Nếu Dirk là trường hợp nguy cấp của căn bệnh Ăn mòn, sự sống của thằng bé bị đe dọa trừ khi nó được sử dụng các ma cụ có thể hấp thu một lượng lớn ma năng. Tôi cần làm điều gì để có thể bảo đảm sự an toàn của em ý, một chút thôi cũng được.
“Lutz, tớ có thể nhờ một chút được không? Tớ muốn đi vào rừng và kiếm một ít trái Taue. Nếu để trên nền đất phòng kho của công xưởng thì sẽ được giữ lâu hơn đúng không nhỉ?” tôi gọi Lutz từ chỗ công xưởng đến gặp ở phòng riêng của mình ở tầng hai, rồi thì thầm vào tai của cậu về yêu cầu của mình tránh cho Damuel đang đứng bên cửa nghe thấy. Sẽ không hay ho gì nếu các quý tộc biết đến quả Taue.
Tôi liếc mắt nhìn về phía Dirk, và Lutz gật nhẹ rồi chạy một mạch vào rừng, chỉ từ cử chỉ nhỏ của tôi cậu ấy đã đoán ra được hoàn cảnh hiện tại. Ngay khi cậu quay trở lại, chúng tôi đã có thể giúp Dirk kiểm soát lại lượng ma năng và không mất mạng vì căn bệnh quái ác.
“Thưa Ngài Myne, tôi đã yêu cầu một cuộc gặp mặt rồi à.” Fran trở về với bộ dạng mệt lử. Cả Arno và Trưởng Thần Quan có vẻ khó chịu khi có tận hai cuộc họp khẩn cấp ập đến cùng một lúc, nhưng công chuyện khẩn cấp vẫn là công chuyện khẩn cấp; tôi cần gặp Trưởng Thần Quan để hỏi liệu Dirk có bị bệnh Ăn mòn hay không, thằng bé có bao nhiêu ma năng, và chúng ta cần phải xử lý tình huống này như thế nào.
“Theo tôi nghĩ có lẽ là không nên giao Dirk cho Wilma vội, vì chúng ta sẽ đưa em ý đến phòng của ngài Trưởng Thần Quan trước đã. Fran, anh có thể thay tôi bế đứa bé không?”
Tôi định đến phòng của Trưởng Thần Quan với Dirk vì mọi thứ hiện tại đều liên quan và xoay quanh đến đứa trẻ, nhưng Delia ôm chằm chặp như thể bảo vệ thằng bé và Fran chỉ khẽ lắc đầu.
“Thưa Ngài Myne, chúng ta không thể mang một đứa bé chưa được rửa tội ra khỏi khuôn viên của cô nhi viện.”
Phòng của tôi được tính như một phần thuộc khuôn viên của cô nhi viện vì hiện tại bọn tôi đang ở trong cùng một toà nhà, nhưng có vẻ như đưa thằng nhỏ đến phòng Trưởng Thần Quan là không ổn. Tôi đã quên béng mất là chúng tôi không được dẫn lũ trẻ ra ngoài từ lần chúng tôi đã lặng lẽ đưa lũ trẻ vào rừng, nhưng giờ nghĩ lại, những đứa trẻ chưa được rửa tội bị bắt ở trong khuôn viên cô nhi là để không cho lũ trẻ lọt vào tầm nhìn của các tu sĩ áo xanh.
“…Tôi nghĩ mang Dirk theo sẽ rất quan trọng cho cuộc thảo luận với ngài Trưởng Thần Quan, nhưng nếu anh đã kiên quyết như vậy.”
Tôi dẫn theo Fran và Damuel đến phòng Trưởng Thần Quan, như mọi lần. Ngay khi vào trong, Trưởng Thần Quan lườm mắt nhìn tôi với sự khó chịu và hỏi, “Lần này là chuyện gì nữa đây?”
“Việc con muốn thảo luận với người rất quan trọng. Nó là một chuyện mà chúng ta có thể nói ở đây được không ạ?” Tôi nói với một tông giọng nhỏ nhẹ và hướng mắt đến căn phòng bí mật.
Trưởng Thần Quan nhướn lông mày, rồi lấy ra ma cụ chặn âm thanh. Tôi nắm chắc lấy nó.
