Edit: Thu Lệ
Hai mươi ngày huấn luyện quân sự nháy mắt đã trôi qua.
Ngày cuối cùng là huấn luyện dã ngoại, buổi chiều trước khi lên đường một ngày chính là biểu diễn kết quả huấn luyện quân sự chặt chẽ. Mỗi đội ngũ hình vuông theo thứ tự lên trước đài chủ trì biểu diễn thành quả trong ngày huấn luyện quân sự này, mà người khảo hạch chính là Tham mưu trưởng Lục bị Tô Thanh Triệt để lại trấn thủ trong bộ đội.
Anh có bộ mặt phớt tỉnh đứng ở trên đài chủ trì, nhíu mày nhìn đội ngũ phía dưới đã có thể bày được quy mô, trong lòng vẫn rất có cảm giác thành tựu. Chỉ là trên mặt vẫn không biến sắc, đánh giá từng lớp từng lớp.
Đến tiểu đội của Tống Tinh Thần thì chân mày anh cũng không nhíu lại. Lúc Tống Tinh Thần chỉnh đốn đội ngũ, khóe mắt đuôi mày đều hiên lên nụ cười nhợt nhạt, thế nhưng nụ cười ấy thấy thế nào đều là Tiếu Lý Tàng Đao(nham hiểm), có thâm ý khác.
Tay đang cầm bút của Tham mưu trưởng Lục run lên, vào một lúc nào đó, phụ nữ quả thật còn kinh khủng hơn kẻ địch, hơn nữa người phụ nữ này còn là người thủ trưởng coi trọng......
Tham mưu trưởng Lục cảm thấy, khuynh hướng giới tính của anh có chút bị bẻ cong queo rồi, không nên như vậy thật sao!
Đánh giá kết quả phải đợi sau khi huấn luyện dã ngoại xong mới công bố luôn một lượt, cho nên không có ai biết được điểm số cụ thể, hoặc là nói cuối cùng tiểu đội nào thắng.
Huấn luyện dã ngoại vốn là hai ngày hai đêm, nhưng khi mô phỏng hoàn cảnh quen thuộc để huấn luyện dã ngoại lại xảy ra một sự cố nhỏ, Tô Thanh Triệt liền điều chỉnh phương án rút ngắn thời gian, càng thêm tăng thêm binh lực.
Lúc Tham mưu trưởng Lục ở phía sau binh sĩ kiểm duyệt đã nhìn thấy Tống Tinh Thần ngoắc ngoắc đầu ngón tay d/đ;l;q"d với anh, anh nhìn bốn phía một chút, lúc này mới chậm rãi đi tới. "Chỉ đạo viên Tống có chuyện gì sao?"
Tống Tinh Thần híp mắt nhìn anh một chút, mới cười híp mắt nói: "Có chuyện thì tìm huấn luyện viên, tìm anh cũng không giúp được gì nha."
Tham mưu trưởng Lục: "...... Vậy gọi tôi tới đây làm gì?"
Tống Tinh Thần vểnh đầu ngón tay của mình lên, nhìn chung quanh một chút, "Tôi không gọi anh nha, mới vừa rồi ngón tay của tôi bị rút gân......"
Tham mưu trưởng Lục nổi đầy gân xanh trên trán, ngay sau đó anh mới đè nén kích động muốn ra tay độc ác, cắn răng nghiến lợi nói: "Vậy Chỉ đạo viên Tống cứ tiếp tục hoạt động đầu ngón tay rút gân của cô đi nha."
"Đừng nha." Tống Tinh Thần kéo anh lại.
Tham mưu trưởng Lục lập tức tránh không kịp hất ra, sau đó cuống quít lui về phía sau ba bước giữ một khoảng cách, lúc này mới làm như kẽ gian nhìn quanh bốn phía một chút, nhỏ giọng vô cùng tức giận: "Chỉ đạo viên Tống, chú ý ảnh hưởng! Cô và đoàn trưởng chúng tôi đã có mập mờ, sao còn có thể lôi lôi kéo kéo tôi, kỳ cục biết bao nhiêu chứ."
