Lutz hiện đang ở Thương Hội Gilberta. Cậu vừa mới trốn thoát cùng với những người khác sau khi Myne và Tuuli bị bắt cóc bởi nhóm người lạ mặt khi trên đường về nhà, cùng với Gunther, Damuel, và Otto xoay sở trong một cuộc đấu vã căng thẳng.
“Otto, Lutz, chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Kể hết cho ta nghe nhanh, không được giấu giếm cái gì hết!” Benno hét toáng lên, vội vã đi xuống cầu thang. Hẳn đã có người báo cho Benno biết rằng họ đã chạy trốn đến đây.
Otto cố gắng suy nghĩ xem phải nói cái gì trong phút chốc, và rồi trừng mắt lườm Benno. “Benno, bé tiếng thôi. Anh làm Renate thức giấc mất.”
“Sao cũng được. Lutz, mặc kệ tên Otto đi và kể cho ta nghe những gì cháu biết.”
Việc Otto và Benno cãi nhau như thường lệ làm cho Lutz thư giãn được một chút. Cậu bắt đầu giải thích về chuyện mới xảy ra, bắt đầu bằng việc Tuuli và cậu ấy đến đón Myne về nhà. Sau đó họ gặp Otto đang tìm kiếm quý tộc ngoại quốc, và trên đường vừa đi vừa nói chuyện, họ bị phục kích. Kẻ tấn công vốn nhắm vào Myne, nhưng bọn chúng không nắm rõ ai trong số hai cô bé đó là Myne chứng tỏ chúng không biết rõ về cô bé.
Damuel ngăn chặn những kẻ tấn công và ngăn chặn chúng khỏi chạy trốn, rồi mọi người trở về Thương Hội Gilberta. Myne và Gunther thì quay trở lại điện thờ để báo lại cho ngài Trưởng Thần Quan, trong khi Damuel thì triệu gọi cứu viện từ Hiệp Sĩ Đoàn.
“À đúng rồi, Myne cũng đã cầu cứu ai đó nữa,” Otto lẩm bẩm.
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn chú ấy. Lutz, người đã phải chạy cho kịp sau lưng Gunther, không hề để ý rằng Myne đã phát tín hiệu cầu cứu. Có quá nhiều thứ mà Lutz không biết, đặc biệt khi mà Gunther đã ngăn cản không cho cậu đi đến điện thờ, và điều đó còn khiến cho Lutz cảm thấy bực bội về bản thân hơn.
“Myne đã lấy máu chảy ra từ đầu gối khắc vào sợi dây chuyền đeo trên cổ. Có vẻ như sẽ có ai đó đến cứu khi mà cô bé đang gặp nạn.”
Lutz thì không thể hiểu được điều đó nghĩa là gì, nhưng Benno nhìn có vẻ biết được điều gì đó. “Như vậy là quá sớm! Chết tiệt!” Benno rống lên, rồi quay ngược về cửa hàng.
“Ngài Benno, cái gì-”
“Đây là chuyện tối mật” Benno la trong khi bước chân xuống cầu thang, vừa đi vừa nguyền rủa những người biết được điều đó.
Lutz cắn môi của mình. Có chuyện gì đó đang diễn ra lúc này, và cậu ấy thì không biết được cái gì đang xảy ra. Myne đang gặp nguy hiểm, nhưng cậu không thể làm được gì cho cô ấy cả. Có một bức tường trước mặt mà Lutz không thể vượt qua được cho dù cậu có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa. Một bức tường ngăn cách cậu ta khỏi Myne. Bức tường mà cho dù có dũng cảm hay quyết tâm như thế nào cũng không thể phá vỡ được.
“Coi kìa, tiếng hét của Benno làm Renate khóc rồi. Đúng là một ông chú đáng sợ mà. Đây, đây.” Otto bế Renate lên và bắt đầu dịu dàng dỗ con bé, làm cho Corinna hoàng hồn trở lại - cô ấy đã rất ngạc nhiên trước vẻ mặt căng thẳng của Benno.
Tuuli cũng có vẻ thư giãn một chút, vẻ căng thẳng trên mặt cô ấy dịu bớt khi mà mọi người tập trung về Renate. Tuuli đã rất run sợ và không nói được điều gì sau khi đi đến cửa hàng, nhưng giờ thì cô ấy lại lẩm bẩm cái gì về việc cô ấy đáng lẽ ra phải mang đồ chơi đã làm với Myne. Điều đó liền khiến cho Otto bắt đầu khoe khoang về Renate, và Tuuli cũng bắt đầu cãi lại mà khoe khoang về Kamil.
…Tôi mệt hai người lắm rồi, thật đấy.
Về Lutz, người không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện về em bé, bước về phía cửa sổ và nhìn xuống đường phố. Nghĩ rằng mình có thể thấy những người lính hay hiệp sĩ di chuyển, nhưng tất cả những gì cậu ấy thấy được chỉ là dòng người qua lại như mọi ngày, như thể vụ bắt cóc vừa rồi chưa hề diễn ra vậy.
