Edit: Thu Lệ
Năng lực chiến đấu của Tô Thanh Triệt tuyệt đối không cần hoài nghi, nếu như anh chiến đấu với từng binh sĩ, phỏng chừng chưa tới buổi trưa là có thể hoàn thành xong đến nơi ưu tiên.
Anh chia đều, sửa sang lại, phân phối vật liệu chiến đấu một chút, lúc này mới bắt đầu mang theo tiểu đội đi trở về.
Nhưng khi từng người một trong tổ nhìn thấy những tiểu đội khác tách khỏi tiểu đội khác, cuối cùng biến thành hai người bọn cùng một tổ, Tống Tinh Thần mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp —— có chút không đúng.
Tống Tinh Thần từ từ chậm bước chân lại, cho đến khi Tô Thanh Triệt xoay người lại, cô mới hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
"Bây giờ mới nghĩ đến chuyện muốn hỏi?" Tô Thanh Triệt nhíu mày, đáy mắt hơi vui vẻ. Sau đó, anh từ từ rút dao ba cạnh của mình ra, chùi chùi trong lòng bàn tay.
Tống Tinh Thần càng cảm thấy sợ hãi, "Không phải vì chuyện tôi phát hiện bí mật của anh và Tham mưu trưởng Lục mà muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?" Càng nói trong lòng cô càng thấy chột dạ.
Cho đến lúc này, Tống Tinh Thần mới không thể không thừa nhận, từ sau khi Tô Thanh Triệt vẫn luôn bị anh chiếm ưu thế, bất kể là khí thế hay là cái gì, lúc nào cũng không có chút mặt mũi.
Tô Thanh Triệt cũng từ từ đi tới, đôi ủng quân nhân giẫm trên lá và cành cây khô rơi xuống, vang lên "Răng rắc", càng thêm cảm giác âm u.
Tống Tinh Thần cảm thấy sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, tim đập “Thình thịch, thình thịch”, vô cùng hoảng sợ.
"Tôi có trăm cách khiến cô chết ngoài ý muốn, không bằng cô rút thăm xem muốn loại nào?" Giọng nói anh trầm thấp, còn khẽ mỉm cười, nụ cười kia lại làm cho Tống Tinh Thần càng sợ sệt.
Xưa nay Tống Tinh Thần quen ngang ngược càn rỡ, làm gì từng bị người ta đe dọa như vậy, lập tức nghiệm chứng nguyên lý tức nước vỡ bờ. Cô hất cằm một cái, dáng vẻ không sợ chết đi về phía trước mấy bước. "Tôi muốn từ loại đầu tiên đến loại , từng loại một!"
Tô Thanh Triệt nghe được đáp án này dường như là ngoại dự kiến, anh nghiêm túc đưa mắt nhìn cô chốc lát, xác định cô không phải nói đùa, lúc này mới không có hứng thú xoay người đi. "Chưa từng thấy ai tìm tai họa như vậy."
Tống Tinh Thần sững sờ tại chỗ trong chốc lát, mới phản ứng được đây là bị Tô Thanh Triệt lừa gạt, lập tức nổi giận. "Tô Thanh Triệt, không mang theo người đùa giỡn tôi như vậy!"
"Là cô quá đần." Anh khẽ nhếch khóe môi, bước chân cũng không ngừng mà nhanh chóng đi về phía trước.
Sau lưng, thiếu nữ vừa mắng hùng hùng hổ hổ, vừa thở hổn hển đeo túi đeo lưng thật to cật lực đi theo anh.
Ánh mặt trời sau giữa trưa hơi ấm, năm tháng yên lặng thật tốt.
Tô Thanh Triệt nhét những vật lôi thôi vào trong túi đeo lưng của Tống Tinh Thần thì sắc mặt Tống Tinh Thần thay đổi mấy lần, trực tiếp lôi ống quần của Đoàn trưởng Tô ngồi trên mặt đất.
Tô Thanh Triệt từ trên cao nhìn xuống cô, tất cả trong mắt đều là khúc xạ của ánh mặt trời khi đi tới rải rác ánh sáng nho nhỏ.
Tống Tinh Thần lau mồ hôi một phen, gắt gao kéo ống quần của anh không buông tay. "Tô Thanh Triệt, tôi cho anh biết...... Chờ sau khi trở về, tôi muốn tố cáo với ông cụ Tô!"
"Cô xác định?" Khóe môi của anh dâng lên nụ cười như có như không, nụ cười đó không giống bất cứ nụ cười nào trước đây, có chút ấm áp mà Tống Tinh Thần chưa từng thấy qua.
Anh ngồi xổm xuống, tiện thể khẽ mở tay đang túm ống quần của anh ra.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh sảo của Tống Tinh Thần bởi vì vận động mà hơi đỏ lên, trên chóp mũi còn có một tầng mồ hôi, trong đôi mắt xinh đẹp lại phát sáng kinh người.
Anh suy nghĩ một chút mới lên tiếng: "Hôm qua tôi vừa mới nói cho ông ấy biết về đối tượng của tôi, nếu như cô đúng lúc đưa tới cửa......" Nói được nửa câu, anh liền ngừng không nói, hơi đổi ánh mắt nhìn về phía cô.
