Bùi Úc vững vàng đón lấy cô, nâng má cô lên áng chừng một lúc rồi một mực ôm cô, cô ngửa mặt lên, anh ở hai bên mặt cô hôn hôn hai cái, sau khi hôn xong, phản ứng đầu tiên vẫn là phải tính sổ.
“Hơ khô thẻ tre rồi mà không nói cho anh, còn lừa phỉnh nói với anh là mấy ngày nay quay phim rất mệt à.”
Chẳng những lừa anh mà còn “liên minh” với Chu Tư Phàm, Comilla,… Cả một đám người cùng nhau lừa anh.
Cô cũng không chịu yếu thế mà cãi lại: “Anh cũng có hay ho hơn tẹo nào đâu, còn nói công ty bận.”
“Em hỏi trợ lý Vương xem anh có hay không.” Gương mặt anh lộ vẻ hờn giận, nói xong còn gặm môi dưới của cô khẽ cắn, “Nghe em nói mệt nên anh mới để cho anh ta để trống lịch trình để đến với em đấy chứ.”
Không thể trách anh được, từ hồi lâu lâu cô đã thường xuyên có cái tính xấu như thế, lúc quay phim mệt thì khóc ỉ ôi, gọi điện thoại cho anh đòi anh đến.
Một lần ấy làm anh đau đầu không ít.
Bùi Úc để trợ lý Vương vội vàng mua vé máy bay đến khách sạn, vất vả mãi mới dỗ được cô, nhưng mà vẫn không kìm được phê bình vài câu: “Em đã lớn thế này rồi, lúc nào mới có thể học được cách độc lập một chút hả. Em nhìn mấy diễn viên nữ khác trong đoàn làm phim xem, nhìn Lâm Mạch Mạch xem, cũng quay phim từ sớm tới khuya, cô ta có giống em không?” Người anh nói là nữ chính trong đoàn làm phim lúc đó của cô, là một diễn viên nữ đang hot, trong giới cực nổi tiếng về khoản năng lực nghề nghiệp cao.
“Lâm Mạch Mạch đương nhiên không giống rồi.” Khương Khả Vọng ngây thơ lắc đầu, “Bởi vì chồng của cô ấy động một tí là đến thăm mà.”
“…” Bùi Úc đối với việc cô hung hăng càn quấy thế này, đơn giản là cũng chẳng còn cách nào khác.
Về sau chỉ cần cô khóc lóc kể lể với anh, phần lớn thời gian anh đều sẽ cố gắng đến gặp cô.
Nghĩ như vậy, dường như là lỗi của cô thật.
Khương Khả Vọng nhớ tới những điều này, vòng tay qua cổ Bùi Úc chỉ lo cười, anh ôm cô xoay người đi vào nhà.
Giống như còn đang nằm mơ vậy, cô còn cho rằng thể nào cũng phải đến tận lúc khuya lắc khuya lơ anh mới về đến nhà được.
Khương Khả Vọng còn không tin nổi mà hỏi anh: “Sao lại nhanh thế?”
“Máy bay tư nhân của bạn anh vừa đúng dịp phải về Bắc Kinh, tiện cho anh về luôn.” Bùi Úc đi lên cầu, nhẹ giọng hỏi cô, “Đi nơi nào chơi thế, đã ăn cơm tối chưa?”
Cũng không phải là bên công ty hàng không chưa từng mời chào Bùi Úc ủy trị máy bay tư nhân, thời gian bay tự do thì khỏi nói, lại còn có thể tránh thuế hợp lý. Chỉ là chính sách trong nước vẫn còn khá hạn chế, mỗi lần bay là phải xin đường hàng không bên không quân trước, so sánh ra thì máy bay tư nhân không thể nào thuận tiện hơn được so với khoang hạng nhất của máy bay thông thường, rồi cũng không giải quyết được việc gì cả.
