới một tháng tới, phần lớn thời gian sẽ không được nhìn thấy cô, trong lòng anh liền cảm thấy rất không thoải maisi.
“Bên này cũng cho anh cắn này.” Cô dịch đầu, đưa một bên tai sang cho anh cắn, cho anh hả giận.
Dáng vẻ Khương Khả Vọng lúc tận lực mở to hai mắt ra, vừa vô tội lại vừa trông ngốc nghếch nữa, khiến cho người ta vừa nhìn đã muốn chà đạp lên rồi.
Giọng Bùi Úc lại trở nên nặng nề hơn, mập mờ quấn quýt vành tai cô: “Cái này không đủ được.”
Anh thuận thế ôm cô quay về phòng ngủ, cô bị đẩy ngã xuống giường, để cho anh hôn đến mức mặt đỏ tới mang tai. Lúc đang ý loạn tình mê, cô nhớ đến một chuyện.
“Em mập à?”
Khóe miệng Bùi Úc mang theo ý cười, ngón tay thon dài mò vào trong quần áo của cô, kéo ra, bao phủ lấy cô, vải áo mong manh nổi lên hình dạng từng đốt ngón tay anh: “Không được gầy nữa.”
Sáng sớm ngày tiếp theo, dù cho lưu luyến không rời nhưng anh vẫn đưa cô đến sân bay.
Tới lúc đứng ở sân bay rồi, nhìn dáng vẻ rất không tim không phổi này của cô, anh vẫn không quên dặn dò: “Có việc thì gọi cho anh.”
Từ sau khi quay “Như khói”, cô liền cực kỳ ít khi khóc lóc kể lể những vất vả với anh nữa, anh lại không mấy vui vẻ gì, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
“Điện thoại sẽ bị tịch thu, không gọi được.” Khương Khả Vọng sờ mũi một cái, anh mới nhớ tới, lúc này lông mày cau chặt lại.
Cô tranh thủ thời gian an ủi anh: “Chỉ là em vụng trộm chuẩn bị hai chiếc điện thoại đấy, giao một cái còn một cái giấu.”
“Vậy em cẩn thận chút, đừng để bị phát hiện.” Lúc này sắc mặt Bùi Úc mới hòa hoãn hơn, anh nghĩ nghĩ cũng cảm thấy buồn cười, “Sao lại cứ đùa nghịch khôn vặt thế chứ?”
Cái kiểu khôn vặt này rất hợp với tác phong ngày trước của cô, uyển chuyển không lộ ra, thực sự không đáng để cổ vũ gì cho cam nhưng cũng không thể nói anh rất được lợi, ngoài miệng thì phê bình cô hai câu, nhưng rồi vẫn ôm cô hôn hôn mấy lần.
Khương Khả Vọng thấy anh cười, tự thấy rất đắc ý, chỉ là thứ đắc ý này cũng chỉ vỏn vẻn tiếp diễn đến khi cô đến nơi, bị chương trình dùng xe riêng đưa vào trong trại huấn luyện.
Còn chưa đến khâu giao nộp lại điện thoại di động, cô đã phát hiện ra cái nơi hoang vu vắng vẻ này phân chim cũng không có, ngay cả một cột tín hiệu cũng không hề có. Mở wifi ra lục soát cũng không thấy bất kỳ một tài khoản nào có thể kết nối được.
“Em đến rồi, nhớ anh, hôn anh.” Mặt mo đỏ bừng lên, cô viết tin nhắn, sau khi gửi đi rồi, rất lâu mà vòng tròn vẫn cứ xoay mãi, vùng vẫy cả nửa ngày, cuối cùng điện thoại cũng hiện lên “Gửi đi thất bại.”
“Khả Vọng, dựa theo quy định thì chị phải đi rồi, một tuần sau gặp nhé, ở chung cho tốt với đồng đội đấy.” Comilla vung tay một cái, nhanh chóng lên xe, chuồn mất còn nhanh hơn thỏ.
Gió lạnh xen lẫn với cát vàng thổi vù vù, thổi qua gương mặt trắng nõn của Khương Khả Vọng. Cô đứng ở nơi rừng núi hoang vắng này, quả thực là được một trận sửng sốt.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa thì chương trình này cũng là tự cô chọn, khóc lóc cũng phải quay cho xong.