“Việc lần này quan trọng đến mức mà con thực sự bận tâm đến xung quanh và suy nghĩ sao?”
“…Vâng. Chuyện là về Dirk, đứa bé ngày hôm qua. Con tin em ý bị bệnh Ăn mòn.”
Sau khi tôi giải thích Dirk đã trông như thế nào hồi sáng, Trưởng Thần Quan cau mày và thở dài thườn thượt. “Theo ta thì nó sẽ phụ thuộc vào lượng ma năng mà thằng bé sở hữu, nhưng dựa trên những dấu hiệu mà con đã nói, có lẽ đứa trẻ đó sở hữu một lượng khá lớn.”
“Vậy điều đó có nghĩa là em ý cũng chắc chắn bị bệnh Ăn mòn?”
“Đúng vậy.” Trưởng Thần Quan gật đầu chắc nịch trước khi dùng ngón tay chạm nhẹ vào thái dương. “Khôn ngoan nhất là để đứa trẻ đó kí kết với một quý tộc càng sớm càng tốt.”
“Một bản hợp đồng ư…”
“Không làm như thế thì nó cũng sẽ chẳng thể sống sót.”
Tôi nắm chặt tay vào ma cụ. Kí kết một bản hợp đồng cũng đồng nghĩa bán thân cho một quý tộc. Đổi lại là sẽ được sử dụng ma cụ cần để sống sót, cả cuộc đời của bạn sẽ trở thành nô lệ cho họ, chính xác hơn là trở thành một “cây xăng” ma năng biết đi để cho họ bòn rút. Tôi rùng mình khi liên tưởng đến cái ý nghĩ về Dirk, một em bé chỉ bé bằng em trai tôi, chịu đựng một số phận như vậy.
“Thưa ngài Trưởng Thần Quan, người không thể đưa em ý lên trở thành một tu sĩ áo xanh giống như con, người tự nguyện dâng hiến ma năng của bản thân sao ạ, hoặc tổ chức việc nhận nuôi bởi quý tộc?”
“Việc nuôi đứa bé trở thành một tu sĩ áo xanh rất tốn kém. Ai là người sẽ chi trả cho những khoản tiền đó?”
Việc tôi trở thành nữ tu áo xanh, tự bản thân đã biết quá rõ nó tốn kém như thế nào khi sống như bây giờ. Tôi gần như không còn một đồng nào để chuẩn bị cho mùa đông sắp tới mặc dù có sự hỗ trợ từ Công xưởng Myne; quần áo, giầy dép, và gần như tất tần tận những thứ li ti nhỏ nhặt tiểu tiết đều rất đắt đỏ.
“Con có thể tự chi trả các khoản thu chi cho bản thân con nhờ việc tự kiếm tiền, nhưng con mong rằng một đứa trẻ sơ sinh có thể làm điều tương tự sao?”
“…Không ạ.”
“Hay con đang đề nghị là con sẽ chi trả cho cả con lẫn đứa bé? Con có sẵn sàng chi một khoản tiền như vậy cho một đứa trẻ mà không có huyết thống với con không? Đó là điều mà gia đình con cho phép chăng? Ngay cả như vậy đi, chẳng phải viện trưởng của trại trẻ đang thể hiện sự ưu ái hơn đối với một đứa trẻ sao?”
Tôi rơi vào sự im lặng. Tôi còn không chắc tôi có thể chi trả cho cả tôi lẫn đứa bé mãi mãi được, và việc ưu ái một đứa trẻ hơn những đứa trẻ còn lại trong cô nhi bị nghiêm cấm. Tôi muốn giúp nó, nhưng tôi không thể nghĩ ra cách nào cả. Tất cả những gì tôi có thể làm là giữ im lặng.
