Diệp Trạch Đào quay lại chỗ ở không lâu thì cảnh vệ của Thường Ấn Thác đã đến, chào Diệp Trạch Đào theo kiểu nhà binh, nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp, Tư lệnh Thường chúng tôi mời anh đến chỗ ông ấy một chút.
Thấy đã rất muộn rồi, Diệp Trạch Đào ít nhiều có chút nghi ngờ. Rốt cuộc Thường Ấn Thác tìm mình có chuyện gì chứ?
Tuy nghi hoặc, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nói:
- Đi thôi.
Thực ra, hai người ở cách nhau không xa. Tối nay, Thường Ấn Thác ở trong một căn phòng khác. Căn phòng này cũng không khác chỗ Diệp Trạch Đào ở là mấy.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào, Thường Ấn Thác bước lên trước bắt tay Diệp Trạch Đào rồi ngồi xuống, nói:
- Muộn thế này còn mời cậu tới, tôi có vài lời muốn trao đổi với cậu.
- Tư lệnh Thường cứ nói.
Thường Ấn Thác tỏ ra nghiêm túc nói:
- Đến bây giờ những tên đánh người kia vẫn chưa có kết quả gì. Cậu có suy nghĩ như thế nào?
Vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Thấy Diệp Trạch Đào không nói gì, Thường Ấn Thác lại nói:
- Danh sách mà tôi đưa cho cậu, hẳn là cậu đã điều tra rồi phải không. Đại đa số đều có bối cảnh rất thâm hậu. Nếu muốn động thủ với họ thì sẽ đắc tội với không ít người!
Diệp Trạch Đào không hề biết dụng ý của Thường Ấn Thác, nghe ông nói vậy thì cũng nghiêm túc nói:
- Tôi đang nghĩ một vấn đề. Nếu chuyện này không xảy ra với gia đình tôi, mà là một gia đình bình thường khác thì kết quả sẽ như thế nào?
Thường Ấn Thác lôi một mớ tài lệu từ trong chiếc túi bên cạnh đưa cho Diệp Trạch Đào, nói:
- Cậu xem đi.
Diệp Trạch Đào nhận lấy mở ra xem, sắc mặt lộ ra nét kinh ngạc.
Thường Ấn Thác lại nói:
- Thực ra, chuyện đánh bố anh đã không phải là vụ đầu tiên, cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên. Trước kia đã xảy ra rất nhiều vụ tương tự rồi. Những cậu ấm này rảnh rỗi đi gây chuyện, ăn chơi bài bạc đều có cả!
- Chẳng lẽ tỉnh Nam Nhiệt mù hết cả rồi sao?
Diệp Trạch Đào nổi giận. Trên tay Thường Ấn Thác đã có những thứ như thế này thì những ủy viên khác không thể là kẻ mù được, vậy mà không ngờ không có ai quản chuyện này. Rốt cuộc là như thế nào đây?
Thường Ấn Thác cũng không nhiều lời.
Diệp Trạch Đào cứ nghĩ tới chuyện này, Thường Ấn Thác là người của quân đội, chuyện của địa phương nếu không ép quá thì ông ta sẽ không nhúng tay vào. Từ việc này có thể nhìn thấy thế lực của những người kia lớn đến mức đám người của Tỉnh ủy kia đều không dám can thiệp vào.
- Nếu cậu ở thành phố Gia Đảo, thấy tình hình này, cậu sẽ động thủ sao?
Thường Ấn Thác liền hỏi một câu.
Tuy Diệp Trạch Đào trong lòng nổi giận nhưng nghe câu này của Thường Ấn Thác cũng biết muốn động tới đám người đó, có lẽ sẽ to chuyện.
Thường Ấn Thác lại nói:
- Lấy một ví dụ. Nếu tốn rất nhiều công sức để tóm một tên, cũng phán xét, lập tội, kết quả vài ngày sau người nhà của anh ta tìm cách giảm tội, thậm chí bỏ ra ít tiền đưa anh ta ra. Đây chính là một vấn đề không giải quyết được. Hơn nữa, lực lượng của một hai người có thể trừng trị được chúng không?
Diệp Trạch Đào không hề biết dụng ý khi Thường Ấn Thác nói ra những lời này. Hắn lấy ra một điếu thuốc đưa cho Thường Ấn Thác, mình cũng châm một điếu.
Nhả ra một ngụm khói, Diệp Trạch Đào đã phần nào hiểu được suy nghĩ của Thường Ấn Thác. Ý của Thường Ấn Thác là gốc rễ những người này rất sâu. Tốn công tốn sức, liều mạng đắc tội với nhiều người để bắt những tên kia. Không chừng vài ba ngày sau họ lại liên kết lại với nhau thả người ra. Thực ra, kết cục cuối cùng của chuyện này không hay lắm.
- Ý của ông là phải nhổ tận gốc?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Thường Ấn Thác hỏi.
Thường Ấn Thác nói:
- Nói thì dễ làm mới khó. Cậu biết gốc rễ của chúng sâu như thế nào không. Cậu biết rốt cuộc chúng liên kết với nhau như thế nào không?