Myne sẽ ổn…thôi nhỉ…?
“Tuuli, chúng ta sẽ đi đến điện thờ. Đi thôi con.” Một lúc lâu sau, Gunther quay trở lại để đón Tuuli. Cánh tay trái của ông ấy phủ bởi những vết đỏ như bị bỏng vậy.
Mặt Tuuli tái lại khi nhìn thấy màu đỏ của máu và màu đen của phần da thịt bị bỏng rải rác trên cánh tay cha cô ấy. “Cha, chuyện gì vừa xảy ra với tay của cha thế?! Myne đâu rồi?!”
“Con bé đang ở trong điện thờ. Đi thôi.” Một Gunther luôn nở nụ cười trên miệng khi nói đến những đứa con gái của ông ấy lúc này không còn thấy ở đâu nữa; có đường nhăn trên trán của Gunther, và giọng chú ấy thì nghe buồn bã khác mọi lần.
Cô Effa đang đi phía sau chú ấy, với Kamil trên tay. Cô Effa mới vừa hạ sinh Kamil cách đây không lâu, nên đáng lẽ ra cô ấy không nên di chuyển nhiều; nếu như cô Effa được gọi đến điện thờ như Gunther và Tuuli, chắc chắn phải có chuyện gì đó xảy ra với Myne. Cảm nhận được điều đó, Lutz nhìn lên Gunther.
“Chú Gunther! Cháu có thể - “
“Ta sẽ giải thích sau. Ở lại đây.”
Cho dù cậu ấy và Myne có thân thiết bao nhiêu, họ không phải thành viên trong cùng một gia đình - và là lý do gì sao Lutz không được gọi đến. Tất cả những gì cậu có thể làm là ngồi đợi ở Thương Hội Gilberta, không thể đi đến điện thờ một mình.
“...Cháu sẽ đợi ở tầng một, hay ở chỗ ngài Benno ở tầng hai.”
“Tầng một hoặc tầng hai đúng không? Được thôi.”
Cho tới bây giờ thì Lutz đang ở chỗ của Corinna, khi mà Tuuli vẫn còn đang sợ và cậu ấy cần phải ở bên cạnh cô ấy. Bây giờ chỉ còn một mình, thì không có lý do gì để cậu ở lại đây cả. Là một thương nhân học việc, cậu ấy thuộc về nơi chú Benno ở tầng hai, dưới một tầng ở đây.
…Mình sẽ chỉ tổ ngồi lo lắng cả ngày nếu như không chịu làm gì mất. Tốt nhất là mình nên kiếm việc gì đó làm.
Lutz theo sau Gunther và những người khác xuống dưới tầng tới cửa hàng ở tầng một. Khi họ đi đến cửa ra, Gunther bỗng nhiên quay lại và lườm Otto, người vẫn còn đang bế Renate.
“Otto, cậu nhanh chân quay về cổng đi. Bảo tổ trưởng ở đó là có hiệp sĩ đã triệu tập ta đến điện thờ.”
“Đã rõ!”
Lutz nhìn gia đình của Myne bước đi, rồi quay trở lại cửa hàng. Benno và Mark thì ngồi thảo luận về những công xưởng in ấn với vẻ mặt đầy căng thẳng. Chắc chắn đã có một bí mật gì đó về sợi dây chuyền của Myne – thứ mà sẽ có tác động khủng khiếp đến những công xưởng mà họ đã lên kế hoạch từ trước.
…Nếu như mình không nhanh chân quay trở về công việc, mình sẽ bị bỏ lại phía sau mất.
Benno còn không màng nghĩ đến Lutz sau khi nghe về sợi dây chuyền của Myne và chạy xuống cầu thang; Benno còn không gọi Lutz đến để thảo luận với Mark. Cậu đã không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ ý định đi đến điện thờ, nhưng cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn bị loại bỏ khỏi công việc ở xưởng in.
Minh sẽ không để cho họ bỏ mình lại!
Lutz cố gắng tạo động lực cho bản thân và bắt đầu làm việc với sổ sách của Công Xưởng Myne. Gil đã cố gắng trong việc học các phép tính, nhưng vẫn chưa đủ để có thể tự mình quản lý được. Cậu ta vẫn cần Lutz kiểm kê lại số liệu cậu ta làm được.
“Sao không để cho những việc đó cho công xưởng đó quản lý? Nếu như họ gặp vấn đề và bị thua lỗ, thì đó là do họ,” Leon nói với khuôn mặt nhăn nhó trong khi nghiêng người qua vai của Lutz mà nhìn. Anh ấy cũng là một nhân viên ở thương hội được đào tạo thành một bồi bàn ở điện thờ, có kinh nghiệm về đàm phán với các công xưởng và các cửa hàng, và nghĩ rằng Lutz đã quá dính líu vào Công Xưởng Myne. Dù gì thì, Lutz đã quản lý sổ sách tài chính của họ cùng với cả những công việc khác - từ ngoài nhìn vào, rõ ràng cậu đã ưu ái cho họ hơn nhiều. Nhưng Lutz lại hoàn toàn không nghĩ như thế.