Trưởng Thần Quan, nhìn thấy sự lưỡng lự của tôi, giãn lại biểu cảm của bản thân. “Ngay cả khi một quý tộc nhận nuôi đứa bé trai đó, tất cả những lần nhận nuôi đều phải nhận sự ủy quyền trực tiếp từ các đại công tước. Ta không thể tự tiện thực hiện một việc như vậy bất cứ khi nào ta muốn được. Trong trường hợp của con, việc đó được quyết định dựa trên con và lượng ma năng mà con sở hữu, năng khiếu có thể kiếm tiền, và trí tuệ từ thế giới khác được đặt dưới sự chăm sóc của một quý tộc thượng lưu sẽ đem lại nhiều lợi ích nhất cho thành phố,” ngài gián tiếp nói với tôi rằng có rất nhiều thế lực đằng sau đã nhúng tay vào khi ngài ấy sắp xếp cho tôi được nhận nuôi bởi Karstedt. Trưởng Thần Quan thực sự đã phải nai lưng bản thân ra ngoài ánh sáng và làm việc cật lực cho sự an nguy của tôi.
“Myne, nếu ta đoán không sai đứa bé là một bé trai đúng không?”
“Dạ vâng.”
Ồ, đúng rồi – Tụi mình chưa hề kiểm tra giới tính của đứa trẻ khi tôi đến nói chuyện với Trưởng Thần Quan ngày hôm qua. Ngài ấy chắc hẳn đã xác định giới tính của đứa trẻ qua việc tôi gọi em ý là “thằng bé”.
“Thế thì chuyện sẽ càng khó khăn hơn nữa…” Trưởng Thần Quan khẽ lắc đầu. “Ta tin là ta từng nói cho con biết là chính do ma năng của người mẹ là thứ tác động đến lượng ma năng mà đứa bé được sinh ra sẽ sở hữu. Một đứa bé gái có thể có một tương lai được nhận nuôi, mặc dù cô bé đó sẽ được coi như một đứa con đẻ bị mất mạng do đó đứa bé gái đó có thể được dùng như một con tốt trong một cuộc hôn nhân mang tính chính trị.”
Tôi cắn môi. Có thể là vì tôi vẫn còn kí ức khi còn sống là một người Nhật, nhưng tôi thấy bị trở thành một con tốt vì một cuộc hôn nhân chính trị và bị trở thành một nô lệ cả đời thông qua một bản hợp đồng thì chúng chẳng có khác nhau hơn là mấy.
“Cũng có cơ hội nhỏ nhoi nào đó một quý tộc sẽ muốn nhận nuôi thằng bé do tình trạng khan hiếm ma năng, nhưng ta không thể nói chắc cho đến khi ta đo được lượng ma năng mà đứa bé sở hữu. Sáng mai… Đúng vậy, tiếng chuông thứ ba ngày mai, ta sẽ đến phòng của con cùng với ma cụ để đo ma năng. Ta thấy như thế là được rồi đúng không?”
“Dạ được ạ. Con sẽ đợi người,” nói xong, tôi trả lại ma cụ chặn âm thanh. Nhưng ngài ý đưa nó ngay lại cho tôi. Tôi nghiêng đầu khó hiểu và đem nó theo bên mình về phòng, không biết ngài có quên nói gì với tôi nữa không.
“Myne, cái ai khác biết về chuyện đứa bé bị bệnh Ăn mòn?”
Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ. Không một người giúp việc nào của tôi biết đến căn bệnh này. Fran có hỏi tôi về triệu chứng của Dirk từ khi anh ý không thể nhận ra bằng mắt thường. Lutz có thể đã đoán ra vì tôi đã nhờ cậu ý đi lấy trái Taue và ám chỉ đến Dirk, nhưng không một ai trong số người giúp việc của tôi có thể hiểu điều đó là gì.
“Con nghĩ con là người duy nhất biết rõ những triệu chứng của Dirk được gây ra bởi ma năng.”
“Trong trường hợp đó, hãy giữ việc này như một bí mật. Hãy cẩn trọng khắc cốt ghi tâm là Trưởng Thần Điện không hề biết về việc này.”
“…Đã hiểu ạ.”
Tôi sẽ phải giấu chuyện này với Delia rằng Dirk bị bệnh Ăn Mòn; nếu cậu ý không biết về căn bệnh, cậu sẽ không thể báo cáo lại cho Trưởng Thần Điện về chuyện này. Tôi cảm thấy hơi buồn khi phải giấu một số thứ về Dirk với Delia dẫu cô ấy đã rất yêu thương thằng bé như thể muốn trở thành một người chị gái tốt.