Quả thực là Diệp Trạch Đào không hiểu những điều này cho lắm. Chỉ là nhìn những cái tên trong bảng danh sách này thì thấy lực lượng của đám cậu ấm này rất lớn.
Nửa đêm Thường Ấn Thác mời mình đến đây, không thể chỉ nói những lời vô nghĩa này được, nhất định còn có ý khác!
- Tư lệnh Thường có suy nghĩ như thế nào?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Thường Ấn Thác cười cười nói:
- Tôi chỉ muốn nói với cậu. Nếu cậu muốn trừng trị đám cậu ấm kia, phí sức mà kết quả chẳng là bao. Hơn nữa còn vì chuyện này mà đắc tội với một đám người sau lưng chúng. Đối với cậu mà nói thì điều này mất nhiều hơn được đấy!
Diệp Trạch Đào lúc đầu còn nhíu mày, ngay sau đó là trở nên trầm tư.
Chắc Thường Ấn Thác không phải là người của Bàng Chân đâu nhỉ?
Trong suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, Thường Ấn Thác và Điền Lâm Hỉ cùng một kiểu người. Trên người họ luôn có khí chất chính trực, nhưng lại có sự khôn khéo, không giống Hô Diên Ngao Bác. Hô Diên Ngao Bác cứng nhắc, chỉ cần cho rằng việc mình làm đúng, thì sẽ không chùn bước mà làm tới cùng, dù là mất đi cái chức quan của mình cũng không là gì. Điền Lâm Hỉ lại khác, kiên cường chính trực nhưng cũng sẽ vận dụng hết mọi âm mưu, kế sách. Thuộc cái kiểu đã không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ kinh thiên động địa.
Bây giờ Diệp Trạch Đào đã có nhận thức mới về Điền Lâm Hỉ. Tố chất về mọi mặt của Điền Lâm Hỉ đều cực cao. Chính vì những yếu tố này của ông ta cho nên Hoa Uy đã có thể sắp xếp được một vài việc trước khi chết. Hoa Uy đã có thể cho một vài người trung thành nhất của ông ta quy về phía Điền Lâm Hỉ. Tuy chức vụ không cao nhưng lại nắm chắc được một vài lực lượng trung tâm!
Đương nhiên, Diệp Trạch Đào cũng không rõ rốt cuộc có nội tình gì trong này. Chỉ là cảm thấy lực lượng của Điền Lâm Hỉ không hề nhỏ như cái vẻ bề ngoài.
Suy nghĩ nhanh chóng, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu Trung Quốc biến quyền lợi của một vài người nào đó ngang bằng với pháp luật trong một thời gian dài, thì pháp luật của chúng ta chỉ là một trò cười. Tư lệnh Thường không cần phải thử, nếu ông có tài liệu gì đó có thể lật đổ chúng, thì hãy lấy ra đi. Đừng nói là vì gia đình tôi, dù là vì chuyện giữa quyền lợi và pháp luật này, tôi cũng muốn thử xem sao!
Nhìn thấy tập tài liệu mà Thường Ấn Thác đưa tới, nhìn thấy tình trạng đám người ở đây muốn làm gì thì làm, nghĩa khí trong người Diệp Trạch Đào trỗi dậy, cảm thấy mình cũng nên làm một vài điều gì đó mới được.
- Cậu không sợ không làm không tốt chuyện này sẽ mất chức sao?
Thường Ấn Thác cười hỏi.
Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Dù sao cũng phải có người làm điều gì đó chứ!
Nét mặt tùy ý của Thường Ấn Thác cũng trở nên ngưng trọng, nhìn Diệp Trạch Đào một lúc lâu, lúc này mới ra sức gật đầu nói:
- Làm người là phải như vậy. Có cái nên làm, có cái không nên làm!
Lúc này, trên người Thường Ấn Thác cũng toát ra vẻ mạnh mẽ.
Diệp Trạch Đào phát hiện ra hình như khí chất của Thường Ấn Thác đang thay đổi. Hẳn là lúc này mới là con người thật của Thường Ấn Thác.
Dụi điếu thuốc vào gạt tàn, Thường Ấn Thác lại lôi ra một tập tài liệu rất dày từ trong chiếc túi.
Diệp Trạch Đào thấy hành động này của Thường Ấn Thác thì biết quả nhiên Thường Ấn Thác đã có chuẩn bị mới tới. Nếu mình tỏ ý lùi bước thì chắc là những tài liệu kia sẽ không xuất hiện trước mắt mình.
Đặt những tài liệu đó lên bàn, Thường Ấn Thác nói:
- Cậu xem nội dung của những tài liệu này trước đi.
Diệp Trạch Đào nhận lấy, chăm chú xem một hồi lâu, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thường Ấn Thác hình như đang nhắm mắt dưỡng thần ở đó, nói:
- Là những nội dung về buôn lậu?
