Honzuki no Gekokujou

đứa trẻ bị bỏ rơi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Shiniyami.

Edit: The Empty.

------------------------------------------------------------------------------------------------------

The Abandoned Child – đứa trẻ bị bỏ rơi

Do tất cả các sự kiện kỉ niệm đang diễn ra khắp khu hàng xóm đã kết thúc, cuộc sống thường nhật của mọi người đã quay trở lại bình thường. Còn tôi sẽ quay trở về điện thờ

bắt đầu từ hôm nay. Ngay khi Damuel và Fran đến đón tôi, tôi trước tiên đến Thương Hội Gilberta; tôi cần cảm ơn họ vì món quà và báo với chú Benno về Kamil đáng yêu như thế nào. Nếu thời gian cho phép, tôi có thể cũng sẽ bàn cả về việc in ấn nữa.

“Vì vừa mới chào đời, em ý bé xíu à. Khi em khóc, mặt em đỏ lên và nhăn nheo lại, và điều đó thực sự siêu cấp đáng yêu. Cháu không ngờ rằng em trai cháu lại đáng yêu đến như vậy,” tôi mê mẩn kể cho chú Benno chính xác những gì mà tôi đã kể lại cho Lutz, Fran, và Damuel trên đường đến đây.

Benno nhăn nhó và xoa thái dương. “Đủ rồi đó. Chú đã nghe thằng Otto nói quá nhiều lần rồi. Đi thẳng vào vấn đề việc in ấn đi.”

“Cá? Cô Corinna cũng sinh em bé rồi ạ? Cháu chẳng nghe thấy bất cứ tin gì về việc này! Từ lúc nào cơ chứ?!” Tôi trợn tròn mắt.

Benno nhăn mày. “Bộ chú chưa nói cho cháu à? Chắc là chú quên vì lúc đó cháu đang kẹt ở trong điện thờ. Thằng Otto đã liên tục kể lể về đứa bé được một khoảng thời gian nên chú nghĩ rằng cháu đã nghe về chuyện đó qua bố cháu, Lutz, hoặc có thể là Leon,” Benno giải thích với đôi mắt đỏ ngầu, hướng về Lutz, khiến cậu rùng mình sởn tóc gáy.

“Leon nói rằng việc báo tin này cho cậu không phải việc của chúng tớ, vậy nên tớ đã quyết định không nhắc đến nó.”

“Ừ, chú đoán là việc đó cũng phải thôi. Chú có gặp Myne sau khi đứa bé được hạ sinh nhưng, thì… lúc đó không có thời điểm nào là phù hợp để nhắc đến đến nó cả. Nào là các kim loại thành phẩm, và rồi là chuyến đi của giám mục áo xanh… ” Một ánh nhìn xa xăm hiện lên trong mắt chú Benno khi chú nói. Chú Benno khá là bận bịu trong cả hai dịp ấy, và không thực sự có cơ hội tốt cho chú để có thể thông báo việc cô Corinna đã sinh con.

“Thà muộn còn hơn không. Đứa bé được hạ sinh vào cuối Đông. Tên cô bé là Renate và cô bé sẽ thừa kế Thương Hội Gilberta. Đối xử tốt với con bé,” chú Benno nói với giọng lí nhí mà tôi không thể không nghiêng đầu vì khó hiểu. Chú giống như một con người đối nghịch với Cha vậy.

“Trông chú không có vẻ hào hứng về chuyện này nhỉ, chú Benno. Chú không muốn có người thừa kế ạ?”

“Ừ. Thằng Otto phấn khích quá độ đến mức đủ thay cho cả phần của chú rồi. Hắn sẽ nuông chiều con bé như một tên đần độn vậy; nếu chú không chấn chỉnh, dạy dỗ con bé thì công ty sẽ phá sản ngay khi chú nghỉ hưu mất,” chú Benno lẩm bẩm cùng với nụ cười nhạo báng. Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng cảnh chú cũng sẽ nuông chiều cô bé, mặc dù trong khi tuyên bố là sẽ dạy dỗ đàng hoàng em ý.

“Cháu nhìn chú như vậy là có ý gì?”

“Không có gì ạ. Cháu chỉ nghĩ là chú sẽ nuông chiều em ý cũng nhiều như chú Otto sẽ làm thôi.”

“Cứ liệu hồn đấy,” Chú Benno trừng mắt nhìn tôi.