Tống Tinh Thần kinh ngạc, ngay sau đó liền bị việc ấy làm tức cười. "Tôi với anh lôi lôi kéo kéo?" Hình như đúng là như thế, Tống Tinh Thần nhíu mày một cái. "Tham Mưu Trưởng, người ta kéo anh anh liền đi theo, anh hy vọng tôi mở rộng mặt ảnh hưởng?"
Sắc mặt Tham mưu trưởng Lục lập tức lúc xanh lúc tím, "Chỉ đạo viên Tống, mười chín ngày này không có chuyện gì làm, liền nâng cao tố chất quân tư và quân sự rồi."
Tống Tinh Thần nghe tiếng cười lạnh, giọng điệu này của Tham mưu trưởng Lục chính là đang giễu cợt cô trong đợt huấn luyện quân sự này nhàn rỗi không chuyện gì mới bị phát đứng tư thế hành quân đây mà.
Nghĩ tới cũng lười nói nhảm với anh, cô kéo kéo túi trang bị dựa vào chân mình, nhíu mày hỏi, "Tham mưu trưởng Lục, đoàn trưởng của các anh đâu?"
Tham mưu trưởng Lục chỉnh chỉnh cái mũ, lúc này mới lộ dáng vẻ nhiều chuyện dựa sát vào. "Hai người không liên lạc? Có quỷ mới tin."
Tống Tinh Thần cau mày, trực tiếp vỗ vỗ bả vai Tham mưu trưởng Lục, "Chú ý ảnh hưởng, anh là một quân nhân mà dựa gần vào tôi như vậy làm gì!"
Tham mưu trưởng Lục: "......" Vào một lúc nào đó, phụ nữ còn khó trị hơn kẻ địch.
Tống Tinh Thần mang cái mũ đã chỉnh ngay ngắn, lúc này mới híp mắt nhìn về phía xa chậm rãi mà nói: "Đợt huấn luyện quân sự này cũng sắp xong rồi, về sau anh muốn tìm cơ hội tốt như vậy để lợi dụng việc công trả thù cá nhân, tôi còn không vui đấy."
Tham mưu trưởng Lục chậm lụt đầu mói tình cảm đã hậu tri hậu giác nhận ra cái gì đó, nhưng vẫn không nghĩ kỹ sau này sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tống Tinh Thần cõng túi trang bị lên lưng, đi theo đội ngũ tập hợp.
Lần huấn luyện dã ngoại này là gần tối lên đường, vào trong núi tìm một chỗ đóng quân trước, ngày hôm sau, người một tổ một tổ, một người huấn luyện viên hoặc là chiến sĩ căn cứ vào mệnh d/đ;l;q"d lệnh cấp trên tuyên bố nhiệm vụ mà tìm kiếm mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ thì được cộng điểm.
Nếu như Tô Thanh Triệt không phải nhận được nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp, thì một loạt phương án này anh muốn chính bản thân mình theo vào, nhưng làm gì có phương pháp phân thân, vì vậy chuyện ở đây chỉ có thể giao cho Tham mưu trưởng Lục mà thôi.
Cho nên, khi Tham mưu trưởng Lục nghe bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng động cơ quen thuộc thì giật mình cằm như muốn rớt xuống.
Chờ anh đi ra ngoài nghênh đón, đoàn trưởng Tô đã vén rèm lên đi vào, vừa đúng đối mặt với Tham mưu trưởng Lục để nguyên quần áo áo không ngay ngắn.
Bước chân của Đoàn trưởng Tô dừng lại, anh đứng ở cửa nhìn Tham mưu trưởng Lục từ trên xuống dưới —— nút áo bị cài loạn xạ, vành nón đội lệch một bên, giày mang ngược thì nhướng mày, tiến lên mấy bước bắt được cổ áo của anh đưa mắt nhìn anh một cái.
Ngay sau đó, nhanh chóng liếc mắt nhìn giường ngủ của anh, ngoại trừ xốc xếch ra cũng không phạm sai lầm gì.
Tô Thanh Triệt lạnh buốt xoay người lại liếc nhìn ánh mắt buồn ngủ nhập nhèm của Tham mưu trưởng Lục một cái, chỉ cảm thấy một bụng tức giận như muốn phun trào ra.