Ngày hôm sau, vào lúc tiếng chuông thứ ba ngân lên, Trưởng Thần Quan đến thăm phòng của tôi cùng với Arno. Chúng tôi đã cho Dirk ăn và thay tã từ trước. Em ý thường, ờ, xử lý công chuyện ngay sau khi chúng tôi thay tã mới cho nó, nhưng chuyện đó thì không thể nào làm khác được rồi.
Một điều thú vị là, mặc dù, Dirk không khóc nhiều cho lắm. Thằng bé thường biểu lộ khuôn mặt tươi cười miễn sao chiếc tã vẫn còn sạch sẽ và bụng đã no căng. Khi để xuống giường thằng bé cũng hiếm khi quấy khóc và còn không cần người theo dõi nhiều như những đứa trẻ khác, một điều mà mọi người ai ai cũng đánh giá cao ở đứa bé.
Tình cờ là, Kamil của gia đình tôi khóc nhiều hơn Dirk. Em ý đặc biệt là rất ầm ĩ khi muốn được ngủ, và sẽ không chịu ngủ nếu như không phải mẹ là người bế em trên tay. Tôi không thể phân biệt nổi sự đối nghịch này là về tuổi tác hay chỉ là do tính cách khác nhau giữa 2 đứa nhỏ.
Hiện tại, Dirk đang nằm ngủ trên một chiếc đệm lớn được nhồi rơm đặt ở góc phòng của tôi. Delia đang ngồi cạnh, trông nom đứa bé. Cái đệm là chiếc giường của Dirk và nó có thể dễ dàng di chuyển xuống tầng ngay khi đến lượt Fran trông, rồi đến phòng của Rosina và phòng Delia ở tầng hai khi đến phiên trông nom của họ.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng một, rồi nghe thấy Fran nói, “Buổi sáng tốt lành, ngài Trưởng Thần Quan.”
“Đứa bé đang ở đâu?”
“Ở trên tầng hai. Xin hãy theo tôi.”
Delia, nhận ra nhờ tiếng nói của Fran mà biết Trưởng Thần Quan đã tới, không còn nở nụ cười trên mặt mà thay vào đó cau có hướng ánh nhìn đến phía cầu thang. Đối với tôi, Trưởng Thần Quan là người mà tôi có thể tin tưởng bất cứ thứ gì và bất kì điều gì, nhưng dường như Delia coi ngài ý như một người không đáng tin cậy.
“Con cảm ơn ngài rất nhiều vì đã cất công đến nơi này”
“Myne, hãy bảo mọi người ra khỏi phòng.”
Arno đặt một ma cụ lên bàn và khoanh tay trước ngực rồi lùi lại. Nó là một vòng vương miện* với nhiều viên ma thạch được nạm cùng giống như những thánh ma cụ.
“Làm ơn mọi người hãy ra khỏi phòng.” Tôi làm thoáng căn phòng đi, và Delia bất an nhìn tôi với Dirk, người vẫn đang ngủ trên đệm, trong khi chậm rải bước xuống cầu thang.
Khi mọi người đều đã rời khỏi phòng, Trưởng Thần Quan lấy ra ma cụ chặn âm thanh và giải thích. “Làm cho căn phòng trống người đi là chưa đủ để ngăn chặn cuộc nói chuyện của chúng ta bị nghe lén ở tầng dưới,”
Khi cầm lấy ma cụ, tôi tiến đến chỗ Dirk đang ngủ. Trưởng Thần Quan đi theo sau cùng với ma cụ đo ma năng. Ông ấn viên ma thạch lên đầu Dirk, và chiếc vòng co lại hoàn hảo để vừa với đầu thằng bé. Tại thời điểm này, một thứ gì đó nhỏ nhoi như thế này không thể làm tôi bất ngờ chút nào.
“Ồ, viên đá đang đổi màu.” Tôi biết rất rõ từ lần tôi dâng ma năng cho các thánh ma cụ rằng viên đá đổi màu khi hấp thụ ma năng. Đó có lẽ chính là cách mà trẻ con quý tộc được đo ma năng khi chúng mới được sinh ra.
