“Nếu như con chuẩn bị được rửa tội với thân phận là con gái của Karstedt, con cần một cái tên mới,” ngài Trưởng Thần Quan chủ động nói, phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng lúc này. Tôi liền chợp mắt bàng hoàng, không hiểu lý do vì sao.
“Tên mới ư?”
“Đúng đấy, tên của nhóc lúc này nghe không được hay cho lắm,” Sylvester cũng tán thành.
Thường thì quý tộc sẽ cần có một cái tên dài chứ không được ngắn như của tôi, và điều đó có nghĩa là tất cả những quý tộc mà tôi sẽ phải gặp ngoài ý muốn của mình cũng sẽ có những cái tên rất dài. Nói thật thì, tôi không có hy vọng gì mình sẽ có thể nhớ được hết tên của tất cả bọn họ.
Nhưng dù sao thì mình cũng đã ghi nhớ được những cái tên dài vô cùng của các vị thần, chắc là sẽ ổn thôi nhỉ?...Hy vọng là thế.
“Tên lý tưởng của nhóc sẽ là cái mà có thể gọi tắt thành “Myne” như là biệt danh vậy. Điều đó sẽ giúp chúng ta có thể giải thích những nghi ngờ khi có người từ Thương Hội Gilberta vô tình gọi tên thật của nhóc. Myne, nhóc có ý tưởng gì chứ?” Sylvester hỏi.
Tôi liền có nghĩ ra một cái tên mới mà có “Myne” trong đó, nhưng đáng buồn là tôi không có ý tưởng gì trong đầu cả.
“...Con chỉ có thể nghĩ tới những cái tên như ‘Mynenigou’, ‘Aratamyne’, và ‘Akaimyne’”
“Chúng đều nghe khá lạ. Ta đoán là nó có ý nghĩa đặc biệt với con nhỉ?” ngài Trưởng Thần Quan hỏi với khuôn mặt nhăn lại bàng hoàng. Đúng như ngài ấy nói, tôi đã dùng tiếng Nhật từ hồi còn là Urano, vậy nên không có ai hiểu được cái mà tôi đang nói.
“Chúng lần lượt có nghĩa là ‘Myne Hai’, ‘Myne Mới’, và ‘Myne Đỏ’.”
“Tại sao lại có ‘Myne Đỏ’ ở đây chứ? Màu tượng trưng của nhóc sẽ là màu xanh dựa trên ngày sinh, hay xanh đậm từ mái tóc, hay có thể là vàng từ đôi mắt của nhóc. Tại sao nhóc lại chọn màu đỏ chứ?”
“Bản thân con cũng không rõ vì sao lắm, nhưng mà màu đỏ thường tượng trưng cho những người kiểu mạnh mẽ và nhanh nhạy.”
Sylvester liền nhìn tôi khó hiểu, cái đó tôi đã dựa trên những gì mà người bạn thời thơ ấu khi còn là Urano kể cho tôi, vậy nên tôi cũng không dám khẳng định chắc chắn về điều đó. Mẹ tôi hoàn toàn thích thú với cơn sốt "đồ lót đỏ may mắn" vào thời của bà ấy (???[note41371]), vậy nên điều đó hẳn là một trong những lý do mà tôi trong tiềm thức hình thành liên hệ giữa màu đỏ với sức mạnh.
Tình cờ màu, quần lót màu đỏ được cho là thích hợp cho những ngày quan trọng. Mẹ tôi đã đưa cho tôi một cặp quần lót màu đỏ cho kỳ kiểm tra đại học, nhưng tôi lại thấy quá xấu hổ trước tình cảm của mẹ đẻ mà có thể mặc chúng. Tôi cuối cùng cũng may mắn vượt qua kỳ thi, và khi ấy mẹ lại càng có thêm niềm tin về quần lót màu đỏ, tôi thực chất đã quần mang chiếc quần lót màu xanh dương nhạt xuống kỳ kiểm tra cơ.
Con xin lỗi vì đã không vâng lời mẹ.