Nhưng sau ngày hôm nay rồi thì anh cảm thấy nên để trợ lý Vương đi tìm hiểu một chút, lại một lần nữa đem nó vào trong kế hoạch.
“Em đi dạo quanh một vòng ở trong trường, cũng ăn rồi.” Khương Khả Vọng không nói chuyện Khương Tinh Hải ra.
Đứa trẻ ấy rất quật cường, không chịu nhận sự trợ giúp, cô còn phải suy nghĩ thật kĩ càng xem làm sao mới có thể để cho cậu trôi qua một cách nhẹ nhõm. Để Bùi Úc biết rồi sẽ chỉ là chuyện thêm phức tạp mà thôi.
Vốn là muốn đưa Khương TInh Hải đi xong thì trở về nghỉ ngơi một lát rồi vừa vặn ra sân bay đón Bùi Úc luôn, không nghĩ tới anh lại có thể về sớm hơn như thế.
Cho nên, “Anh về từ lúc nào thế?”
“Vừa về thôi, đang định gọi điện thoại cho em.” Bùi Úc ôm cô vào trong phòng ngủ, đặt cô lên giường, đứng trước mặt cô vuốt mái tóc cô ra sau tai, cúi người hôn một cái lên trán cô.
Hai tay của anh vuốt ve tai của cô, thân mật cọ cọ chóp mũi cô: “Trước đây sợ nhất là đến trường, sao giờ lại đổi tính rồi hả?”
Cô né tránh cười cười, lại liên tục bị anh hôn lên tai, cổ, tránh tránh một lúc rồi cô nằm đổ xuống, bị anh lấn người lên, bắt lấy hai tay.
Chuyến bay dài liên tục khiến cho mặt anh mọc thêm lún phún ít râu ở cằm, động tác của anh vô cùng dịu dàng, không cọ cô đau mà ngược lại lại khiến cô cảm thấy tê tê dại dại.
“Anh nhớ em…” Lúc chìm chìm nổi nổi trong làn mây, Bùi Úc ở bên tai cô hàm hàm hồ hồ nói.
Maria nấu tổ yến đứng ngoài phòng ngủ gõ cửa, Bùi Úc xuống giường mặc quần dài vào, ra mở cửa.
Khương Khả Vọng như rơi vào cõi thần tiên, nằm lỳ trên giường he hé mắt mở ra, anh bưng bát tổ yến đến ngồi ở bên giường, vừa đặt xuống bàn lại đưa tay ra sờ tóc cô.
“Ăn chút gì nhé, được không?”
Theo động tác vuốt ve dịu dàng kia, mí mắt cô hữu khí vô lực mà cụp xuống. Tiếp theo, anh vịn cô ngồi dậy ôm vào trong ngực, một tay ôm một tay cầm lấy bát trắng nhỏ kia.
Tổ yến chỉ bỏ một chút đường phèn, vị ngọt nhàn nhạt xen lẫn với vị trứng tanh nhàn nhạt. Thứ này ăn cũng không tốt lắm, thực chất cũng không có giá trị dinh dưỡng gì, trước đây cô cảm thấy đây là món ăn của các vị phu nhân nên liền làm nũng vòi vĩnh Bùi Úc. Chỉ là cũng không can gì đến việc già mồm, Bùi Úc cũng không nói gì, trong nhà liền được chuẩn bị sẵn. Bây giờ cô ăn món đồ này này kiểu gì cũng nhớ tới sự ngây thơ của bản thân trong quá khứ.
Khương Khả Vọng ăn vài miếng rồi nghiêng đầu sang bên, anh nói: “Ăn thêm chút nữa.”
Lại lừa dỗ cô nữa, cô cũng ăn nhiều thêm một miếng, ngón tay của anh lau qua khóe miệng cô, cô còn chóng mặt dựa vào anh, lơ đãng ngẩng đầu lên một cái, phát hiện anh đang đặt ngón tay bên môi, rất tự nhiên liếm mút.