“Chi nhánh của công xưởng Myne ở cô nhi viện chỉ là để thử nghiệm cho những xưởng in mới mà họ chuẩn bị xây. Em sẽ có nhiệm vụ mới ở đó.”
“Xưởng in mới ư? Cậu sẽ làm mấy cái việc đó ư?” Leon lớn giọng lên mà ngạc nhiên, và Lutz thì gật đầu đáp lại.
“Trừ khi em trở nên đủ khả năng để giúp ngài Benno khai trương thêm công xưởng mới, ngài ấy sẽ chẳng để em đến những thành phố khác. Thử nghiệm với công xưởng Myne cũng không gây hại gì cả, vậy nên ngài ấy bảo em dùng cơ hội này để luyện tập. Không hề có sự ưu ái gì ở đây cả.”
“Hm. Vậy ra chỉ là để thử nghiệm thôi à…?”
Leon nói cũng không sai; không như con của các thương nhân, Lutz không có cửa hàng của gia đình để luyện tập. Công xưởng Myne là nơi duy nhất để cậu có cơ hội phát triển bản thân mà không phải lo gì về những sai lầm mắc phải.
Thời quan trôi qua cho đến khi Lutz vừa hoàn thành xong giấy tờ và đang ngồi đợi để Benno có thể kiểm tra thì có một chùm tia sáng bỗng dưng tuồn vào trong phòng qua cửa sổ. Chúng đi xuyên qua kính lắp trên cửa sổ, rồi xoay xung quanh phòng.
“C-Cái gì thế này?!”
Benno, Mark và Lutz mắt mở to ngạc nhiên khi mà những tia sáng đấy liền trở thành hạt bụi lấp lánh rơi xuống. Kỳ lạ là, chúng có vẻ hoàn toàn né tránh Leon.
Khi Lutz vẫn còn thẫn thờ đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, những tia sáng dần mờ đi. Cho đến khi nó biến mất hoàn toàn như thể không có chuyện gì xảy ra cả, và không khí im ắng bao phủ căn phòng.
“Cái quái gì đấy?” Benno hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa,” Mark đáp lại.
Leon nhìn họ mà hoang mang. “Thứ đó chắc chắn đã né tôi, đúng chứ?”
Lutz nhìn trên bàn tay mình nơi mà một vài tia sáng đã rơi xuống. Không còn cái gì trên mặt bàn tay nữa, thay vào đó thì chúng như thể tan chảy vào cơ thể cậu. Tất cả mọi người trong phòng đều tỏ ra bối rối, cho đến khi Gunther và những người khác quay trở về cửa hàng.
“Xin lỗi vì đã để cháu đợi, Lutz.”
Biểu cảm của từng người họ đều tối tăm cả, và mắt họ đều sưng lên vì khóc. Lutz đã nghĩ rằng họ đi đón Myne từ điện thờ về, nhưng hiện tại lại không thấy cậu ấy đâu cả. Cơn lo lắng nhói lên trong bụng cậu. Lutz mím chặt môi mình lại, sợ rằng khi cất tiếng hỏi Myne đang ở đâu, cậu ấy sẽ không còn quay về cuộc sống cũ như trước nữa.
Lutz nhìn khắp căn phòng, cố gắng tìm xem có chuyện gì khác để hỏi, rồi bỗng nhiên ánh mắt cậu hướng về cánh tay của Gunther. Làn da đã lành lại, và vết bỏng cháy đen lúc trước đã hoàn toàn biết mất.
“Chú Gunther, vết thương của chú.”
“Đó là phép lành cuối cùng của Myne. Những tia sáng phát ra từ con bé đã chữa lành chúng,” Gunther nghiến chặt răng. Lutz quay sang nhìn về phía Tuuli và Effa, ngỡ ngàng khi nghe Gunther nói như vậy.
Phép lành cuối cùng?
Lutz nuốt một hơi sâu, toàn thân run rẩy. Nhưng trước khi cậu có thể hỏi Gunther điều đó có nghĩa là gì, Mark vỗ tay một cái.
“Vậy tôi cho là những tia sáng mà chúng tôi thấy vừa rồi cũng là phép lành của Myne chứ?”
“...Chúng cũng bay đến đây ư?” Gunther hỏi, đôi mắt ông ấy mở to một chút mà ngạc nhiên về điều đó. Lutz gật mạnh đầu đáp lại, kể rằng có một chùm tia sáng bay vào căn phòng và biến thành những hạt bụi rơi xuống tất cả mọi người trong phòng trừ Leon.
“Có vẻ như những tia sáng đó ban phát đến chỗ những người mà Myne yêu quý. Phép lành đó cũng thật sự mạnh mẽ nữa. Mạnh đến nỗi có thể chữa lành những vết bỏng đó,” Gunther nói với một nụ cười buồn bã. Khuôn mặt chấp nhận số phận của ông ấy đã cho Lutz biết tất cả: mọi chuyện đều đã kết thúc theo cách mà cậu sẽ không bao giờ có thể lường được.