Trong khi tâm trí tôi lẩng quẩng, Sylvester liền mở to mắt mà sốc với câu nói của tôi. “Từ từ đã! Ta mới là người khó hiểu ở đây đấy. Màu đỏ là màu của sức mạnh?! Nếu nói về sức mạnh, thì còn màu gì khác ngoài màu xanh dương, màu của thần Leidenschaft ư?!”
Karstedt liền đặt tay lên trán, và khuôn mặt ngài ấy tỏ vẻ bàng hoàng. “Đỏ là màu của ngài Geduldh, vị nữ thần Đất. Nó tượng trưng cho sự nhiệt thành và lòng trắc ẩn, là đức tính của phái nữ, nhưng nó không cùng ý nghĩa gì với cái mà cháu nghĩ đâu.”
…Vâng, vâng. Mình đoán là chuyện sẽ như thế này khi có xung đột giữa hai nền văn hóa phát triển độc lập lẫn nhau.
Mục tiêu của tôi là tạo một hình ảnh một tôi mới, mạnh mẽ và khỏe mạnh hơn lúc trước, nhưng có vẻ không có ai ở đây hiểu được điều đó.
Ngài Trưởng Thần Quan liền lườm tôi, ngón tay chạm nhẹ lên trán.
“Con nên nhớ là sức mạnh và sự nhanh nhạy đều không phù hợp cho tên của một người phụ nữ. Cái ý thức về kiến thức đời sống của con lại một lần nữa tệ đến mức kinh ngạc. Cần ta phải nhắc lại rằng đây là cái tên mà con sẽ phải dùng cho suốt cuộc đời của mình? Suy nghĩ kĩ càng hơn đi, con ngốc này.”
“...Con xin lỗi. Nhưng nói thật thì con thật sự không biết quý tộc thường có tên như thế nào, hay cách thức mà họ đặt tên cho mình, vậy nên con thật sự chịu thua về việc này.”
Khi mà nói đến việc đặt tên ở Nhật Bản thì, chúng tôi có khi thường dùng một phần tên của cha mẹ đứa trẻ, hay để cho đền thờ địa phương đặt, hay có khi dựa trên truyền thống của gia đình. Tôi thật sự không có ý tưởng gì về việc đặt tên của mình cả, và khi tôi xin hỏi ý kiến, Sylvester, Karstedt và Trưởng Thần Quan đều tỏ ra bối rối.
“Một số người dùng tên của tổ tiên họ hay những vĩ nhân vĩ đại trong lịch sử, nhưng việc đó không có quy định rõ ràng nào cả,” Sylvester giải thích. Tôi gật đầu, đắm chìm dòng suy tư của mình, và lúc đó thì Karstedt gãi chiếc cằm của mình mà nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn về phía tôi.
“Nếu như chúng ta mượn tên của cha mẹ cháu thì… hay là chúng ta lấy âm tiết ‘Roze’ từ
‘Rozemary’ để đặt cho cháu thành ‘Rozemyne’?”
“Tuyệt đấy! Nghe nó đúng như tên của một tiểu thư quý tộc thật. Cháu thích nó lắm. Cái đó còn dễ thương và nghe nữ tính hơn bất kỳ cái tên mà cháu có thể nghĩ được.”
“Có vẻ như con sẽ cần phải học cách cảm nhận thẩm mỹ cho tốt hơn, Myne,” ngài Trưởng Thần Quan nói với miệng mỉm cười sau khi ngài ấy đứng dậy. Ngài ấy có lẽ sẽ đảm nhiệm việc viết bản hợp đồng để đổi tên của tôi và cả hợp đồng nhận nuôi mà chúng tôi đã bàn luận trước đó trước khi gia đình của tôi đến.
Không lâu sau khi ngài ấy hoàn thành các bản hợp đồng, chúng tôi liền nghe tiếng chuông rung nhẹ từ bên ngoài.
“Các người có thể vào,” ngài Trưởng Thần Quan cho phép, và một người hầu cận đứng đợi ở ngoài liền mở cánh cửa. Fran hộ tống khách vào trong phòng trong khi Arno thì thông báo với những câu từ dài loằng ngoằng của quý tộc. Tuuli đang nắm tay của Cha, và Mẹ thì đang bế Kamil trên một cái khố.??