Nhưng tôi chỉ nhún vai. “cô Corrina nuôi em ý thì Renate sẽ ổn cả thôi. Em ấy lớn lên sẽ trở thành một nữ doanh nhân với một vẻ ngoài tao nhã, điềm tĩnh trong khi vẫn thu được nhiều lợi nhuận nhất có thể dưới bất kì tình huống nào.”

Sự thật là rất dễ bị đánh lừa bởi thái độ nho nhã của cô Corrina, nhưng nghĩ lại thì đã nhiều lần cô đã mồi cho tôi phun ra những thông tin có giá trị mà mình không hề nhận ra. Chú Benno sẽ chỉ ra khi tôi ngây thơ và ra tín hiệu giúp đỡ để tôi nhận ra tôi đang bị đánh lừa, nhưng cô Corrina không làm những điều đó. Cô vắt khô tôi với một nụ cười. Khi nói đến kinh doanh, Freida sẽ đi thẳng vào vấn đề mà có thể làm mất hứng, nhưng cô Corrina khai thác thông tin qua những cuộc trò chuyện bình thường.

…Về kinh doanh, cô ý thực sự là đáng sợ hơn Freida.

Thực tế thì, khi nhắc đến thương nhân, chú Benno chắc chắn là người nhẹ nhàng nhất trong tất cả bọn họ. Dường như trong lúc huấn luyện tôi như một học viên thì ý thức trách nhiệm của một người cha cũng hình thành dần trong trong tâm trí và là lý do chú đối xử nhẹ nhàng hơn với tôi.

“Chú chính là người đã chỉ dạy cho cô Corrina đấy nhé.”

“Vậy nên Thương Hội Gilberta vẫn sẽ tiếp tục hoạt động tốt trong thời gian dài ha.”

“Tất nhiên rồi” Chú Benno gật đầu đáp lời trước khi vào thẳng vấn đề. “Nhưng dù sao thì, cháu nói có chuyện muốn bàn về việc in ấn sao?”

“Ngài Trưởng Thần Quan dặn cháu tạm hoãn lại loại hình in ấn di động ngay. Nếu chúng ta tiếp tục dự án thì chúng ta sẽ đụng độ phải những kẻ độc quyền—quý tộc. Đó sẽ là cuộc chiến mà chúng ta không có cửa thắng.” (trans: bản tiếng anh là “the vested interest”, nó là thuật ngữ lợi ích của kinh tế, mà trans dốt môn kinh tế dù đã tra gg các kiểu rồi. Bạn nào biết tên tiếng việt gọi là gì thì thì cmt để sửa cho chính xác, còn “nhóm lợi ích” là “intesest group”- thuật ngữ chính trị thì khi đưa vào đây không chính xác lắm)

“…Những kẻ độc quyền là các quý tộc? Đúng, nước đi khôn ngoan nhất bây giờ là không phát triển nó vội”

Chú Benno rất thích gây chiến với những kẻ độc quyền, nhưng ngay cả chú âý cũng không có ý định đối đầu trực diện với các quý tộc. Cảm thấy nhẹ nhõm, tôi nói với chú những điều mà Trưởng Thần Quan đã căn dặn.

“Hầu như in sách được thực hiện bới chính các quý tộc, vậy nên điều rất quan trọng là chúng ta không nên làm những quyển sách khổ lớn, toàn chữ hướng đến đối tượng người đọc là người lớn. Nhưng Ngài Trưởng Thần Quan nói là họ sẽ không gây chuyện miễn là chúng ta vẫn tiếp tục làm sách chỉ dành cho trẻ em, thế nên vài năm tới cháu sẽ tập trung hoàn toàn vào sản xuất truyện tranh cho trẻ em.”

Chú Benno lườm tôi. “Tập trung hoàn toàn vào nó sao…? Được rồi, chú cần nghe thêm về việc này đấy.”

Tôi gật đầu và giải thích kế hoạch dành cho công xưởng Myne. “Chính xác hơn thì, cháu sẽ phát triển mực in màu cho những bức tranh. Rồi cháu muốn phát triển khuôn sáp để cải tiến hơn kĩ thuật in đổ khuôn. Chúng ta thật sự cần phải làm nhanh chóng nếu muốn có nó sớm trong tương lai.”

“… Có nó sớm trong tương lai để làm gì?” chú Benno hỏi với thái độ khó hiểu.

Tôi tự hào ưỡn ngực. “Cháu cần phải làm cuốn sách về quá trình lớn lên của đứa em trai Kamil đáng yêu. Cháu sẽ toàn tâm vì em cho nên cháu sẽ rất cảm kích nếu chú giới thiệu cho cháu một công xưởng làm sáp.”