Hài hước trong mắt lại làm cho Tống Tinh Thần xù lông lần nữa. "Vậy thì thế nào! Ông ấy lại chưa từng gặp tôi!"
"Đúng lúc, ông ấy không chỉ nghe nói mà còn đã từng gặp qua." Anh nói lạnh nhạt thong dong, trong con người nhìn Tống Tinh Thần chứa đầy vui vẻ nhưng dần dần sâu hơn.
Tống Tinh Thần cảm thấy từ sau khi gặp gỡ Tô Thanh Triệt, cuộc đời của cô liền gặp phải thời khắc hắc ám nhất. Mà cô vì nửa tấc ánh sáng này, mò mẫm lăn lộn, giống như Tôn Ngộ Không không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn vậy.
Nghĩ tới cô đã cảm thấy nhức đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất kéo lấy cánh tay của anh một phen, sau đó vểnh miệng, lần đầu tiên nhỏ nhẹ trước mặt anh. "Anh kéo tôi một chút đi."
Ở góc độ này, đúng lúc Tô Thanh Triệt nhìn thẳng vào cô, thấy oan ức chưa bao giờ có trong mắt Tống Tinh Thần, nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, có phải anh đã ức hiếp quá độc ác hay không?
Tống Tinh Thần thấy anh không có phản ứng, bất mãn "Chậc" một tiếng, vừa muốn sẵng giọng.
Tô Thanh Triệt đã chộp ngay lấy tay cô, đứng dậy đồng thời cũng kéo cô lên. "Đi thôi, có thể đi về."
Đường xuống núi đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Tống Tinh Thần cũng không biết Tô Thanh Triệt đưa cô đi đường nào, rõ ràng dọc đường cũng không nhìn thấy một người nào.
Đi một hồi, đoán chừng là đến sườn núi rồi, Tô Thanh Triệt thả chậm bước chân một chút, để Tống Tinh Thần vừa đúng song song cùng anh.
"Cô nói với Lục Quần rằng sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, tôi muốn tìm thêm cơ hội tốt để quan báo tư thù với cô như vậy, cô còn không vui lòng?" Anh hỏi.
Tống Tinh Thần cau mày, "Lục Quần? Lục Quần là cái gì?"
Đoàn trưởng Tô cũng cau mày, giải thích: "Tham mưu trưởng Lục."
"......" Tống Tinh Thần yên lặng yên lặng, "Thật là một cái tên rất hay, đầy màu xanh lá cây thiên nhiên."
Tô Thanh Triệt thấy cô bắt đầu nói sang chuyện khác, theo lời của cô nói: "Bản kiểm điểm chữ của cô......"
Tống Tinh Thần lặng yên: "Tôi đã nói như vậy với Tham mưu trưởng Lục."
Tô Thanh Triệt gật đầu một cái, hỏi, "Cô lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy tôi không thể tiếp tục trả đũa cô?"
Trả đũa?
Vấn đề này thì nghiêm trọng được chứ, đoàn trưởng đại nhân!
Hai mắt Tống Tinh Thần sáng lên, "Đoàn trưởng Tô, chờ tôi trở về cầm máy ghi âm anh lặp lại một lần nữa có được không?"
Tô Thanh Triệt liếc cô một cái, từ từ nói: "Có bản lĩnh này không bằng chạy bộ về nơi đóng quân đi."
Tống Tinh Thần"......" = đoàn trưởng đại nhân, anh cũng thật biết nắm chặt thời cơ cuối cùng đấy.
Lúc đến doanh trại, các bạn học gần như đã đến đông đủ. Phương thúc mà Đoàn trưởng Tô áp dụng chính là từ từ thâm nhập vào, im lặng không tiến động tiến vào doanh trại từ phía sau.
Buổi tối nấu cơm dã ngoại, lúc anh và chiến sĩ nấu một nồi lớn vẫy vẫy tay với Tống Tinh Thần. "Lấy nấm ra."
Gần đây, Tham mưu trưởng Lục rất có lòng muốn giữ khoảng cách với Tống Tinh Thần, thấy Tống Tinh Thần cầm nấm ngồi vây quanh lại, liền cọ xát qua bên Tô Thanh Triệt.
..Trần"Thu/Lệ"d"đ;l"q.d..
Tống Tinh Thần liếc nhìn Tham mưu trưởng Lục như một “cô dâu nhỏ”, "Tôi không tranh giành đàn ông với anh đâu."
Một câu nói, khiến lính cần vụ ở bên cạnh thêm nguyên liệu giúp một tay trợn tròn mắt. Anh yên lặng nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt quái dị của Tham mưu trưởng Lục, lại tiếp tục đánh giá đoàn trưởng đại nhân, sắc mặt cũng thay đổi.
Tô Thanh Triệt vẫn bình tĩnh thong dong không biến sắc, thậm chí đáy mắt còn có nụ cười thản nhiên.
Chỉ có điều nếu Tống Tinh Thần sớm biết ánh mắt này của Tô Thanh Triệt là đại biểu cho cái gì mà nói, cô tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn câm miệng, không nói một câu nào cả!