“Myne!” Tuuli liền bỏ tay của Cha và chạy về phía tôi, khuôn mặt phấn khởi mà nhảy vồ vào tôi.
“Tuuli!” Tôi liền ôm chặt chị ấy, và sau khi ôm chặt tôi một lúc, chị ấy liền buông tôi ra và bắt đầu kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.
“Cha đã bị thương rất nặng khi đi đến chỗ bọn chị với vẻ mặt rất đáng sợ. Ông ấy còn bảo Mẹ đưa Kamil đến điện thờ nữa, nên là chị đã sợ có chuyện gì xấu đã xảy ra với em, Myne. Thật may khi mà em không sao.”
Chị Tuuli, ngây thơ vô tội, chỉ mừng vì tôi đã an toàn thôi, nhưng Mẹ thì lại hiểu rõ tình huống mà họ đang phải đối mặt lúc này khi mà bà ấy nhìn thấy ngài Trưởng Thần Quan và những quý tộc khác trong phòng. Mẹ liền nhắm mắt ngưng dòng nước mắt lại và quỳ xuống, hai tay vẫn đang bế Kamil.
“Tuuli, ở đây có quý tộc đấy. Con cần phải quỳ xuống,” Cha nói, tay đặt nhẹ lên vai của chị ấy và rồi ông ấy cũng quỳ xuống. Chị Tuuli thì chợp mắt bàng hoàng và nhìn xung quanh phòng, và ngay khi nhìn thấy ba người đàn ông ăn mặc sang trọng đang thản thư ngồi trên bàn, chị ấy liền vội quỳ xuống.
“Arno, Fran - đi ra ngoài.” Ngài Trưởng Thần Quan lệnh cho tất cả linh mục áo xám đã hộ tống gia đình của tôi ra ngoài, chỉ còn chúng tôi trong phòng. Cánh cửa được đóng kín lại, và Sylvester - người có quyền lực lớn nhất ở trong phòng - thản nhiên vẫy đôi tay của mình.
“Ngồi đi. Ta cho các ngươi được phép nói.”
“Thật là vinh dự cho chúng tôi, thưa ngài.” Cha liền tạo dáng chào của một người lính trước khi ngồi xuống bàn. Mẹ cũng từ từ tiến về chỗ ngồi của mình. Chị Tuuli thì nhìn xung quanh mà căng thẳng, ý thức được áp lực lúc này, rồi ngồi kế bên tôi.
Sylvester liền bắt chéo chân và thở dài sau đó nói.
“Tình huống lúc này đã buộc ta phải nhận nuôi Myne và thu nhận Myne vào gia đình của ta.”
“...Vâng.”
“Hãy coi như đứa trẻ thường dân tên Myne đã chết ở đây.”
Tuuli liền ngẩng đầu lên và nhìn tôi, mặt tái lại. “Đây là lỗi của chị đúng không?! Tại chị mà em mới bị bắt cóc, đúng chứ?!”
“Không đâu, Tuuli. Người chủ mưu vốn ở điện thờ từ sẵn rồi, vậy nên em cũng sẽ bị tấn công cho dù chị không có đến đón em.” Tôi tuyệt vọng cố giải thích mọi chuyện để chị ấy không phải tự đổ lỗi cho bản thân mình. Tôi nói cho chị ấy biết mọi chuyện đã trở nên nguy hiểm đến nỗi buộc tôi phải đả thương một quý tộc, điều mà được coi như là tội ác và sẽ khiến gia đình và hầu cận của tôi bị liên lụy. “Nếu như nói ai có lỗi, thì em mới là người đã khiến cho chị liên lụy… Chị có sợ không, Tuuli?”
“Chị sợ… Đúng là vậy, nhưng mà… em được nhận nuôi gì cơ…?” Tuuli liền cúi mặt xuống, nước mắt bắt đầu chảy ra. Tôi liền vương tay tới và xoa đầu chị ấy.