Ngay khi viên đá chuyển màu chậm lại, Trưởng Thần Quan lấy lại chiếc vòng và đếm xem có bao nhiêu viên đá có màu sắc khác nhau.
“Hừm. Đứa bé sở hữu một lượng tương đương với một quý tộc trung lưu ở phía mạnh hơn.”
“…Một quý tộc trung lưu? Con cứ nghĩ là em ý sẽ sở hữu ma năng nhiều hơn cả con.” Myne sống đến năm tuổi cùng với căn bệnh Ăn mòn, vậy nên Dirk đã ở sát bờ vực của cái chết làm cho tôi nghĩ rằng thằng bé mang trong mình nhiều ma năng hơn tôi, nhưng thực tế có vẻ không phải như vậy.
“Một đứa trẻ bị kiểm soát bởi cảm xúc cá nhân nên không thể tự kiểm soát ma năng và một bé gái với trí óc của một người lớn không thể kiểm soát sức mạnh lý trí. Nhưng quan trọng hơn hết là, con đã đè nén lại ma năng của con mà không có ai chỉ dạy đúng không?”
Trưởng Thần Quan giải thích rằng một người lớn lên quen với việc sử dụng ma thuật, họ có thể đè nén ma năng lại và làm cho nó phù hợp hơn với cơ thể của họ. Ông ấy có thể ước tính Myne chứa bao nhiêu ma năng từ thực tế rằng nó có thể nuốt sống cô khi mới năm tuổi. Dirk chắc có nhiều ma năng hơn cô khi cô được sinh ra, nhưng rồi tôi thâm nhập vào tâm trí của con bé và thành công trấn áp cơn sốt [note38419] vào sâu trong tôi, làm cho có thêm chỗ trống để ma năng phát triển. Mỗi lần ma năng đầy và bắt đầu tràn và làm loạn trong cơ thể tôi, tôi lại nén nó còn sâu hơn vào bên trong, tạo ra thêm khoảng trống. Quá trình này được lặp đi lặp lại cho đến khi tôi cơ bản có một lượng ma năng lớn đến mức nực cười trong cơ thể.
Trưởng Thần Quan tiếp tục nói rằng tôi có một lượng ma năng khổng lồ được nén lại trong cơ thể nhỏ bé của tôi – nhiều đến mức khó có thể tin rằng tôi có thể chứa được một khối lượng như vậy. Nén ma năng như vậy dường như là một kĩ thuật mà các quý tộc thường học từ Học viện Hoàng gia trước tuổi dậy thì.
“Chẳng phải điều đó có nghĩa tất cả các quý tộc có nhiều ma năng hơn nếu họ luyện tập từ nhỏ đúng không ạ?”
“Đừng áp đặt nó một cách đơn giản như vậy, đồ ngốc này. Để cho ma năng tràn đầy ra toàn bộ cơ thể trước khi cất trữ nó với chỉ bằng sức mạnh của ý chí là chơi đùa với tử thần, đẩy bản thân ở trên bờ vực bị nuốt sống. Con đã trải nghiệm việc đó lần nào chưa?”
“Vâng, nó đã xảy ra vô số lần rồi ạ.” Thực sự rất khó để đếm xem đã bao nhiêu lần tôi đã phải chiến đấu với cơn sốt để đẩy nó trở vào trong cơ thể. Cuối cùng thì, tôi có rất nhiều ma năng bởi vì, sau một năm rưỡi đã qua từ khi tôi bắt đầu sống là Myne và gia nhập ngôi đền, mỗi ngày tôi đã sống trên bờ vực của cái chết.
“Rất khó để nén ma năng lại nếu không có một tâm trí đủ mạnh mẽ để bắt nó quay lại chỗ cũ. Chẳng phải nó không hợp lý chút nào để đợi đứa trẻ lớn lên và có thể được dạy cách làm đó đàng hoàng hơn sao? Mỗi năm vẫn luôn có một số học sinh không thể kiểm soát ma năng của chúng mà chấp nhận hậu quả là cái chết.”