“...Chuyện gì đã xảy ra mới Myne? Tại sao cậu ấy lại không có ở đây?”
“Myne đã đi rồi. Quý tộc đã mang em ấy đi. Myne đã không còn ở đây nữa,” Tuuli nói, dòng nước mắt chảy trên mặt cô ấy và rơi xuống sàn nhà. Benno nhăn mặt lại và nhíu đôi mắt.
“Gunther, cho ta biết một điều: liệu Công xưởng Myne có thể tiếp tục hoạt động hay không?”
“Ngài Benno! Myne đã đi rồi; bây giờ không phải là lúc cho chuyện đó!”
“Im lặng! Đây là việc quan trọng. Nếu như con bé đã chết, ta sẽ phải mua lại công xưởng đó và để cho nó được hoạt động. Nếu như quý tộc đã giành lấy con bé, ta sẽ cần phải làm việc khác. Ta phải hành động càng sớm càng tốt.”
Lutz không thể hiểu được ý mà Benno muốn nói, nhưng có vẻ Gunther hiểu. “Benno…ngài biết điều gì đó sao?”
“Ta không rõ được chi tiết chuyện gì xảy ra, nhưng Otto bảo rằng con bé đã ấn máu mình vào sợi dây chuyền. Ta biết được chuyện gì xảy ra nếu Myne chưa chết - Ngài Đại Công Tước Ehrenfest sẽ mang con bé đi. Vì vậy… cho tôi biết tên của nữ đốc mới?”
Gunther, đôi mắt lườm Benno lạnh lùng đến nỗi khiến Lutz câm nín, mở miệng nói. “Rozemyne. Con gái của một đại công tước. Cô bé sẽ là người điều hành mới của công xưởng. Myne đã chết. Câu chuyện là như thế.”
“Câu chuyện...?” Lutz sốc đến mức không nói nên lời, và Gunther xoa mái tóc của cậu ấy như thể ông ấy có thể làm cho Myne vậy.
“Myne đã trở thành con gái của một đại công tước chỉ vì chúng ta. Để bảo vệ cho gia đình con bé. Để bảo vệ cho cháu. Để cho ngài Đại Công Tước có thể nhận nuôi Myne, con bé cần phải trở thành con của một đại công tước, và điều đó sẽ giữ mạng cho cả Myne lẫn chúng ta. Nhưng cái giá là, bọn ta đã buộc phải ký hợp đồng mà bọn ta bị cấm không được phép đối xử con bé như là gia đình nữa. Mọi người đều có mối quan hệ thân thiết với con bé. Phải cẩn thận nếu không mọi người sẽ bị quý tộc xử tử.”
“Ta cảm kích lời cảnh cáo của ông,” Benno nói với giọng trân trọng rồi thở dài và thụt vai xuống. “Nhưng mà, ta cứ nghĩ chúng ta sẽ còn hai năm nữa để chuẩn bị cho việc này. Thời gian đúng là trôi nhanh thật đấy.”
“Gì chứ?! Ngài Benno! Myne đã mất rồi! Một công tước đã cướp lấy Myne và không cho cậu ấy có thể gặp họ với tư cách là gia đình nữa! Ngài đang nói cái gì chứ?!” Lutz lớn tiếng, sốc bởi thái độ của Benno. Nhưng tất cả những gì cậu nhận được là ánh nhìn lạnh lùng từ ông ấy.
“Nghe đây, Lutz. Đứa quái dị đó chưa chết đâu. Con bé sẽ sống với tư cách là Rozemyne. Nhóc nghĩ rằng con bé đó sẽ thay đổi chỉ vì mới từ thường dân trở thành con gái của công tước ư? Không đâu! Chỉ có một chuyện thay đổi duy nhất là việc mọi chuyện sẽ trở nên đáng sợ và điên cuồng như thế nào khi mà con bé đó đã thật sự có quyền lực trong tay!” Benno rống lên.
Myne bình thường đã đủ đáng sợ rồi, nhưng giờ thì cậu ấy đã có quyền lực của một đại công tước, sẽ không còn ai có thể ngăn cản cậu ấy nữa.
“Chưa kể là, nếu như con bé chỉ thay đổi tên của mình, thì Rozemyne sẽ vẫn là đối tác với Nhà Hàng Ý. Thương Hội Gilberta chỉ vừa có được mối quan hệ làm ăn với những quý tộc trung cấp, và bây giờ thì chúng ta lại bỗng nhiên được hợp tác quản lý kinh doanh với một đại công tước? Nếu nhóc có thời gian để sướt mướt thế này thì lo mà làm việc đi! Cho dù con bé có là ‘Myne’ hay ‘Rozemyne’ đi chăng nữa, đứa quái dị đó muốn cái gì?!”
Một đứa mọt sách đã từng trải qua cái chết thực thụ và được tái sinh sẽ không dễ thay đổi sau khi chỉ vừa trở thành một quý tộc tên “Rozemyne”. Có một thứ mà cậu ấy mong muốn hơn cả những thứ khác:
“Sách!”