Sylvester nhìn về phía Tuuli, khuôn mặt nhăn nhó tội lỗi hiện lên được một phút chốc trước khi anh ấy quay lại với vẻ uy nghiêm của một đại công tước. “Myne cần phải trở thành con gái của một công tước để ta có thể nhận làm con nuôi. Các ngươi, gia đình của con bé, là vấn đề lúc này. Ta có thể cân nhắc mà giết bọn ngươi để cho kế hoạch được trơn tru, nhưng chắc chắn rằng điều đó sẽ khiến cho Myne càng trở nên điên cuồng hơn, ta quyết định là sẽ tha mạng cho các ngươi. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa các ngươi vẫn sẽ có thể gặp nhau với tư cách là thành viên trong gia đình.”
Lời tuyên bố thẳng thừng của Sylvester liền khiến cho mọi người trong gia đình tôi giật người mà sốc. Họ mở to mắt mà nhìn trừng trừng vào anh ấy, đôi môi run rẩy.
“Công Xưởng Myne vẫn sẽ được duy trì và tiếp tục công việc làm giấy, sách và các sản phẩm khác. Con bé vẫn sẽ ở lại
với phòng riêng của mình trong điện thờ, vậy nên nếu các ngươi ký bản hợp đồng này thì sẽ có thể gặp con bé trong công việc làm ăn. Ta chỉ có thể cho phép đến như thế,” Sylvester liền đưa ra bản hợp đồng ma thuật - cái mà ngài Trưởng Thần Quan vừa mới hoàn thành. “Myne, nhóc đọc cho bọn họ đi. Họ sẽ tin nhóc hơn bất kỳ ai trong bọn ta.”
Đa số thường dân sẽ không biết đọc chữ, dẫn tới có một số trường hợp mà có người bị lừa vào những điều lệ bất lợi cho mình. Tôi được nghe rằng từng có cả những thương nhân phải chịu khoản lỗ lớn khi đã không hiểu được những khoản hở trong điều lệ mà các quý tộc đã bí mật luồn vào. Vậy nên những người mù chữ đấy cần phải có ai đó đáng tin cậy để thể đọc bản hợp đồng cho họ.
Tôi liền đứng dậy và vương người đến chỗ có bút và mực được bày ra. Sylvester, Karstedt và ngài Trưởng Thần Quan thì đang ở phía bên trái của tôi, trong khi gia đình của tôi thì ở bên trái. Tôi cầm bản hợp đồng lên trong khi lướt nhìn bọn họ, rồi một cơn đau ập đến; nó đau đớn đến nỗi tôi còn ép mình phải đọc cho thật lớn bản hợp đồng được viết để chia cách tôi khỏi gia đình.
“Myne sẽ được coi như là đã chết. Vậy nên từ nay về sau, hai bên cam đoan sẽ không coi hay gặp bên kia với tư cách là gia đình. Myne sẽ phải được đối xử như một quý tộc. Đây là những điều khoản của bản hợp đồng này.” Tôi đặt tờ giấy xuống bàn và nhìn về phía chị Tuuli, người đang đứng xa tôi nhất lúc này, bắt đầu khóc.
“Nếu như chị ký cái này, em sẽ không còn là em gái của chị nữa, đúng không?”
“Chúng ta sẽ không còn là chị em nữa nếu như chị ký nó.” Bản hợp đồng mục đích chủ yếu là để cho chúng tôi còn cơ hội được gặp mặt nhau; việc nhận nuôi của tôi là đã không thể tránh khỏi rồi.
“Chị không muốn!”
“Em cũng thế, nhưng em thật sự không muốn để chị gặp nguy hiểm lần nào nữa. Chị may mắn sống sót được lần này, nhưng liệu có lần sau không. Họ còn có thể nhắm vào Kamil và Mẹ nữa… Tất cả đều là do em…”
Vẻ mặt như bị ma ám hiện lên khuôn mặt chị Tuuli vốn đã tái đi rất nhiều. Chị ấy hẳn là đang nhớ tới nỗi sợ lúc bị bắt cóc. Chưa kể vừa mới đây chị ấy còn bị một con dao kề vào cổ mình; điều lẽ nhiên khi mà chị ấy hoảng sợ khi phải chịu đựng như thế.
“Em không muốn để liên lụy tới gia đình của mình nữa. Xin chị hiểu cho em, Tuuli. Đây là để cho em có thể bảo vệ chị.”