“Cháu đã xin phép ngài Trưởng Thần Quan việc đó chưa?” Chú Benno nhăn mày với vẻ ngờ vực. Nhưng tôi sẽ không bao giờ làm lố gì khi mà cả chú Benno và Ngài Trưởng Thần Quan lúc nào cũng quát mắng tôi chỉ để xin phép làm mọi thứ và báo cáo lại tất tần tật cả những chi tiết nhỏ.

“Ngài Trưởng Thần Quan nói là truyện tranh sẽ không mâu thuẫn với những lợi ích độc quyền, và ngài ý cũng chính là người đầu tiên bảo cháu thêm màu sắc cho những bức tranh đó. Kiểu như thế này, ‘Thật phí những bức tranh của Wilma khi mà chúng chỉ có màu đen và trắng, sách nên có màu sắc, bla bla bla...’ ”

“Ổn thôi, miễn là cháu đã được cho phép. Chú sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt giữa cháu và quản đốc xưởng sáp.”

Và vậy, công chuyện của tôi với chú Benno đã xong, tôi rời Thương Hội Gilberta với chuyến đi gặp mặt một xưởng sáp đã được bảo đảm.

“Chào buổi sáng. Tôi đã quay trở về rồi đây.”

“Chào mừng ngài quay trở lại, ngài Myne.”

Delia và Rosina chào tôi tại phòng riêng và giúp tôi thay sang áo choàng xanh. Tôi kể cho họ về Kamil trong khi tôi đợi họ làm xong việc.

“Hôm trước, em trai của tôi đã được hạ sinh. Tên của em là Kamil. Em ý rất bé nhỏ, nhăn nheo, đỏ mặt khi khóc, và nói chung là rất đáng yêu.”

“Ngài Myne, ngài miêu tả như vậy thì em ấy nghe chẳng có vẻ gì là đáng yêu đâu.” Rosina đáp lời với một nụ cười khúc khích. Những nết nhăn đỏ ửng của Kamil thực sự rất đáng yêu, nhưng qua lời tôi miêu tả thì không có vẻ làm cho em ý đáng yêu mấy nữa.

“Ngài biết đó, ngài Myne, em trai của ngài có đáng yêu hay không thì cũng không quan trọng đối với chúng tôi đâu. Tại sao lại đi kể với chúng tôi chuyện đó?” Delia hỏi.

“Tôi muốn càng nhiều người biết đến em ý nhiều nhất có thể. Khi em được hạ sinh, tôi được kể rằng nhớ về ngày của em ấy là một việc rất quan trọng.”

Khi tôi cuối cùng giao giảng tất cả những sự đáng yêu về Kamil ra khỏi đầu, đã đến lúc bắt đầu buổi tâp đàn harspiel của ngày hôm nay.

Sau khoảng 1 lúc, buổi học với Rosina bị gián đoạn bởi một tiếng gõ cửa ở tầng 1. Lát sau, Fran lên thông báo.

“Xin thứ lỗi vì sự gián đoạn của tôi, ngài Myne. Có việc khẩn cấp từ Wilma” Fran nói với giọng run run lo lắng.

“Anh có thể đưa cô ấy vào,” Tôi đáp.

Có chuyện khẩn cấp từ Wilma thì có nghĩa có điều gì đó đã xảy ra ở trại trẻ mồ côi. Tôi bảo Delia cất đàn Harspiel và đi tới bàn, sẵn sàng chào đón Wilma.

Cô đi lên cầu thang tầng 2 bế theo một em bé trong tay – một đứa trẻ lớn hơn Kamil một chút. Cả Wilma và Fran cùng hướng về tôi với cái nhìn cầu cứu.

“Wilma, đứa trẻ này có thể đến từ đâu vậy?”. Chí ít, tôi chưa nghe thấy bất cứ nữ tu áo xám nào trong đền mang thai. Có vẻ như đây là một điều bình thường khi những người hầu của các tu sĩ áo xanh bị gửi trả lại trại trẻ mồ côi sau khi mang thai, cho nên một điều tôi biết chắc chắn là đứa bé không hề được sinh ra ở đây.

