Hồng Sắc Sĩ Đồ

chương 997: phải có thái độ xin lỗi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhận được điện thoại, Bàng Chân lớn tiếng nói:

- Trạch Đào, thời gian đã hẹn xong, vào sáng ngày mốt, sáng sớm ra biển luôn. Cậu thấy sao?

Nhanh như vậy đã hẹn xong rồi!

Tâm trạng của Diệp Trạch Đào trở nên ngưng trọng. Lần này Bàng Chân đến quả nhiên không phải là để thăm hỏi bố mình, mà là để sắp xếp kế hoạch!

Diệp Trạch Đào vốn đã đồng ý chuyện này rồi, nhưng sau khi nghe được một vài chuyện từ chỗ Trương Phong, Diệp Trạch Đào đã từ bỏ đi suy nghĩ này. Trên chiếc du thuyền đó đã hỗn loạn như vậy, mình là cán bộ nhà nước thì tuyệt đối không thể bước lên đó.

Trong chuyện này, Diệp Trạch Đào cũng có suy nghĩ về Bàng Chân. Một nơi hỗn loạn như vậy mà lại muốn hẹn mình. Dụng ý này đáng nghi thật.

Nghĩ đến con người hám lợi như Bàng Chân, Diệp Trạch Đào tin là chỉ cần có đủ lợi ích, Bàng Chân muốn bán đứng mình cũng không phải là không có khả năng.

- Bàng Chân, tôi suy nghĩ chuyện này một chút. Họ đã muốn xin lỗi rồi thì sao có thể để tôi chạy tới đó được chứ. Như vậy thì không thích hợp, nếu làm như vậy thì thật mất mặt quá! Như vậy đi, tôi không tới chỗ hẹn đó đâu. Nếu họ có thành ý, thì để tôi sắp xếp địa điểm. Ngày mai đi, bảo họ tới khách sạn Gia Đảo. Cứ như vậy đi!

Nói xong, Diệp Trạch Đào liền tắt điện thoại.

Nghe âm thanh tít tít truyền ra từ trong điện thoại, Bàng Chân nhìn đám người đang ngồi trong phòng được thuê riêng, sắc mặt trở nên khó coi.

- Bàng Chân, anh ta tới không?

- Đã hẹn chưa?

- Chỉ cần anh ta tới thì sẽ có kịch hay để xem!

Đám cậu ấm này cười phá lên.

Tâm trạng của Bàng Chân không tốt chút nào. Cảm thấy sự việc này đã khiến Diệp Trạch Đào phát giác ra.

- Cậu ta nói, mọi người đã muốn xin lỗi thì phải có thành ý, nhất định phải để cậu ta sắp xếp địa điểm. Nếu cậu ta chạy tới chỗ mọi người đã sắp xếp thì thật mất mặt!

Bàng Chân ngưng trọng nói ra nội dung cuộc điện thoại với Diệp Trạch Đào.

Nhận được cuộc điện thoại này, đặc biệt là sự thay đổi trong cách xưng hô của Diệp Trạch Đào với mình, Bàng Chân biết rằng mối quan hệ của mình và Diệp Trạch Đào đã hết rồi. Trước đây Diệp Trạch Đào vẫn hay gọi một tiếng anh Bàng, giờ thì gọi thẳng tên của mình luôn!

Nghĩ đến sự việc lần này, Bàng Chân cũng không còn tâm trạng để vui đùa.

- Các vị, tôi hết chiêu rồi, xem chiêu của mọi người thôi. Nói như thế nào?

- Khốn kiếp, không phải đã nói xong rồi sao. Anh ta đã đồng ý lên du thuyền rồi, sao lại thay đổi?

Bên này mọi người đang bàn bạc, tâm trạng Diệp Trạch Đào cũng không thoải mái. Xem ra cái tên Bàng Chân này đã đảm đương một vai diễn ám muội trong chuyện này rồi!

- Ông em, sao vậy?

Trần Hỉ Toàn thấy vẻ ngưng trọng của Diệp Trạch Đào liền hỏi han.

Diệp Trạch Đào cũng muốn nghiệm chứng suy nghĩ của mình với Trần Hỉ Toàn một chút nên nói hết một lượt toàn bộ tình hình cho Trần Hỉ Toàn nghe.

Nghe xong, Lâm Tinh U liền lắc đầu nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi cảm thấy trong chuyện này có âm mưu gì đó. Lần này Gia Đảo mở một cuộc họp bí mật, tôi có biết chút tình hình. Không ít Tổng giám đốc nhận được thiệp mời.