“Nhưng…” Chị Tuuli mím môi lại, không thể đồng ý được với tôi. Tôi cũng muốn khóc nữa. Tầm nhìn của tôi bị nhòe đi, và có dòng nước mắt chảy xuống má của tôi.
“Chị Tuuli, làm ơn. Viết tên chị lên đi. Nếu chị không viết, chúng ta sẽ không được phép gặp nhau nữa. Kể cả khi em không còn là thành viên trong gia đình, khi mà em không được cất tiếng gọi chị là chị nữa, em ít nhất cũng muốn được nhìn thấy chị. Em không muốn chúng ta phải chào tạm biệt vĩnh viễn nữa đâu.”
“Gì chứ?” Chị Tuuli sốc mà nhìn chằm chằm vào tôi, rồi đột ngột đứng dậy và chạy tới chỗ tôi, nước mắt rơi xuống trên đường đi. Tôi liền ôm lấy chị ấy.
“Em sẽ cố gắng làm thật nhiều sách và đồ chơi cho chị và Kamil, nhé? Chị nhớ đến thăm điện thờ và khu viện trưởng của em. Chỉ cần cho em được nhìn thấy mặt chị thôi. Em muốn biết những chuyện chị đã làm.”
“Myne. Đừng khóc,” Tuuli ôm chặt tôi hơn và giọng như thắt cổ nói, ngừng giữa câu trong khi lau đi nước mắt. “Chị sẽ đến…thăm em ở điện thờ. Chị sẽ cố gắng hết sức… và học chữ nữa… để chị có thể… đọc sách của em. Được chứ?”
“Vâng. Em cũng muốn chị đến thăm để lấy những món đồ chơi và những cuốn sách về nhà nữa. Kamil chưa thể đi đến điện thờ cho tới lễ rửa tội của em ấy được, vậy nên em cần chị đưa em ấy những món quà của em.” Tôi nhìn lên mặt chị Tuuli, hơi ấm chị ấy làm cho khuôn mặt méo mó của tôi nở miệng cười.
Tuuli liền lau nước mũi rồi đáp lại. “Đương nhiên rồi. Chị sẽ mang quà của em về cho em ấy.”
“Mà còn nữa, chị sẽ gia nhập xưởng may của cô Corina đúng chứ? Nếu chị cố gắng nâng cao khả năng của mình và trở thành một thợ may xuất sắc, em sẽ đặt quần áo từ chị. Em muốn được chị may bộ quần áo cho mình, Tuuli.”
Mong muốn của tôi đã làm dịu đi đôi mắt đã sưng đỏ của Tuuli, và chị ấy liền gật đầu. “Chị hứa. Chị sẽ may quần áo cho em, bất kể có chuyện gì xảy ra.”
“Em yêu chị, Tuuli. Em thật tự hào khi đã có một người chị như chị.”
Chúng tôi ôm chặt nhau một lần nữa, rồi Tuuli ký vào bản hợp đồng, khóc nức nở trong khi ký. Chữ ký của Tuuli ấy đã có, và chị ấy quay về chỗ ngồi của mình, tay vẫn đang lau khuôn mặt nhem nhuốm.
“Myne.” Mẹ liền đứng lên khỏi ghế, đưa Kamil đang nằm trong khố sang cho Cha. Bà ấy liền quỳ kế bên tôi trong lúc tôi đang đứng kế bên tờ giấy, và sau khi quỳ xuống thì Mẹ liền ôm tôi vào lòng. Có lẽ là do mùi sữa mẹ vẫn còn đọng lại, tôi được bao quanh bởi hương thơm ngọt ngào và đầy hoài niệm và rồi tôi cũng khoác tay ôm bà ấy.
“Mẹ…” tôi không thể nghĩ được lời để nói trong khi ôm chặt lấy Mẹ. Vì tôi vẫn còn đứng yên trong im lặng, giọng nói đầy sự lo lắng của mẹ thì thầm vào tai tôi.
“Vẫn còn quá sớm để con có thể rời xa cha mẹ.”
“Con xin lỗi Mẹ.” Mẹ ôm chặt tôi đến nỗi tôi còn có thể nghe được nhịp đập của tim bà ấy trong lúc nói. Tay mẹ xoa mái tóc tôi giống như những lần bà ấy hay làm vào ban đêm khi chúng tôi đi ngủ, và Mẹ liền gửi lời nhắn nhủ.