“Nó bị bỏ rơi ạ. Những lính canh nói là đứa bé bị bỏ lại ở chỗ họ…”

Dựa theo lời của Wilma, một nam tu sĩ áo xám đứng canh gác ở cổng phía dưới của thành phố như thường lệ khi mà, đột nhiên, một người phụ nữ đơn độc vội vàng tiến đến anh ta. Rồi cô ý đưa cho anh một gói đồ nhỏ, nói rằng đây là đồ dâng lên cho các vị thần. Đây không hẳn hiếm hoi gì khi người dân mang những lễ vật hoặc gửi quyên góp sau khi được giúp đỡ bởi các vị thần, cho nên người gác cổng đã nhận gói hàng không một chút đắn đo.

“Khi người gác cổng mở gói hàng để kiểm tra thứ gì đã được cống tiễn, thì phát hiện ra một em bé được đặt bên trong.” Đây là một thủ tục tiêu chuẩn đối với người gác cổng kiểm tra thứ gì được dùng làm lễ vật trước khi đưa nó cho các giám mục áo xanh.

“Cô ta đã dâng lên cho các vị thần một em bé…?”

Khi cha mẹ không thể nỡ giết một đứa trẻ hay nuôi nấng nó, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đem chúng đến trại trẻ mồ côi và trao niềm tin cũng như tương lai của chúng cho các vị thần. Đứa trẻ lớn hơn Kamil một chút và đã có thể xoay, nghiêng đầu nhưng còn quá bé để tự bước đi. Tôi không thể kìm nén cảm xúc tức giận với người mẹ đã bỏ rơi nó.

“Vì ngài Myne là người phụ trách quản lý trại trẻ mồ côi, nên tôi đã đưa nó tới đây trước. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trước khi một đứa trẻ được chấp nhận đưa vào cô nhi viện thì sẽ cần sự cho phép của quản lí trại trẻ, nhưng kể từ khi trở thành người quản lý cô nhi viện thi đây lần lần đầu tiên mà tôi cần phải xử lý vấn đề này, vậy nên tôi không biết phải làm theo những bước nào.

“Tôi không thể chắc chắn rằng phải làm gì. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra trong thời gian tôi đương nhiệm. Tôi sẽ phải bàn với Ngài Trưởng Thần Quan ngay lập tức. Fran, anh có thể yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp không?”

“Theo ý ngài,”. Tôi không thể tưởng tượng đây cũng là lần đầu tiên anh ý xử lý vấn đề này, và anh bước ra khỏi căn phòng một cách vội vã với khuôn mặt lo lắng. Trong lúc đó, đứa trẻ đang ngủ ngon trong vòng tay của Wilma, hoàn toàn không nhận thấy sự lo lắng của chúng tôi.

“Đứa trẻ ngủ yên thật” tôi nhận xét. Hình dáng nhỏ bé của nó gợi nhớ tôi đến Kamil, làm cho tôi nở một nụ cười mỉm.

…Đứa trẻ này cũng quá đáng yêu, nhưng Kamil nhà mình thì đáng yêu gấp vạn lần hơn. Không nghi ngờ gì về điều đó cả.

“Chúng ta sẽ ổn thôi miễn là đứa trẻ vẫn đang ngủ, nhưng tôi không biết phải làm gì khi nó thức giấc nữa. Hiện tại không còn bất kì nữ tu áo xám nào từng hạ sinh. Không có sữa mẹ thì chúng ta phải nên làm thế nào đây…?” Wilma hỏi.

Hồi trước, khi một đứa trẻ được đưa đến ngôi đền thì đơn giản chỉ cần đưa nó đến phòng có bà mẹ mới đẻ hoặc nữ tu áo xám vẫn đang chửa. Họ sẽ nuôi đứa trẻ đó như con của mình. Nhưng bây giờ không có bất cứ nữ tu áo xám nào mang thai, và những kiến thức được chia sẻ cho họ và tích luỹ được ở dưới tầng hầm đó cũng đã đi theo cùng.

Những nữ tu và nữ thực tập trong đền hiện giờ đều là những cô gái trẻ chưa từng được cầu hôn. Họ được nuôi dạy trong trại trẻ, không có cha mẹ nói cho họ nghe về việc mang thai, đẻ con, và chăm sóc em bé, cho nên không ai biết phải làm gì với một em bé.

“Ngài có biết nuôi một em bé mà không có mẹ không, ngài Myne?”