“Đúng vậy. Con bé giờ đã có địa vị và chúng ta sẽ phải thay đổi đôi chút, nhưng chúng ta vẫn là đối tác kinh doanh, và với sự cho phép của ngài Đại Công Tước thì chúng ta sẽ phải tiến hành kinh doanh với Rozemyne cho dù có muốn hay không,” Benno nói, và tất cả thành viên trong gia đình của Myne liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên. “Mọi người có thể sẽ không được gặp hay nói chuyện với một đại công tước, nhưng chúng ta sẽ có thể gặp mặt Rozemyne với tư cách là đối tác làm ăn. Chúng ta còn có giấy tờ công việc để đàm phán, và chúng ta có thể dễ dàng giấu những lá thư vào trong chỗ giấy tờ đó. Ta đã dự đoán là mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này và đã cho Lutz ký một bản hợp đồng với Myne; cho dù những thứ trên có thất bại đi chăng nữa, chúng ta vẫn sẽ còn cách khác để liên lạc với con bé.”
Họ không còn có thể gặp mặt Myne và gọi cậu ấy là con gái của họ, nhưng về quy định thì không có gì có thể ngăn họ viết thư cho cậu ấy. Benno mỉm một nụ cười từng trải khi mà ông ấy giải thích rằng ngay cả những bản hợp đồng ma thuật cũng có lỗ hổng trong đó.
“Thật không, Lutz? Nếu chị viết một lá thư cho Myne, em có thể đưa nó cho em ấy chứ?” Tuuli hỏi, đưa Lutz quay trở lại thực tại. Vẫn còn những thứ mà cậu ta có thể giúp đỡ Myne. Chỉ cần Myne vẫn còn sống, thì vẫn còn chưa quá muộn - cậu ấy có thể làm sách và đóng vai trò là cầu nối giữa Myne và gia đình của cô ấy, và với điều đó trong tâm trí, Lutz gật đầu.
“Chị có thể tin ở em.”
Bọn họ rời khỏi cửa hàng và bắt đầu trên đường trở về nhà. Myne đã, vì mục đích và ý định của quý tộc, chết ở thế giới này; họ sẽ phải tổ chức tang lễ cho cậu ấy khi họ về tới nhà.
“Lutz, Myne đã bị giết bởi quý tộc đã đột nhập vào thành phố. Bảo gia đình cháu như thế. Bọn ta còn có những việc mà cần phải chuẩn bị,” Gunther nói, lông mày nhíu lại trong khi nhìn lên bầu trời. Nói qua thì, điều đó cũng không hẳn là sai sự thật. Dù gì, chính vì tên quý tộc đã xâm nhập trái phép đó khiến cho Myne phải trở thành quý tộc.
“Vâng.”
Sau khi về tới nhà, Lutz báo cho cha mẹ cậu ấy biết về tang lễ của Myne, và họ nhanh chóng kết thúc bữa ăn tối. Cha mẹ cậu sớm chạy ra ngoài trước, hai người họ đều đeo một tấm vải đen trên một bên cánh tay. Lutz và em trai cậu Ralph cũng đi theo sau, khoác tấm vải đen trên cánh tay để thể hiện rằng họ cũng tham gia vào tang lễ.
“...Này, Lutz. Tại sao Myne lại chết thế? Chẳng phải gần đây con bé đã khỏe hơn rồi hay sao?”
“Bác Gunther bảo là một quý tộc đã tước đi mạng sống của cậu ấy. Cháu không biết được gì hơn nữa khi mà cháu không có mặt ở đó.”
Mọi người hàng xóm đều khoác tấm vải đen trên tay và tập trung lại giữa quảng trường. Thường thì thi thể người mất sẽ được để nằm trên khuôn mộ và được đưa đến nghĩa trang chôn cất, nhưng họ không có xác của Myne để làm điều đó. Thay vào đó thì chỉ là một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là quần áo của Myne cùng với chiếc cài tóc mà cậu ấy hay dùng. Không còn gì khác nữa.
“Chuyện gì thế này? Thi thể con bé đâu rồi?” một trong những người hàng xóm mở miệng hỏi. Mọi người ai cũng đều ngạc nhiên về buổi tang lễ kỳ lạ này.
Gunther, người chủ trì cho buổi tang lễ, nhăn mặt lại và nhìn xuống đất. Ai cũng có thể thấy nỗi đau đớn thể hiện qua đôi mắt của bác ấy. “Myne đã bị một quý tộc ngoại quốc tấn công. Họ đã giết và cướp đi thi thể của con bé.”
“...Việc đó…uh…thật là bi thảm. Tôi rất lấy làm tiếc về sự mất mát của cậu.”