Động tác ấy mang theo chút không đứng đắn, lại cũng rất sắc tình, khiến cho người ta tự dưng cảm thấy bầu không khí nóng lên.
Cô rõ sửng sốt, gọi anh: “Bùi Úc…”
“Sao thế?” Anh đặt thìa vào trong bát, gác qua một bên, nắm lấy cằm cô, ngay tức khắc một nụ hôn đặt xuống khóe miệng cô, đến lúc trong đầu cô dính thành một đống, tay của anh tiến vào trong từ dưới chăn.
“A…” Khương Khả Vọng lại một lần nữa bị hôn đến thất điên bát đảo, trên dưới đều ‘thất thủ’, cô đột nhiên hiểu ra vì sao anh lại muốn cô ăn nhiều thêm chút nữa.
Bắc Kinh đã vào đông, ga giường lại cứ lũ lượt ướt đẫm mồ hôi, vừa lạnh vừa nóng.
“Em chịu thua.” Hai mắt cô mê ly đặt tay trên eo anh chật vật đẩy, muốn ngăn động tác của anh lại, nhưng với anh thì ấy cũng chỉ xem như là đang gãi ngứa mà thôi.
Bùi Úc bắt lấy tay cô, từng ngón từng ngón tay đặt ở miệng cắn một cái, rồi lại đặt lên cổ mình: “Em không thích sao?”
“Không…” Lời vừa nói ra miệng, cô liền bị anh dùng sức va chạm một cái, toàn thân run rẩy giống như hồn lìa khỏi xác vậy.
Anh ôm cô, kín kẽ chống đỡ lấy cô mà nghiền ép, cười nhẹ: “Vẫn là cơ thể em tương đối thành thật.”
Cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh bị ép khô.
Sau khi bị Bùi Úc đem đi tắm rửa rồi từ trong nước bước ra, Khương Khả Vọng cảm thấy cơ thể đã không thuộc về mình nữa rồi. Cô được đặt lên giường, ngay có chút khí lực để đổi một tư thế thoải mái xíu cũng không có, mặc cho anh đắp chăn xong xuôi cho mình.
Bùi Úc ngồi ở bên giường nhìn cô một lúc, bưng bát tổ yến lúc nãy cô ăn còn thừa xuống lầu.
Sau khi anh xuống dưới rồi, cô lại nằm trên giường chậm chạp lâu sau cuối cùng cũng hồi được chút khí lực, mặc quần áo xuống giường đi tìm anh.
Anh ngồi trong nhà ăn ăn cái gì đó, đĩa nhỏ tinh xảo bày trước mặt không ít, phân lượng ngược lại cũng không nhiều lắm. Râu mép của anh đã được cạo sạch, gương mặt thon gầy rất sạch sẽ, nhìn thấy cô đi đến, anh bỏ đũa xuống, duỗi cánh tay ra với cô.
Cô đi đến ngồi xuống, anh xoa xoa đầu cô: “Chờ anh một lúc.”
“Anh chưa ăn cơm tối à.” Khương Khả Vọng không xương không cốt ngồi lệch trên người anh.
Sau khi về nhà rồi cũng chưa ăn cơm, không biết thể lực ở đâu ra mà chẳng biết tiết chế làm chuyện đó, thật là quá nóng vội mà.
Bùi Úc chẳng ừ hử gì cả, đưa đũa đến bên miệng cô, kẹp một miếng măng trắng như tuyết, cô ăn ăn, nghiêng đầu thưởng thức cách ăn cảnh đẹp ý vui của ạnh. Môi của anh, cằm rồi hầu kết, còn cả tay nữa, không chỗ nào là không đẹp mắt cả, rõ ràng là ăn mấy món bình thường chẳng mới lạ gì nhưng khiến người nhìn lại tưởng như rất mỹ vị.