“Tôi từng được đọc sử dụng sữa dê khi mà người mẹ không thể tiết ra sữa. Tôi tin chắc là nó tốt hơn sữa bò. Sẽ hơi tốn thời gian một chút, nhưng chúng ta sẽ có thể cho em bé uống từng thìa sữa một”

Đó là tất cả những thông tin mà tôi học được từ một cuốn sách viễn tưởng được đặt trong hoàn cảnh giữa một cuộc chiến tranh, nhưng Wilma trông lại có vẻ như được cứu rỗi. Đôi mắt của cô ấy sáng lên với sự tôn trọng và ngưỡng mộ.

“Tôi xin cảm ơn rất nhiều, ngài Myne. Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.”

“Chúng ta sẽ cần chuẩn bị tã lót và quần áo em bé,” tôi nói và nhớ lại những thứ mà gia đình tôi cần cho Kamil, nhưng Wilma lắc đầu.

“Chúng ta có đủ đồ được để lại từ lần cuối cùng chúng ta chăm sóc một đứa trẻ ở đây. Tương lai có thể chúng ta sẽ cần thêm, nhưng hiện sẽ ổn thôi ạ.”

“Ta hiểu rồi.”

Khi Fran trở lại sau khi nói chuyện với Trưởng Thần Quan, tôi nhờ anh ấy kiếm sữa dê, ngay đúng lúc đứa bé tỉnh dậy và bắt đầu khóc và mút ngón tay.

“Có vẻ là đứa bé đang đói,”

Wilma bắt đầu đưa từng thìa sữa nhỏ gần miệng đứa bé. Ban đầu nó lắc đầu phản đối, nhận thấy rằng Wilma không phải mẹ của nó, nhưng cuối cùng cơn đói đã chiến thắng và đứa trẻ bắt đầu uống sữa dê từng chút một.

Mọi người thở dài thư giãn ngay khi thấy đứa trẻ bắt đầu uống sữa. Ít nhất, chúng tôi đã lo liệu được việc không để đứa bé bị chết đói.

Hồi chuông thứ ba vang lên. Đứa bé bị giật mình bởi tiếng chuông, nhưng vẫn tiếp tục uống sữa, điều này chứng tỏ cơn đói được ưu tiên hơn cả việc bị giật mình.

“Fran, chúng ta hãy đến gặp ngài Trưởng Thần Quan. Ngài Damuel, tôi xin phép có được sự hộ tống từ ngài.”

Ba người bọn tôi vội vã bước đến phòng của Trưởng Thần Quan. Sự thôi thúc trở thành một người chị tốt của tôi rất mạnh mẽ trong đầu nhờ sự có mặt của Kamil, và nó làm cho tôi muốn chuẩn bị một chỗ ở cho đứa bé sớm nhất có thể.

“Ngài Trưởng Thần Quan, chúng ta có chuyện cần bàn ạ.”

Tôi gặp Trưởng Thần Quan và thông báo với ngài về đứa bẻ bị bỏ rơi, rồi hỏi cần làm theo thủ tục nào và tôi nên giám sát việc này theo hướng nào.

“Con không thể xử lý như những lần trước được à?”

“Con thảo luận việc này với ngài vì hiện tại không còn tữ tu áo xám nào đã từng có con và nuôi dạy trẻ em nữa.” tôi đáp lời và Trưởng Thần Quan trợn tròn mắt nhận ra.

“Vậy là không còn ai nữa. Nhưng khao khát điều mà đã mất thì cũng vô nghĩa thôi. Ta tưởng là lúc nào cũng đều có các nhũ mẫu cả… Đáng tiếc là, ta cũng không có kinh nghiệm nuôi nấng một đứa trẻ.”

“Chúng ta có thể thuê nhũ mẫu ạ?” Mắt tôi sáng lên khi hỏi. Có một nhũ mẫu thì sẽ giúp cho công việc trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng than ôi, Trưởng Thần Quan lắc đầu. “… Chỉ khi chúng ta tìm được một người có tính cách khác thường đến mức sẵn sàng đến trại trẻ mồ côi.”

“Mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như thế nhỉ.”

Ngài Trưởng Thần Quan có lẽ đã nói từ quan điểm nuôi dạy một đứa trẻ quý tộc. Tuy nhiên, dựa trên việc nơi này bị khinh thường như thế nào, rất khó để tưởng tượng có bất kì ai ở hạ thành lại sẵn sàng đến cô nhi viện. Mẹ có thể sẽ sẵn sàng giúp, nhưng việc đó sẽ phải đợi cho đến khi mẹ khoẻ lại; tôi không thể nhờ mẹ đến đây ngay bây giờ khi mà mẹ vẫn còn quá yếu đến mức chưa thể phụ giúp được việc nhà.