“Bảo trọng nhé, Myne. Con lúc nào cũng luôn đổ bệnh cả. Nhớ là hãy nhờ đến sự giúp đỡ của những người xung quanh khi con cần. Nghe theo những gì họ nói để con không trở thành gánh nặng cho họ. Và đừng có tùy tiện làm theo những gì mình muốn. Luôn nhớ phải giúp đỡ người khác, nhưng đừng có lợi dụng lòng tốt của người khác.”
Thường thì tôi sẽ tỏ ra chán nản mà không tập chung, nhưng nhận ra rằng mình sẽ không còn được Mẹ nhắc nhở nữa khiến tim tôi thắt lại. Tôi gặng gật đầu, vẫn còn ôm chặt Mẹ, và lắng nghe từng lời một, nhưng rốt cuộc thì Mẹ nói nhiều đến nỗi bà ấy đã lặp lại lời đã nói. Điều đó xém nữa đã làm tôi bật cười.
“Và cuối cùng, còn một điều nữa.”
“Còn cái gì nữa ư?” Tôi nhìn lên, thực ra tôi đã để lộ ra một chút tiếng cười khúc khích. Nụ cười của Mẹ tắt dần, và tôi có thể thấy dòng nước mắt của bà ấy chảy lên khuôn mặt của tôi.
“Đừng có ép bản thân quá mức. Cố gắng giữ cho mình được an toàn và hạnh phúc. Mẹ yêu con, Myne. Myne yêu quý của mẹ.”
“Con cũng yêu Mẹ nữa.”
Mẹ để cho tôi ôm thêm một lúc lâu, và rồi buông tôi ra và đứng dậy.
“Mẹ, mẹ có cần con… Mẹ cần con viết tên của mẹ không?” Cha thì có thể tự ký tên của mình nhờ vào công việc của mình, và tôi đã dạy cho chị Tuuli cách viết khi mà chị ấy đến học ở điện thờ. Tôi không chắc rằng Mẹ có biết viết hay không, nhưng rốt cuộc thì bà ấy lắc đầu.
“Mẹ đã học với Tuuli suốt mùa đông; mẹ cũng muốn có thể đọc được những lá thư mà con đã gửi nữa. Mẹ vẫn chưa viết được nhiều lắm, nhưng ít nhất thì mẹ có thể viết được tên tất cả mọi người rồi.” Mẹ liền nở một nụ cười xấu hổ và cầm lấy cây bút rồi sau đó viết tên của bà ấy và của Kamil với bàn tay vẫn còn run rẩy. Sau khi viết xong, cũng như Tuuli, bà ấy liền ấn máu của mình lên bản hợp đồng.
Cha liền tiến về phía chúng tôi, vẫn đang giữ Kamil trong chiếc khố; ông ấy có lẽ muốn đưa Kamil cho Mẹ, khi mà bà ấy chỉ đứng dậy chứ không quay về chỗ ngồi của mình.
“Ưm… Cha. Con có thể bế Kamil chứ?”
“Được chứ.” Cha liền lấy chiếc khố ra, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Mẹ để mà tay của ông ấy vẫn còn có thể giữ vững, và bế Kamil ra cho tôi.
Tôi cuối cùng cũng biết bế em ấy cho đúng, và đôi mắt thằng bé mở ra khi tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của em ấy. Mùi thơm của trẻ em từ Kamil rưng rưng mũi tôi khiến tôi vương má mình xoa vào má của em ấy; tôi hít một hơi thật sâu, và hôn vào vùng trán của em ấy. “Chị nghĩ là em sẽ không nhớ chị đâu, nhưng chị sẽ cố gắng làm thật nhiều sách cho em. Nhớ là phải đọc hết cho chị nhé, được chứ?”
Tôi trả Kamil lại cho Mẹ sau khi em ấy cất tiếng khóc. Chần chừ được một lúc, Mẹ liền cắt một vết nhỏ trên ngón tay em ấy, rồi ấn vào tên của em ấy sau khi Kamil khóc vì đau.