Trần Hỉ Toàn nhìn Diệp Trạch Đào với vẻ kỳ lạ, nói:

- Cậu thật sự không nên đi tới đó. Cậu không biết chứ nơi đó chính là một nơi hỗn loạn. Tôi chưa đi, nhưng cũng biết đây là một vài trò đùa của chúng. Cái gì mà bỏ đám nam nữ lên bàn xoay, xoay trúng ai thì người đó xử. Còn nữa, nếu ai mà làm bể được cái bao cao su chứa đầy tinh dịch của đàn ông, sẽ được tặng một chiếc xe hào hoa hạng sang. Đến đó rồi, thấy bất kỳ đứa con gái nào cũng có thể đè ra mà xử. Thậm chí còn có một vài trò mà tôi không thể nói ra được. Haiza, thằng nhóc đó lại dụ cậu đến một nơi như thế, chẳng lẽ nó không biết thân phận của cậu sao?

Vợ của Trần Hỉ Toàn đang ngồi ở đó, quả thật là anh ta cũng không tiện nói ra.

Lúc nhìn vợ Trần Hỉ Toàn, lại không hề có vẻ ngượng ngùng, xấu hổ mà rất bình tĩnh nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, tôi đã nghe cuộc điện thoại lúc nãy của cậu rồi. Cậu nói rất đúng, nếu họ có thành ý thật sự thì nên tự đến. Bây giờ lại dụ cậu đến đó, lỡ đến lúc đó gây ra những chuyện liên quan đến cậu. Một khi các trang web đã lên tiếng thì cậu tiêu rồi!

Kỳ thực Diệp Trạch Đào cũng nghĩ đến điều này, bây giờ cũng hơi kinh hãi. Nếu không phải là mình nghi ngờ, âm thầm điều tra, cứ ngờ nghệch bước lên đó. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ bị cường điệu hóa lên, cho dù mình không làm chuyện gì đi nữa, chỉ cần mình bước lên du thuyền đó thì đã là “tình ngay lý gian” rồi!

Vẻ mặt Trần Hỉ Toàn ngưng trọng, nói:

- Ông em. Dụng ý của người hẹn cậu đáng để xem xét lại. Anh ta làm vậy là muốn hại cậu đấy!

Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu. Bàng Chân là người khôn khéo, anh ta không thể không nghĩ ra điều bất lợi khi làm việc này với mình. Đã biết là làm việc này sẽ hại mình mà vẫn làm. Chỉ có một lời giải thích, đó chính là anh ta đã có ý hại mình!

Thật đúng là lòng người khó đoán!

- Thằng em, xem ra chốn quan trường cũng rất nham hiểm!

- Ông anh, có thể làm một vài thứ trên chiếc du thuyền đó không?

Trong lòng Diệp Trạch Đào đã nổi giận. Đánh bố mình thì không nói, bây giờ còn muốn tìm cách hại mình. Chẳng lẽ mình dễ bị ăn hiếp thật sao?

Diệp Trạch Đào vốn do dự. Dù sao bản thân cũng đã đắc tội với rất nhiều nhân vật lớn rồi, không hề muốn đắc tội thêm với ai nữa. Sự việc lần này chỉ cần thái độ tốt một chút, mình cũng sẽ bỏ qua thôi. Không ngờ mục tiêu của đối phương lại là mình, muốn hủy hoại mình, ngay cả Bàng Chân cũng bị lôi kéo. Chuyện này có thể thấy, đối phương đã bố trí, sắp xếp, bất cứ lúc nào cũng đều đang nhằm vào mình!

Trần Hỉ Toàn vừa nghe Diệp Trạch Đào nói liền hiểu. Diệp Trạch Đào không muốn bị động chịu trận. Hỏi như vậy là muốn tìm tài liệu công kích!

Từ lúc Diệp Trạch Đào đề xuất chuyện này, Trần Hỉ Toàn liền biết đã đến lúc bày tỏ thái độ của mình rồi. Nếu mình không thể bày tỏ thái độ, mối quan hệ giữa mình và Diệp Trạch Đào có thể cũng sẽ chẳng sao cả, nhưng lại không thể tiến sâu thêm vào tầm nhìn của Diệp Trạch Đào. Nếu mình giúp Diệp Trạch Đào xử lý tốt chuyện này thì sẽ gặp nguy hiểm lớn đây.

Chưa để Trần Hỉ Toàn lên tiếng, Diệp Trạch Đào lại cười nói:

- Hay là thôi đi, chuyện này để tự tôi xử lý cho!

Trần Hỉ Toàn liền cười nói:

- Không phải chuyện gì to tát lắm. Kỳ thực những người tham gia lần này rất nhiều. Đến lúc đó tôi sẽ cho người âm thầm ra tay một chút là được rồi!

Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trần Hỉ Toàn, cảm nhận được sự chân thành của Trần Hỉ Toàn thì gật gật đầu, nâng ly rượu lên nói với hai vợ chồng Trần Hỉ Toàn:

- Uống rượu thì phải uống loại rượu có hương vị khó quên như thế này!

Trần Hỉ Toàn liền cười. Diệp Trạch Đào dùng cách này để nói với mình, mối quan hệ giữa cậu ta và mình sẽ thêm hòa hợp.

Lâm Tinh U nói:

- Chủ tịch thành phố Diệp, chuyện này giao cho tôi làm là được rồi. Anh là cán bộ, không nên dính vào những chuyện như thế này!