Không thể không nói Đoàn trưởng Tô có thiên phú làm đầu bếp, dù là nấu một nồi lớn nhưng hương vị vẫn đầy đủ.
Lúc này, Tham mưu trưởng Lục cũng hả hê rồi, gặp người khác liền khen tay nghề của Đoàn trưởng Tô rất tốt, một màn này rơi vào trong mắt Tống Tinh Thần, cô nén cười khổ cực biết bao nhiêu.
Chỉ đạo viên đều cùng ăn cơm chung với Tô Thanh Triệt, mà Đoàn trưởng Tô vô tư ngồi bên trái Tống Tinh Thần.
Thấy thế, anh rất là quan tâm gắp cho Tống Tinh Thần một miếng thịt, nhỏ giọng nói. "Buổi chiều cực khổ rồi."
Tống Tinh Thần không phụ kỳ vọng nghẹn lại, Đoàn trưởng Tô rất hài lòng quay đầu tiếp tục ăn cơm.
Mà một bàn vốn đang vui vẻ hòa thuận, không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
Dĩ nhiên, cái này cũng chưa tính cái gì.
Màn đêm từ từ phủ xuống, các bạn học đều ngồi vây quanh đống lửa, đối với một đêm cuối cùng này tán gẫu tâm sự nỗi lòng.
Huấn luyện viên cũng bị vây ở đống lửa bên cạnh, tiếp theo là tập trung chính trị viên, không biết là vô tình hay cố ý, lúc mọi người sắp xếp chỗ ngồi thì trực tiếp ấn Tống Tinh Thần ngồi ngay bên cạnh Tô Thanh Triệt.
Ngày mai bọn họ sẽ trở lại quân doanh, thu dọn đồ đạc trở về trường học tập.
Mà một màu xanh biếc, một màu xanh lá cây của doanh trại này đã biến thành ký ức vĩnh hằng của bọn họ, không hề dễ dàng đặt chân đến nữa.
Ánh lửa cháy lách tách, dù trong núi vô cùng lạnh những cũng bị ánh lửa nóng bỏng này làm cho ấm áp. Mọi người ầm ĩ, hô hào, cười to, chỗ nào cũng có.
Huấn luyện viên đã từng xem như ác quỷ giờ phút này cũng trở thành người đáng yêu nhất, trút đi vẻ nghiêm túc dưới bộ quân trang, tất cả đều trở thành những người đàn ông cởi mở.
Tống Tinh Thần cũng có cảm xúc cá nhân, một ánh lửa làm nổi bật, cô cười nghiêng đầu liếc nhìn Tô Thanh Triệt, trêu nói: "Được rồi, Đoàn trưởng Tô anh là người có kỹ thuật chuyên tấn công, d/đ;l;q"d công trạng xuất sắc. Không tệ." Những binh lính cấp dưới mà anh mang ra ngoài, thật sự rất đáng yêu.
Đoàn trưởng Tô được khen thưởng nhưng lại không có chút tâm trạng vui sướng, anh lạnh nhạt nhìn Tống Tinh Thần một cái, nói: "Cô Tống đây cũng là việc nhân đức không nhường ai, công trạng xuất sắc."
Tống Tinh Thần dừng lại, nghĩ tới những việc làm vĩ đại trước kia của mình, không khỏi cười đến nheo mắt. "Đoàn trưởng Tô đã nghiệm hàng cùng với ai hả, chất lượng cũng không tệ lắm phải không?"
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc cô một cái, nhếch nhếch khóe môi, trong lòng bình hòa. "Tôi dự định thử tính năng của bọn chúng với chủ cửa hàng Taobao ngay trước mặt đây, không biết cô có nể mặt không?"
Tống Tinh Thần đùa giỡn không thành lại bị đùa giỡn, gương mặt đều tối thui. "Bản cửa hàng không bán nhân viên."
Tô Thanh Triệt nhíu mày nhìn cô một cái, không nói thêm gì nữa.
Trong lòng Tống Tinh Thần lại có một suy nghĩ tà ác, "Gần đây có kiểu dáng mới, hôm nào đó tôi lại cho anh thể nghiệm một chút?"
Tô Thanh Triệt giật giật lông mày, ánh mắt kia lại tuyệt đôi không thân thiện. "Nếu cô dám gửi tới, tôi liền dám để cho cô trước bán sau phục vụ thay đổi thành vừa mất hồn lại vừa kích thích."
Lúc này Tống Tinh Thần rốt cuộc ngậm miệng.
Thấy Tống Tinh Thần kinh ngạc, đồng chí Tô Thanh Triệt bày tỏ mười hai vạn phần vui khi việc thành, lại thêm dầu thêm mỡ bồi thêm một câu. "Đây là song doanh, cô suy nghĩ một chút."
Tống Tinh Thần liếc Đoàn trưởng Tô tiểu nhân đắc chí một cái, lạnh giọng cảnh cáo: "Đoàn trưởng Tô, người tốt cả đời bình an."
Đoàn trưởng Tô: "......"