Mẹ rời đi trong khi dỗ dành Kamil, để tôi lại một mình với Cha. Ông ấy ôm tôi bằng tay phải của mình khi mà vết bỏng trên tay trái ngăn không cho ông ấy có thể di chuyển bàn tay trái của mình được một chút.
“Cha, tay cha có ông không? Nó đau đúng chứ? Con xin lỗi… Vì con mà Cha bị thương thế này.”
“Không đâu. Ta là Cha của con, nhưng ta lại không đủ mạnh… ta không thể bảo vệ được con. Ta xin lỗi, Myne.” Cha gầm gừ nói, khuôn mặt tỏ ra đầy hối hận rồi hai dòng nước mắt chảy xuống bến má ông ấy. Tôi cảm thấy ông ấy ôm chặt tôi hơn nữa, tôi liền lắc đầu lia lịa.
“Không có đâu, Cha đã bảo vệ con cả cuộc đời này rồi. Nếu như con có kết hôn, con mong người đó có thể mạnh mẽ được như Cha.”
Nghe được điều đó Cha liền nhăn mặt lại mà lắc đầu, rồi vừa cười vừa khóc. “Myne, nếu như cái người mà con kết hôn không đủ sức bảo vệ cho con, ta sẽ tự tay đánh chết tên đó.”
“Biết rồi, biết rồi. Con biết là Cha sẽ luôn có mặt vì con mà.” Tôi cũng ôm chặt ông ấy hơn, và Cha ấp mặt của mình vào vai tôi.
“Đúng là vậy nhỉ… Ta đã luôn muốn được nghe con gái của ta nói như vậy, nhưng giờ thì ta đã được nghe rồi và con cũng chuẩn bị rời xa khỏi ta, điều đó thật sự đau đớn hơn bất kỳ thứ gì trên đời này.”
Cha đã bảo vệ và nuôi dạy tôi suốt cuộc đời này, và tôi không thể nào không khóc được. “Con sẽ có một cái tên mới, và con sẽ không thể gọi Cha là ‘Cha’ được nữa, nhưng… con sẽ mãi là con gái của Cha. Con sẽ bảo vệ thành phố này, và Cha, và mọi người nữa. Con hứa.”
“Myne.” Cha ôm chặt tôi hơn nữa, và tôi không thể nào ngăn dòng cảm xúc đang bùng nổ bên trong tôi. Chiếc nhẫn mà ngài Trưởng Thần Quan đã đưa cho tôi liền phát sáng khi mà mana của tôi được đổ vào.“Cái gì?!”
“Myne!”
Cha ngạc nhiên mà lùi lại, bàng hoàng nhìn giữa chiếc nhẫn đang phát sáng của tôi và ba vị quý tộc đã đứng dậy với chiếc đũa phép trên tay.
“Myne, kìm nén mana của con lại!”
“Không. Đây là do tình yêu thương của con dành cho gia đình của mình, vậy nên con muốn dụng vì họ,” tôi lẩm bẩm. Chiếc nhẫn ngày càng phát sáng hơn, và môi tôi như thể tự ý niệm chú.
“Hỡi Đức Vua cùng Nữ Hoàng quyền năng của bầu trời vô tận, hỡi Vị Thần của Bóng Tối cùng Nữ Thần của Ánh Sáng; Hỡi Ngũ Bất Diệt Thần cai trị cõi phàm trần, Hỡi Nữ Thủy Thần Flutrane, Hỏa Thần Leidenschaft, Nữ Phong Thần Schutzaria, Nữ Địa Thần Geduldh, Vị Thần của Sự Sống Ewigeliebe; Con cầu xin các ngài hãy lắng nghe lời cầu nguyện của con và ban cho con những phép lành của ngài.” [note41370]
Tôi từ từ dang hai tay ra, và những tia sáng vàng mờ nhạt lung linh bay ra khỏi chiếc nhẫn sau khi tôi gọi lên tên của từng vị thần. Tôi nhìn giữa những tia sáng mana của tôi mà tiếp tục niệm chú, để gia đình tôi được phù hộ hết mức có thể khi không còn tôi nữa.