Anh lại cho cô ăn mấy miếng, cô cũng không từ chối, chỉ thấy anh cưng chiều nhìn cô cười nói: “Đói bụng à? Để anh cho Maria mang lên thêm một phần nhé.”
Khương Khả Vọng lắc đầu, toàn thân mềm nhũn ôm lấy eo anh cọ xát một lúc. Anh liên tiếp đút cho cô ăn, bữa tối của anh một nửa đều vào bụng cô hết.
“Hôm nay đủ quá rồi nhé…” Hai người cùng nhau đứng trước bồn rửa tay đánh răng, lúc nằm vào trong chăn rồi Bùi Úc còn nâng váy cô lên, cô hơi hoảng sợ ngăn anh lại.
“Em nghĩ đến cái gì thế hả,” Anh vỗ vỗ cái mông tròn của cô, cưỡng ép cô giơ tay lên, “Mặc quần áo ngủ không thấy khó chịu à?”
Chút đen tối ngắn ngủi, váy ngủ tơ tằm từ đỉnh đầu từng chút cởi ra, cô nằm trong chăn rụt rụt lại, sau đó liền bị anh ôm vào trong ngực. Anh ở bên cạnh hôn lên trán cô, đưa tay tắt đèn.
Cơ thể Bùi Úc ấm áp, không hề ngăn trở truyền nhiệt đến cho cô, khiến cho cô thấy rất an toàn, chôn ở trước ngực anh thoải mái thở dài một cái.
“Mỗi ngày đều được thế này thì tốt biết bao.”
Ấy là một ước vọng rất đẹp đẽ, quay xong “Như khói” rồi nhưng cũng chỉ là tạm thời khoảng thời gian hai người họ mỗi người một chốn mà thôi. Rồi đến mấy ngày nữa cô lại phải đến đoàn “Anh hùng trở về” rồi, tham gia huấn luyện khép kín trong vòng một tháng.
Bùi Úc cũng giật mình nhớ đến: “Em muốn tham gia chương trình thực tế về quân đội kia à?”
Giọng nói không khỏi có chút buồn chán.
“Em tự suy nghĩ cho kỹ, vì cái gì mà mỗi ngày đều không thể thế này chứ?” Anh véo véo mũi cô, nói gần nói xe, đều là chế giễu với oán hờn.
Cô vụng trộm lè lưỡi, trách cô thôi, đều tại cô cả mà.
“Nhất định phải đi à?” Bùi Úc còn uyển chuyển hỏi cô.
“Ừm, có thể hot mà.” Cô không chút nghĩ ngợi muốn đi.
“Muốn hot thế à?”
“Anh nói phải có ước mơ phải có sự nghiệp mà.”
Lịch trình cuối năm cũng là bởi vì chương trình thực tế này mà bị kín bưng. Cái này cũng chưa thấm vào đâu cả, qua năm mới rồi cũng không được nghỉ mấy ngày, còn sẽ có một năm tròn một đống thông cáo xếp hàng chờ cô. Vừa kết hôn xong là sự nghiệp của cô đến thời tiểu bạo, Comilla một hơi sắp xếp đầy lịch trình cho cô. Khương Khả Vọng lúc ấy cũng đang trong cơn mê mang, chỉ có đem mình vùi trong đống bận bịu ấy mới không cảm thấy khủng hoảng về tương lai.
Khi ấy còn còn chưa thể xác định tâm tư của Bùi Úc đối với cô, bây giờ biết rõ rồi tâm tình cũng không giống nữa. Cô nằm trong ngực Bùi Úc, rất yên ổn, cho dù thời gian ở bên nhau ngắn ngủi như thế nhưng cô tuyệt đối không hối hận.
So với trước đây thì cô càng thích trạng thái bây giờ của mình hơn.
“Em sẽ nhớ anh lắm.” Lúc này thì vẫn nên phải an ủi người nào đó, Khương Khả Vọng cúi đầu cọ cọ qua lại trong ngực anh, “Yêu anh, yêu anh nhất.”