Anh hạ giọng, lạnh lùng nói: "Cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Tham mưu trưởng Lục gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng. "Cái đó, tôi không nghĩ đến anh sẽ trở về chứ sao......"
Ý lạnh trên người Tô Thanh Triệt càng nặng nề.
Cuối cùng Tham mưu trưởng Lục nhỏ giọng nói: "Tôi thức dậy nghênh đón đoàn trường."
Thật ra thì chân tướng sự việc là như thế này, Tham mưu trưởng Lục gian nan khổ cực ý thức không đủ, Tô Thanh Triệt khai báo anh buổi tối nếu tự mình đi dò xét một vòng xác nhận an toàn mới có thể an nghỉ.
Mà sau khi Tham mưu trưởng Lục khảo sát thực địa xong xác định không có bất kỳ vấn đề gì, liền dặn dò chiến rĩ tuần tra dưới kia, chú ý an toàn của sinh viên và Chỉ đạo viên Tống. Sau đó bởi vì mệt rả rời, nên anh đã đi ngủ, nhưng không ngờ thủ trưởng trở lại......
Tô Thanh Triệt cất một bước dài lên phía trước, thấy vẻ mặt Tham mưu trưởng Lục giờ phút này vô cùng ảo não, chân mày chau thật sâu. "Lá gan cậu lớn quá nhỉ, dám cãi quân lệnh?"
$Trần"ThuLệ/d"đl:"q/d$
Tham mưu trưởng Lục vội vàng lắc đầu, "Báo cáo, tôi tuyệt đối không có ý này, buổi chiều trước khi sinh viên tới đây tôi đã kiểm tra một lần rồi, chờ ăn cơm xong lại kiểm tra một lần nữa, đã hoàn thành nhiệm vụ."
Giải thích này cuối cùng cũng khiến Tô Thanh Triệt hài lòng một chút, anh đang muốn nói gì đó, rèm lều trại đột nhiên bị vén lên, Tống Tinh Thần xách theo bình nước sôi cũng lúng túng nhìn thấy trường hợp hơi không giải thích được trước mặt này.
Cô sửng sốt một chút, hai người đàn ông đang đứng cũng sững sờ.
Người phản ứng nhanh nhất vẫn là Tô Thanh Triệt, anh liếc mắt nhìn bình nước sôi Tống Tinh Thần đang xách trong tay, lạnh lẽo liếc nhìn Tham mưu trưởng Lục, lúc này mới cất giọng hỏi, "Trước khi vào sao không hô báo cáo, thẩm hạch xong rồi thì trả lại toàn bộ cho huấn luyện viên có phải không?"
Tống Tinh Thần bị anh rống đến run rẩy, trong lòng càng thêm xác định cái đó chính là giấu đầu hở đuôi, thẹn quá hóa giận rồi, cô khẽ nghiêng người liếc nhìn Tham mưu trưởng Lục quần áo xốc xếch, dáng vẻ sững sờ đứng im tại chỗ như bắt gian, lúc này mới rón rén để bình nước sôi xuống.
Ánh mắt nhìn hai người cũng bắt đầu sáng ngời, loại ánh sáng rực rỡ đó bình thường chúng ta hay gọi là —— ngưỡng mộ, tôn kính?
Tô Thanh Triệt nhướng mày, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tống Tinh Thần đã khoát tay, nói: "Đêm đã khuya, tôi cũng không quấy rầy hai người nữa, hai người cứ tiếp tục."
Lúc này, vẻ mặt Tham mưu trưởng Lục như bị sét đánh, luống cuống tay chân bắt đầu cài nút áo lần nữa. "Chỉ đạo viên Tống à, cô đừng hiểu lầm."
Tống Tinh Thần lập tức bày ra nét mặt vô cùng chính nghĩa, "Anh yên tâm, tôi không hiểu lầm gì cả, thật đấy. Tôi nói gần đây hai người cũng có chút gì đó không đúng, thì ra là như vậy. Tôi sẽ giữ bí mật, ngày mai nhớ cộng điểm cho tôi nha, tôi đi trước." Dứt lời, liền xốc rèm đi ra ngoài như một làn khói.