Tôi ngay lâp tức kết luận thuê nhu mẫu là bất khả thi. Tạm thời, tôi sẽ phải dựa dẫm vào những người hậu cần của mình chăm sóc cho đứa bé. Đó sẽ là một gánh nặng lớn đến mọi người, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của chúng tôi nếu muốn giữ cho đứa trẻ được sống.

“Chúng ta nên đặt tên nó là gì giờ? Trên quần áo hay tấm vải quấn không có ghi tên.”

“Con có thể đặt nào mà con thích cũng được. Miễn là không trùng với tên của những đứa trẻ khác trong trại thì sẽ ổn thôi.”

“Con hiểu rồi ạ.”

Cuộc đối thoại của chúng tôi đã kết thúc như vậy, tôi quay trở về phòng ngay lập tức. Đứa bé đang có vẻ trong tâm trạng tốt, được cho ăn và thay tã mới bởi Wilma. Theo như cô nói, quả thực là một đứa bé trai.

“Chúng ta sẽ phải thay nhau trông thằng bé. Wilma sẽ ngất mất nếu cô ấy phải một mình tự chăm sóc nó.”

Chắc chắn không có vấn đề gì

nếu ở tầng hầm có một vài người mẹ hay sản phụ, nhưng không có một nữ tu áo xám nào trong cô nhi viện từng có kinh nghiệm chăm sóc em bé cả. Họ không biết cách xử lý cũng như họ không có ai để có thể hỏi lời khuyên. Tôi cũng không thể nhờ mỗi mình Wilma tự chăm sóc đứa bé khi không có ai khác mà cô có thể dựa dẫm vào. Bất kì ai thì đều sẽ bị kiệt sức khi mà phải làm thế.

“Thằng bé cũng sẽ kêu đói vào lúc nửa đêm. Chúng ta sẽ cần ít nhất một người thức đêm và một người thức dậy sớm nếu mọi người đều đi ngủ hết.”

Chúng tôi đã quyết định để Wilma trông chừng đứa bé tại viện vào ban ngày, trong khi những hậu cần còn lại của tôi sẽ thay nhau trông đứa bé trong phòng của tôi vào buổi đêm. Rosina đã quen thức đêm, vậy nên cô ấy sẽ thức đêm trông coi thằng bé còn Fran sẽ đi ngủ sớm để sáng sớm dậy sớm hơn thường lệ để đổi ca với Rosina. Ngay khi Delia thức dậy, cô ấy sẽ thế chỗ cho anh cho đến khi Wilma đến.

“Trời! Tại sao tôi lại phải trông coi thằng bé đó cơ chứ?!” Delia phàn nàn. Nghe theo yêu cầu của tôi với tư cách là cô chủ của cô ấy là một chuyện, nhưng đối với cô, chăm sóc một đứa trẻ bị bỏ rơi mỗi ngày lại là một chuyện hoàn toàn khác. Tôi thông cảm với cô ấy, nhưng đứa bé sẽ chết mất nếu chúng ta không có ai chăm sóc cho nó.

Tôi cẩn trọng nhìn Delia. Tôi có thể nói điều gì mà có thể thuyết phục cô ấy đây? Tôi cần một thứ gì đó thúc đẩy Delia tự nguyện chăm sóc đứa bé.

Tôi suy nghĩ 1 lúc, rồi nó hiện ra – Delia trông có vẻ ganh tị khi cô nói rằng cô không biết một gia đình là như thế nào. Không nghi ngờ gì cô có một mối liên kết mạnh mẽ với hình ảnh có một gia đình của bản thân.

“Đó sẽ là trách nhiệm của cậu, Delia. Đằng nào thì cậu cũng là chị gái của thằng bé mà.”

“Cái gì? Chị gái?” Delia đáp lại, nhìn giữa tôi và đứa bé với một biểu cảm chết lặng.

“Cậu còn quá trẻ để làm mẹ của nó, Delia, vậy nên tại sao cậu không trở thành người chị chứ? Cậu hãy chăm sóc đứa bé như một thành viên trong gia đình nhé. Từ giờ đứa bé ấy sẽ là gia đình của cô.”

“Gia… đình…của… tôi?” cô trả lời như thể vẫn đang cố gắng hiểu những từ ngữ đó có nghĩa là gì khi nhìn vào đứa bé.