Những thứ gì bị đoạt lấy bởi quý tộc sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Tất cả mọi người ở đây đều biết Gunther yêu mến những đứa con của mình như thế nào, và việc bác ấy nuông chiều Myne dẫu cho tình trạng bệnh tật của cậu ấy. Họ biết rõ là không cần phải hỏi bác ấy đau đớn như thế nào khi đến cả thi thể của con mình cũng không thể lấy lại được, và bởi chuyện này có liên quan đến quý tộc, không có ai dám hỏi bác ấy về những thứ khác.
“Thật sự đáng tiếc mà. Con bé vốn đã bắt đầu khỏe mạnh trở lại rồi mà.”
Những người hàng xóm nhìn vào chiếc hộp bằng gỗ đấy và bắt đầu nghĩ về việc Myne đã như thế nào vào buổi lễ rửa tội của mình và ngày hạ sinh của Kamil, và bắt đầu chia sẻ về những câu chuyện đó và những thứ tương tự.
Có lời kể rằng cánh cửa vào vùng đất của cái chết chỉ mở vào lúc bình minh, khi mà vị thần Bóng Tối và nữ thần Ánh Sáng gặp nhau, và hai cặp vợ chồng sẽ dẫn lối cho những người vừa mất ngay khi mặt trời rạng sáng. Những người quen biết những người đã khuất đó sẽ chia sẻ về những kỉ niệm của họ và trò chuyện cho đến tận đêm tối cho đến khi những người ra đi đó đã an toàn đi đến vùng đất đấy, nhưng mà Myne vốn ít khi nào giành thời gian với những người hàng xóm, vậy nên họ cũng không có nhiều điều để nói lắm.
“...Này, Lutz. Cháu vốn thân thiết với Myne mà, đúng chứ? Nói điều gì đó cho con bé ấy đi.”
Lutz nghĩ về quãng thời gian dài hai năm rưỡi mà cậu ấy đã giành với Myne. Lúc đầu, cậu ấy còn không thể đi bộ đến cổng vào. Cậu ấy muốn được làm sách nhưng lại không có cả giấy lẫn mực; cậu ấy đã cố đan những sợi cỏ lại với nhau, rồi còn làm bảng viết bằng đất sét nữa… Cuối cùng thì cậu ấy cũng đã làm được giấy, nhưng sau đó còn có rất nhiều thứ cần phải làm nữa để Myne có thể làm được sách.
“Myne luôn ngã bệnh mỗi khi cậu ấy quyết định làm điều gì đó, nhưng Myne đều luôn quyết tâm cố gắng đạt được điều mình muốn. Khi mà bọn cháu chỉ mới chuyển bước, cậu ấy chỉ bước đi đến giếng nước thì đã ngồi thở hổn hển rồi, nhưng về sau thì cậu ấy đã có thể tự mình đi vào khu rừng.”
“Đúng vậy nhỉ,... Em ấy đúng là hay làm những việc kỳ lạ nhỉ, như gọt mấy tấm bảng gỗ và nghịch với đất sét.”
“Chẳng phải hai người cũng đã bỏ gỗ vào nồi đun sôi đúng chứ, Lutz?”
Fey và bạn của cậu ta đã từng đi vào rừng với Myne, bắt đầu nói về những chuyện mà cậu ấy đã từng làm ở khu rừng. Và gia đình Lutz cũng bắt đầu nói về cô ấy nữa.
“Những món ăn mà Myne đã nghĩ ra thật sự ngon đấy.”
“Myne đã học chữ và học đếm khi giúp đỡ cho Gunther ở cổng, và con bé đã dạy lại cho Lutz nữa. Con bé đó thông minh thật.”
“Có chuyện đó à? Tôi không hề biết được gì về việc đó đấy.”
Sau khi trải qua nghi thức Rửa Tội, Lutz đã trở thành thương nhân tập sự và Myne thì trở thành vu nữ tập sự ở điện thờ, nhưng Lutz đã không hề kể công khai về chuyện đó bởi danh tính các vu nữ áo xanh của điện thờ trong mắt người dân không hề tốt chút nào. Cho đến bây giờ thì tất cả mọi người đều chỉ nghĩ là Myne đã luôn giúp việc ở cổng và xử lý giấy tờ mà Lutz mang từ Thương Hội Gilberta. Rất ít những ai biết được việc Myne đã thật sự làm kể từ nghi thức Rửa Tội của mình.
Và Lutz rất muốn kể cho mọi người biết về việc đó, nhưng cậu ấy không thể. Cậu ấy không chắc chắn rằng khi nói về việc làm sách ấy có an toàn hay không.
“Myne thật sự rất yếu ớt và chậm lớn,” Effa bắt đầu nói, tay ẵm Kamil trên tay. “Chúng tôi đã từng luôn sợ rằng con bé còn có thể không thể sống được đến ngày hôm sau. Tuuli bắt đầu biết tự lo cho bản thân hơn khi con bé mới năm thứ hai hoặc ba, nhưng Myne thì phải tận đến lúc năm tuổi. Trước đó, con bé lúc nào cũng khóc lóc về việc không công bằng khi mà chỉ có Tuuli khỏe mạnh như vậy, hay chúng tôi có thể đi khỏi nhà.” Điều đó có lẽ đã tổn thương cô ấy với tư cách làm mẹ khi mà Myne đã không được sinh ra là một đứa trẻ khỏe mạnh.