Lâm Tinh U cũng là người thông minh, thấy chồng mình đã hứa giúp chuyện này, cô ta muốn bày tỏ tấm lòng chân tình bằng hành động. Bảo Diệp Trạch Đào không nhúng tay, lại có thể làm lớn chuyện này lên.

Diệp Trạch Đào không ngờ Lâm Tinh U lại nhận lấy việc này, cũng cảm động đối với tấm lòng của hai vợ chồng. Nhưng, hắn cũng lo lắng hai người sẽ gặp phiền phức, nói:

- Mọi việc phải lấy an toàn làm đầu!

Nói ra câu này, hai vợ chồng Trần Hỉ Toàn lại càng cảm thấy Diệp Trạch Đào không phải là kẻ sẽ bán đứng người khác, là một người ngay thẳng nên trong lòng càng thêm vui mừng. Trần Hỉ Toàn mỉm cười nói:

- Ông em, như thế này đi. Thời gian này, chúng ta cố gắng ít gặp mặt. Tinh U biết nên phải làm thế nào. Cậu cứ coi như không biết chuyện này, phải làm gì là chuyện của cậu!

Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:

- Được rồi, tôi cũng không khách khí với hai người nữa. Rượu này không tệ, đưa mấy thùng qua cho tôi nhé!

Trước giờ Diệp Trạch Đào luôn là người không nhận quà cáp, cũng không nghe hắn chủ động đòi hỏi ai thứ gì, bỗng nhiên lại nói ra câu này, khiến Trần Hỉ Toàn sửng sốt, sau đó liền vui vẻ. Như vậy là Diệp Trạch Đào đã tỏ ý tín nhiệm mình. Thông qua việc này, Diệp Trạch Đào đã coi mình là người có thể tin tưởng rồi!

- Ha ha, được thôi. Sau này muốn uống thì chỉ cần nói một tiếng là được.

Về chỗ ở, Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng kinh hãi. Lần này thật nguy hiểm. Đối phương dùng một chiêu mà mình không ngờ tới dụ mình vào tròng. Chỉ cần mình bước chân lên chiếc du thuyền đó thì “tình ngay lý gian” rồi. Đến lúc đó rồi thì không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mình mà còn có thể vươn tay ra xa hơn nữa.

Rốt cuộc là có bao nhiêu người đang âm thầm giở thủ đoạn với mình đây?

Đang nghĩ ngợi thì Lý Duy quay về.

Sau khi đi vào, Lý Duy không hề nói gì mà lục soát khắp phòng một lượt rồi mới ngồi xuống.

- Hẳn là không có gì!

- Đi ra ngoài nói chuyện!

Tuy không kiểm tra được điều gì nhưng Diệp Trạch Đào vẫn không yên tâm, liền dẫn Lý Duy ra một nơi rộng rãi, thoáng mát.

Lúc hai người ngồi đó, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ hai người bọn họ đang ngồi thưởng thức cảnh đêm chứ không hề nghĩ là họ đang bàn chuyện.

- Đi tìm hiểu thế nào rồi?

- Chủ tịch thành phố Diệp. Đây không phải là địa bàn của chúng ta, có một vài việc cần có thời gian. Nhưng, tôi đã liên hệ với họ rồi, cố gắng bảo hệ sự an toàn của anh và người nhà.

Diệp Trạch Đào cũng biết, trong một thời gian ngắn như vậy mà điều tra ra được là rất khó. Cũng không trông cậy vào đám Lý Duy có thể điều tra ra được gì hay không, chỉ hỏi:

- Anh tra ra chỗ ở của chúng chưa?

- Cái này thì tra ra rồi !

- Anh cho người âm thầm theo dõi bọn chúng. Chắc khoảng hai ngày nữa sẽ có động tĩnh. Nếu có gì đặc biệt, các anh cứ ghi chép lại.

Diệp Trạch Đào cũng không rõ là có thể có được gì không, chỉ dặn dò cố gắng hết mình.

Lý Duy nói:

- Vấn đề này, dù thiết bị bảo vệ của đối phương có lợi hại như thế nào đi nữa, chúng tôi cũng có cách!

- Chú ý an toàn!

Lý Duy hỏi:

- Có cần chúng tôi âm thầm xử lý mấy tên kia không?

Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:

- Xã hội chúng ta theo pháp chế, mọi việc đều phải quang minh chính đại. Nếu làm những chuyện như vậy, chúng ta chẳng khác gì đám xã hội đen. Chuyện này giống với việc tác chiến, đối phương bày trận, các kiểu âm mưu đều có, nhưng trận quyết chiến cuối cùng vẫn phải chính thức mới được. Thắng sao cho đối phương tâm phục, khẩu phục!

Mình là cán bộ, làm việc phải cẩn thận!

Đây cũng chính là nguyên tắc của Diệp Trạch Đào.

Truyện Chữ Hay