Đương đầu với cái chết vẫn luôn là một chuyện bình thường mỗi ngày của tôi, nhưng một đứa trẻ quý tộc được trao cho những ma cụ từ khi sinh ra là để được bảo vệ khỏi những mối nguy hiểm như vậy. Chúng chỉ việc rót ma năng của chúng vào những ma cụ đó cho đến khi chúng vào học ở Học Viện Hoàng Gia và học cách điều khiển nó. Tu sĩ áo xanh không hề được đến học tại học viện và sẽ không bao giờ được học cách kiểm soát hoặc gia tăng ma năng của họ, điều đó có nghĩa họ bị buộc phải cho đi ma năng mãi mãi.
“Chà, trường hợp của con thì không liên quan gì đến hiện nay. Sẽ có một ai đó muốn nhận nuôi một đứa trẻ bị bênh Ăn mòn với một nguồn ma năng dồi dào do sự thiếu hụt về ma năng, nhưng dựa trên việc chúng ta đang cố che đậy đi thông tin để bảo vệ cho con, nó sẽ là một việc nguy hiểm khi loan tin chúng ta đang tìm kiếm một gia đình muốn nhận nuôi một đứa trẻ bị bệnh Ăn Mòn.”
Nếu việc nhận nuôi không khả thi, tôi chí ít muốn Dirk kí kết với một gia đình mà sẽ đối xử đúng đắn với em ý. Tôi nhìn lên Trưởng Thần Quan. “Ừm, thưa ngài Trưởng Thần Quan, ngài có thể kí kết một bản hợp đồng với Dirk không?”
“Ta có thể nhưng ta sẽ không làm như vậy. Ta hoàn toàn không cần ma năng của đứa trẻ đó.”
Thì ra là phần lớn các quý tộc bị kìm hãm bởi sự thiếu thốn về ma năng nên đã ký kết với những đứa trẻ bị bệnh Ăn mòn. Họ bị thôi thúc bởi việc muốn có ma năng để bảo vệ lãnh địa của họ và sử dụng những ma cụ của quý tộc. Những bản hợp đồng liên quan đến bệnh Ăn mòn không phải là những thứ mà họ muốn công khai ra trước công chúng, cho nên trong khi nuôi dạy thật tốt một đứa trẻ chắc chắn sẽ được xếp vị trí trở thành người ở hoặc tình nhân trong tương lai, những ai được nuôi dạy không đầy đủ thì thường bị nhốt trong ngục và bị đối xử như một con vật… điều đó giải thích tại sao hội trưởng lại chi ra rất nhiều tiền cho việc nuôi dạy Freida như một quý tộc.
Tôi bắt đầu nhìn xuống sàn một cách buồn bã khi tôi nghĩ về tương lai của Dirk, điều đó làm cho Trưởng Thần Quan thở dài một cách bực bội. “Nếu con quan ngại về đứa trẻ đó như thế, con có thể tự kí kết một bản hợp đồng với đứa trẻ đó sau khi Karstedt nhận nuôi con.”
“…Con sao?” tôi bất ngờ chớp mắt hỏi. Tôi không hề nghĩ đến việc tự mình kí kết với Dirk khi tôi trở thành một quý tộc.
“Khi đã được nhận nuôi, con cũng sẽ nhận được những địa vị của một quý tộc cần có khi đã kí một bản hợp đồng như vậy. Che dấu bản chất của căn bệnh của thằng bé và nuôi lớn nó trong trại trẻ mồ côi cho đến lúc đó.”
“Con cảm ơn người rất nhiều.”
Nếu tôi kí kết với Dirk, không ai sẽ có thể phàn nàn việc tôi nuôi dạy thằng bé một cách đàng hoàng như là ưu ái hơn trong cô nhi viện. Mặc dù tôi sẽ phải nghe theo lời khuyên của Trưởng Thần Quan và Karstedt – người sắp nhận nuôi tôi. Tất cả việc tôi phải làm là che dấu căn bệnh Ăn mòn của Dirk cho đến lúc đó. Dường như tương lai của thằng bé sáng lạn hơn tôi tưởng.