Đó chắc hẳn là Myne lúc trước, Lutz nghĩ. Myne mà cậu biết lúc này thì không bao giờ khóc hay than vãn về việc bất công cả. Cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để có thể trở nên khỏe hơn, và trong khi Myne chạy lòng vòng, mọi thứ cậu ấy làm là vì mục tiêu có thể có được sách để đọc.
“Nhưng sau khi Myne bắt đầu ngừng buồn chán về việc đó, con bé liền trở nên điên cuồng. Con bé luôn nói rằng ‘Con ghét cơ thể này!’ rồi bắt đầu lau dọn khắp cả căn nhà cho đến khi đổ bệnh. Con bé còn múa những điệu múa kỳ lạ rồi sau đó ngất xỉu, rồi còn nói rằng ăn một vài thứ nào đó sẽ giúp cải thiện sức khỏe của con bé rồi sau đó bị đau bụng,” Effa nói với một nụ cười.
… Đó là Myne mà mình biết hiện tịa. Không hề khó khăn để Lutz có thể nhớ và hình dung ra những thứ kỳ quái mà Myne đã làm.
“Trong lúc Myne ngừng khóc và làm những chuyện điên cuồng, khi đó cũng chính là lúc con bé đi vào khu rừng với Lutz. Tôi đã không trông chờ rằng Myne có thể hành động như một đứa trẻ bình thường, nhưng con bé đủ khỏe để có thể đi ra ngoài và tham gia lễ hội. Chỉ là không ngờ rằng, sau tất cả những việc đó, con bé lại bị tước đi khỏi chúng tôi như vậy…”
Nói xong lời của mình, gia đình Myne không nói nữa và liền rơi nước mắt. Tất cả mọi người xung quanh đều hiểu: đứa con gái của họ cuối cùng cũng khỏe mạnh trở lại, chỉ để bị một quý tộc của công quốc khác giết hại và cướp đi thi thể con bé. Bầu không khí im lặng bao trùm buổi tang lễ. Dưới anh đèn của ngọn lửa đang thắp sáng cả quảng trường, Gunther lặng lẽ khắc tên của Myne lên tấm bia mộ bằng gỗ, nước mắt chảy dài trên má trong khi viết.
Mọi người đều ngồi đợi đến hết đêm, thay phiên nhau ngủ một giấc. Khi hồi chuông thứ hai vang lên, các bà vợ bắt đầu phân phát bánh mì và trà; có luật cấm không được ăn chính trước khi buổi tang lễ kết thúc.
Sau khi kết thúc bữa ăn sáng đạm bạc, họ vác chiếc mộ gỗ và hướng về điện thờ. Họ còn phải báo cáo lại người đã mất, và nhận lấy một chiếc mề đay để được phép mai táng. Thông thường thì sẽ là các linh mục áo xám đảm nhiệm cho cái chết của cư dân thành phố, nhưng vì lý do nào đó mà ngài Trưởng Thần Quan lại có mặt ở đó.
“Một đứa trẻ bảy tuổi sinh vào mùa hè tên là Myne ư? Được rồi.”
Sau khi để cho họ đợi ở nhà nguyện một lúc, ngài Trưởng Thần Quan quay lại với tấm mề đay bạc trên tay, rồi đưa cho Gunther. Nó là cái mà Myne đã ấn máu của con bé vào trong đợt nghi thức Rửa Tội. Tấm mề đay được dùng để thể hiện rằng chính quyền đã cho phép việc chôn cất, và có thể được dùng để làm một tấm bia mộ thay thế nếu những thường dân ấy quá nghèo.
Với tấm mề đay trên tay, họ tiến về khu nghĩa trang nằm ở ngoài thành phố. Những người đàn ông mang vác đi nhanh hơn mọi lần vì chỉ cần phải vác chiếc hộp nhẹ bất thường đấy. Không khí ở đó cũng im ắng hơn mọi lần, bởi mà không ai ở đây biết rõ Myne cho lắm.
Bọn họ chôn cất chiếc mộ ở phía góc nghĩa trang mà xa đường vào nhất. Việc chôn cất không mất nhiều thời gian bởi chiếc mộ rất nhỏ gọn. Gunther ấn tấm mề đay lên tấm bia mộ mà ông ấy vừa mới khắc lên. Chiếc mề đay dính chặt vào tấm bia, rồi ông ấy đâm xuống đất để cho chiếc bia mộ đứng vững, giống như những tấm bia mộ xung quanh.
Mộ dành cho những người giàu đều có được viết chữ lên đó, nhưng mà chỉ một số ít những những người nghèo có thể đọc chữ được, những tâm bia mộ ở xung quanh đều không có chữ viết - bọn họ sẽ nhận dạng những tấm bia mộ dựa vào hình dáng hay nơi mà tấm mề đay được đặt vào. Tuy nhiên, mộ của Myne thì lại có dòng chữ “Đứa Con Gái Yêu Quý Của Chúng Tôi” ở dưới chỗ tấm mề đay.