“Tôi hiến dâng các ngài con tim, lời cầu nguyện và tấm lòng của mình, và cầu xin được các vị thần che chở. Cho những người con yêu quý có sức mạnh để đạt được mục đích của họ, sức mạnh để đánh bại cái xấu, để chữa lành cho vết thương của họ, và để có thể vượt qua mọi thử thách và gian khổ.”
Một chùm tia sáng màu vàng phủ khắp căn phòng, và bắt đầu rơi xuống như những bông tuyết phát sáng. Ánh sáng đó không chỉ rơi trên gia đình của tôi; tôi có thể thấy một phần tia sáng bay ra khỏi căn phòng, hẳn là cho những người quý giá với tôi.
“Vết bỏng đã lành rồi…” Cha nói, vùng vẫy cánh tay trái đã được chữa lành.
“Đó là phép chữa lành của Flutrane.”
“Myne, ta vô cùng tự hào khi có một đứa con gái như con. Dùng sức mạnh mà con có được cho đúng, và bảo vệ thành phố này.”
“Con sẽ không dùng chúng để làm bất kỳ điều gì khiến Cha nổi giận đâu, con hứa.”
Sau khi chạm nắm tay với Cha, ông ấy quay sang bản hợp đồng và rồi ký lên, đôi bàn tay ông ấy run rẩy khi viết lên cái tên của mình. Ông ấy sau đó dùng dao tạo một vết cắt trên ngón tay và ấn vào bản hợp đồng, sau đó cúi đầu xuống đất mà nghiến răng.
Tôi cầm chiếc bút trên tay và nhìn từng người một trong gia đình mình. Mắt chị Tuuli đỏ lòm nhìn tôi; Kamil thì không còn khóc nữa, có lẽ do tôi đã niệm phép chữa cho vết cắt của em ấy; Mẹ thì thầm khóc không ra tiếng, ôm Kamil trước ngực trong khi theo dõi tôi; và cuối cùng thì, Cha đang đứng kế bên tôi, đầu ông ấy cúi xuống và một tay che đi mắt của mình.
“Cha, Mẹ, Tuuli, Kamil. Con yêu mọi người.”
Trước mặt tôi là hai bản hợp đồng tất cả; một cái là ngăn tôi không được gọi họ là gia đình nữa, và một cái là để đổi tên tôi từ Myne sang “Rozemyne”. Tôi nghiến chặt răng mà ký một cách dứt khoát, rồi giơ bàn tay ra cho Cha. Vừa khóc nhưng cũng kiên cường chấp nhận số phận, ông ấy cắt một vết nhỏ trên ngón tay của tôi, và tôi ấn máu của mình lem lên cả hai bản hợp đồng cùng lúc. Ngay tức khắc, chúng liền bốc cháy thành ngọn lửa vàng kim và tan biến, cùng với chữ ký của mọi người.
“Bản hợp đồng đã được phong ấn. Trước mặt chúng ta lúc này là Rozamyne, con gái của một công tước,” Sylvester nói trong khi gia đình của tôi vẫn còn đang ngạc nhiên trước ngọn lửa bùng lên đột ngột đấy. Họ liền cúi mặt xuống sàn, rồi chân quỳ xuống.
“Vậy chúng tôi xin được phép ra về.”
“Xin hãy bảo trọng, tiểu thư.”
“...Chào tạm biệt.”
Giờ thì tôi đã là con gái của một công tước, chúng tôi không còn có thể đối xử nhau ngang hàng được nữa. Họ không hiểu cúi đầu là cái gì - văn hóa chào hoàn toàn khác biệt- nhưng tôi cũng không quan tâm; tôi bẻ hông xuống một góc chín mươi độ và cúi đầu thật thấp, hy vọng có thể truyền đạt được sự tôn trọng và tấm lòng của mình cho họ hết mức có thể.
“Cảm ơn mọi người hôm nay vì đã đến đây. Tôi cầu từ tận đáy lòng của mình rằng chúng ta sẽ gặp nhau vào một ngày không xa.”
Và như thế, những người mà tôi từng coi như là gia đình thân thương đã rời đi, và tôi, bây giờ đã là Rozemyne, không thể đi theo họ được nữa. Tôi giờ đã bị bỏ lại.