Ngay khi tôi vừa phấn khởi trở lại, Trưởng Thần Quan nheo mắt lại cứ như thể lườm tôi. “Myne, đây không phải lúc ăn mừng. Trưởng Thần Điện mà biết chuyện thằng bé bị bệnh Ăn Mòn là chẳng cần phải nghĩ ông ta sẽ khai thác cơ hội này. Còn con thì kiểu gì cũng chống đối lại lão ta, trong khi ngược lại thằng bé thì chưa hề có ý chí của riêng nó. Rõ ràng rằng một trong hai người các con sẽ bị ông ta nhắm tới. Nếu con muốn bảo vệ đứa trẻ, giữ bí mật chuyện của nó đến giây đến phút cuối cùng.”
Trưởng Thần Điện sẽ muốn sử dụng ma năng của Dirk cho ý đồ riêng của lão, và nếu lão ta có ý định yêu cầu giám hộ Dirk, tôi không thể nào từ chối lại lão.
“Con phải nên khắc cốt ghi tâm vị trí của con trong ngôi đền và tương lai của con sẽ phụ thuộc lớn vào việc con có thể bảo vệ đứa bé hay là không.”
“Đã rõ ạ.”
Sau khi nói với tôi rằng ma năng của Dirk sẽ được khống chế lại một chút nhờ ma cụ đo ma năng đã lấy đi một ít, Trưởng Thần Quan lấy lại chiếc vòng và rời đi. Lúc sau Delia chạy lên tầng hai.
“Ngài Myne, ngài Trưởng Thần Quan đã nói gì vậy ạ?! Dirk bị bệnh gì vậy ạ?”
“Thằng bé vẫn ổn.” Tôi vừa nói vừa lắc đầu chầm chậm. “Ngài Trưởng Thần Quan nói chúng ta hãy cứ tiếp tục nuôi em ý như bình thường.”
“Thế ạ… Nghe vậy thật an tâm biết bao.” Delia buông thả lỏng dần hai vai xuống khi cô ôm lấy Dirk, cọ má cô lên em ý. Khi nhìn thấy cảnh đó đã nhắc nhở một cách rõ ràng lại trong tâm rằng tôi không thể để bất cứ một quý tộc nào khác nhận nuôi Dirk, hay kí một bản hợp đồng lệ thuộc với em ấy.
“Ngài Myne, tôi đến để đón Dirk,” giọng nói của ai đó vọng lên.
“Cảm ơn, Wilma”
Fran và Rosina đã đi nghỉ ngơi vào buổi chiều, và cũng vì họ không thể yên tâm nghỉ ngơi khi có Dirk bên cạnh, chúng tôi không thể chuyển thằng bé ra cô nhi viện được. Delia buồn bã khi Wilma bế Dirk và rời đi.
“Cậu có thể đi cùng em ý đến chỗ cô nhi nếu cậu muốn, Delia.”
“Nhưng Fran và Rosina đang nghỉ ngơi, và Gil thì đang tại công xưởng. Ngài Myne, ngài sẽ không có hậu cần đi theo nếu bây giờ đi theo họ.” Delia nhìn tôi với một ánh mắt sắc sảo khi nói.
“Tôi không bận tâm nếu cùng cậu đến chỗ cô nhi đâu.”
“Thưa Ngài Myne, tôi nghĩ tôi đã từng nói rằng tôi không muốn đến chỗ đó rồi mà,” Delia đáp lại một cách lạnh nhạt.
“Đúng là cậu có nói với tôi như vậy,” tôi đáp lại một cách thản nhiên và đi đến bàn làm việc. Việc tôi loanh quanh bên ngoài phòng của tôi là một việc làm không lý tưởng lắm trong khi cả Fran và Rosina đang nghỉ ngơi, cho nên tôi quyết định chỉ tập trung vào việc làm ra một quyển truyện tranh đen trắng thứ hai cho Dirk. Không giống như Kamil, người vừa được sinh ra, Dirk sắp đến tuổi biết lăn lộn quanh giường của mình. Thằng bé chắc chắn sắp đủ lớn để xem truyện đen trắng được rồi.
“Ngài Myne, theo ngài nghĩ thì bây giờ Dirk đang làm gì nhỉ?”
“Ngủ trưa, tôi nghĩ thế.”