Sau khi việc mai táng kết thúc, buổi tang lễ đã hoàn tất. Thường thì sẽ bàn luận về tài sản di trúc nếu như cậu ấy là trưởng gia của một gia đình nào đó, nhưng tất cả những điều đó đều không xảy ra với Myne, khi mà cậu ấy mất sớm không lâu sau lễ rửa tội.
Mọi người liền quay trở về đời sống thường ngày của mình. Lutz cũng quay trở lại với lịch trình của mình: cậu rời khỏi nhà, chạy xuống bậc thang, đi qua giếng nước, và lại đi lên một vài bậc thang rồi gõ cửa. Cánh cửa được mở ra bởi Tuuli, vẻ bối rối hiện lên trên khuôn mặt.
“Chào buổi sáng, Lutz. Có chuyện gì xảy ra ư?”
“Có chuyện gì ư…? À rồi!” Bây giờ Myne đã là Rozemyne, cậu sẽ không cần phải đi cùng với cô ấy đến điện thờ. Cậu sẽ không cần phải luôn có mặt để giữ không cho cô ấy đi lang thang khắp nơi nữa. Cậu sẽ không cần phải lo cho sức khỏe của cô ấy nữa. Cậu sẽ không cần phải làm thứ gì cho cô ấy nữa. Cậu cũng sẽ không cần phải ôm cô ấy mỗi khi cô ấy cần được ôm nữa. Cậu ta sẽ không còn ở đó mỗi khi cô ấy gặp rắc rối và để vai tựa cho cô ấy mà khóc nữa. Không còn việc gì để cậu ta đến đây nữa.
“...Myne thật sự đã đi rồi, nhỉ?” Một phần trong cậu ấy vẫn trông chờ rằng Myne vẫn còn ở đây, nhưng với thân phận là Rozemyne, cô ấy sẽ cần phải sống đúng với tư cách là con gái của đại công tước. Myne đã không còn nữa, và bây giờ cô ấy là Rozemyne, sẽ một lần nữa không còn là một cô bé mà Lutz luôn biết và dành nhiều thời gian của mình bên cạnh nữa.
Mãi đến bây giờ, Lutz mới thật sự nhận ra là Myne đã đi mất rồi. Cậu ta run rẩy, và dòng nước mắt được giữ lại từ buổi tang lễ bỗng chốc tuôn trào. Tuuli nhẹ nhàng xoa lên đầu cậu cho đến khi cậu ta bình tĩnh lại, giống như những lần mà cô ấy thường làm cho Myne.“Lutz, em vẫn còn có thể nói chuyện với Myne qua công việc, đúng chứ?”
“...Em vẫn có thể, nhưng cậu ấy sẽ không còn là Myne như trước nữa.”
“Điều đó đúng là vậy. Nhưng Myne đã bảo là cho dù sau này nếu thậm chí em ấy còn không thể nói chuyện với chúng ta như bình thường, em ấy ít nhất vẫn muốn nhìn thấy bọn chị,” Tuuli lẩm bẩm, nghĩ về cuộc trò chuyện cuối cùng của cô ấy với Myne. Cô ấy không thể gọi tiếng gia đình với họ nữa, nhưng Myne vẫn muốn họ có thể sống tốt. Nếu vậy thì, cô ấy sẽ muốn nói chuyện với Lutz, cho dù có là về công việc chăng nữa.
“Lutz nè, hôm nay em có thể đưa chị đến Thương Hội Gilberta được không?”
“Hả? Chị muốn làm gì?”
“Chị muốn giữ lời hứa cuối cùng của mình với Myne,” Tuuli sau đó vào phòng ngủ của mình. Cô ấy quay lại với chiếc giỏ mà Myne luôn mang bên mình, bên trong là món đồ chơi mà cô ấy đã làm cho Renate và bảng ghi của Myne nữa. “Chị đã hứa là sẽ làm việc cho xưởng may của cô Corinna, trở thành một thợ may xuất sắc, và làm quần áo cho em ấy. Chị sẽ cần phải đến gặp cô Corinna để chị có thể làm được điều đó nhỉ. Em cũng còn lời hứa của riêng mình với Myne, đúng chứ?”
Câu hỏi của Tuuli khiến Lutz nhớ lại những điều mà cậu từng nói với Myne. Cậu đã hứa rằng sẽ cùng làm và bán sách với cô ấy. Cậu đã hứa rằng mình sẽ làm tất cả mọi thứ mà cô ấy nghĩ ra.
“...Có vẻ như bây giờ không phải là lúc để ngồi khóc nữa.” Cậu ấy phải làm thật nhiều sách đủ để Myne có thể giành cả ngày nằm lì ở trong phòng mà đọc chúng.
Lutz mắt mở to và vớ lấy những món đồ của mình, và cùng với Tuuli ở bên cạnh, mở cánh cửa nặng nề bước ra bên ngoài.