“Tôi cũng chỉ vừa trở thành chị gái từ mấy ngày hôm trước, và bây giờ cậu cũng trở thành một người chị rồi đó, Delia. Chúng ta có nên thi xem ai sẽ trở thành một người chị tốt hơn không?”“Chắc chắn là tôi sẽ chiến thắng rồi!” Delia tuyên bố, với việc ưỡn ngực ra và dơ lên ngón cái một cách tự tin. (trán: ý là thả like đó các bác. Edit: Bố thằng trans, trans mà nó còn viết sai thành trán -.- chap này nó dịch ẩu vl) Cô ấy chắc sẽ cố gắng hết mình để chăm sóc đứa bé từ giờ, như một người chị gái sẽ làm. Trong thâm tâm, Delia là một người thẳng thắn và chăm chỉ làm việc, người không chần chừ cống hiến hết mình cho một việc nào đó.

Những hậu cần khác nhìn sự hăng hái bất ngờ của Delia như một sự giải trí tiêu khiển. Nhưng nếu một cô gái trẻ như Delia đặt bản thân tập trung vào việc chăm sóc một đứa bé, gánh nặng lên Fran và Rosina sẽ chắc chắn được giảm bớt.

“Trước tiên hãy quyết định một cái tên. Nó không được trùng với tên của bất kì ai trong viện đã sở hữu là được. Có ai có ý kiến gì không ?”

“Tôi muốn em ấy có tên giống của tôi. Như một gia đình vậy,” Delia lên tiếng trong khi háo hức nhìn đứa bé trong vòng tay của Wilma.

Mong rằng như thế sẽ giúp cho cậu ấy gắn kết hơn với đứa bé, tôi nghĩ như vậy trong khi suy nghĩ chọn ra một cái tên gần giống với “Delia”.

“Một cái tên giống với ‘Delia’ … Hay là ‘Deita’ hoặc ‘Dirk’?” (trans: có khác gì ‘Delta’ hoặc ‘Dirt’ không :D, Edit: … tôi không nghĩ gì cả mà nhìn thằng trans chú thích tôi thấy mind nó hơi đen tối thì phải -.-)

“Deita…Dirk…Tôi nghĩ tôi thích cái tên ‘Dirk’!” Khuôn mặt của Delia sáng lên với sự tán thành. “Dirk, là chị đây, chị gái yêu quý của em,” Cô tiếp tục vươn tay tới Dirk. Thằng bé nhếch miệng một nụ cười khi cô xoa đầu nó. (Edit: Ủa rồi đọc là ‘Đớc’ hay ‘Đíc’ đây .-.?)

“Ngài có thấy không, ngài Myne?! Em ấy đã cười kìa!”

“…Wow, Delia. Kamil chỉ khóc mỗi khi ở cạnh tôi,” tôi đáp lời với một chút thất vọng rằng Delia rõ ràng chứng tỏ là một người chị tốt hơn tôi.

Tôi quyết tâm chăm sóc Kamil nhiều nhất có thể ngay khi tôi trở về nhà để tăng cường sức mạnh của một người chị gái, nhưng mẹ và Tuuli đã tự làm rất nhiều việc mà cuối cùng tôi chẳng thể giúp được chút nào. Cũng chẳng giúp ích khi mà đếm thay tã mà tôi còn chẳng biết. Tôi cứ cố, thì Kamil sẽ lại bắt đầu tè dầm vì một lý do nào đó, làm bẩn khắp mọi nơi.

“Ồ, một đứa bé bị bỏ rơi được gửi vào cô nhi viện sao? Chắc là rất khó khăn khi không có một người phụ nữ chăm lo cho thằng nhóc,” mẹ tôi nói trong khi cho Kamil bú.

“Vậy, mẹ, mẹ có nghĩ con có thể làm được việc gì không?”

“Chà, ngủ lúc ban ngày sẽ giúp việc cho ăn vào buổi tối dễ dàng hơn. Tại sao con không đảm bảo những người trông coi đứa bé ngủ đủ giấc nhất có thể?”

Lời khuyên của mẹ xuất phát từ quan điểm của một người đã có kinh nghiệm, cho nên tôi gật đầu lia lịa.

“Được rồi, con sẽ học cách thay tã cho Kamil và Dirk để cho mẹ và mọi người khác có thể ngủ được nhiều hơn.”

“Cứ làm đi. Mặc dù mẹ không kì vọng nhiều vào điều này,” mẹ đáp lại với một nụ cười.