Khương Khả Vọng cũng không giãy dụa gì, nộp cả hai cái điện thoại, sau khi cả đội tập hợp, cũng nghe lời đi tẩy lớp trang điểm, rửa mặt sạch sẽ.
“Cô tẩy hết lớp trang điểm rồi sao? Sao da lại đẹp thế?” Cô gái đứng bên cạnh cô sau khi tẩy trang rồi thì sắc mặt kém hơn nhiều, Khương Khả Vọng xém chút nữa không nhận ra được cô ta chính là Ngô San Ny, cô ta bám dính lấy hỏi cô có một đống vấn đề, “Cô dùng mỹ phẩm dưỡng da nhãn hiệu gì thế?”
“Không được châu đầu ghé tai!” Nghe thấy bọn họ xì xào bán tán, huấn luyện quát lên, vô cùng nghiêm khắc.
Châu đầu ghé tai: thì thầm với nhau.
Ngô San Ny lập tức ngậm miệng, đứng ở tư thế nghiêm. Một tháng huấn luyện của bọn họ từ cái này mà bắt đầu.
Huấn luyện thực sự rất gian khổ, khổ đến mức ngoài tưởng tượng của Khương Khả Vọng. Dù sao cũng là đường đường chính chính nhập ngũ, so với huấn luyện quân sự hồi cô học đại học hoàn toàn không cùng ‘level’ với nhau. Mặc dù nói lần này chương trình đã sắp xếp vào mùa thu đông rồi, bớt được cái nắng phiền phức, nhưng mà trời lại lạnh vô cùng, lại phải chịu gió rét mà chạy bộ cho huấn luyện dã ngoại, vẫn khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Lại thêm toàn trình đều không được trang điểm, còn phải ở trong bùn mà sờ soạng lần mò, bình thường nhóm minh tinh đều là những người đẹp trước ống kính, tâm tình thực sự đều có chút sụp đổ.
Mới ghi hình có hai ngày, lúc sau thu đội trong đêm, Ngô San Ny ở trong kí túc xá khóc lớn một lúc lâu, âm thanh gào khóc khiến cho mấy người khác cũng bị nhiễm lấy cảm xúc ấy, nhao nhao lên khóc. Khương Khả Vọng ôm đầu gối ngồi ở trên giường, nghẹn họng trân trối nhìn mấy người họ. Người quản giáo đến kiểm tra mà sợ hết cả hồn, an ủi từng người một, đến lúc dừng lại ở trước giường Khương Khả Vọng: “Khả Vọng, cô không sao chứ?”
“Không sao, không sao hết.” Cô khoát khoát tay, “Cô cứ đi dỗ họ là được rồi.”
Cứ cho là tố chất tâm lý của Khương Khả Vọng tốt đi, nhưng tố chất thể chất thì chưa hẳn.
Mấy ngày sau liên tục có gió lạnh thổi về, cô không để ý liền bị cảm lạnh, lúc chương trình ghi hình, vừa hít lấy một bên mũi vừa đứng tư thế hành quân trong gió lạnh.
Trong đêm vì nghẹt mũi mà ngủ không ngon giấc, cô ngồi dậy, ở trên giường đã liên tục sử dụng hết cả một hộp giấy lớn rồi, nước mắt nước mũi trộn tùm lum cả đống, chỉ có thể bò xuống giường đi ra ngoài tìm quản giáo lấy thêm.
Lần mò ngoặt trốn trên hành lang mãi, cuối cùng có một tia ánh sáng, quản giáo đang đứng ở đó nói chuyện với một người đàn ông cao lớn.
Bước chân của Khương Khả Vọng chậm lại, bọn họ nghe thấy có động tĩnh, nhìn về phía cô, người đàn ông kia vừa thấy là cô liền đi đến.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Bùi Úc thấy cô như thế, cũng không lo được gì nhiều, vội vàng đến cạnh, đau lòng nhấn đầu cô vào lồng ngực mình, “Anh đến thăm em này.”