Đoàn trưởng Tô rất là nôn nóng giơ tay lên nhéo nhéo mi tâm(), nhìn Tham mưu trưởng Lục như vậy, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Ra cửa quân tư hai tiếng, sau khi giải tán thì tới nơi khác đừng ở chỗ này mò mẫm chướng mắt."
(): Điểm giữa hai đầu lông mày.
"Rõ!" Tham mưu trưởng Lục khóc không ra nước mắt.
Lại nói Tống Tinh Thần, vốn dĩ người ở cùng lều với Chỉ đạo viên Tống hơi bị sốt, lúc này mới đến chỗ Tham mưu trưởng Lục xin chút nước nóng cho cô ấy uống thuốc.
Khi đi thì vẻ mặt rất nghiêm trang, đợi đến khi cô trả lại bình nước sôi thì toàn bộ thế giới cũng huyền diệu.
Tống Tinh Thần cảm thấy —— chuyện đoàn trưởng Tô bảo cô làm bạn gái của anh, đột nhiên không khó giải thích nữa.
Mặc dù cô cảm thấy, thật giống như có vật kỵ lạ nào đó...... Chui vào. (Vật kỳ lạ ấy chính là Tham mưu trưởng Lục!!!)
Hôm sau, lúc nhìn thấy Tống Tinh Thần, Tham mưu trưởng Lục cũng có chút cắn răng nghiến lợi, nhưng khi nhìn thấy gương mặt muốn nói lại thôi của cô, anh lại cảm thấy nhức cả trứng rồi.
Có chuyện gì kích thích hơn có thể so với đối tượng mình vừa mới vừa lòng đã bị cấp trên xuống tay, mà cô gái đó còn ngộ nhận hai người bọn họ là gay?
Tham mưu trưởng Lục cảm giác toàn bộ vở kịch cẩu huyết nhất của bản thân mình từ trước đến nay đều đặt ở nơi này.
Ngược lại, Tô Thanh Triệt vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh, thản nhiên, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt rơi vào trên người Tống Tinh Thần cũng có chút ý vị không rõ.
Mặc kệ là vô tình hay cố ý, ván này Tống Tinh Thần toàn thắng.
Phân công chiến sĩ chỉ đạo nhóm nhỏ là sắp xếp ngẫu nhiên, Tô Thanh Triệt trở lại đã khiến "Lòng quân đại chấn", nhiệt huyết cực kỳ dâng cao. Anh tập hợp chiến sĩ nói hạng mục công việc cần chú ý, lúc này mới phân công đến các nhóm nhỏ bắt đầu chuẩn bị hành động.
Lúc đến nhóm của Tống Tinh Thần thì không có ai qua.
Cũng không có gì kỳ lạ, ngay cả Tham mưu trưởng Lục cũng muốn đi đường vòng, sao bọn họ còn dám lỗ mãng?
Vì vậy, đoàn trưởng Tô cũng bình tĩnh thong dong, bắt đầu phân công. Anh đưa phong bì chứa thông tin nhiệm vụ cho Tống Tinh Thần, lúc này mới không nhanh không chậm đi theo nhóm nhỏ lên đường hành động.
Chiến sĩ đều không chiếm vị trí chủ đạo, trong nhóm nhỏ sáu người này cộng thêm chiến sĩ, sẽ có một đội trưởng, mà chiến sĩ chỉ có tác dụng phụ đạo. Làm như vậy để cho sinh viên thể nghiệm cảm giác đoàn kết và được lanh đạo cùng nhau tác chiến.
Nói như vậy, phương án huấn luyện quân sự này của Tô Thanh Triệt thật đúng là làm đến nổi bật, ý nghĩa sâu xa.
Một người đã khiến cho thủ trưởng, quan chỉ huy quân khu đều muốn nhức đầu, bạn cảm thấy suy nghĩ của anh thật sự đơn giản như vậy?
Cái gọi là phúc hắc, chính là giữa lúc bất động thanh sắc, lang bổ nhào dê, toàn quân bị diệt còn khiến cho bầy dê không hề có cảm giác, ngoan ngoãn dâng lên.