Khi tôi quay lại điện thờ vào ngày hôm sau, Fran và Rosina trông đều kiệt sức.

Việc ấy thực sự khó khăn khi mà thay đổi thói quen đi ngủ thường ngày để cho Dirk uống sữa xuyên đêm. Họ sẽ cần một giấc ngủ trưa, không nghi ngờ gì cả.

“Fran, Rosina, hãy đi ngủ một giấc khoảng một tiếng chuông sau bữa sáng. Dùng thời gian này để nghỉ ngơi vì hai người sẽ phải thức dậy lúc nửa đêm.”

“Dạ vâng. Xin cảm ơn ạ” Cả hai đồng thanh đáp với giọng điệu nhẹ nhõm.

Việc chăm con đối với một bà mẹ quả thực là rất cực nhọc, vậy nên việc chăm một đứa bé của người khác bỗng xuất hiện trước trại trẻ chắc thực sự còn khó khăn hơn nhiều.

“Có một việc quan trọng hơn, ngài Myne, có điều gì đó không ổn với Dirk,” Delia nói với giọng đầy lo lắng trong khi nhìn đứa bé. Thằng bé đang ngủ, mặc dù tôi không thấy bất cứ chuyện gì với nó cả.

“Chuyện đó xảy ra vào buổi sáng sớm. Dirk bắt đầu khóc, nhưng lúc đó sữa chưa được chuẩn bị, chúng tôi để cho em nó tiếp tục khóc. Nhưng rồi em nó lên cơn sốt, và má em nó phồng lên. Em ấy bình tĩnh lại ngay khi chúng tôi cho nó uống sữa, nhưng tôi thực sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra,” Fran tiếp lời, người cũng đã chứng kiến việc đó xảy ra.

Nhưng đối với tôi thấy má của Dirk nhìn trông vẫn ổn. Tôi nghiêng đầu khó hiểu.

“Tôi nghĩ chúng ta sẽ cần ngưng cho em ấy uống sữa lại và để thằng bé khóc một chút xem sao. Tôi sẽ cần phải tự mình quan sát trước khi đưa ra bất kì kết luận nào. Thật là đáng tiếc khi không có ai ở đây có thể nói cho chúng ta biết đây có phải là điều bình thường đối với một đứa bé không.”

Chúng tôi cùng nhau quan sát Dirk bắt đầu khóc vì đói. Chẳng bao lâu, tiếng khóc bắt đầu chuyển thành tiếng hét tần số cao, và thằng bé thực sự tự nhiên bắt đầu lên cơn sốt.

“Thấy không, ngài Myne? Người thằng bé bắt đầu nóng lên.”

Tôi sờ Dirk và cảm thấy sốc hoàn toàn như bị điện giật, trước khi bị đẩy ra xa da của thằng bé. Dirk khóc một cách dữ dội.

“Ngài Myne, Má thằng bé bắt đầu lại phồng lên rồi.”

“Delia, cho thằng bé ăn sữa đi ngay đi.”

“Ngay đây ạ. Của em đây, Dirk,” Delia vừa nói vừa đưa một thìa sữa đến trước miệng đứa trẻ.

Dirk ngừng khóc ngay lập tức khi sữa được vào miệng, thay vào đó là thằng bé tập trung uống nó. Hai má của nó quay trở lại bình thường và cơn sốt dã giảm trong chớp mắt. Không có chuyện gì xảy ra khi tôi chạm vào nó nữa.

“Fran, hãy xin phép Ngài Trưởng Thần Quan một cuộc họp nữa hộ tôi với. Càng sớm thì càng tốt nhé,” tôi nói với một tiếng lớn. Anh ấy rời đi ngay lập tức, và Delia nhìn tôi với một sự lo lắng.

“Ngài Myne, người có biết chuyện gì đang xảy ra không ạ?”

“Tôi không thể nói chắc trước được, và tôi không muốn cô phải lo lắng vì một nhận định sai.” tôi đáp lời với một cái lắc đầu, cụp mắt xuống.

Tôi rất mong dự đoán của tôi là sai, nhưng chắc là nó không phải rồi—Dirk bị mắc phải căn bệnh Ăn Mòn. Và trên hết, thằng bé có đủ lượng ma thuật mà có thể sẽ giết chính thằng bé.

Delia, người đang có đôi mắt đảo liên tục vì bất an khi tôi nói tôi không thể trả lời câu hỏi của cô, ôm Dirk như thể đang bảo vệ thằng bé.

Truyện Chữ Hay