Tôi vẽ những bức tranh có những hình tròn và tam giác trên tờ giấy trắng bằng mực. Việc tiếp theo mà tôi cần làm là dùng keo mà chúng tôi đã phơi khô suốt mùa đông vừa rồi để dán tờ giấy lên bảng. Tôi sẽ nhờ Fran chuẩn bị keo khi anh ấy ngủ dậy. Bố có thể đục mấy lỗ trên những tấm bảng, và sau đó buộc chúng lại với nhau bằng sợi dây dày từ đó cuốn sách sẽ hoàn thiện.
“Ngài Myne, ngài có nghĩ Dirk đang khóc, hoặc có thể là đang cảm thấy cô đơn không?”
“Tôi nghĩ thằng bé sẽ không cảm thấy cô đơn khi có lũ trẻ ở xung quanh đâu. Mặc dù cũng có thể vì sự náo nhiệt ở đó sẽ khiến cho thằng bé không ngủ được.”
“Nhưng Dirk cần được ngủ ngon!”
“Lên giọng với tôi thì cũng không thay đổi được gì thêm đâu. Tôi cũng không thể nói chắc rằng ở chỗ đó thực sự ồn ào hay không được,” tôi đáp lời một cách hờ hững trong khi viết danh sách việc cần làm trên cuốn sổ của tôi.
Trước tiên, tôi cần mua nhiều loại sáp khác nhau từ công xưởng sáp. Các khuôn giấy được dùng cho máy in rô-nê-ô thường được làm bằng nhựa thông trộn với sáp để chúng giữ được hình dáng, nhưng kế hoạch của tôi lần này là chỉ lăn thử qua với sáp. Nếu nó thành công, là nó thành công, nhưng sao mà biết được vấn đề gì sẽ phát sinh cơ chứ?
“Ngài Myne, ngài không thấy lo lắng cho Dirk hay sao?”
“Không hẳn, vì Wilma đã để mắt đến rồi mà.”
Sau đó, tôi muốn nói chuyện với ai đó từ xưởng mực viết về việc tạo ra mực in màu. Không có thứ gì trong cô nhi viện trông có vẻ có thể trở thành nguyên liệu tốt để làm bột màu, vậy nên có lẽ một công xưởng có thể giúp đỡ chúng tôi điều đó.
“Ngài đâu thể nào chắc chắn thế được. Trời đất ạ! Ngài Myne, ngài có nghe tôi nói không vậy?” Delia nổi khùng lên sau khi tôi cứ liên tục trả lời một cách không quan tâm.
Tôi nhìn lên khỏi cuốn sổ để đáp lại cô ý một cái thở dài thườn thượt. “Nếu cậu lo lắng về đứa bé như vậy, thì tự đến đó mà tự mình kiểm tra đi. Wilma cũng sẽ vui lòng khi có cô ở đó.”
“…Tôi không muốn đến cô nhi viện.” Delia cắn môi trong thất vọng. Sự mâu thuẫn giữa việc cô muốn đến đó và không muốn đến đó hiện rõ lên trên khuôn mặt.
“Được rồi. Vậy là cậu muốn tôi đến đó và xem thằng bé ra sao rồi đúng không?”
“K-Không công bằng!” Delia nắm lấy ống tay áo tôi.
Tôi đã không thể nào nhịn cười. Tôi chỉ nói như thế là bởi tôi biết làm như thế sẽ không “giống như một quý cô” khi mà lại rời khỏi phòng mà không có bất cứ một tùy tùng nào đi theo, và cô ấy đã nhảy vào cái bẫy như một con hổ.
Đôi mắt màu xanh dương nhạt của Delia rung động và cô ấy rũ mái tóc màu đỏ của mình xuống trong khi đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Đến khi ngước lên, cô nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ và một lần nữa cắn môi nói.
“…Tôi sẽ không đi đâu.”
Tôi nhún vai và quay mặt đi để hướng về bàn làm việc, không có lý do gì để tranh luận với quyết định của cô ấy cả. Sau đó cô không nói thêm điều gì nữa cả. Tất cả cô làm là chỉ đi loanh quanh một cách vô định. Nhưng theo một cách nào đó, tôi thấy Dirk quá đỗi dễ thương đến mức việc Delia bỏ chạy đến cô nhi viện sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.