Thường Ấn Thác gật gật đầu, nói:
- Thỉnh thoảng các phương tiện truyền thông có đưa tin nơi nào đó đang chống buôn lậu, điều tra ra một nhóm người nào đó, vân vân. Số tiền liên quan đến vụ án hơn mười mấy triệu, nhiều nhất lên tới hơn trăm triệu. Nhưng ai lại có thể biết, những tên bị bắt đó chỉ là một vài vụ nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa, căn bản chỉ là những quan chức cán bộ không có bối cảnh lớn. Những thế lực lớn thực sự lại nằm trong tầm mắt của mọi người, nhưng chẳng có nhà truyền thông nào dám phanh phui cả!
Diệp Trạch Đào không nói gì. Hắn biết những điều Thường Ấn Thác nói đều đúng. Tình hình bây giờ quả nhiên là như vậy, từ những bài báo đó có thể thấy rất nhiều nhóm buôn lậu bị bắt, số tiền trên vài triệu, nhìn mà buồn cười. Cũng chỉ có những người không hiểu chân tướng sự việc mới tin những nội dung đó. Nếu không có lợi ích cực lớn, những tên buôn lậu đó sẽ liều mạng đi buôn lậu sao. Trong mắt những người dân bình thường, vài triệu là số tiền rất lớn, nhưng đối với bọn buôn lậu thì chẳng là cái gì cả!
Ánh mắt chưa rời khỏi đống tài liệu của Thường Ấn Thác, Diệp Trạch Đào càng xem càng kinh ngạc, ngẩng đầu lên hỏi:
- Không ngờ vụ buôn quặng, buôn lậu dầu thành phẩm lại hung hăng, ngang ngược đến mức này!
Thường Ấn Thác nghiêm túc nói:
- Nói về vụ buôn lậu quặng đi. Ở nước ta rất rẻ, nhưng đây là một tài nguyên chiến lược. Một số nước láng giềng không ngừng mua với giá cực thấp, thậm chí họ còn dùng để lấp biển! Người ta không ngừng dự trữ, còn chúng ta thì sao, lại liều mạng đẩy ra bên ngoài. Cứ tiếp tục như vậy thì thứ tài nguyên chiến lược này cũng sẽ cạn kiệt!
Diệp Trạch Đào cũng biết hiện nay Trung Quốc đang chống lại việc buôn lậu quặng. Nhưng từ những tài liệu của Thường Ấn Thác thì sức mạnh đả kích kia căn bản là không có tác dụng. Mức buôn lậu lại đang tăng lên theo diện rộng. Trong lòng hiểu rõ, tình hình buôn lậu khổng lồ như vậy, nếu không có sự ủng hộ lớn mạnh thì căn bản không thể làm được. Trong chuyện này có một sợi dây xích lợi ích vô cùng lớn.
Thường Ấn Thác lại nói:
- Cậu xem, ngoài buôn quặng ra, vụ buôn lậu dầu thành phẩm cũng vô cùng ghê gớm. Sợi dây xích lợi ích này của chúng rất lớn, chỉ cần có thể kiếm ra tiền, thậm chí rác cũng có thể chuyển về!
Diệp Trạch Đào xem một hồi, bỗng nhiên có chút kinh ngạc nói:
- Tất cả mọi thứ hẳn là đều được thu hoạch một cách hợp pháp chứ?
Thường Ấn Thác gật gật đầu nói:
- Cậu xem hiểu chứ. Đối với chúng mà nói, đây căn bản không phải là buôn lậu mà là kinh doanh hợp pháp!
Diệp Trạch Đào cũng coi như là đã nhìn ra được tình hình tương tự. Những người dân bình thường thì là buôn lậu, còn chúng làm lại lợi hại hơn, mọi thủ tục đều hợp lý, hợp pháp thế kia. Mối quan hệ trên dưới thông suốt không gì sánh bằng, con đường xuất nhập khẩu cũng tiến hành thuận lợi, suôn sẻ!
Diệp Trạch Đào thật sự muốn chửi thề. Đây hoàn toàn là đã coi hải quan của Trung Quốc là cửa nhà của chúng, muốn ra vào như thế nào cũng được, tổn hại lợi ích của quốc gia, quốc gia không kiếm được một đồng, nhưng chúng lại hốt tiền bỏ vào túi mình.
- Hiểu rồi, sợi dây xích lợi ích này lớn đến kinh người. Nếu ai động tới sợi dây xích ấy, sẽ chịu công kích vô cùng lớn. Đây cũng là lý do vì sao chúng không thèm để ý đến cậu!
Diệp Trạch Đào đã hiểu. Chẳng trách mình có mối quan hệ là con rể của Lưu gia, đối phương cũng không coi mình ra gì. Là bởi vì đối phương có sức mạnh, sớm đã dùng sợi dây xích lợi ích liên kết thành một lực lượng vô cùng lớn.
Làm sao bây giờ?
Điều này đã bày ra trước mặt Diệp Trạch Đào một vấn đề nghiêm trọng.
Cứ như vậy trở về?
Đây tuyệt đối không phải là tính cách của Diệp Trạch Đào!